Chương 14: 'Bạn trai' của An Dĩnh Tịnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy chẳng lẽ anh muốn em nói anh là bạn gái của cậu ấy, cậu chủ Trình, em không ngờ tâm lý của anh lại lệch lạc như vậy.

-----

Yên Doanh Minh trải qua một đêm không ngủ trong bệnh viện, bây giờ đã hơn 6h sáng của ngày hôm sau, cô lê tấm thân rụng rời trở về văn phòng, sức lực cạn kiệt đến mức muốn ăn cũng không cầm nổi chén.

Đột nhiên có một bàn tay chạm vào má, Yên Doanh Minh lập tức có phản ứng, nhanh tay bắt lấy cánh tay đó và quật người phá đám xuống mặt bàn kính lạnh lẽo trước mặt.

"Là anh, đừng bẻ, đừng bẻ nữa, sắp gãy thật rồi"

Nhìn thấy rõ gương mặt của ai đó, Yên Doanh Minh lười nhác hất cánh tay kia ra, trở lại ghế của mình, lên tiếng oán trách:

"Cậu chủ Trình, sáng sớm anh không ngủ lại đến đây giết người, là thú vui lúc rãnh rỗi của anh sao?"

Đối với Yên Doanh Minh, phá hoại giấc ngủ cũng đồng nghĩa với việc giết chết cô.

Trình Duật Phong chỉnh lại trang phục, ánh mắt khinh thường nhìn về phía cô:

"Tất nhiên rảnh rỗi hơn người bận rộn như em, em tưởng anh thích đến bệnh viện tập thể dục buổi sáng lắm à, nếu không vì lo em tăng ca cả đêm sẽ bỏ bữa sáng, anh có mất sức bỏ giấc ngủ quý báu của mình đến mang em đi giải quyết cái bụng hay không, không cảm tạ ân đức còn ra tay độc ác như vậy, đúng là làm ơn mắc oán"

Yên Doanh Minh chẳng thấm được chút nào lòng tốt ngất trời từ Trình Duật Phong:

"Có ai ăn sáng lúc hơn 6h như anh không, thần kinh giờ giấc của anh có vấn đề cũng đừng đi phá hoại đồng hồ sinh học của người khác"

Trình Duật Phong máu đã dồn lên tận não:

"Nếu không phải 8h anh có chuyến bay quốc tế, nếu không phải tối qua em nói anh biết em làm đêm, thì hôm nay dù cho có ngủ chết trên giường anh cũng sẽ không đến nơi này để bị em sỉ vả như vậy"

Yên Doanh Minh sao lại không biết Trình Duật Phong lo lắng cho mình, nhưng cô không muốn anh vì cô bận tâm nhiều như vậy, bởi lẽ cô không thể đáp trả nên không muốn anh tiếp tục đặt tình cảm lên người mình.

Yên Doanh Minh chỉ muốn anh đối cô như một đứa em để quan tâm chứ không phải là một cô gái để nặng lòng, anh càng tốt với cô thì cô càng cảm thấy mắc nợ anh, bởi cô luôn quan niệm nợ tiền bạc dễ trả, còn nợ ân tình suốt đời vướng mang, cho nên cô không muốn vay ân tình của người khác.

Trình Duật Phong vì Yên Doanh Minh nặng tình, chỉ trách cô và anh chẳng có duyên nợ.

Yên Doanh Minh sáu năm qua đã nợ không biết bao nhiêu ân tình của Trình Duật Phong, cô biết tình cảm anh dành cho mình không giảm theo thời gian mà tăng dần theo năm tháng, giống như cô đối với nỗi đau của mình chẳng mờ nhạt qua nhiều năm mà càng khắc sâu theo từng ngày.

