Chương 6-7-8-9-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Qua loa đã xong ngọ thiện, Tử Li liền hướng Hoành Khánh cáo từ quay về hoàng cung. Hoành Khánh căn bản là chưa cùng hắn nói được mấy câu nào chịu thả người? Chỉ thấy hắn thần tình ủy khuất lay lay ống tay áo của Tử Li nói: "Tiểu Du Nhi, không phải là ngươi còn giận ta đấy chứ?"

Tử Li trở mình xem thường nói: "Ngươi cảm thấy được ta là người dễ giận như vậy? Nếu như vậy ta hôm nay còn có thể hẹn ngươi đi ra ăn cơm?"

"Da, đúng nga! Nói như vậy Tiểu Du Nhi không phải chán ghét ta!" Hoành Khánh phe phẩy cánh tay Tử Li vui tươi hớn hở nói. (*phun máu mũi*)

"Buông tay! Kính nhờ ngươi làm chuyện phù hợp với thân phận và tuổi của mình được không!" Tử Li ác hàn nhìn Hoành Khánh cười đến vẻ mặt ngu ngốc, lại nghĩ đến vị hoàng đế cả ngày hắc nghiêm mặt kia. Thật không rõ, cùng là một mẹ sinh ra, vì cái gì tính cách lại kém xa như vậy! Một tên là ngàn năm hàn băng, một tên là thần kinh thô!

Phát hiện Tử Li mất hứng, Hoành Khánh lập tức ngoan ngoãn buông tay đứng ở một bên, lại trơ mặt ra nói: "Nếu Tiểu Du Nhi không phải giận ta, như vậy đợi một chút hãy hồi cung được không?"

"Không được! Tuy rằng ta không có giận ngươi, nhưng ta hiện tại tâm tình rất không vui, ta muốn hồi cung!" Tử Li phụng phịu nói.

"Ách, được rồi!" Hoành Khánh cúi mặt xoắn xoắn góc áo nói, "Như vậy, Tiểu Du Nhi chúng ta khi nào thì mới có thể gặp lại?"

Tử Li nhíu nhíu mày, người này sao lại thế này nha? Cứ như đang nói lời từ biệt với tiểu tình nhân!

"Này có rảnh thì nói sau, ta đi đây."

"Nga, vậy phải nhớ nha!" Hoành Khánh lưu luyến hướng bóng dáng Tử Li hô to.

Thoát khỏi Hoành Khánh dây dưa đáng ghét, Tử Li cũng không có ở bên ngoài lưu lại nhiều liền trực tiếp về tới Minh Dương cung của hắn. Đi đến đại môn, phát hiện bên ngoài viện ngay cả nhân ảnh cũng không có.

"Kỳ quái! Mọi người chạy đi đâu? Minh Nguyệt, Xuân Lam, ta đã trở về!" Tử Li một bên hô một bên hướng buồng trong đi đến.

Một phen đẩy ra cánh cửa chính sảnh, phát hiện bên trong im ắng đã đầy một phòng cung thị, Minh Nguyệt Xuân Lam đã đứng ở một bên, các nàng nhìn thấy Tử Li ở cửa đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Tử Li thấy trận thế trong phòng liền sửng sốt vài giây, sau đó tim đập thình thịch hướng nam nhân cao cao ngồi ở thượng vị hành lễ: "An Cẩn Du khấu kiến bệ hạ!"

Cảm giác một đạo tầm mắt ở trên người mình soi một trận, sau đó mới nghe được đối phương mở miệng nói: "Miễn!"

Tử Li xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay cúi đầu đứng ở một bên. Nói thực ra, hắn đã lĩnh giáo sự đáng sợ của người nam nhân này, huống hồ hắn cũng không muốn ở thời khắc mấu chốt chọc giận cái đầu sư tử nguy hiểm kia, cho nên trơ mắt tự nhủ mình nhất định phải hèn mọn một chút, cẩn thận một chút, cúi thấp một chút, tuyệt đối không thể lỗ mãng luôn cùng y tranh cãi giống như trước đây.

"Tiểu Cẩn Du hôm nay làm sao vậy, cư nhiên im lặng như vậy?" Hoành Húc gõ gõ ngón tay thưởng thức dáng vẻ cúi gầm mặt của Tử Li nói.

"Ách, không biết bệ hạ tiến đến có chuyện gì?" Tử Li đành phải kiên trì mở miệng hỏi.

"Có phải trẫm không có chuyện gì thì không thể tới hay không?"

"Cẩn Du cũng không phải ý này!" Tử hoàng đế, nguyên lai là tìm đến kiểm tra!

Hoành Húc không có tiếp lời, lại dùng tầm mắt làm người ta sợ hãi nhìn chăm chú Tử Li một trận nói: "Tiểu Cẩn Du hôm nay ra cung ?"

Ra cung, ta còn đi ngoài luôn đó! Biết rõ còn hỏi! Nhưng trong lòng nghĩ như vậy , Tử Li cũng không dám nói ra, hắn rất quy củ trả lời: "Đúng vậy, bệ hạ! Cẩn Du thỉnh khánh Vương gia đi ra ngoài dùng bữa !"

