Chương 37: Tim đặt ở đâu, nhà chính tại đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu cho rằng nếu biết được tất cả sự thật, anh ta có thể ngẩng cao đầu nói với cậu mọi chuyện đã qua, bây giờ làm lại từ đầu.

-----

Không đợi An Dĩnh Tịnh lên tiếng, Lục Khải Văn nói tiếp suy nghĩ trong lòng:

"Khi em rời xa anh, anh quả thật có một tương lai sáng lạng, anh hoàn thành giấc mơ quân nhân, được thăng quan tiến chức, đạt rất nhiều thành tích mà rất ít người có được khi ở tuổi của anh. Anh có tất cả những gì mọi người kỳ vọng, chỉ là...anh bỏ lỡ người quan trọng nhất trong cuộc đời mình, là em"

Nước mắt An Dĩnh Tịnh có thể cầm được chứng tỏ cô có trái tim làm bằng sắt đá vô tri, cho nên khi cô rơi những dòng lệ trên má như bây giờ cũng không quá khó hiểu, cô yêu anh, yêu đến đánh mất bản thân mình, vậy thì khi nghe anh tâm tình như vậy, cô có thể ung dung như đang nghe câu chuyện của người khác hay sao?

Cô không làm được.

"Khải..." Thật ra anh chưa từng mất em, trái tim của em, tiềm thức của em, ngay cả con người em cũng luôn luôn lưu lại, chưa từng rời khỏi.

Có những lời cô luôn rất muốn nói cùng anh, nhưng thực tế luôn chống đối con người, càng muốn nói ra thì càng có nhiều lý do để cản lại, ví dụ như những lời này của cô.

Trên thế gian này, khoảng cách xa nhất không phải là cô không thấy anh, anh không thấy cô, mà chính là anh ở ngay bên cạnh nhưng cô lại không có cách nào ở gần, cô và anh hôm nay đã xa đến mức dù đứng trước mặt nhau cũng không thể đưa tay chạm vào đối phương.

An Dĩnh Tịnh hỏi anh, càng nói càng làm tăng thêm sự tan tóc như cảnh đêm:

"Nếu như năm đó em không chia tay anh mà để sau này anh bỏ em, anh hôm nay sẽ chẳng đau đớn như thế này có phải không?"

"Vậy bây giờ em quay lại bên anh đi, để xem giả thiết đó có tồn tại hay không?"

An Dĩnh Tịnh: "!!!" Sao cô cảm thấy anh đang gài bẫy cô vậy.

Mãi lâu sau cô mới nghe được Lục Khải Văn chậm rãi đáp trả:

"Chia ly đau đớn nhất trên thế gian này không phải chúng ta yêu nhau rồi chia tay, mà là em không ở bên cạnh anh nhưng vẫn luôn ngự trị trái tim anh. Cho nên An nhi, dù là em đá anh hay là anh bỏ em, chỉ cần anh còn yêu em, anh chắc chắn phải bị đau khổ giày vò thế này"

"Đủ rồi, xin anh đừng nói nữa. Là em sai, tất cả là em sai, chúng ta thành ra thế này đều là lỗi của em, là em tạo ra những đau khổ này, là do em không tốt"

An Dĩnh Tịnh rất muốn nói không phải anh sai, người sai là cô, rõ ràng người tự dưng xông vào cuộc đời anh rồi lại đến trước mặt anh đưa ra lời chia tay là cô, anh lẽ ra nên trách mắng cô mới phải, xin anh đừng dùng giọng điệu như vậy nói với cô.

Giọng của Lục Khải Văn rất ấm áp, dịu dàng, An Dĩnh Tịnh biết giọng nói này anh chỉ dành cho cô nhưng đã không thể cứu vãn được gì nữa rồi, cô rất mệt mỏi nhưng có lẽ anh còn mệt mỏi hơn cô, vì cuộc chiến của anh không chỉ là giành lại tình yêu của cô mà còn là sự tranh đấu với gia đình họ Lục.

Trong năm tháng đó, trong thời gian qua, Lục Khải Văn yêu đến mức sức tàn lực kiệt, An Dĩnh Tịnh yêu đến chết nửa linh hồn.

Câu cuối cùng An Dĩnh Tịnh nghe được từ Lục Khải Văn trước khi gác máy là một con dao đâm đến nơi sâu nhất trong cõi lòng:

"Quá khứ đã qua anh không muốn suy xét lại, bất kể hiện tại có khó khăn thế nào, tương lai đảm bảo anh và em sẽ ở cùng một chỗ. An nhi, kiếp này của em...anh muốn chắc rồi"

*

Yên Doanh Minh rốt cuộc cũng có được một ngày không cần phải đối diện 24/24 cùng Diệp Ngạc Thần, không phải anh tốt bụng tha cho cô mà do anh có việc phải rời đi vài ngày nên cho phép cô được tự do trong thời gian ít ỏi đó.