Yên Doanh Minh luôn ghi nhớ những gì Trình Duật Phong đã làm cho mình như thay lời cảm ơn chân thành, nếu cô đã không thể đáp bằng tình thì chỉ có thể trả anh bằng nghĩa, cô xem anh như một người anh để đáp trả tấm lòng nhưng luôn rạch rõ giới hạn cần có giữa cả hai, cô biết anh thất vọng, tổn thương, nhưng còn hơn để anh tiến vào ngõ cụt không lối thoát.

Bản thân Yên Doanh Minh đã tự thân kiểm nghiệm một lần, cô không muốn Trình Duật Phong lặp lại vết xe đổ, vì đã nắm được kết quả, cô chẳng muốn người bên cạnh chịu đựng quá trình xót xa, một An Dĩnh Tịnh là đủ rồi, đã là sự hối tiếc lớn của đời cô, cô hận năm đó không bên cạnh bạn mình, để cậu ấy đi vào lối mòn cô đã đi qua, cho nên...

Trình Duật Phong...anh phải tìm được hạnh phúc của riêng mình.

*

Dưới sự bức ép của bạn cơ trưởng nào đó, Yên Doanh Minh bây giờ đã yên vị trong một quán ăn cách xa bệnh viện nhưng lại gần sân bay, theo như lời vị nào đó là để tiện cho anh không đến trễ giờ, lại còn mặt dày ngồi xe của cô.

Cho nên lúc nãy là bác sĩ Yên trở thành 'khách' trên chính chiếc BMW của mình, còn kẻ mặt dày kia thì lại biến thành 'tài xế bất đắc dĩ'.

Yên Doanh Minh cảm thấy dạ dày không có tâm tình cho lắm nên chỉ gọi một phần cơm đơn giản, cũng không gọi cà phê, Trình Duật Phong thì cho là cô mệt đến chán ăn, không cho cô phản kháng đã gọi thêm vài món đặc sắc khác.

Nhưng ý tốt của Trình Duật Phong áp dụng trong tình huống này thật sự là bi ai của Yên Doanh Minh, bởi vì cơ quan tiêu hóa hiện giờ của cô chắc chắn sẽ phản kháng lại, cô nhìn anh như muốn một cước đá anh thẳng lên máy bay.

"Chuyến bay của anh không dời sớm lên được sao? Phải dùng em để giết thời gian như thế này à?" Yên Doanh Minh ai oán nói.

"Em cũng biết giá trị của mình đối với anh chỉ có thế cơ à" Trình Duật Phong lườm cô một cái.

Yên Doanh Minh cười ra cả nước mắt, trình độ đối kháng của anh cũng tăng thêm một level rồi.

"Sao hôm qua Tiểu Dĩnh lại uống say đến vậy?" Trình Duật Phong đột nhiên hỏi.

Yên Doanh Minh nhìn về những món ăn trên bàn, bất giác đáp:

"Bị bội thực"

"Cái đó cũng được tính là một lý do sao?" Trình Duật Phong khó hiểu nhìn cô.

Yên Doanh Minh: "..." Được rồi, cô nên nhớ IQ của anh không được cao.

"Cậu ấy gọi món mì hải sản Hàn Quốc, lại quên rằng bản thân không ăn được cay, nhưng đã thích hương vị đó rồi nên chẳng bỏ được, chỉ đành ăn thêm món khác cứu vớt bao tử đã bị bào mòn, cậu ấy ăn nhiều đến mức bị bội thực luôn rồi"

Lời giải thích càng làm mù mịt đối phương, nhưng thật ra ý tứ lại rất đơn giản, An Dĩnh Tịnh yêu Lục Khải Văn, nhưng thế giới của một quân nhân làm sao thường dân như cô có thể bước chân vào, sau khi bị tổn thương từ chính ảo mộng của mình, cô đành tìm đến men say để quên đi tất cả.

Thế mà khi An Dĩnh Tịnh càng không tỉnh táo thì lại càng nhớ đến Lục Khải Văn, đến mức như bị cuốn vào một giấc mộng không chân thực trong cơn say: hai người ở cùng một thế giới, với tay liền có thể chạm vào.

