Chương 43: Tình yêu của anh không đáng thương sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô đáng thương đến mức phải tạo ra cho mình một vai diễn để chứng minh sự tồn tại của bản thân.

-----

Diệp Quốc, phòng hội nghị...

Lục Khải Văn đẩy mạnh cửa ra vào, trong đầu anh đã hiện lên một cái tên, dùng đầu gối nghĩ cũng có thể dễ dàng đoán ra người đã nhúng tay vào chuyện này, anh không nghĩ rằng lời anh nói đã bị xem nhẹ đến mức người anh yêu bị buộc phải rời xa anh thêm một lần, anh căm hận, lửa giận trong lòng trào dâng đến mức muốn xé toạc lồng ngực để bộc phát ra ngoài.

Người ngồi trong phòng không nghĩ đến tình cảnh của mình lại thành ra thế này, vốn dĩ sắp rời đi được, nào ngờ giữa đường lại xuất hiện một trận cuồng phong cuốn trở về, thật không cam lòng mà.

Đột nhiên phía sau có tiếng nói đầy giận dữ:

"Khương Linh, tôi thật đánh giá thấp năng lực của cô. Có thể sau lưng tôi hết lần này đến lần khác ra tay phá hoại, cô quả nhiên xem Lục Khải Văn tôi là người mù đứng dưới mặt trời"

Giọng nói của Lục Khải Văn vì tức giận trở nên thật trầm thấp đến mức lạnh lẽo, anh nói từng chữ như từng nhát búa bổ mạnh về phía đối diện, không cho kháng cự, không được phản đòn, như một lời kết án tử.

Khương Linh nhìn thấy Lục Khải Văn thì hơi chấn động, cô ta cho là Diệp Ngạc Thần biết chuyện cô ta đến tìm An Dĩnh Tịnh nên bắt cô ta đến đây, nào ngờ người ở tận Lục Nam như anh cũng xuất hiện tại nơi này, cô ta đúng là đã xem nhẹ tình cảm anh dành cho người con gái đó rồi.

Sáu năm trước, Khương Linh dễ dàng chia cách được Lục Khải Văn và An Dĩnh Tịnh, cô ta cho rằng tình cảm của hai người cũng chỉ là cơn mưa rào tưới mát cho những năm tháng thanh xuân, sau đó cô ta liền xuất ngoại du học, khi trở về lại biết được họ lần nữa dính dáng vào nhau, cô ta không phải ghen tuông tình cảm nam nữ bình thường, chỉ là không chịu được cảm giác món đồ của mình thuộc quyền sở hữu của người khác.

Khương Linh đối với hôn ước cùng Lục nhị thiếu không để vào mắt nhưng cũng chẳng phải để mặc vị hôn phu kia đem mình quẳng ra sau lưng, sĩ diện và lòng tự trọng của cô ta đều bị tổn hại, cô ta không chấp nhận bản thân bị kẻ khác xem nhẹ cho nên phải đứng ra giải quyết chướng ngại của mình.

Vậy mà ngay lúc này, khi nhìn thấy sự tức giận trong mắt Lục Khải Văn, nghe được cơn thịnh nộ trong lời nói của anh, cô ta mới biết rằng sự mất tích của An Dĩnh Tịnh lại có tác động mạnh đến tâm tình anh như vậy.

Không phải kiểu tổn thương như sáu năm trước, Lục Khải Văn lúc này làm Khương Linh liên tưởng đến sự bất lực của cánh mày râu vì để vuột mất người mình yêu, cô ta có thể làm An Dĩnh Tịnh biến mất trước mặt anh là một đòn thiên lôi đánh vào cả thân thể lẫn linh hồn người quân nhân cao lãnh ấy.

