Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại một căn lều được xây bằng gỗ trong một khu rừng nọ, có hai anh em sinh đôi sống nương tựa lẫn nhau. Cả cha và mẹ đã qua đời, họ đã tìm mọi cách để có thể kiếm ăn sống qua ngày. Họ tên là Tokito Yuichiro và Muichiro.
Nếu không kể đến sự tương đồng về ngoại hình của hai anh em song sinh này : Đôi mắt xanh ngọc, mái tóc đen dài với màu xanh bạc hà ở đuôi tóc,...thì tính cách của hai anh em cực kì trái ngược nhau. Anh trai Yuichiro tính tình khắc nghiệt, lạnh lùng, đa nghi, cậu sẽ không bao tin những điều như cứu giúp ai ắt sẽ được báo đáp lại hay gì đó tương tự vậy. Còn người em trai Muichiro thì lại rất lạc quan, tình cảm, thân thiện, cậu luôn tin tưởng vào lòng trắc ẩn và sẵn sàng giúp đỡ mọi người. Chính vì sự trái ngược hoàn toàn thế này. Họ đã cãi nhau khi Muichiro vác hẳn một cô gái ngất ở trong rừng về nhà để cứu chữa.

Yuichiro: Tao thật không ngờ mày lại mang hẳn cái thứ này về nhà đấy Muichiro.

Muichiro : Nhưng cô ấy thực sự đáng thương, anh cũng biết rồi mà, cô ấy đã ngất giữa rừng, máu mũi chảy lênh láng, chúng ta không thể để cô ấy một mình trong rừng được.

Yuichiro: Im đi, Muichiro, mày lại bắt đầu giống ông ta rồi đấy, luôn luôn nghĩ về cái lòng trắc ẩn ngu ngốc để rồi chết đi trong cái đêm mưa bão đó cùng với mẹ.- Cậu khoanh tay, nhìn cô gái nằm trên chiếc nệm của cặp song sinh thường nằm ở đó, cười khẩy khinh bỉ.

Muichiro: Cha không phải là kẻ ngốc, cha chỉ muốn cứu mẹ thôi.- Muichiro bất bình trước thái độ của Yuichiro.

Yuichiro: Không phải kẻ ngốc thì là gì ? Biết người ta vô phương cứu chữa còn cố mà ra ngoài hái thuốc trong đêm mưa bão đó, để rồi chết cùng người vợ yêu dấu của mình.

Muichiro: Anh...

Lời nói của Muichiro bị cắt ngang bởi giọng của cô gái đó.

"Ưm..."

Muichiro: Cô tỉnh rồi sao, may quá...

Yuichiro: Tuyệt lắm, tỉnh rồi thì chuẩn bị khăn gói rời đi đi, cô thật phiền phức.

Cô gái vẫn còn mơ hồ.

"Đây...đây là đâu ?"

Muichiro mỉm cười, cậu giới thiệu cho cô gái ấy một cách niềm nở

Muichiro: Đây là nhà của chúng tôi, chúng tôi thấy cô ngất trong rừng và chảy rất nhiều máu, nên chúng tôi đã đưa cô vào đây nghỉ ngơi.

Cô gái im lặng, cô bắt đầu ngồi dậy một cách mệt mỏi, dùng tay áo lau đi số máu còn sót lại trên mặt cô ấy.
Yuichiro thấy cảnh tượng này, cậu nhăn mặt khinh bỉ "chậc" một tiếng rồi ném cho cô ấy một chiếc khăn được nhúng qua nước ấm.
Yuichiro gào lên.

Yuichiro: CẦM LẤY MÀ LAU, ĐỒ GHÊ TỞM, THỨ VÔ DỤNG KHÔNG BIẾT XIN MỘT CÁI KHĂN ĐỂ LAU MẶT, ĐỒ BẨN THỈU GHÊ TỞM, ĐI CHẾT ĐI !!!

Cô gái nhận lấy chiếc khăn, cố lau đi vết máu và bùn đất đang còn sót trên mặt.

