Chương 54: Lange nicht gesehen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô đột nhiên rất muốn cười, người cô 'ngày đêm thương nhớ' này dường như một chút ấn tượng về cô cũng không có, bà ta thật sự không nhận ra cô ư?

-----

Trong đại sảnh...

Nhìn theo thân ảnh chị họ tức giận rời đi, Yên Doanh Minh đau đầu nói với người đang đứng bên cạnh:

"Tém tém lại dùm chút"

Người bên cạnh có ý cười đáp lại cô:

"Anh chỉ nói có một câu"

Yên Doanh Minh: "!!!" Quan trọng là một câu đó rất có lực sát thương đó hiểu không?

Yên Doanh Minh còn định phản bác lại anh, nhưng cô cảm thấy dường như mình đã bỏ qua cái gì đó thì phải, chỉ là nhất thời không nhớ ra.

"Anh Ngạc Thần" Tống Kiều lặng im nãy giờ chợt lên tiếng.

Yên Doanh Minh à lên một tiếng, đúng rồi, Tống Kiều vẫn còn đứng trước mặt họ.

Thấy Diệp Ngạc Thần không đáp lời, Yên Doanh Minh huých vào tay anh:

"Người ta đang nói chuyện với anh kìa"

Người nào đó mặt dày đáp lại:

"Nếu ai muốn nói chuyện với anh anh đều có nghĩa vụ phải đáp lại thì anh bị liệt từ lâu rồi"

"Liệt cái gì? Tại sao bị liệt?" Yên Doanh Minh thật sự không hiểu.

Không ngờ đến người nào đó thật sự không biết hai chữ xấu hổ viết thế nào:

"Liệt cơ miệng, vì đáp lời quá nhiều"

Yên Doanh Minh: "!!!" Cô không quen biết người này.

Đúng lúc này người MC của buổi tiệc hôm nay đã lên sân khấu phát biểu lý do của buổi tiệc và mời nhân vật chính của chúng ta lên nói vài lời.

Diệp Ngạc Thần đưa Yên Doanh Minh đến bàn VIP ngồi, xung quanh là một vài chủ chốt của Y's Perfume, không ai dám thở mạnh như chỉ sợ lỡ đâu không khí vô tình đưa hơi thở của mình bám lên người bà chủ sẽ bị vị ngồi kế bên đó đem đi làm mồi câu cá mập mất.

Yên Doanh Minh biết họ đều chú ý đến mình, nhưng thấy họ ngay cả muốn liếc nhìn cô một cái cũng không dám thì thấy rất buồn cười, tất nhiên là do tên ma đầu bên cạnh.

Tên đại ma đầu được nhắc đến vừa ngồi xuống đã dùng ánh mắt tuyên cáo thiên hạ Các người cứ thử nhìn người phụ nữ của tôi một cái xem làm cho toàn bộ người ngồi bàn VIP ngay cả quay đầu cũng không dám, mắt chỉ dán chăm chăm lên sân khấu, không rời một giây, cũng không dám chớp mắt quá nhiều, giống như chỉ chớp mắt một cái liền bị ông chủ coi như có ý muốn nhìn người phụ nữ của anh ta vậy, họ mệt tim quá đi mà.

Yên Doanh Minh lắc đầu, đưa tay đỡ trán, cô chỉ có ngồi nghe chị họ mình phát biểu thôi mà sao cũng mệt mỏi quá.

Yên Dĩ Khuê đã trở lại hội trường, hôm nay cô mặc một chiếc đầm trễ vai kim sa phối ren lưới vừa gợi cảm vừa cao quý, đây là thiết kế được đặt may riêng cho cô, lần công tác này tất cả lễ phục của cô đều là mang theo từ Đức, toàn bộ là trang phục thủ công lấy số đo của cô làm hình mẫu, khỏi nghĩ cũng biết đây là tặng phẩm của người nào đó vừa rồi còn tán gẫu với cô trong lúc họp hành, mặc dù là từ thương hiệu của cô làm ra.

Yên Dĩ Khuê búi tóc cao sau đầu, trang điểm ấn tượng nhưng không thô tục, bắt mắt nhưng không lòe loẹt, thu hút nhưng không phản cảm, còn tôn lên được từng đường nét mĩ miều trên gương mặt trời phú của cô, tất cả đều làm toát lên bốn từ khí chất cao quý.