Hiện tại cô đang ngồi trong phòng làm việc nói chuyện điện thoại, giọng điệu rất bình thản, không nghe ra biểu cảm gì, chỉ lâu lâu sẽ nghe cô nói:

"Mã số bệnh án là..."

"Không nhập vào được, hồ sơ lưu trữ bị giới hạn..."

"Bệnh án VIP..."

"Tổng cộng có ba người liên quan..."

"Được, tiếp tục tiến hành"

Sau khi gác máy, nhìn đồng hồ cũng tới giờ ăn trưa nên Yên Doanh Minh gọi An Dĩnh Tịnh ra gặp mặt, hai người họ tính ra cũng lâu rồi không gặp nhau, từ lúc cô bị Diệp Ngạc Thần đem về 'nhốt' tại Yên thự thì cũng đã một tuần rồi.

Hai người hiện tại đang ngồi trong canteen tại tòa soạn E-News vì Yên Doanh Minh không gọi được cho An Dĩnh Tịnh nên đã lái xe đến thẳng đây, nhờ vậy cô mới biết rằng bạn mình đã mấy ngày không về nhà, lý do hoàn hảo nhất là tăng ca kiếm thêm, làm cho vị bác sĩ khoa Thần kinh nào đó suýt chút nữa đã tự khám cho bản thân mình.

"Lục Khải Văn đã tiêm thêm thuốc độc gì cho cậu?" Yên Doanh Minh không khó để đoán ra nguyên nhân thật sự, chắc chắn chỉ có thể là liên quan đến một người.

An Dĩnh Tịnh lần này thành thật đáp:

"Độc tình, còn là liều lượng lớn"

"Vậy sao cậu còn chưa chết?"

"Vì mình đã biết tạo ra tế bào kháng thuốc" An Dĩnh Tịnh chợt cười đáp.

Lục Khải Văn đã nói với cô nhiều câu thâm tình như vậy, tại sao cô không thể hạ xuống gánh nặng của mình mà chấp nhận anh, tại sao cô còn kháng cự để anh lại bị tổn thương, tất cả đều là vì cô bị người khác nắm được điểm yếu - sự nghiệp của anh.

Yên Doanh Minh đột nhiên hỏi một câu không giống phong cách của mình:

"Tiểu Dĩnh, mình đôi khi thật sự không hiểu, tại sao chúng ta nhất định phải đi con đường này, dù biết cả hai sẽ thương tích đầy người, phải chịu dằn vặt và đau khổ, vì sao chúng ta không thể buông bỏ tất cả, chỉ cầu hạnh phúc cho mình không được sao?"

Họ vì sao phải lo lắng cho người này suy tính cho kẻ kia, để sau cùng người chịu những đau đớn thương tổn lại là chính họ và người họ yêu, như vậy thì những việc họ đâm đầu vào làm trong suốt thời gian qua thật ra có ý nghĩa hay không, hay chỉ là sự trêu đùa của tạo hóa ghét người được hạnh phúc?

An Dĩnh Tịnh lại 'cố chấp' lên tiếng:

"Mình không giúp được cậu, mình chỉ biết khi mình rời đi, anh ấy thành công trong sự nghiệp, vẹn toàn chuyện gia đình. Gặp lại mình, anh ấy cãi nhau với cha, bị phạt trong quân đội. Cậu thấy mình năm xưa quyết định như vậy là đúng hay sai?"

Yên Doanh Minh chỉ còn biết cười trừ, thật sự rời xa nhau thì đối phương mới trở thành ưu tú như vậy sao?

"Đúng, cậu làm rất đúng" Yên Doanh Minh 'tán thưởng'.