Đến bây giờ Khương Linh mới biết được thì ra trên đời này còn tồn tại thứ tình cảm anh vì cô, cô vì anh đậm sâu như vậy, nhưng như vậy cô ta càng sinh hận, tại sao nhân vật nam chính là vị hôn phu của cô ta nhưng đảm nhận vai nữ chính của câu chuyện lại là một người khác? Cô ta đố kỵ cùng An Dĩnh Tịnh, càng là không cam lòng.

Khương Linh dù sao cũng là con gái của thượng tướng, khí phách ngang tàn còn ai sánh được hơn cô ta, cho nên cô ta không chút khách sáo đáp:

"Đúng là tôi xem nhẹ lời nói của anh, càng khinh thường năng lực của Lục Khải Văn anh, dù là sáu năm trước hay hiện tại sáu năm sau anh đều không giữ được người con gái của mình. Anh có mặt mũi nào bảo tôi tôn trọng tình yêu của anh khi chỉ một lời nói của tôi đã có thể phá tan lớp màn bảo vệ vững chắc giả tạo của hai người. Trung tá Lục, nên nhớ rằng anh là vị hôn phu của Khương Linh tôi"

Lời nói của Khương Linh rất sắc sảo, chỉ là cô ta không hiểu hết con người vị hôn phu của mình, lời nói đả thương...anh cấp bậc còn cao hơn cô ta.

"Vậy vị hôn thê của tôi, cô có cảm thấy hành động của mình như đang tát vào mặt chính mình hay không? Cô có phải thiếu thốn tình cảm đến mức phải đi tranh giành với người khác? Cô yêu tôi? Hay tôi chú ý đến cô? Cô đáng thương đến mức phải tạo ra cho mình một vai diễn để chứng minh sự tồn tại của bản thân"

Khương Linh đã tức giận, nhưng cô ta phải giữ phong độ của mình:

"Tôi đáng thương? Vậy tình yêu anh cho là sâu đậm của hai người thì thế nào? Chỉ vì một chút tác động đã có thể bỏ rơi anh, tình yêu của anh không đáng thương sao?"

Lục Khải Văn cười lạnh, anh có tâm giúp cô ta khai thông vốn hiểu biết ít ỏi của mình:

"An nhi vì cớ gì rời xa tôi cô là người hiểu rõ nhất, đó chính là tình yêu của cô ấy. Cô có thể hiểu sao, khi mà trước nay người tiếp cận cô không vì quyền lực của Khương gia thì cũng là nhóm ngó địa vị họ ngoại nhà cô. Tôi biết cô ganh tỵ với An nhi, nhưng buồn cười thay, cô xứng sao?"

"Anh..." Khương Linh giận đến xanh cả mặt mày.

"Khương Linh, tôi cho cô biết, giữa Lục gia và nhà họ Khương vĩnh viễn cũng không tồn tại quan hệ, cô đừng cho là tôi tiếc rẻ địa vị trong quân đội, vì An nhi cả mạng sống tôi cũng có thể không cần. Cho nên bắt đầu từ hôm nay, tôi không muốn nhìn thấy diện mạo này của cô xuất hiện trong tầm mắt chúng tôi, nếu không đừng trách tôi hủy hoại Khương gia các người. Nếu Khương tiểu thư có đến nhà thăm hỏi tư lệnh Lục, phiền cô nhắn lại, nhà của Lục Khải Văn đặt tại Nam Lăng, nếu ông ấy rảnh rỗi có thể đến làm khách, tôi và An nhi nhất định đón tiếp chu toàn"

Khương Linh vì những lời này của Lục Khải Văn mà cả kinh, không nghĩ tới anh có thể vì một cô gái mà đổ đi bao năm phấn đấu của mình, rời bỏ cả gia đình, không màng tiền tài và địa vị, thật ra An Dĩnh Tịnh có gì tốt, đến mức anh phải từ bỏ chính mình?