"Dùng bữa? Ha hả, vừa hay, trẫm cũng đói bụng! Người tới, truyền lệnh!"

"Dạ, bệ hạ!"

Nhóm cung thị lập tức bố trí mặt bàn, chỉ chốc lát sau liền mang lên một bàn mỹ thực tinh phẩm.

"Tiểu Cẩn Du lại đây."

"Hồi bệ hạ, Cẩn Du vừa mới nếm qua !" Tử Li mở miệng cự tuyệt, hắn thật sự là không muốn cùng nam nhân này ngồi cùng một chỗ, rất dọa người!

"Lại đây, ngồi ở đây." giọng điệu của Hoành Húc lập tức lạnh đi vài phần.

"Dạ" Tử Li không thể không ở dưới dâm uy của hắn mà ngồi xuống.

Hoành Húc tựa hồ vừa lòng mị hí mắt, sau đó ở trong tầm mắt kinh ngạc của cung thị gắp một khối cá đưa đến bên miệng Tử Li nói: "Há miệng." (O.o)

Tử Li nhìn biểu tình hắn không ra hỉ nộ sau đó ngoan ngoãn há mồm, cắn xuống khối cá tước vài cái, thực không biết vị đem thứ đó nuốt xuống.

Tiếp theo, Hoành Húc lại gắp mấy thứ đồ ăn uy Tử Li.

"Bệ, bệ hạ, ta ăn no !"

"Phải không? Ngươi ở ngoài cung chỉ ăn vài hớp thịt kho tàu, hiện tại lại chỉ ăn một chút như vậy liền no rồi sao?"

Tử Li nghe vậy, sau sống lưng một mảnh ớn lạnh, người nam nhân này đối với nhất cử nhất động của mình quả nhiên đều rõ như lòng bàn tay. Kỳ thật Tử Li cũng nhận thấy được mình vừa ra cung đã bị một đống cơ sở ngầm theo dõi , nhưng không nghĩ tới chính là những người này cư nhiên ngay cả mình ăn cái gì cũng hướng hắn bẩm báo! Mà bọn họ làm như vậy đơn giản là vì Hoành Húc ra lệnh! Người nam nhân này cư nhiên ngay cả chi tiết như vậy cũng muốn hỏi đến, như vậy chính mình mượn cớ đến nhà vệ sinh hắn là không phải cũng hiểu rõ?

"Ngươi rất nóng sao?"

"Không, không phải!"

"Vậy ngươi ăn no chưa?"

"Không, không, còn có chút đói!"

"Tốt lắm, ngươi đem mấy thứ này toàn bộ ăn, một chút cũng không được dư thừa nga!"

Tử Li sợ hãi nhìn chằm chằm một bàn đồ ăn, sau đó quay đầu lại nhìn Hoành Húc.

"Như thế nào? Tiểu Cẩn Du không phải đói sao? Vậy tại sao không ăn? Nếu không, trẫm cho người ta uy ngươi đi! Người tới."

"Không cần, ta tự mình ăn!" Ở trong tầm mắt lạnh lùng của Hoành Húc, Tử Li run rẩy bất đắc dĩ mang thực vật bỏ vào miệng.

Một bên cung thị đều cúi đầu không dám sảo động, Minh Nguyệt thấy Tử Li sắp bị thực vật nuốt chửng luôn rồi, trong lòng mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn là bưng nước trà đi qua hơi run run đặt vào trong tay Tử Li, sau đó dưới ánh mắt băng hàn của Hoành Húc cúi đầu lui về chỗ cũ.

Tử Li trong lòng bỗng nhiên đau xót, lệ trong mắt liền nhịn không được lăn xuống dưới.

"Ăn no sao?"

Tử Li hàm chứa mồm to thực vật, hai mắt đẫm lệ lưng tròng gật đầu.

Hoành Húc để sát vào, ấn ấn cái bụng phình to của hắn sau đó ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: "Về sau dùng bữa ngươi đều phải cùng ăn với trẫm biết không?"

Tử Li lại gật gật đầu.

"Còn có, về sau ra cung ngươi đều phải được sự cho phép của trẫm, biết không?"

Tử Li bị kiềm hãm, nhưng cuối cùng vẫn là gật gật đầu.

"Lúc này mới ngoan!"

Chương 7

Tử Li định thời gian trốn đi là ba ngày sau cũng không phải không có căn cứ, bởi vì trước đó hắn đã nghe từ đám cung thị nói chuyện phiếm một tin tức trọng yếu, đó là hoàng đế Hoành Húc sẽ rời cung đến quốc tự tiến hành trai tịnh. Nghe nói đây là một hoạt động quan trọng được quan tâm nhất, là quy củ từ khai quốc hoàng đế tức lão ba của lão ba của lão ba có thể còn có vài tên lão ba của Hoành Húc định ra, dụ ý ở chỗ cùng vạn dân cùng khổ, hy vọng trời xanh cảm động vì sự chân thành mà ban phúc trạch.

