Chương 35: Kiếp sau cũng không có tư cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh và cô bởi địa vị cách biệt kéo theo duyên nợ không thể chung đường.

-----

Yên Doanh Minh chậm rãi mở mắt, cố gắng bỏ qua sự bi ai tận đáy lòng nhìn về người đang cúi sát bên mình, mở giọng nhàn nhạt, xa cách:

"Diệp tổng có sở thích đánh thức người khác bằng cách này à?"

Anh không biết ở gần như vậy sẽ rất kích thích trái tim cô sao?

Diệp Ngạc Thần cười khổ, nhưng nghe giọng nói của cô vẫn tốt hơn vẻ lạnh nhạt vô cảm thường ngày, anh thích cái cảm giác mở mắt ra liền thấy bóng hình quen thuộc nằm bên cạnh, nhắm mắt lại vẫn còn cảm nhận sự tồn tại của cô trong vòng tay, năm ngày qua là thời gian anh yêu thích nhất trong suốt tám năm bị 'giam cầm' này.

"Đặc ân này chỉ mình em được hưởng" Anh ám muội nói.

Yên Doanh Minh đưa tay đẩy anh rồi tự mình ngồi dậy, buồn chán không muốn nói chuyện với anh, cô xuống giường đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, người mặt dày nào đó cũng bỏ qua sự cho phép theo vào cùng, hết thuốc cứu rồi.

"Anh không có việc gì làm à?" Yên Doanh Minh quay lại trừng mắt với anh.

"Có" Anh đáp rất tự nhiên.

Cô vừa định hỏi anh có sở thích làm việc trong phòng tắm hay sao thì anh đã mở miệng:

"Ngắm em"

Trán Yên Doanh Minh đầy vạch đen: "!!!"

Cô ngoan ngoãn quay lại làm tiếp công việc của mình, bỏ qua sự hiện diện như vốn có của người nào đó.

Diệp Ngạc Thần đột nhiên lại phát hiện ra một việc thú vị, đó là thấy cô bị anh chọc giận đến đỏ mặt lại làm anh cảm thấy mình có thể tác động đến tâm tình cô, anh cười ngu ngơ như một đứa ngốc, người khác nhìn vào còn tưởng rằng anh đã phát hiện hành tinh hay châu lục mới nào nữa chứ.

Yên Doanh Minh nghe tiếng cười thì quay lại nhìn anh, trong lòng không khỏi tự ngẫm rồi lắc đầu, quá nghiêm trọng rồi.

Hai người ngồi dùng bữa trong phòng ăn, có người làm đứng bên cạnh, biệt viện này có tổng cộng năm người làm, ba nữ hai nam, tất cả đều ở tuổi trung niên. Họ có một cửa đi riêng để ra vào biệt viện, cũng được cài đặt vân tay.

Yên Doanh Minh dành cả tâm tình vào bàn ăn thịnh soạn trước mặt, cố gắng bỏ qua ánh nhìn như muốn đem hết lòng dạ của cô ra từ kẻ ngồi đối diện, chẳng biết anh đang suy tính điều gì, nhưng dáng vẻ này của anh làm cô thật muốn hỏi: Nhìn tôi như vậy anh sẽ no bụng sao?

Yên Doanh Minh cảm thấy mấy ngày qua tinh thần cô đã bị anh giày vò đến hoảng sợ, chỉ cần một cử chỉ nhỏ của anh cũng làm cô đề phòng, cô sợ anh lại làm 'tổn thương' cô bằng những cử chỉ ân cần, những câu nói cảm động, giả dụ như vừa rồi, cô sắp chống đỡ không nổi nữa.

Diệp Ngạc Thần tất nhiên không nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh đơn giản chỉ đang chìm đắm trong cảm giác mất đi rồi có lại của mình, nhìn thấy cô luôn trong tầm mắt như vậy anh có cảm giác giống như bản thân chưa từng đánh mất tám năm thanh xuân vừa qua.

Tất cả chỉ như một giấc ngủ dài không có cô trong mộng, khi tỉnh lại mọi thứ đều như ban đầu, cô vẫn là người con gái của anh, vẫn luôn bên anh chưa từng xa cách, thì ra ảo tưởng của anh luôn vì có cô mà trở nên hoàn hảo đến tột cùng.

