Tách trà thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Nại sơn một buổi sáng mát mẻ, trời trong xanh.

Tiếng chuông reo từng hồi ngoài đại môn.

Một chàng trai có đôi mắt bé nhỏ từ trong phòng chạy vọt ra sân, miệng hét to: "Sư phụ đã về, sư phụ đã về! Mau ra chào đón sư phụ!".

Một trận ồn ào. Một cơn bão đỏ. Hai mươi ba sắc áo đỏ từ khắp nơi trong môn đường nào phi, nào phóng, nào chạy, nào nhạy,... ra đại sảnh.

Vị chưởng môn râu trắng như tiên ông, khoan thai đĩnh đạc, trường bào trắng tinh với tay áo phiêu diêu, đạo mạo đi giữa hai hàng đệ tử một màu đồng phục đỏ viền trắng đang cung kính ôm quyền cúi đầu. Phan Chưởng Môn hồi sơn sau nửa tuần trăng đi giải quyết chuyện ngoài giang hồ.

Phất vạt áo ngồi xuống cái ghế thái sư trải da hổ nơi đại sảnh, Phan Chưởng Môn chờ nhận lễ chào của các đồ đệ.

Hai mươi ba chàng trai quy củ hạ quỳ một gối, đồng thanh hành lễ: "Kính mừng sư phụ hồi quy môn nội".

Phan Chưởng Môn nhẹ gật đầu vừa ý. Hai bên ông, sư đệ và nghĩa đệ, là hai người mà các đồ đệ gọi là sư thúc và nghĩa sư thúc cũng đang ngồi. Họ cũng vừa cùng chưởng môn trở về. Phan Chưởng Môn phất tay áo, giọng nói đầy uy lực:

- Các ái đồ, đứng lên cả đi.

Các chàng trai đồng loạt đứng dậy. Phan chưởng môn ánh mắt thật nghiêm nghị nhìn chàng trai đứng ở vị trí đầu tiên, chàng trai có đôi mắt bé nhỏ, gọi: "Xuân Trường!".

Xuân Trường là tên của chàng, đại sư huynh của Họa Ban môn. Nhị thập tam đệ tử chỉ có tên, không rõ họ.

Đại sư huynh Xuân Trường nghe gọi, liền bước lên, chắp tay cúi đầu cung kính:

- Có đồ nhi.

Chưởng môn nhìn chàng một chút rồi hỏi:

- Thời gian vi sư đi vắng, sư môn an ổn chứ?

Nghe hỏi, đại sư huynh chợt cười khẽ rồi nhìn nhanh xuống các sư đệ phía sau. Phan Chưởng Môn khẽ chau mày. Linh tính của ông mách bảo là tình hình không khả quan một chút nào. Ông gõ nhẹ xuống án để nhắc nhở. Xuân Trường vội vàng nghiêm chỉnh hướng sư phụ mà thưa:

- Hồi bẩm sư phụ, suốt nửa tuần trăng qua sư môn rất yên bình. Chúng đồ nhi luôn nhớ lời giáo huấn của ân sư, siêng năng luyện công, không dám lơ là.

Hàm râu bạc hơi động đậy. Phan Chưởng Môn hình như có mỉm cười. Ông hỏi lại:

- Thật sự như vậy?

Hai mươi ba cái đầu gật gật đầy chắc chắn. Phan Chưởng Môn ngữ khí không nặng không nhẹ:

- Rất tốt. Nếu thật là như vậy thì vi sư sẽ có thưởng cho các ái đồ.

Mấy tiếng xầm xì rân ran. Mặt mày ai nấy hớn hở thấy rõ. Một giọng nói oang oang lên:

- Thưởng bánh bao xá xíu nha sư phụ!

Những ánh mắt nhìn về phía đó. Người vừa nói đó là một chàng trai vóc dáng to lớn, hàm râu rậm quanh mép làm chàng trông già dặn hơn các sư huynh đệ, tên chàng là Đức Huy.

Chàng trai đứng bên cạnh Đức Huy mặt mũi thanh kỳ, khôi ngô tuấn tú nhún vai, bĩu môi mắng:

- Đồ con lợn! Suốt ngày chỉ biết ăn!