"Đừng nói với anh...cô ấy cũng bị thương như em vậy?"

Yên Doanh Minh bật cười, nhưng là nụ cười chua xót:

"Anh không thấy máu đã rơi từ đôi mắt của cậu ấy tối qua"

Những giọt lệ tràn mi cũng giống như từng vệt máu đang rỉ trong tim, để không ai nhìn thấy sự héo nát của chính mình, những gì có thể đem phô bày ra bên ngoài chỉ là những nụ cười ngập đầy nước mắt đau thương, đã giấu không nổi những ai oán trong lòng thì phải để chúng bộc phát ra ngoài dưới dạng những trầm luân của cơn say.

An Dĩnh Tịnh nhớ Lục Khải Văn qua nước mắt, nhưng khi thể hiện ra ngoài phải bằng những lời nói đắng cay, có như vậy thì những gì đã làm trước đây mới không bị lãng phí.

"Thứ anh thấy rõ ràng là nước mắt"Trình Duật Phong gắt gao kháng nghị.

Yên Doanh Minh ngước nhìn người trước mặt rồi thầm cảm thương cho nhà họ Trình đã trót sinh ra một người thừa kế 'mất giá', cô cũng thấy bi ai cho chính mình vì đã từng biết ơn trước sự thấu hiểu của anh, vậy mà hôm nay tất cả đã hoàn toàn sụp đổ.

"Kiếp trước anh làm việc tốt được một nửa thôi à? Cho nên kiếp này ông trời mới để IQ của anh tỉ lệ nghịch với chiều cao đến mức thương tâm như vậy?"

"Này Yên Doanh Minh, em cho là EQ của em tỉ lệ thuận với IQ của em à?'

"Có liên quan đến anh sao?"

"Tất nhiên là có, nếu EQ của em cao, sao lại không nhìn thấy tấm lòng của anh mấy năm qua dành cho em như thế nào" Trình Duật Phong thở dài nói.

"Bởi vì ngoài nhan sắc không đạt, IQ của anh cũng không đủ làm em siêu lòng" Yên Doanh Minh luôn biết cách dùng lời nói để tổn thương đến tình cảm của ai đó.

Trình Duật Phong đã biết như vậy, nhưng lần nào cũng tự nạp mạng vào tay cô:

"Sao em không nói là tiêu chuẩn của mình quá biến thái"

Yên Doanh Minh định sẽ thành thật khai báo: Không phải không thấy, mà vốn dĩ em đã đánh rơi trái tim từ lâu rồi, dù có nhìn ra cũng không có cách nào đáp trả.

Nhưng có lẽ đúng như người ta nói, ban ngày không nên nhắc đến 'ma quỷ', bởi nếu vừa nhắc họ liền xuất hiện trước mặt bạn.

Câu vừa định nói khi nãy với Trình Duật Phong bị biến đổi trong phút chốc, Yên Doanh Minh muốn nói với anh: Không phải tiêu chuẩn của em biến thái, mà là em dựa trên hình mẫu có sẵn để đưa ra yêu cầu, chỉ tại anh không phù hợp.

Yên Doanh Minh quả thật không ngờ đến, lần trước sau khi gặp anh ở nhà hàng kia cô liền không đến đó thêm lần nào, vậy mà hôm nay ở một nhà hàng xa lạ như vậy vẫn không tránh khỏi chạm mặt cùng anh, có phải ông trời muốn tuyệt đường ăn uống của cô luôn không vậy?

Cơn đau dạ dày đáng lẽ đã được kìm hãm đột nhiên tiếp tục công việc, Yên Doanh Minh đưa tay ấn vào bụng mình, cố gắng bỏ qua thân ảnh quen thuộc đến nhức mắt kia.