Lục Khải Văn còn đặc biệt căn dặn thêm:

"Còn một câu, thiếu phu nhân Lục gia ngoại trừ Từ An Ngữ còn có An Dĩnh Tịnh. Lục Khải Văn đời này nếu không phải cùng An Dĩnh Tịnh nhất định không kết hôn"

Khương Linh chết sững nhìn Lục Khải Văn, đây không phải kết quả cô ta mong muốn, tại sao mọi chuyện lại diễn biến thành ra thế này cơ chứ?

Nãy giờ vẫn có hai người đứng một bên xem trò vui, không giống Diệp Ngạc Thần hoàn toàn là khán giả đến xem kịch, Yên Doanh Minh mang một trận nộ khí xám xịt cả bầu trời, cô sẽ không dễ dàng buông tha cho kẻ đã làm bạn cô chịu ấm ức.

Yên Doanh Minh bỏ qua gương mặt đã hoảng sợ đến mức sắc thái biểu cảm đều rủ nhau đi nghỉ mát của Khương Linh, cô bước đến gần cô ta, nhìn thẳng vào đôi mắt vì kinh sợ mà mất đi sự cuồng ngạo lúc đầu, chỉ còn lại vẻ xấu hổ và giận dữ.

"Cô từng đến tìm Tiểu Dĩnh?" Yên Doanh Minh lên tiếng hỏi.

Khương Linh tuy đã hoảng loạn vì Lục Khải Văn nhưng khi thấy Yên Doanh Minh xuất hiện trước mặt thì theo phản xạ dùng ánh mắt đánh giá cô, một cô gái mang vẻ lạnh lùng của Diệp Ngạc Thần, sự trầm tĩnh của Lục Khải Văn, lại như An Dĩnh Tịnh dùng gương mặt vô cảm nhìn tất cả mọi thứ, nhưng trong tim lại vướng bận không bỏ thứ gì đối diện cuộc sống, ngụy trang một lớp mặt nạ bảo vệ bản thân trước những hiểm nguy đang rình rập khắp mọi ngóc ngách trên cuộc đời tàn nhẫn này.

Mặc dù Khương Linh đang bị sự phẫn nộ của Lục Khải Văn dọa đến sợ hãi nhưng đối mặt với Yên Doanh Minh cô ta lại trở về thái độ ta cao hơn người để nói chuyện, bản tính bẩm sinh không cho phép cô ta nhúng nhường trước người khác.

"Đúng vậy. Cô ta rất hiểu chuyện, biết mình ở vị trí nào, hành xử ra sao mới theo quy luật cuộc sống, dù các người có trút giận lên tôi cũng không thay đổi được gì"

Khương Linh đáp trả không nhân nhượng nhưng cô ta quên mất mình đang đứng ở địa bàn của ai, đây là một sự ngu ngốc dẫn đến kết cuộc không tốt đẹp.

Yên Doanh Minh cười lạnh, người trước mặt rất có năng lực cũng thật can đảm, có thể can thiệp vào cuộc sống của An Dĩnh Tịnh, khiến cho cô ấy có nhà nhưng không thể ở, rõ ràng là nơi dung thân lại trở thành chiếc lồng giam giữ, cô ấy từ một người có tất cả: tình yêu, sự nghiệp, tuổi trẻ, nhưng vì sự xuất hiện của cô ta mà trở thành một kẻ qua đường không có hành trang, cô độc cùng với tháng ngày bị lưu đày trong nước mắt.

Nếu hôm nay không thay mặt bạn mình đáp trả, Yên Doanh Minh thật sự thấy đời này cô kết bạn cùng An Dĩnh Tịnh là một sai lầm nghiêm trọng, bởi vì cô lại trơ mắt nhìn bạn mình từng chút từng chút một bị kẻ đứng trước mặt hủy hoại cả cuộc đời.

Yên Doanh Minh càng tiến lại gần mục tiêu, sắc mặt không thể hiện được cô định làm gì, chỉ thấy cô dừng trước Khương Linh cách một bước chân.