Có lẽ không chịu được sự tấn công ánh nhìn của anh, Yên Doanh Minh cuối cùng phải lên tiếng chất vấn:

"Diệp Ngạc Thần, anh không thấy mình nhàm chán lắm sao?"

Diệp Ngạc Thần lại như không nghe được giọng nói phản đối của cô, thản nhiên đáp như chuyện không có gì quá khó hiểu:

"Có sao? Tôi lại thấy rất thú vị"

Yên Doanh Minh câm nín: "..." Đầu óc anh có vấn đề, là bệnh, phải trị.

"Mấy ngày nay anh đều không đi làm, nhân viên của anh không có ý kiến gì sao?"

Những ngày vừa qua Yên Doanh Minh vẫn đến bệnh viện nhưng chỉ trong buổi sáng mà thôi, ngày mai cô mới bắt đầu trở lại lịch làm việc bình thường, nhưng người trước mặt lại không như vậy, buổi sáng anh đưa cô đến bệnh viện rồi cũng ở lỳ tại đó, đến khi cô tan ca thì lại đưa cô về, cứ như vậy suốt bốn ngày liền làm vật trang trí bên người cô.

Nhưng Yên Doanh Minh thật không ngờ được biểu cảm của Diệp Ngạc Thần sau khi nghe câu nói đó của cô lại là:

"Vậy em nghĩ rằng tôi thuê họ về để làm cảnh sao?"

Anh bỏ tiền thuê họ không phải về để trang trí công ty.

Yên Doanh Minh: "..."

Diệp Ngạc Thần lại không khách khí tiếp tục mặt dày:

"Em có hứng thú đến Diệp Quốc làm trang trí hay không, đảm bảo tiền lương không ít hơn làm bác sĩ ở bệnh viện"

Yên Doanh Minh theo bản năng muốn chống đối anh, cô đáp không cần nghĩ:

"Yên Nghiệp tôi còn không lo tới, Diệp Quốc của anh..."

Diệp Ngạc Thần đang uống nước nhưng mãi không nghe cô nói hết câu, anh dừng động tác nhìn sang thì thấy tay cầm nĩa của cô sững lại, ánh mắt cũng lạnh đi, anh ngẫm lại câu nói vừa rồi của cô để xem đã có chuyện gì.

Yên Nghiệp?

Anh một lần nữa đặt ánh nhìn lên người cô, có phải vì cô nhắc đến gia đình mình nên có chút không thoải mái hay không?

...Yên Nghiệp...

Cái tên này Diệp Ngạc Thần một chút cũng không có hứng thú, vì nó là 'người thứ ba' năm xưa chen vào cuộc tình của anh và cô, cô nói cô là đại tiểu thư Yên Nghiệp, anh là sinh viên nghèo trường Y, anh và cô bởi địa vị cách biệt kéo theo duyên nợ không thể chung đường, cho nên anh từ đó chẳng thể thích được cái tên này, không ngờ hôm nay lại vô tình nhắc đến, còn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, anh lại càng ghét.

"Tôi ăn xong rồi" Yên Doanh Minh buông đũa xuống, đứng dậy rời khỏi phòng ăn.

Diệp Ngạc Thần không cản cô lại, nhìn cô từng bước đi lên tầng, anh rất muốn đi theo nhưng biết rằng cô lúc này không muốn nhìn thấy anh, anh bây giờ muốn can dự vào suy nghĩ của cô là điều rất khó khăn, xa xôi đến không còn nhìn thấy phương hướng.

Sắc mặt Diệp Ngạc Thần càng lúc càng lạnh dần, khiến cho người bên cạnh cảm thấy giá rét tưởng như vừa trải qua một cuộc du hành tận Nam Cực, người làm trong nhà tự giác lui ra làm việc của mình, không muốn bị lây họa.