Người vừa mắng đó danh xưng Duy Mạnh, được "tôn xưng" là "Thiên Hạ Đệ Nhất Độc Khẩu" của Họa Ban môn.

Đức Huy bặm môi, trợn mắt, vung quyền vào đồng môn. Một tiếng "bặc", một cái cổ tay chặn ngang đường quyền của Đức Huy. Đức Huy nhìn lại. Một chàng trai dáng vóc bé nhỏ, ánh mắt lạnh lùng mang nỗi buồn sâu thẳm nhưng thần thái thì nhất mực cao cao ngạo ngạo. Chính chàng trai đó vừa chặn đường quyền của Đức Huy "bánh bao". Đức Huy thu quyền, cụp mắt xuống.

Hai vị thúc khẽ lắc đầu. Phan Chưởng Môn lạnh nhạt nói:

- Phần thưởng là... - Nhấn mạnh - TẤT CẢ RA ĐỨNG TẤN HAI CANH GIỜ!

Mấy ánh mắt trợn tròn. Mấy cái miệng há hốc. Và tiếng gọi "sư phụ" bất lực trước vạt áo phấp phới hướng vào tư phòng của chưởng môn.

Nhị thập tam đồ đệ ủ rũ cùng nhau ra sân luyện công để... đứng tấn. Lại thế nữa rồi.

Đứng tấn. Tư thế này thật không dễ chịu chút nào. Yên lặng trong mấy khắc, các chàng trai cảm thấy nhàm chán. Họ bắt đầu trò chuyện với nhau.

Chàng trai có vóc dáng cao gầy, mặt non choẹt, là tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhất chép miệng, giọng lo lắng:

- Có khi nào sư phụ biết mọi chuyện rồi không?

- Tiểu Hậu, đừng có nói gỡ. - Một chàng trai có làn da ngâm lên tiếng.

Chàng trai có vóc dáng nhỏ bé, thần thái cao ngạo, lạnh lùng hỏi đại sư huynh:

- Còn bao lâu nữa mới hết hai canh giờ?

- Nhanh thôi mà... - đại sư huynh trả lời nhẹ tênh.

Chàng trai đó trưng ra dáng vẻ giận dỗi. Đại sư huynh có vẻ mất bình tĩnh:

- Đừng mà Tiểu Phượng Tử, đệ đừng có dỗi như vậy được không? Đâu phải do huynh đâu.

Tất cả các huynh đệ đều nhịn cười. Chàng trai nhỏ bé giận dỗi ấy tính danh Công Phượng. Chàng được sư phụ ban cho mật danh là "Thập Tử". Một con số mười tròn vẹn, thập toàn thập mỹ.

Hai canh giờ cuối cùng cũng qua, các huynh đệ cũng sắp mỏi đến mất luôn cảnh giác. Sư thúc truyền xuống lệnh sư phụ gọi tất cả vào lại đại sảnh.

Đại sảnh Họa Ban Môn. Phan Chưởng Môn nghi vệ trên chủ vị, thong thả nhấp trà. Các đồ đệ không ai nói tiếng nào. Mất một lúc, chưởng môn lên tiếng:

- Thời gian qua các ái đồ thật sự ngoan sao?

Những cái đầu cùng gật rất chắc chắn. Ngữ khí chưởng môn không ấm không lạnh:

- Hảo. Vậy vi sư có một vài vấn đề muốn hỏi cho minh bạch.

Những ánh mắt chứa đầy sự hiếu kỳ. Nhấp một ngụm trà rồi chưởng môn bắt đầu chất vấn:

- Ai là người đã ăn hết tám trăm mười một cái bánh bao xá xíu của tất cả những tiệm bánh dưới chân núi mà không chịu trả tiền?

Cả đại sảnh im lặng. Mãi một lúc mới thấy Đức Huy bước ra, cúi đầu thú nhận:

- Là đồ nhi. - Biện minh - Nhưng không phải đồ nhi không trả tiền, thưa sư phụ. Là do... là do...

- Là do duyên cớ gì? - Sư phụ hỏi dồn.

Đức Huy thở dài:

- Là do lúc đó túi tiền của đồ nhi do người khác giữ. - Tiếp tục giải thích - Nhưng sau đó đồ nhi đã quay về lấy tiền và trả đầy đủ rồi.