An Dĩnh Tịnh còn ra tay nghĩa hiệp, phân tích cho bạn mình:

"Cậu cũng vậy. Khi cậu rời đi, Diệp gia êm ấm, Diệp Ngạc Thần sự nghiệp bùng nổ không phanh, Diệp Quốc danh tiếng lẫy lừng vươn tầm quốc tế. Cậu quay về, tương lai họ Diệp xảy ra chiến sự, Diệp Quốc nguy cơ mất đi trụ cột, Diệp Ngạc Thần có khả năng trách cứ bản thân không đường lùi. Cậu cho rằng nếu biết được tất cả sự thật, anh ta có thể ngẩng cao đầu nói với cậu mọi chuyện đã qua, bây giờ làm lại từ đầu hay anh ta sẽ vì cậu tranh chấp với người nhà, để cuối cùng mọi thứ cậu làm trong quá khứ đều trở thành vô nghĩa"

Yên Doanh Minh không còn một ký tự nào để có thể thốt nên lời, cô vẫn tưởng anh kiên trì như vậy, nếu cô chịu buông tay thì cả hai có thể mở ra một con đường mới, họ có thể giống như khi xưa lại ở cạnh nhau, nhưng thì ra họ đã đi đến bước đường không thể nào quay về, tia hy vọng cô tự ban phát cho mình cũng đã bị dập tắt.

"Tiểu Doanh, mình không phải muốn tuyệt hy vọng của cậu, đây là những việc chính bản thân cậu cũng có thể hiểu được, mình chỉ thay lòng cậu nói thành tiếng mà thôi. Nếu như cậu quyết định ở bên anh ta, mình tuyệt đối không mắng cậu"

Yên Doanh Minh: "!!!" Chẳng phải nên nói mình sẽ ủng hộ cậu sao?

An Dĩnh Tịnh biết chuyện Yên Doanh Minh 'chuyển nhà', còn sống chung với người đã gây tai nạn cho mình, cô chỉ nói điện thoại với vị kia thôi đã lòng đầy thương phế, ngày ngày ở chung như vậy bạn cô không biết đã tiếp máu khẩn cấp lần thứ mấy rồi.

Yên Doanh Minh tốt bụng nói ra một tin tức, đồng thời xem như đã đưa một nửa đáp án:

"Chị họ về nước rồi"

An Dĩnh Tịnh thật có chút kích động:

"Chị Tiểu Dĩ về rồi?"

"Ừm, hai hôm trước"

Yên Doanh Minh gật đầu thừa nhận, mới nãy cô cũng vừa được biết thôi, coi như số phận đã định vậy, đi đến bước này rồi e là dù bản thân cô có muốn hạ xuống mọi thứ cũng không phải chỉ nói là được.

"Hai người đã gặp nhau chưa?" An Dĩnh Tịnh hỏi.

"Chị ấy bận show thời trang, mình chỉ nhận được cuộc gọi thông báo"

An Dĩnh Tịnh nhìn bạn mình:

"Cậu định thế nào? Lỡ chị ấy biết cậu đang ở biệt viện..."

Yên Doanh Minh cười khổ:

"Đến lúc đó mới tìm cách vậy"

An Dĩnh Tịnh vào thời điểm nước sôi lửa bỏng đã cho ra câu 'thăm hỏi cảm động' lòng người biết bao:

"Dù thế nào, bảo vệ tính mạng cũng là quan trọng nhất đấy"

Yên Doanh Minh nghe xong thầm mắng một câu trong lòng, ngoài miệng thì vờ như qua lại công bằng, cũng lên tiếng 'quan tâm':

"Trung tá Lục nhà cậu khi nào thì quay về?"

An Dĩnh Tịnh rất khí phách đáp trả:

"Nhà anh ấy ở Lục Nam, cậu muốn anh ấy quay về kiểu gì chứ?"

Yên Doanh Minh sao có thể không nghe ra sự chát đắng trong câu nói đó, cục diện hôm nay vốn đã được sắp đặt từ trước, chỉ là cô không cam tâm để bạn mình chịu đựng những thương tổn như cô đang gánh, nếu sáu năm trước cô biết chuyện có lẽ bây giờ bạn cô đang sống hạnh phúc bên tình yêu của mình.

"Tim đặt ở đâu, nhà chính tại đó" Yên Doanh Minh trả lời chắc chắn.

An Dĩnh Tịnh lần đầu tiên không tin tưởng câu nói của Yên Doanh Minh, rõ ràng trái tim cô cũng ở đây nhưng tại sao cô không tìm thấy ngôi nhà của mình, cô giống như vị khách qua đường ghé lại dừng chân, không cố định chốn dung thân, không nơi cư ngụ nhất định, cô chẳng có một chỗ để gửi gắm tấm thân cô đơn này.

Cho nên cô cũng phải đưa ra quyết định:

"Tiểu Doanh, mình sắp đi công tác"

Yên Doanh Minh biết công việc của An Dĩnh Tịnh là phóng viên nên chắc chắn phải đi chỗ này chỗ nọ, cô không lấy làm nghi ngờ, xem nó là chuyện tất yếu phải xảy ra, giống như cô bắt buộc phải ra vào phòng cấp cứu.