Muichiro nhìn kĩ ngoại hình cô gái thêm một chút, cô có đôi mắt màu xanh da trời long lanh, mái tóc đỏ hồng và vàng dần ở phần đuôi, trên đầu còn một dải tóc trắng. Dù khuôn mặt lấm lem vết bùn đất và máu, mái tóc bù xù dính đầy cành cây và lá, nhưng Muichiro đã biết được rằng cô gái này thực sự rất đáng yêu.
Muichiro mỉm cười nhìn cô một lúc lâu rồi hỏi.

Muichiro: Gia đình bạn đâu rồi, để chúng tôi đưa bạn về.

Yuichiro đã vội ngăn lại.

Yuichiro: Ê cái thằng kia, đừng có làm chuyện bao đồng.

Cô gái cúi đầu xuống, đặt chiếc khăn được gấp gọn trên đùi.

"...Họ không cần tôi nữa rồi..."

Muichiro rất bất ngờ trước câu nói đó.

Muichiro: Sao vậy ?

Cô gái vẫn tiếp tục cúi mặt xuống.

"Họ đã vứt bỏ tôi tự chống chọi với bệnh tật trong bốn bức tường ngay khi họ đã phát hiện ra tôi bị viêm phổi, tôi phải để người dì của tôi chăm sóc tôi một thời gian, nhưng rồi bà ấy cũng bỏ tôi mà đi, để sinh tồn, tôi phải trốn ra khỏi nhà sinh tồn trong rừng...đến năm nay đã là năm thứ ba tôi ở trong rừng rồi..."

Muichiro vẫn tiếp tục hỏi trong khi Yuichiro đứng đằng sau khoanh tay nhăn nhó thở dài.

Muichiro: Ba năm trong rừng, lúc đó bạn đã sống thế nào vậy ?

Cô gái đã ngẩng mặt lên chút, dùng ngón tay gãi má.

"Thì...sống như bình thường thôi..."

Yuichiro vội chen ngang.

Yuichiro: Thật hoang đường, người như cô sao có thể "sống bình thường" trong rừng được, ý tôi là, thú dữ, côn trùng,...cô đối phó với chúng thế nào?

Cô gái nhìn trộm Yuichiro qua mái tóc bù xù ấy, cô tiếp tục giải thích.

"Tôi săn thú để ăn, săn quỷ giúp mấy người ở Sát Quỷ Đoàn để họ chia tiền cho tôi sống qua ngày hoặc mua thứ gì đó ở thị trấn, nói chung có nhiề cách lắm."

Muichiro hào hứng.

Muichiro: Quỷ? Có quỷ thật sao ? Vậy là những lời phu nhân Amane là thật, tôi không thể tin được, điều này thật kì diệu quá đi...

Yuichiro quay mặt sang chỗ khác, hất tay để biểu lộ sự phản đối.

Yuichiro: Mày luôn để bị dắt mũi như thế...nói mau, cô là người mà người đàn bà ấy gài vào để lôi kéo chúng tôi vào cái Sát Quỷ Đoàn ngu ngốc gì đó đúng không? Chứ với cái quả ho ra máu với người ngợm gầy gò như vậy, ai mà tin được rằng cô sẽ săn được con gì đó, huống chi là giết quỷ bằng tay không, chỉ có mấy đứa nít ranh đần độn mới tin.

Cô gái cố tình bắt chước hành vi của Yuichiro.

"Coi tôi có giống như là đang chiêu mộ các bạn không ? Một số người ở Sát Quỷ Đoàn cũng đã khuyên tôi gia nhập nhưng tôi đã từ chối, đơn giản là tôi không thích và tôi vẫn chưa có lý do để gia nhập và thực hiện một trọng trách lớn lao như vậy."

Yuichiro thở dài, xua tay.

Yuichiro: Sao cũng được, coi như là cô may mắn.

Cô gái cúi nhẹ đầu, thực hiện nghi lễ chào mừng truyền thống mà cô đã học lỏm từ gia đình.

"...Tôi là Yuu, Toku Yuu."

Muichiro: Tôi là Tokito Muichiro, còn kia là anh trai song sinh của tôi, Yuichiro, cả hai chúng tôi năm nay đều 11 tuổi.