- Nhưng như vậy cũng mang tiếng ăn quỵt. Ô danh sư môn! - Chưởng môn trách.

Đức Huy cúi đầu hối lỗi. Sư phụ hỏi tiếp:

- Ai là người đã chửi chết đàn dê dưới núi?

Những cái cắn môi nén cười. Duy Mạnh bước ra:

- Là đồ nhi.

Sư phụ nhìn chàng một cái, lạnh nhạt:

- "Khẩu công" còn lợi hại hơn võ công! Bôi nhọ sư môn!

Duy Mạnh cúi đầu không nói gì. Xuân Trường nói nhỏ: "Chẳng hiểu sao trâu dê chết cả đàn mà Đức Huy hắn vẫn sống. Nội công thâm hậu a.".

Sư phụ hỏi tiếp:

- Ai là người đã uống hết đề hồ (1) ta cất trong hầm?

Lại im lặng. Rồi một chàng trai vóc dáng nhỏ bé cũng tầm tầm Công Phượng bước ra, đôi mắt long lanh ngây thơ:

- Đồ nhi chỉ uống một chút, một chút thôi.

Sư phụ nhíu mày:

- Quang Hải, bao nhiêu đề hồ mới nuôi đủ con đây?

Môn đồ tên Quang Hải không dám nói tiếng nào. Thập Tử Công Phượng thầm thì vào tai đại sư huynh:

- Ba tên này, không gây họa thì thôi. Gây họa là cả ba cùng lúc.

Xuân Trường còn chưa kịp nói gì đã nghe sư phụ hỏi đến:

- Vậy ai đã nói với ta sư môn vẫn an ổn?

Tất cả cùng bặm môi lại. Đại sư huynh bị điểm trúng huyệt. Đáng ghét! Mấy chuyện kiểu này ai nghĩ sư phụ sẽ tra ra. Bất đắc dĩ, chàng bước ra thú nhận:

- Sư phụ tha lỗi. Đồ nhi chẳng qua không muốn người lo lằng...

- Không cần ngụy biện. - Chưởng môn có vẻ tức giận - Chính vì có đại sư huynh như ngươi nên mới loạn. Các ngươi thật to gan mà, nhân lúc ta đi vắng mà làm loạn.

- Xin sư phụ bớt giận. - Xuân Trường vội vàng tạ tội - Là lỗi của đồ nhi. Đồ nhi xin nhận trừng phạt.

- Trừng phạt?! - Vi sư không có hứng - Sư phụ rời ghế chủ vị - Chuyện hôm nay vi sư nhắc nhở các ngươi, đừng nghĩ sau lưng ta có thể tự tung tự tác. Chuyện này không truy cứu nữa. Bốn người các ngươi tăng thêm hai canh giờ luyện công mỗi ngày trong vòng bảy ngày. - Quay lưng phất áo - Lui xuống hết đi.

Tất cả đồng cung tiễn sư phụ. Đại sư huynh thở phào: "Sư phụ chưa dùng đến "môn pháp" cũng xem như hỷ sự rồi".

Tiểu Hậu thong thả đi dạo trong hoa viên hậu viện. Một tiếng sáo đưa vẳng. Chàng dừng lại lắng nghe một chút rồi men theo tiếng sáo mà đi. Sau ô cửa tròn của bức tường hậu viện, một chàng trai đang thổi sáo, gió theo tóc bay nhẹ. Người đang thổi sáo đó là Tiến Dụng, Nhị Thập Tử. Còn Tiểu Hậu là Ngũ Tử, được các sư huynh gọi yêu là "Ngũ Tiểu Tử". Tiếng sáo ngừng, Tiến Dụng tao nhã hạ tay xuống. Tiểu Hậu vỗ tay, tấm tắc khen:

- Nhị Thập sư huynh, tuyệt khúc, tuyệt khúc a.

Tiến Dụng xoay người, mỉm môi lộ tiếu ý. Chàng xoay cây sáo trúc làm chùm tua rua màu đỏ đung đưa, ngữ khí vài phần ấm áp:

- Tiểu Hậu quá khen. Chút tài mọn thôi, vẫn còn kém cỏi lắm.

- Sư huynh khiêm nhường rồi. - Tiểu Hậu nhẹ cười.