Cô quay nhìn Trình Duật Phong:

"Sau này em sẽ cố gắng tìm kiếm chút nhan sắc và IQ đang ẩn náu đâu đó trên người anh, giờ thì anh tự mình ra sân bay đi, em phải về bệnh viện làm việc"

Yên Doanh Minh nói xong không đợi người đối diện lên tiếng phản bác, cô đứng dậy lấy điện thoại đi về phía cửa, nhưng đúng là IQ của Trình Duật Phong khiếm khuyết đến đáng hận, không những không nghe được ý muốn rời đi của cô mà còn lớn tiếng gọi cô lại, làm cô dù cho muốn yên lặng chuồn đi cũng không còn cơ hội.

"Tiểu Doanh, em vẫn chưa ăn gì mà"

Yên Doanh Minh thật sự muốn hất cả bàn ăn vào mặt Trình Duật Phong, để anh biết cô hiện tại không có chút tinh thần thưởng thức ẩm thực nào cả, cô muốn giết người đây, đặc biệt là tên chỉ biết lái máy bay đang ngồi gây họa, sao cô lại đồng ý đi ăn cùng anh chứ, thật hối hận.

Nhưng hình như có điều gì đó không đúng, Yên Doanh Minh đột nhiên cảm thấy đôi vai nặng trĩu, sau đó là cả người xoay chừng nửa vòng, cuối cùng lại yên vị trong một vòng tay vững chãi.

Giọng của Trình Duật Phong nặng nề phả trên đỉnh đầu, rõ ràng rất lo lắng:

"Tiểu Doanh, em có bị thương không?"

Lúc này Yên Doanh Minh mới xác định được tình trạng hiện tại, cô đang được Trình Duật Phong bảo vệ trong vòng tay.

Người phục vụ đột nhiên xuất hiện bên cạnh cuống cuồng cúi đầu:

"Thật xin lỗi quý khách, thành thật xin lỗi, là sơ suất của tôi. Hai có vị sao không? Ngài có bị phỏng không? Rất xin lỗi quý khách, thành thật xin lỗi"

Trình Duật Phong khoát tay:

"Không sao, anh đi làm việc đi"

Người phục vụ cung kính cúi đầu vài lần rồi mới rời đi.

Yên Doanh Minh sau khi hiểu mọi chuyện thì việc đầu tiên là đẩy Trình Duật Phong ra để 'khám nghiệm tử thi', câu nói đầu tiên chính là:

"IQ của anh thuộc dạng tàn tật hả?"

Thấy nước sôi cũng không biết tránh mà còn đâm đầu vào.

Trình Duật Phong đen mặt:

"Dù sao cũng tốt hơn EQ âm độ của em"

Yên Doanh Minh không chút do dự đáp:

"Trái tim cũng làm mất, em cần cảm xúc để trưng bày à"

Trình Duật Phong chấp nhận thất bại: "..."

Khi thấy Yên Doanh Minh định xem đến phần khủy tay của mình, Trình Duật Phong dứt khoác khoát tay ra, kéo hạ tay áo sơ mi xuống làm động tác phủi phủi như đang lau đi vết dơ bị dính trên đó, miệng oán trách:

"Đừng khám nghiệm nữa, dù gì nếu anh có thật sự bị bỏng chết em cũng không biết đau lòng"

Yên Doanh Minh: "!!!" Cái con người thèm đòn này!

Trong lúc hai người mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau, ở một phía khác cũng có hai người nào đó ánh mắt sâu xa nhìn về phía họ.

Tiếng gọi lúc nãy của Trình Duật Phong đã thành công thu hút sự chú ý của ba người đàn ông vừa bước ra từ phòng VIP, nhất là ánh mắt lạnh lẽo của vị tổng tài nào đó, Diệp Ngạc Thần chỉ liếc nhìn về phía Yên Doanh Minh một cái rồi quay sang hướng khác, nhưng khi nhìn thấy cảnh tiếp theo thì ánh mắt anh lại trở nên thâm trầm, lạnh lẽo.