Diệp Ngạc Thần và Lục Khải Văn không lên tiếng làm phiền cô, họ cũng muốn biết cô đang tính toán gì trong đầu.

CHÁT

Khương Linh vừa muốn lên tiếng hỏi Yên Doanh Minh định làm gì, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã cảm thấy bên má nóng ran, theo sau là sự đau rát do tác động mạnh tấn công vào, cô ta đưa tay ôm lấy một bên má, ánh mắt kinh hãi nhìn về Yên Doanh Minh, cô ta không thể ngờ được mình như vậy lại có thể...

"Cô...cô dám đánh tôi" Khương Linh từ nhỏ cho tới lớn chưa từng biết đến cảm giác bỏng da thế này.

Yên Doanh Minh không đối hoài đến lời chất vấn đó, cô chuyên tâm vào cách xử lý của mình, nhìn thẳng vào Khương Linh nói từng tiếng rõ ràng:

"Cái tát này là đánh cho sáu năm trước cô xuất hiện trước mặt Tiểu Dĩnh"

Cái tát thứ hai...

"Tát này đánh vì cô đã nói những lời cậu ấy không muốn nghe"

Cái tát thứ ba...

"Cô đã hủy hoại cậu ấy của sáu năm trước"

Cái tát thứ tư...

"Hôm nay cô có gan lại tìm đến cậu ấy"

Cái tát thứ năm...

"Cô lấy tư cách gì tiếp tục hủy hoại cuộc sống của cậu ấy?"

Cái tát thứ sáu...

"Cái tát này...tôi đánh cho sự tồn tại của Khương Linh cô trên đời"

Khương Linh lúc này như chết điếng, không còn bất kỳ cảm xúc gì ngoài đau đớn, nhục nhã, xấu hổ, cô ta từ lúc sinh ra cho đến hôm nay chưa từng chịu đựng sự sỉ nhục nào kinh hoảng đến thế này.

Cô ta bị Lục Khải Văn mắng nhiết, đe dọa đã là lần đầu, không ngờ Yên Doanh Minh còn không kiêng dè thân phận tát cô ta liên tiếp sáu bạt tay, tất cả sĩ diện, mặt mũi, lòng tự tôn đều bị đả kích đến cực hạng, cô ta bây giờ cần bao nhiêu tủi hận liền có bấy nhiêu.

Lục Khải Văn không ngờ Yên Doanh Minh ra tay cay độc như vậy, lại nhìn đến Khương Linh chật vật như người không linh hồn đứng ngẩn ngơ, anh một chút cảm thông cũng không có, tất cả suy nghĩ chính là An nhi của anh rốt cuộc phải nghe những điều gì lại có thể một lần rồi một lần 'bỏ rơi' anh, không tin tưởng dù chỉ một chút năng lực của anh.

Diệp Ngạc Thần thấy Khương Linh không còn giá trị liền gọi Mặc đưa cô ta trở về Lục Nam, nhưng trước khi cô ta rời đi, Yên Doanh Minh còn tốt bụng tặng kèm lời nhắn.

"Tôi bất kể cha cô là ai, họ ngoại nhà cô quyền lực thế nào, chỉ cần sau này tôi nhìn thấy cô một lần nữa, tôi đảm bảo...Khương gia các người sẽ tiến hành một tang lễ"

Rõ ràng ai cũng có thể thấy sự run rẩy nơi bờ vai và cả thân người của Khương Linh, nhưng không ai quan tâm để ý.

Lục Khải Văn lên tiếng hỏi Yên Doanh Minh:

"Tiểu Yên, em thật sự không biết An nhi đã đi đâu?"

Yên Doanh Minh nhìn đến anh, ánh mắt chứa rõ sự ghét bỏ, anh cho cô là Google Maps thật đấy à? Chỉ cần nhập tên địa điểm sẽ chỉ ra phương hướng và đường đi.

Hết chương 43.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net