Yên Dĩ Khuê điều chỉnh chiếc mic cho thuận tiện một chút, sau đó giọng nói ngọt ngào nhưng cũng đầy mê lực vang lên:

"Hallo, Ich bin Hanna*. Cảm ơn tất cả mọi người đã có mặt trong buổi tiệc riêng tư của tôi tối hôm nay. Về phần lý do có lẽ mọi người đều đã biết, tôi rất hy vọng lần hợp tác này của mình và Y's Perfume sẽ mang lại lợi ích cho cả hai bên, cũng hy vọng sẽ mang đến cho tất cả những người yêu quý thương hiệu nước hoa của tôi một màu sắc hoàn toàn mới. Danke!*"

* Hallo, Ich bin Hanna (Tiếng Đức): Xin chào, tôi là Hanna.

* Danke! (Tiếng Đức): Cảm ơn!

Hội trường vang lên tiếng vỗ tay giòn giã, Yên Dĩ Khuê thật sự đã làm nên một khung cảnh cả phần hình ảnh lẫn âm thanh đều là tuyệt phẩm trong tuyệt phẩm, ánh đèn flash không ngừng nhấp nháy, ước chừng mọi khoảnh khắc phát biểu của cô vừa rồi đều được phóng viên nhiệt tình lưu giữ lại.

Sau phần phát biểu của Yên Dĩ Khuê là đến lượt đại diện của Y's Perfume lên sân khấu, là một vị giám đốc điều hành.

Sau đó là đến phần phỏng vấn của báo chí, toàn bộ đều xoay quanh lần hợp tác này của chuỗi thương hiệu nổi tiếng và một trong những công ty phân phối nước hoa hàng đầu cả nước, các phóng viên rất phối hợp không hề nhắc đến việc vừa xảy ra khi nãy.

Mà cũng đúng, sau khi được 'tập huấn' một khóa về kỹ năng phỏng vấn vừa rồi của Diệp Quốc, ai còn có gan nhắc lại chuyện riêng của ông chủ nhà người ta đây.

Yên Dĩ Khuê vững vàng trả lời các câu hỏi, không cần sự trợ giúp của chị Mei, trước nay đều là cô tự ứng phó với truyền thông, không cần phòng quan hệ công chúng khua tay vẽ vời trước mặt mình.

Yên Doanh Minh và Diệp Ngạc Thần dự định về nhà nhưng có người nhất định không chịu buông tha cô, như ma đòi mạng vậy, cứ lảng vảng bên cạnh cô.

Khi nhìn thấy Tống Kiều xuất hiện lần thứ hai trước mắt mình chỉ trong một buổi tối, y như rằng trong đầu Yên Doanh Minh lập tức hiện lên bốn từ âm hồn bất tán.

Tống Kiều đi đến trước mặt Diệp Ngạc Thần, có ý định kéo lấy tay anh, nước mắt rơi như rất ấm ức, giọng lại nức nở:

"Anh Ngạc Thần, anh và chị ta...hai người...hai người không phải là quan hệ đó có phải không? Là do phóng viên nói bậy đúng không? Là họ nghe lầm lời anh nói đúng không? Anh nói đi, nói với em như vậy đi"

Yên Doanh Minh cảm thấy rất khâm phục vào trình độ thính giác của Tống Kiều, người đàn ông này đã nói rõ ràng như vậy rồi mà cô ta còn có thể nói ra những lời không có khí chất thiên kim như thế, thật uổng phí khi ông trời để cô ta diễn vai danh giá tiểu thư trong kiếp này.

Diệp Ngạc Thần còn chưa để tay Tống Kiều chạm vào tay mình đã hất tay lên, làm cô ta không phòng bị, hoảng sợ ngã về sau, vấp phải tà váy của bản thân khiến cơ thể không giữ được thăng bằng, loạng choạng sắp ngã.

Nhưng may mắn thay, trước khi Tống Kiều tạo thành một mặt phẳng song song với nền gạch thì đã được một đôi tay rắn chắc đỡ lấy, sau đó vững vàng giúp cô đứng thẳng người, tránh được một màn mất thể diện.