Khi Diệp Ngạc Thần nhìn thấy Trình Duật Phong hoảng hốt chạy lại ôm lấy Yên Doanh Minh, bao bọc cô tránh khỏi nồi lẩu nghi ngút khói đang bay đến, sau đó lại lo lắng hỏi han, mặc dù mỗi câu hai người nói ra đều đang châm chít đối phương nhưng sao anh có thể không nhìn ra được sự quan tâm cả họ dành cho nhau chứ?

Cô gái luôn tỏ ra chán ghét khi nhìn thấy anh lúc này đây lại đang quan tâm một người đàn ông khác, vậy mà trong lòng anh hiện giờ cũng đang lo lắng cô có bị thương tích nào không, đây mới thật sự là nỗi bi ai và oán hận của anh trong thời khắc này.

Đứng bên cạnh Diệp Ngạc Thần, Lục Khải Văn nhận ra Trình Duật Phong là người tối qua đã đưa An Dĩnh Tịnh rời khỏi quán bar, đột nhiên anh có cảm giác bất an, người đó có quan hệ gì với cô gái của anh? Nghĩ đến hai người họ có mối liên quan mà anh không biết, ánh mắt anh tối đi rất nhiều, tâm trạng cũng không tốt dù chỉ một chút.

Lục Khải Văn không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại tiến về phía hai người kia, không một câu chào hỏi đã cất giọng lãnh đạm:

"An nhi thế nào? Cô ấy đang ở đâu?"

Trình Duật Phong còn đang ngơ ngác không theo kịp câu hỏi của Lục Khải Văn thì Yên Doanh Minh đã trở lại phong độ đanh đá, lên tiếng đáp:

"Phiền trung tá Lục bận tâm rồi, Tiểu Dĩnh chỉ là uống quá chén, có bạn trai cậu ấy chăm sóc, không cần phiền đến người ngoài như anh quan tâm thăm hỏi"

Câu nói đầy vẻ khách sáo của Yên Doanh Minh thực chất lại rất có sức công phá đối với tâm tình của vị Trung tá trước mặt.

Lục Khải Văn không nhìn Yên Doanh Minh, vẫn dán mắt vào Trình Duật Phong:

"Là anh?"

Cho dù IQ có tỉ lệ nghịch với chiều cao nhưng không có nghĩa trí tuệ của một cơ trưởng như Trình Duật Phong dính với con số 0, anh vẫn nhận ra được ý tứ trong câu nói của Yên Doanh Minh lúc này, cộng thêm ánh mắt đầy sát khí của người đàn ông trước mặt, anh đã đoán ra đây chính là 'vết thương' của An Dĩnh Tịnh.

"Đúng vậy, là anh ấy" Yên Doanh Minh thay anh đáp.

"Tiểu Yên, anh không hỏi em. Diệp, quản cô gái của cậu lại"

Một mũi tên trúng hai con nhạn, cả Yên Doanh Minh và Diệp Ngạc Thần đều cứng đờ người, cô không biết người còn lại khi nghe thấy câu nói ấy có cảm xúc gì, nhưng cô thì đau không chịu được.

Đã lâu rồi, lâu đến mức Yên Doanh Minh cũng chẳng nhớ rõ lần cuối cùng mình cùng anh được ghép chung với nhau là lúc nào, hình như đã là chuyện của quá khứ rất xa xôi.

Trình Duật Phong bất giác nhìn về phía hai người đàn ông đang đứng ở góc lệch, anh nhanh chóng phân biệt được ai là Diệp được nhắc đến, không biết từ đâu anh lại có trực giác nhanh nhạy như vậy, nhưng anh dám chắc mình không nhận sai.

Là người này sao?

Nỗi đau nhiều năm của người anh yêu là từ người đàn ông này mà bắt đầu, anh không thể phủ nhận mình so với người đó quả là kém xa, bất luận là gương mặt hay khí chất anh đều không sánh bằng, anh hôm nay đã hiểu được tại sao Yên Doanh Minh lại không muốn nhìn thấy tấm chân tình của anh.