Tiến Dụng nhìn lên mặt trời rồi nói:

- Cũng trưa rồi, chúng ta đi dùng cơm thôi. - Đưa tay - Nào, đi với huynh.

Tiểu Hậu vui vẻ nắm tay sư huynh. Tiến Dụng giắt ống sáo vào thắt lưng, kéo sư đệ đi.

Họa Ban Môn có nhiều thứ tình cảm sâu nặng mà người ngoài khó thể nào biết rõ.

Buổi sáng mờ sương có chút hơi lạnh của mùa thu sắp về, trong lương đình giữa hồ nước trong veo, Thập Tử Công Phượng thư thái pha ấm trà sen. Điêu luyện châm nước vào ấm rồi chàng đảo nhẹ và đổ nước ra một cái bát sứ. Nước trà đầu tiên không dùng. Chàng lại đổ nước nóng vào. Bây giờ thì chờ cho trà ngấm. Đôi mắt tựa hạt sương mai mang một nỗi ưu tư phảng phất lại có ánh nhìn sắc bén đầy kiêu ngạo của chàng nhìn ra cánh chim bói cá trên mặt hồ. Trà đã ngấm. Chàng rót trà ra bát. Mùi hương ngọt ngào lan tỏa. Nước trà sóng sánh, trong veo. Trà nghệ của Công Phượng ở trong sư môn tự nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất. Chưởng môn mỗi lần có khách đến đều gọi chàng đến hầu trà, có khi phải đứng hầu cả buổi. Vì không một ai có thể pha trà đạt đến độ thần diệu như chàng. Dù là loại trà thô rẻ tiền nhất thì vào tay chàng cũng cho ra thứ nước thơm ngon tuyệt vời. Cũng vì thế, chưởng môn luôn sai chàng hầu trà để "có cái mà tự hào".

Vén tay áo nâng chén trà kề lên mũi để thưởng thức mùi hương, Thập Tử tao nhã một cách kỳ lạ. Thổi qua vài lượt cho trà nguội bớt, chàng khẽ khàng nhấp một ngụm. Vị giác được mơn trớn tuyệt vời.

Nhìn về phía bờ, Đức Huy đang đuổi đánh Cửu Tử Tiểu Toàn, sư đệ đồng phòng với Công Phượng khắp hoa viên. Chắc là lại ăn mất bánh bao xá xíu của y. Trong Họa Ban Môn, các đồ đệ không có tư phòng mà hai sư huynh đệ sẽ cùng ở một phòng. Lại có tiếng chửi bới của Duy Mạnh. Tiếng chửi bới chỉ nghe thôi cũng muốn điếc tai. Không ai trong sư môn có vốn từ mắng chửi phong phú như Mạnh sư huynh. Nghe mãi rồi cũng quen. Mỗi lần y chửi bới, ai cũng nghĩ "chắc hắn trừ mình ra".

Mặc xung quanh bát nháo, ồn ào, lương đình vẫn rất thanh tịnh. Một con cá quẫy đuôi làm gợn lên bọt nước nhỏ. Thập Tử vẫn an nhiên thưởng trà, khắp người tỏa ra một thứ quý khí khiến người ta vừa kính nể lại vừa dễ bị mê hoặc. Ánh mắt như nước hồ thu vừa lạnh, lại vừa bí ẩn khó đoán định.

Ấm trà vơi nửa. Thập Tử không vội vàng, vẫn chậm rãi thưởng thức trọn hương vị. Chợt... có tiếng "ùm" dưới hồ. Nước văng tung tóe. Cá nhảy lên bờ. Chim bói cá nuốt con cá còn thò đuôi ra khỏi mỏ hớt hãi bay lên cây. Mọi người chạy đến bờ hồ xem tình hình. Tiếng rầm rì xôn xao. Thập Tử vẫn an nhiên uống cạn chén trà mới liếc mắt nhìn ra.

Một cảnh tượng...

Đại sư huynh đang lóp ngóp dưới hồ, giữa mấy tán lá sen. Mắt của y không biết đang nhìn gì, cứ như nhắm tít lại...

Thập Cửu Tử Quang Hải nhìn đại sư huynh đang ngâm dưới hồ bèn gọi to:

- Sư huynh ơi, mới sáng đã mộc dục (2) sao?