"Cảm...cảm ơn" Tống Kiều vẫn chưa hoàn hồn lại.

Sau khi Tống Kiều đứng vững rồi, người đó nhanh chóng buông cô ra, quay về vị trí cũ, phía sau một người vừa mới tới.

Có lẽ nhân vật này ai ai cũng biết cho nên gương mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, phóng viên thì giống như lại được tiếp tục xem kịch, nhân viên thì cúi mình càng chật vật, duy chỉ có Mặc đứng sau Diệp Ngạc Thần là không đổi sắc mặt.

Yên Doanh Minh thì lại càng quen biết nhân vật này, nhưng cô không lên tiếng chào hỏi trước, trong hoàn cảnh này thì theo kịch bản phải là Diệp Ngạc Thần giới thiệu, sau đó cô mới có thể hiên ngang xuất hiện.

Diệp Ngạc Thần thấy người vừa đến, sắc mặt dịu đi đôi chút, mĩm cười lên tiếng:

"Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"

Diệp phu nhân yêu thương nhìn con trai:

"Mẹ có một tiệc trà với hội Văn thuật, nghe nói con ở đây nên ghé qua, chứ đợi con về nhà sợ rằng cổ mẹ có thể so với hưu cao cổ rồi"

Diệp Ngạc Thần chỉ cười, anh biết lỗi này của anh mãi mãi không thể sửa được.

"Vị tiểu thư này là...?" Diệp phu nhân thấy con trai mình nắm tay người con gái bên cạnh thì không khỏi ngạc nhiên.

Diệp Ngạc Thần cũng nhanh chóng giới thiệu:

"Mẹ, đây là bạn gái của con, Yên..."

Yên Doanh Minh không để anh giới thiệu tên của mình:

"Lange nicht gesehen... Frau. Lu"*

* Tiếng Đức: Bà Lã, đã lâu không gặp.

Đúng vậy, người Yên Doanh Minh vô cùng thân thuộc này chính là Lã Dung, cũng là mẹ của Diệp Ngạc Thần, cho nên cô mới nói với Trình Duật Phong rằng cho dù không ai cản ngăn tình yêu của họ thì cô cũng sẽ mãi mãi không thể ở bên anh.

Yên Doanh Minh hận tận xương tủy người đàn bà này.

Lã Dung nghe không rành tiếng Đức cho lắm, chỉ hiểu mỗi từ Frau. Lu, còn câu phía sau bà ta không hiểu được, cho nên quay sang hỏi Diệp Ngạc Thần:

"Ngạc Thần, tiểu thư đây không nói được tiếng Hoa Nam sao?"

Diệp Ngạc Thần khi nghe Yên Doanh Minh giới thiệu như vậy thì có phần ngạc nhiên, đã lâu không gặp, hai người họ từng gặp nhau sao?

Cũng không một ai thắc mắc rằng tại sao cô lại gọi bà ta là Lã phu nhân mà không phải Diệp phu nhân như người khác.

Không đợi Diệp Ngạc Thần trả lời Lã Dung, Yên Doanh Minh đã dùng tiếng mẹ đẻ để giới thiệu lần nữa:

"Lã phu nhân, hân hạnh. Tôi là Karaine Walter"

"Walter? Chẳng lẽ cô ấy chính là vị bác sĩ mà cậu con mời về vài tháng trước sao? Ngạc Thần, là cô ấy đúng không?" Lã Dung hết sức bất ngờ.

Diệp Ngạc Thần gật đầu:

"Vâng. Là cô ấy"

Yên Doanh Minh đột nhiên rất muốn cười, người cô 'ngày đêm thương nhớ' này dường như một chút ấn tượng về cô cũng không có, bà ta thật sự không nhận ra cô ư?

Lã Dung tiến lên một chút, nhìn ngắm Yên Doanh Minh một lượt từ trên xuống, cô gái này xinh đẹp tuyệt trần lại học rộng tài cao, không những vậy còn có bối cảnh thân phận tương xứng với nhà họ Diệp, bà ta rất hài lòng.

"Hôm nào chúng ta cùng dùng bữa cơm có được không?" Lã Dung lên tiếng hỏi ý của Yên Doanh Minh.