Một người làm đưa điện thoại ở nhà đến, cung kính nói rồi sau đó cũng lui ra:

"Thiếu gia, là Mặc tiên sinh gọi"

Mặc là cánh tay đắc lực của Diệp Ngạc Thần, theo anh từ khi anh 15t, người cũng như tên, vô cùng trầm tĩnh, mối quan hệ với anh cũng giống như với Lục Khải Văn và Khang Tuấn Hàng.

Diệp Ngạc Thần biết nếu không có việc quan trọng thì cậu sẽ không gọi cho anh trong khi biết anh đang ở nhà, anh nhíu mày bắt máy:

"Có chuyện gì?"

Diệp Ngạc Thần không có biểu cảm gì, chỉ hời hợt đáp:

"Được"

Sau khi gác máy, Diệp Ngạc Thần bảo người làm chuẩn bị xe, anh lên tầng nói với Yên Doanh Minh một tiếng rồi rời khỏi nhà.

Yên Doanh Minh từ cửa sổ sát sàn trên phòng ngủ nhìn xe của anh rời khỏi, anh rời đi liền nói với cô một tiếng nhưng lại không nói khi nào sẽ về, cô không có dũng khí hỏi, giữa họ vẫn là bức tường vô hình.

*

Diệp Quốc, phòng tiếp khách VIP...

Diệp Ngạc Thần đến nơi thì trong phòng đã có người đợi sẵn, anh không tỏ thái độ gì, đi thẳng đến chiếc ghế được đặt chính giữa bàn hội nghị ung dung ngồi xuống, hai chân bắt chéo bộ dáng thoải mái, anh nhìn người đối diện bằng ánh mắt không chút biểu cảm, dường như việc gặp nhau thế này không tạo ra cho anh bất kì sự ngạc nhiên nào.

Người ngồi đối diện lên tiếng trước:

"Diệp tổng, đã lâu không gặp. Không nghĩ đến sau nhiều năm, lần gặp lại này chúng ta lại bắt tay hợp tác"

Diệp Ngạc Thần giọng không nặng không nhẹ đáp:

"Tôi cũng lấy làm bất ngờ, không nghĩ đến đại tiểu thư Yên Thủy lại là nhà thiết kế lừng danh đứng sau chuỗi thương hiệu nổi tiếng Hanselina. Chào mừng cô đến với Y's Perfume, tiểu thư Hanna, hay tôi nên gọi là Yên Dĩ Khuê tiểu thư"

Khi nghe Mặc nói có tiểu thư Yên gia muốn gặp mặt, người đầu tiên anh nghĩ đến chính là Yên Dĩ Khuê, năm xưa anh từng gặp mặt cô một lần vì người con gái nào đó, cô là chị họ của cô gái của anh, anh đối với cô có vài phần nể mặt, tựa như An Dĩnh Tịnh.

Hanna hay còn gọi là Yên Dĩ Khuê khi biết mình sẽ hợp tác với Diệp gia liền bảo chị Mei liên lạc, nói cô muốn gặp không phải CEO của Y's Perfume mà là CEO của con cá lớn Diệp Quốc, cô còn dặn dò kĩ phải nói là tiểu thư Yên gia muốn gặp, cô không tin Diệp Ngạc Thần sẽ từ chối lời mời này.

Yên Dĩ Khuê không muốn cùng Diệp Ngạc Thần tốn thêm thời gian cho màn chào hỏi máy móc này, nhanh chóng đi vào vấn đề chính đã khiến cô bỏ công đến tận đây:

"Anh đã biết Tiểu Doanh đã về nước?"

"Đúng vậy" Anh thẳng thắn thừa nhận.

Yên Dĩ Khuê không bất ngờ khi anh nói thẳng như vậy, đó mới là tính cách của anh, một người máu lạnh vô tình trên thương trường.

"Diệp Ngạc Thần" Yên Dĩ Khuê gọi cả tên họ anh, cũng chỉ có cô và An Dĩnh Tịnh mới dám làm vậy.