Yuu: Chà, năm nay...tôi 12 tuổi...

Muichiro dùng tay che miệng của mình, không ngừng phấn khích khi thấy cô tiết lộ tuổi của cô.

Muichiro: Thật không thể tin được, cô...hơn chúng tôi 1 tuổi sao ? Nhưng...cô...

Muichiro lại lén nhìn cô một lần nữa, hừm, thật sự người cô rất nhỏ so với tuổi. Cậu nhìn cô mà không nhịn được cười. Yuu thấy được hành vi thô lỗ của Muichiro, cô nhăn nhó thở dài và bỏ qua cho cậu ta, biết sao được, chấp trẻ con chỉ tổ bực mình và tốn thì giờ.

Yuu: Ở đây có con suối nào không ? Tôi cần...cậu biết chứ ?

Muichiro: À, ở đây có một con suối, cô chỉ cần đi thẳng về phía tay trái là thấy.

Yuu: À, tôi có thể nhờ cậu một chuyện được không ?

Muichiro: Sao vậy Yuu-chan ?

Yuu: Tôi...không có quần áo mặc sẵn...

Muichiro bất giác hơi xấu hổ, Yuichiro quát lên:

Yuichiro: ĐỦ RỒI ĐẤY, CÁI ĐỒ VÔ DỤNG NGU NGỐC NÀY, ĐÃ LÀM BẨN ĐỆM CỦA CHÚNG TÔI RỒI CÓ Ý ĐỊNH ĂN BÁM THẾ NÀO NỮA !? ĐÂY, CẦM LẤY CÁI NÀY RỒI BIẾN ĐI, ĐỒ PHIỀN PHỨC ĂN BÁM BẨN THỈU...

Yuichiro ném cho Yuu một cái nhìn sắc lẹm, cậu ta mở tủ ra ném cho Yuu một bộ quần áo cũ của mẹ của họ rồi đẩy Yuu ra ngoài.

Yuichiro không ngừng lầm bầm.

Yuichiro: TAO CẤM MÀY LẦN SAU ĐỪNG CÓ NHẶT CON GÌ VỀ NHÀ NỮA, NGHE RÕ CHƯA HẢ MUICHIRO !!! ĐẶC BIỆT LÀ CÁI THỨ NGU NGỐC ĐẦN ĐỘN VỪA NÃY, CÔ TA LÀM TAO BỰC MÌNH MUỐN CHẾT, HỪ...

[ ... ]

Một lúc sau, Yuu trở về trong bộ dạng gọn gàng hơn vừa nãy. Yuichiro lườm quýt khi nhìn thấy cô, thậm chí còn nghiến răng kèn kẹt khi thấy bóng dáng của cô ta.

Yuichiro: CÔ CÒN MẶT MŨI ĐỂ QUAY LẠI ĐÂY ĐỂ LÀM GÌ NỮA HẢ ?

Cậu như muốn cầm cái thứ gì đó gần mình để ném vào người cô cho bõ tức.

Yuu: Tôi...tôi đến đây để báo đáp ơn cứu mạng của hai người...

Yuichiro: TÔI KHÔNG CẦN, BIẾN ĐI CHO KHUẤT MẮT TÔI, THỨ ÔN DỊCH GHÊ TỞM.

Yuu: Vậy thì có thể cho tôi ở lại nhà hai người một đêm không ? Tôi hứa sẽ chỉ ở ngoài cửa thôi, tôi hứa sẽ không làm phiền hay ảnh hưởng gì đến hai người cả...đi mà...

Yuichiro thở dài.

Yuichiro: Thôi được, tôi cho phép cô ở lại một ngày, nhưng hãy nhớ, sáng ngày hôm sau, hãy cút khỏi đây ngay và lập tức.

Yuu: Tuân lệnh !

Và thế là Yuu luôn ngồi ở mép cửa ra vào, cô nhìn qua bầu trời đang chuyển dần màu hoàng hôn bị che mất bởi chiếc mái lợp gỗ.
Yuichiro nhìn cô cười khẩy khinh bỉ.