Yên Doanh Minh theo lẽ thường hỏi:

"Nơi nào được thiên nhiên ưu đãi nữa à?"

An Dĩnh Tịnh chỉ còn biết cười như ngầm thừa nhận:

"Ừ, 'ưu đãi' tốt đến mức mình phải đến chiêm ngưỡng mới hả dạ"

Yên Doanh Minh hết nói nổi: "..." Có lòng thật đấy?

"Đi bao lâu?"

An Dĩnh Tịnh cúi nhìn ly cà phê của mình, khuấy đều một chút, giọng nhàn nhạt:

"Còn chưa biết, có lẽ lâu hơn nơi khác một chút" Cũng có thể sẽ lâu hơn rất nhiều.

Yên Doanh Minh không nhận ra sự bất thường trong câu nói đó, chỉ nhắc nhở:

"Cẩn thận một chút, trả lại câu nói lúc nãy của cậu, bảo vệ mạng sống là quan trọng nhất, cảnh đẹp vẫn còn rất nhiều sau này"

An Dĩnh Tịnh bật cười, bạn tốt thật mà, tuy rằng cậu ấy nói rất đúng nhưng chỉ sợ cô không còn cơ hội để thưởng thức.

"Được rồi, mình sẽ cố gắng thực hiện lới hứa thắp hương lên mộ cậu, cho nên an tâm đi, cậu không thể chết sau mình đâu"

Yên Doanh Minh vờ như không nghe thấy 'ý tốt' của bạn mình, đưa cà phê lên môi nhấp một ngụm, từ tốn nói:

"Mình hy vọng thiên nhiên sớm 'ưu ái' cậu"

An Dĩnh Tịnh cười đến vui vẻ, rồi đột nhiên nhớ ra một chuyện:

"Mình vừa có tin của Trình Duật Phong"

Yên Doanh Minh chỉ nhàn nhạt hỏi:

"Mình biết, anh ấy có chuyến bay ba tháng"

An Dĩnh Tịnh lại nói:

"Hôm qua anh ấy về rồi, nghe đâu Trình gia xảy ra chút chuyện, mình có gọi cho anh ấy nhưng điện thoại không kết nối"

Yên Doanh Minh dù không thể đáp trả tình cảm của anh nhưng cô không phải không thể quan tâm anh như một người bạn, thậm chí xem anh như một người anh trai, cho nên khi nghe anh gặp rắc rối, cô không thể coi như chưa nghe thấy gì.

"Mình sẽ liên lạc với anh ấy"

An Dĩnh Tịnh không phản đối, chỉ là cần nhắc nhở:

"Mình tin cậu biết phải làm gì nhưng vẫn muốn nhắc cậu, Diệp Ngạc Thần hôm nay không phải cậu sinh viên Y Đại năm đó, tám năm đã rèn giũa anh ta trở thành thương nhân máu lạnh. Mình không hy vọng Phong Thượng hay Trình Duật Phong trở thành kẻ địch trong mắt anh ta"

Yên Doanh Minh hiểu được lời nhắc nhở này, cô biết hôm nay mình không còn là người điều khiển đại cuộc như quá khứ, mỗi bước đi đều như quân cờ được đánh ra, không biết bước tiếp theo sẽ đi như thế nào, nên cô cần phải cẩn trọng và dè chừng.

"Mình biết" Chí ít cô sẽ không để những người khác bị vạ lây.

"Tiểu Doanh, khi mình không ở đây, cậu nhớ phải giữ gìn tính mạng cho tốt, mình sợ cậu bất cẩn bị thương, ở nơi xa kia mình không kịp quay về gặp mặt lần cuối"

Nghe câu đầu Yên Doanh Minh còn muôn vàn cảm động, đến câu thứ hai cô thực sự chỉ hận không thể một cước đá văng người trước mặt.

"Lịch trình của cậu đổi thành đi liền bây giờ được không? Mình có thể giúp cậu miễn phí được tiền vé máy bay đấy"

An Dĩnh Tịnh bày ra bộ mặt vui vẻ đến không kìm nén được cảm xúc, chỉ là bản thân cô cũng không biết lần này phải đi 'công tác' trong bao lâu, phải đi đến nơi nào, tất cả có phải đã kết thúc rồi hay không?

Cô nhìn về Yên Doanh Minh đang thong thả uống cà phê dùng tiền của cô mua về...

Tiểu Doanh, đừng giận mình.

Hết chương 37.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net