"Anh nghĩ rằng với vị thế như hôm nay thì anh sẽ có thể đứng bên cạnh Tiểu Doanh sao? Con bé không cần, người đàn ông của con bé bên Đức không thua kém anh đâu. Anh và con bé vốn dĩ không thể cùng đi chung một đường"

Thật ra trong lòng Yên Dĩ Khuê đã từng có một ý nghĩ rất tốt đẹp, chín năm trước, khi Yên Doanh Minh giới thiệu anh với cô, cô cảm thấy con bé rất tốt số, thông qua ánh mắt và cử chỉ của anh, cô biết em gái mình đã tìm được bạch mã hoàng tử cho cuộc đời, nhưng sau sự việc kia, cô chỉ có một ý nghĩ muốn đem anh phanh thây, xẻ thịt, nghiền xương.

Diệp Ngạc Thần sau nhiều năm tự chỉnh đốn bản thân, hệ miễn dịch của anh với mấy câu tựa thế này đã được nâng cao tới đỉnh núi Himalaya rồi, anh từ tốn đáp:

"Dù chúng tôi không thể đi chung một đường, không sao cả, đích đến như nhau là được"

Chỉ cần đến cuối cùng hai người có thể ở bên nhau, cho dù quá trình khác nhau anh cũng không quá để ý.

Yên Dĩ Khuê biết chắc sẽ khó làm lệch đi suy nghĩ của anh, nếu không năm xưa em cô đã không phải dùng đến cách tự hủy hoại chính mình để thoát khỏi người trước mặt, anh hôm nay lại càng biết cách khống chế cục diện, sao có thể dễ dàng bị tác động chỉ vì vài câu nói của người ngoài như cô.

"Tôi nhớ là năm xưa lý do chia tay của hai người Tiểu Doanh đã nói rất rõ ràng, anh chắc chắn bản thân sẽ không để ý đến chuyện đó? Đã tám năm rồi, Diệp Ngạc Thần anh không ngây thơ đến mức mà cho rằng em tôi vẫn yêu anh như ngày nào chứ?"

Dáng vẻ của Diệp Ngạc Thần làm cho Yên Dĩ Khuê cảm thấy khó chịu, anh vẫn tỏ ra tự tại như việc không liên quan đến mình.

"Chuyện giữa tôi và Yên nhi không phiền đến chị họ như cô nhọc lòng, hiện tại cô ấy đang sống cùng tôi, về việc cô bận tâm đến suy nghĩ của tôi thế nào, tôi cho là cô ấy sẽ càng muốn biết hơn cô"

"Khốn kiếp, anh bắt ép con bé?" Yên Dĩ Khuê tức giận mắng.

Nghe đến việc Yên Doanh Minh đang sống cùng người trước mặt, ý nghĩ đầu tiên của Yên Dĩ Khuê chỉ có một, cô hiểu rất rõ tính cố chấp của em mình, nếu không phải do bị ép buộc, dù có chết em gái cô cũng không bao giờ muốn cùng anh ta tồn tại trong một phân đoạn kịch bản, anh ta đã làm gì em gái cô?

Diệp Ngạc Thần nghe hai từ bắt ép thì có ý cười, hóa ra anh bây giờ phải dùng đến bắt ép mới có thể đem người anh yêu ở cạnh mình, nghĩ đến tấm lòng anh bỏ ra chỉ đổi lại được động từ miêu tả sinh động như vậy, anh chợt cảm thấy có chút thương tiếc cho tình cảm của mình, có phải hay không quá đau lòng rồi.

"Quyền đánh giá cách làm của tôi...chỉ nằm trong tay Yên nhi"

Không ai có tư cách nói anh làm đúng hay sai, ngoài trừ một người, duy nhất chỉ mình người đó có tư cách phán xét anh thế nào.

Yên Dĩ Khuê đột nhiên cười lạnh, hướng anh nói:

"Đúng vậy, cho nên đối với Tiểu Doanh...anh chính là không xứng, anh cho dù có vì con bé làm gì đi nữa thì căn bản vẫn là không xứng với em tôi"

Gương mặt Diệp Ngạc Thần phủ đầy mây đen.

Những người biết chuyện năm xưa ai cũng biết hai từ không xứng này có bao nhiêu đả kích đối với anh, khi xưa hay bây giờ đều là một vết thương anh không muốn chạm đến, người anh yêu từng nói địa vị của anh không xứng với cô, tình yêu của anh không xứng với cô, những thứ đó anh đều có thể thay đổi.