Yuichiro: Coi cô ta kìa, trông không khác gì một con chó giữ nhà.

Muichiro đang nấu cơm tặc lưỡi

Muichiro: Anh, thôi nào, đừng thô lỗ với cô ấy như thế...

Được một lúc sau, Muichiro đưa một bát cơm với một tấm chăn ra ngoài cho Yuu, cậu ta tử tế ngồi xổm sao cho ngang bằng với Yuu, mỉm cười dịu dàng nói.

Muichiro: Cô...nên ăn chút gì đi...

Yuu: Cảm ơn, nhưng tôi không cần đâu, tôi đã nói rồi mà, tôi chỉ tá túc ở ngoài nhà cho đến lúc trời sáng tôi sẽ rời đi, tôi không cần bất cứ thứ gì cả.

Muichiro nói với một giọng lo lắng, cậu tiếp tục dỗ dành Yuu.

Muichiro: Nhưng cô gầy lắm, lại vừa ốm dậy nữa, cô nên ăn chút cơm để khỏe lại đi, nhé ?

Yuichiro nói vọng lại.

Yuichiro: Này, vào nhà nhanh lên, Muichiro, cô ta đã nói là không ăn rồi thì cứ mặc xác cô ta, đừng có mà phí thời giờ với loại người đần độn ấy.
Muichiro bối rối khi bị anh trai giục, liền để bát cơm nóng hổi với tấm chăn bên cạnh Yuu.

Muichiro: Cô ăn đi...nhé ?

Dường như lời nói của Muichiro đã thuyết phục được Yuu, cô đổ bát cơm vào ngay miệng mình rồi trả lại cái bát rỗng cho Muichiro. Cậu cảm thấy bất ngờ trước cách ăn của Yuu.
Chứng kiến cảnh tượng này, Yuichiro khoanh tay tặc lưỡi phán xét Yuu.

Yuichiro: Chậc, cái con người này, đã đần độn thì chớ, còn ăn thùng uống vại tục tĩu, không khác gì một con heo nái cả...

[ ... ]

Vào buổi đêm, do là mùa hè, nên cặp song sinh quyết định mở cửa cho thoáng. Muichiro vì khát nước, và cũng lo cho Yuu, nên cậu quyết định thức dậy để uống nước. Khi đến gần chum nước cạnh cửa sổ, cậu vẫn còn thấy Yuu ngồi thức ở đó.

Muichiro nói khẽ với Yuu.

Muichiro: Cô vào đây ngủ đi, không cần phải giữ lời hứa với Yuichiro đ...

Muichiro mau chóng đã bị Yuu cắt lời, cô vội vàng vào trong nhà của họ, đẩy đầu Muichiro cúi xuống sát sàn nhà. Khuôn mặt của Yuu trở nên nghiêm trọng, cô giục Muichiro vào sâu trong nhà.

Yuu: Gọi anh cậu dậy ngay...chúng đang tới.

Muichiro: A-Ai cơ...á !!!

Yuu vội bịt mồm Muichiro lại, quả nhiên là có hai bóng người đang rình rập nơi đây, chúng tỏa ra một mùi hôi tanh nồng nặc khó chịu xộc lên tận óc.
Đó, sinh vật kì dị được gọi là "quỷ", chúng đang lợi dụng những nhà vắng người để có thể tiện ra tay với họ.

"Nghe nói, nhà này chỉ có hai đứa con nít thôi đúng không?"

"Đúng đấy, phen này chúng ta vớ bẫm rồi"

Chúng bước vào nhà, đã thấy Muichiro và Yuu đang nằm co quắp lại trong góc nhà. Điều này càng làm bọn quỷ càng thêm khoái chí.

"Ái chà, lại thêm một con nhỏ nữa."

Yuu, Muichiro: !!?

Trong khoảnh khắc bọn chúng giơ nanh vuốt lên tấn công cả hai, thì có tiếng nói chặn lại.

"MUICHIRO, COI CHỪNG!!!"

XOẸT !!!

Âm thanh sắc lẹm vang lên, tiếp đó là tiếng máu tươi bắn ra thấm vào trên nền gỗ lạnh lẽo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net