Đại sư huynh không nói lời nào, lẳng lặng bơi lên bờ. Toàn thân sũng nước, trông sư huynh thật giống một con mèo ướt. Thập Tử bình thản quay lại với ấm trà của mình, chàng tỏ ra không quan tâm thế sự. Chàng trai da ngâm cũng chính là Thập Tam Tử, sư huynh đệ hay gọi trêu là "Thập Tam Hắc Tử", Đức Chinh nhìn đại sư huynh rồi nhìn ra lương đình, nháy mắt tinh nghịch:

- Đại sư huynh, có phải nhìn thấy cái gì nên hồn xiêu phách tán, ngã xuống hồ, đến khinh công cũng quên hay không?

Lục Tử đại sư huynh không trả lời mà quay lưng bỏ đi. Các sư huynh đệ cười sau lưng sư huynh không ngớt.

Tiểu Hậu Tử nhanh nhẹn chạy vào thất chưởng môn bẩm báo: "Thưa sư phụ, bên ngoài có khách tìm". Chưởng môn khẽ gật đầu, sai tiểu đồ đệ lấy trường bào khoác cho mình, không quên dặn: "Gọi sư huynh con ra pha trà" rồi ung dung bước ra đại sảnh. Tiểu Hậu Tử dậm chân, triển khinh công phóng ra hậu viên tìm sư huynh.

Thập Tử nâng hờ chén trà, quan sát cảnh vật xung quanh đang dần dần khôi phục lại vẻ yên tĩnh sau màn náo loạn của Lục Tử. Mũi giày chạm trên mặt nước, có tiếng kim khí ngân thánh thót, Ngũ Tử Tiểu Hậu nháy mắt đã ở trong lương đình. Nghiêng đầu nhìn sư huynh, chàng cười tủm tỉm rồi báo:

- Sư huynh, sư phụ gọi huynh ra đại sảnh pha trà.

Thập Tử đặt tách trà xuống, rũ vạt áo đứng dậy. Chàng xoay người, vạt áo tung bay. Thoắt một cái, Thập Tử đã ở trên bờ, chỉ thấy mặt nước hồ có một gợn sóng thật nhẹ. Tiểu Hậu thầm thán phục: "Khinh công của sư huynh quả thật quá cao thâm".

Thập Tử về phòng mình, khoác thêm một lớp áo bằng tơ, vuốt nhẹ tóc cho gọn gàng rồi mới sang thất chưởng môn lấy bộ trà cụ. Đi hầu trà không thể quá tùy tiện, người khác nhìn vào sẽ khinh thường.

Phan Chưởng Môn tiếp khách ngoài đại sảnh. Khách đến là quan tể tướng đương triều. Ông ta lo sợ bị hành thích nên muốn thuê người hộ vệ vài ngày. Thập Tử bê khay trà ra.

"Đồ nhi bái kiến sư phụ", chàng theo lễ cúi đầu trước chưởng môn.

Phan Chưởng Môn ra hiệu miễn lễ. Thập Tử mang khay trà đặt lên bàn, bày ra hai cái bát, nâng ấm rót trà. Hương trà thơm tỏa theo làn khói mỏng. Quan tể tướng nhìn chằm chằm Thập Tử. Cung kính hai tay nâng cao quá đầu, Thập Tử dâng trà cho sư phụ. Rồi chàng lại mời trà cho khách nhưng lần này chỉ để tay ngang tầm ngực. Quan tể tướng đón chén trà mà hai mắt cứ như bất động. Thập Tử đã lùi lại đứng phía sau sư phụ mà y còn mãi nhìn. Phải mất một lúc y mới có thể mở miệng hỏi:

- Chưởng môn, vị công tử này là...?

Chưởng môn nhấp một ngụm trà rồi đáp:

- Đại nhân không nghe y gọi sao? Đương nhiên là đồ đệ của ta.

Quan tể tướng gật gật đầu. Y nhấp trà. Trà ngon, trà quá ngon.
----
(1) Đề hồ: một chế phẩm làm từ sữa (có thể có cả nước gạo) thời cổ, rất ngon, ngọt và bổ.

(2) Mộc dục tức tắm rửa. Chú thích luôn để sau này các tình yêu khỏi thắc mắc: mộc dục canh y tức tắm rửa thay đồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net