Yên Doanh Minh thật sự không ngờ sẽ có một ngày người đàn bà này lại lên tiếng mời cô dùng cơm, thật đúng là trào phúng mà.

"Vâng. Ngài cứ sắp xếp" Yên Doanh Minh đúng mực đáp.

Lã Dung càng hài lòng về cô, cử chỉ thanh tao, nhã nhặn, rất thích hợp làm dâu gia đình danh giá như Diệp gia.

Lã Dung nhìn qua Diệp Ngạc Thần, lại nhìn Tống Kiều, sau đó nói với con trai:

"Trước mặt bạn gái lại để xuất hiện tình huống này, con trai à, lần này sao lại không biết cân nhắc như vậy?"

Không đợi Diệp Ngạc Thần trả lời, bà ta quay sang Tống Kiều:

"Tống tiểu thư, nếu có gì thất lễ xin bỏ qua. Tôi thay mặt hai đứa con không hiểu lễ nghĩa này đáp lễ cô"

Tống Kiều chết sững: "..." Yên Doanh Minh đã được Diệp gia chấp nhận rồi sao?

Diệp Ngạc Thần và Yên Doanh Minh cũng không nghĩ đến mọi chuyện dễ giải quyết thế này, thật sự không ngờ được.

Lã Dung nói với người vệ sĩ lúc nãy:

"A Dịch, tiễn Tống tiểu thư này về tận tư gia"

"Vâng, phu nhân. Tiểu thư, xin mời" Một mực cung kính.

Tống Kiều không thể làm gì khác hơn là đi theo người ta, khi ra đến cửa lại nhìn thấy xe của Tống gia cũng đã đợi sẵn, cô ta lên xe nhà mình, nhưng xe của Diệp gia vẫn theo sau.

Lã Dung sau đó cũng nói với Diệp Ngạc Thần và Yên Doanh Minh vài lời rồi mới rời đi, dù sao cũng đã tối, hơn nữa không khí này cũng không thuận tiện cho việc chuyện trò của bà ta và con dâu tương lai.

"Em đi nói với chị họ một tiếng" Yên Doanh Minh nói với Diệp Ngạc Thần.

Diệp Ngạc Thần gật đầu, chỉnh lại áo khoác cho cô một chút:

"Anh đợi em trên xe"

"Được"

Sau khi Diệp Ngạc Thần rời đi chưa được ba mươi giây, Yên Dĩ Khuê lập tức xuất hiện:

"Gặp lại cố nhân có cảm tưởng thế nào?"

Khi Lã Dung xuất hiện Yên Dĩ Khuê cũng nhìn thấy, tâm tư cô lúc đó đã đứng ngồi không yên rồi, rất muốn tiến đến chào hỏi, nhưng không vội, cô còn hợp tác với Diệp gia thì sợ gì không có cơ hội cùng cố nhân tương ngộ.

Yên Doanh Minh nhàn nhã đáp:

"Hụt hẫn"

Yên Dĩ Khuê không hiểu lắm hai từ này.

"Người ta vốn dĩ chẳng nhớ em là ai"

Yên Dĩ Khuê khinh bỉ một tiếng:

"Em còn không biết xấu hổ mà nói câu đó à. Sau sự việc của sáu năm trước em nghĩ rằng bà ta còn nhớ em sao? Nếu không phải chị mỗi năm đều bay đến thăm em, không chừng ngay cả chị cũng nghĩ rằng em đã dọn nhà lên sao hỏa rồi"

"Trả lại câu ban nãy cho chị, chị còn không biết xấu hổ à, chị đến thăm em hay là đi công tác nhân tiện ghé xem em còn sống hay chết?"

Yên Dĩ Khuê mặt không đổi sắc:

"Kết quả cuối cùng vẫn là có đến thăm em không phải sao? Còn về nguyên nhân tại sao có gì quan trọng"

Yên Doanh Minh câm nín: "!!!" Ý nghĩa khác nhau rất lớn có được không?

"Được rồi, em về trước đây. Gặp chị sau"

Yên Dĩ Khuê làm động tác xin mời:

"Bà chủ đi thong thả"

Yên Doanh Minh: "!!!"

Hết chương 54.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net