Nhưng hôm nay lại có người nói bản thân anh vốn dĩ đã không xứng với cô nên dù anh có làm gì đi nữa cũng chẳng thể cùng cô ở chung một chỗ, có phải tình yêu của anh ngay từ đầu đã là thấp hèn?

Bản tính kiêu ngạo không cho phép Diệp Ngạc Thần cúi đầu cam chịu số phận được an bài sẵn, anh phải là người nắm giữ định mệnh của bản thân, thay đổi nó không phải việc anh có làm được hay không, mà là anh có muốn làm hay không.

"Nếu tôi đã không xứng với cô ấy, vậy thì chỉ còn cách kéo cô ấy xuống ngang bằng với mình"

Yên Dĩ Khuê không ngờ đến Diệp Ngạc Thần lại đáp trả như thế, ý của anh là muốn hủy hoại em gái cô sao? Cơn giận đột nhiên không thể kìm nén, cô thật sự phẫn nộ, chỉ bằng việc em gái mình đã hy sinh bao nhiêu cho cuộc tình này, để bây giờ người trước mặt lại có suy nghĩ ích kỷ như vậy, cô thật sự không thể giữ được sự bình tĩnh đang cố tạo của mình thêm nữa.

"Diệp Ngạc Thần, tôi cho anh biết, đừng nói là kiếp này, muốn xứng đáng ở cùng Tiểu Doanh thì dù là kiếp sau anh cũng không có tư cách"

Ý trách móc của Yên Dĩ Khuê làm cho đầu mày của Diệp Ngạc Thần nhíu lại, anh lạnh lùng nhìn cô:

"Cô muốn nói gì?"

Yên Dĩ Khuê dù kích động vẫn giữ được chút tỉnh táo, cô biết chừng mực của cuộc gặp lại hôm nay, cô chỉ muốn giày vò anh bằng chính sự tò mò chết người của bản thân anh, giúp em gái mình đòi chút lãi.

"Tôi không chỉ muốn nói, còn muốn đánh anh, nhưng nghĩ đến làm bẩn tay mình. Muốn biết chuyện gì đúng không? Tôi không thích nói đó, để anh tò mò chết đi"

Nói rồi không để Diệp Ngạc Thần tiêu hóa, cô đứng dậy tiêu soái rời khỏi, cô không tin với chừng ấy thông tin để lại, anh có thể ngồi yên bỏ qua, một khi bắt đầu điều tra sẽ dẫn đến những chuyện buồn cười đến rơi nước mắt.

Tiểu Doanh, đừng trách chị, chị chỉ muốn đòi lại chút công bằng cho em.

Sau khi Yên Dĩ Khuê rời đi, Diệp Ngạc Thần thật sự bị cuốn vào sự mơ hồ cô để lại, anh nghi vấn rất nhiều, mù mịt không ít, anh biết chắc có những chuyện bản thân không biết, người biết rõ thì không muốn nói với anh, thật ra có chuyện gì mà anh lại như người mù bị dẫn đường nhiều năm qua.

Anh đột nhiên muốn gọi cho Yên Doanh Minh, nhưng di động cá nhân cầm lên lại không được mở, vì anh biết dù có hỏi cô cũng sẽ cho anh một vẻ mặt vô tình kèm theo đáp án trắng, vậy thì anh cần gì bỏ công sức trên người cô, làm lãng phí thời gian bên nhau của hai người, anh mới không ngốc như vậy.

Nghĩ đến đó, anh cho gọi Mặc vào phòng.

"Boss" Mặc cung kính.

"Điều tra chuyện tám năm trước của Yên gia"

Mặc nhận lệnh rồi ra khỏi phòng, để lại một mình Diệp Ngạc Thần.

Yên nhi, anh sẽ từ từ tìm hiểu mọi thứ, đem câu chuyện năm xưa phơi bày rõ ràng, đến lúc đó nếu biết được em lừa gạt anh, anh nhất định cho em biết thế nào là hối hận cũng muộn rồi.

Ánh hoàng hôn càng tôn thêm vẻ sâu hiểm của người đàn ông trưởng thành.

Hết chương 35.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net