Trình Duật Phong lại nhìn Yên Doanh Minh, không phải em không thấy...mà thực chất trái tim em đã bị lấp đầy rồi, không thể tiếp nhận thêm.

Nhưng Trình Duật Phong biết tình huống hiện tại lại là câu chuyện giữa An Dĩnh Tịnh và người đàn ông đang đứng trước mặt, anh không thể để tâm tư của Yên Doanh Minh bị lãng phí, chỉ đành hùa theo cô diễn kịch.

"Trung tá Lục đúng không, xin hỏi, anh lấy tư cách gì để hỏi tôi?"

Lục Khải Văn sững người, không biết đáp lời thế nào, người này hỏi anh lấy tư cách gì để hỏi, đúng vậy, anh lấy tư cách gì chứ?

Một người bạn cũ?

Hay người từng bị cô ấy bỏ rơi?

Anh hôm nay lấy là lấy tư cách gì đi tìm hiểu cuộc sống của cô?

Chỉ là anh muốn quan tâm cô một chút, như vậy cũng khó khăn lắm sao?

Yên Doanh Minh đột nhiên nói với Trình Duật Phong:

"Anh chẳng phải nói 8h có chuyến bay, còn không đi là muộn đấy"

Trình Duật Phong nhìn lại đồng hồ, quả thật không còn nhiều thời gian, anh nói với Lục Khải Văn:

"Nếu anh không tìm được thân phận thích hợp, vậy tôi cũng không thể tiết lộ đời tư của cô ấy, tôi còn có việc, xin phép"

Trình Duật Phong để lại vài tờ tiền mệnh giá rất nhiều số 0, sau đó cùng Yên Doanh Minh rời đi.

Lúc ra khỏi cửa nhà hàng, Trình Duật Phong chợt lên tiếng hỏi:

"Anh trở thành bạn trai của Tiểu Dĩnh khi nào? Sao ngay cả nam chính anh đây cũng không được rõ vậy?"

"Anh có phải là bạn của Tiểu Dĩnh?" Yên Doanh Minh hỏi lại.

"Phải"

"Anh là con trai?"

"Còn nghi ngờ à?" Trình Duật Phong liếc cô một cái.

Yên Doanh Minh liền khinh bỉ nhìn anh, lên tiếng:

"Vậy chẳng lẽ anh muốn em nói anh là bạn gái của cậu ấy, cậu chủ Trình, em không ngờ tâm lý của anh lại lệch lạc như vậy"

Trình Duật Phong: "!!!"

Anh muốn vấp phải hòn đá ngã chết ngay lúc này để theo kịp tư duy logic 'bình thường' của Yên Doanh Minh, trong tình huống vừa rồi, từ bạn trai khác nào nói với người khác anh chính là người yêu của An Dĩnh Tịnh, cô có biết suy nghĩ không vậy?

Trình Duật Phong đột nhiên lại hỏi:

"Em cho rằng vị trung tá kia sau khi nhìn thấy cảnh vừa rồi mà vẫn tin anh là bạn trai của Tiểu Dĩnh sao?"

Trình Duật Phong cho rằng cảnh tượng anh cứu Yên Doanh Minh đặc sắc như vậy, Lục Khải Văn sẽ tin lời nói dối kia sao.

Yên Doanh Minh bình thản đáp:

"Tất nhiên...là không tin rồi"

Trình Duật Phong: "..." Vậy mà cô còn thể hiện giống y như anh là bạn trai nhà người ta thật vậy.

"Nhưng anh ta sẽ bận lòng, mục đích của em chỉ là muốn Lục Khải Văn bứt rứt khó chịu, sống không yên ổn"

Trình Duật Phong thầm cầu nguyện cho người nào đó.

Hết chương 14.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net