Nghe thế Tử Li lại đem hoàng đế ra vẻ đạo mạo kia khinh bỉ một cái, trai tịnh nói nghe thật đường hoàng, kì thật nói trắng ra chẳng qua là hoàng đế ăn quá nhiều thức ăn mặn đầy dầu mỡ nên muốn đi nhai hai ngày rau xanh cho tan dầu thôi! (=]]]])

Nhưng khinh bỉ thì khinh bỉ, Tử Li vẫn là thực may mắn có thể có thời cơ tốt như vậy. Chỉ cần cái tên bạo quân biến thái kia rời cung, hắn sẽ có thể nhân cơ hội này chuồn đi! Đã tiêu tốn tâm cơ chuẩn bị đích đáng mọi sự , Tử Li như thế nào cũng không nghĩ ra lại thu được một cái tình thiên phích lịch (sét đánh giữa trời quang) như vậy.

"Cái gì?" Vừa nghe cung thị truyền lời, Tử Li bật người từ trên ghế nhảy dựng lên, ly trà trên bàn cũng vì cả kinh mà lay động vài cái, "Vì cái gì muốn ta đi? Dựa vào cái gì muốn ta đi?"

Bị cấm chỉ ra cung đã đủ làm cho hắn phiền lòng, hiện tại cư nhiên còn bắt hắn đi theo? Mẹ ôi, một không phải là con của hắn, hai không phải là thần tử của hắn, bản thân mình là một chất tử lại phải chạy đi theo hắn trai tịnh vì Sở Kinh cầu phúc? Tuy rằng hắn không phải An Cẩn Du nguyên bản, nhưng với tư cách là người đương nhiệm thân thể này, hắn có nghĩa vụ thay An Cẩn Du đưa ra phản đối! Hơn nữa tối trọng yếu là nếu đi theo, ở cái chỗ tên biến thái không coi vào đâu kia mình còn như thế nào trốn a?

Tử Li túm hai cái đồ trang sức treo lủng lẳng(*) trên mũ quan ở trong phòng phát điên đi tới lui, bỗng nhiên dừng lại nhìn chằm chằm cung thị vẫn cúi đầu đứng ở một bên hỏi: "Không đi được không?"

Cung thị tựa hồ đối với câu hỏi của Tử Li sửng sốt một chút, lập tức cúi đầu không chút hoang mang đáp: "Điện hạ, nô tài chỉ là truyền lời giúp bệ hạ, bệ hạ nói nếu ngài có ý kiến gì thì có thể đến chỗ bệ hạ."

Tử Li vừa nghe nhất thời ngậm họng, muốn hắn đến chỗ tên biến thái kháng nghị không bằng trực tiếp làm hắn quên đi.

"Điện hạ, nếu là ý chỉ của bệ hạ, ngài liền làm theo đi! Trăm triệu không thể làm bệ hạ bực bội, nếu không sẽ phải bị trách phạt ." Minh Nguyệt ở một bên nhẹ giọng nói.

Đối với hiện trạng của Tử Li, Minh Nguyệt là nửa vui nửa lo. Nàng không phải là không hiểu được quan hệ giữa hoàng đế cùng Tử Li, cũng không phải không hiểu được mâu thuẫn của Tử Li đối với loại quan hệ này của bọn họ. Tuy là biết trong lòng Tử Li không thoải mái, nhưng vừa nghĩ tới hoàng đế kia thủ đoạn cường ngạnh cùng tầm mắt lạnh lẽo thì liền nhịn không được phát run, nếu điện hạ lại ngỗ nghịch ý tứ của hắn không phải là lấy trứng chọi đá, tự tìm đau khổ sao? Huống hồ tại nơi thâm cung này, một kẻ đơn độc chìm nổi không có quyền không có thế có thể leo lên đến nhất phương quyền quý, có thể tìm được một ngôi nhà che chắn là cực khó khăn, đặc biệt khi người này không phải là hoàng tôn đại thần quyền quý bình thường mà là đệ nhất thống lĩnh cao cao tại thượng nắm quyền to sinh sát, leo lên vương vị hoàng đế tuy rằng khiến người đố kỵ nhưng cũng có thể ở trong huyệt xà đàm muốn tìm một phương đặt chân!

Tử Li trơ mắt nhìn tình hình đúng là một vạn cái không vui, nhưng hắn rất rõ ràng lời của Minh Nguyệt không phải là sai, nếu còn tiếp tục nghịch ý tên biến thái hoàng đế kia, mình tuyệt đối không có một thứ trái cây ngon lành mà ăn, hảo hán không chịu thiệt trước mắt a!

Tử Li chỉ có thể buồn bực ngồi trở lại ghế trợn trừng mắt nhìn cung thị truyền lời, hướng về nơi gây ra phiền muộn cho hắn phất tay nói: "Được rồi, được rồi, truyền lời xong thì mau cút đi."

"Dạ, dạ, nô tài cáo lui."

Hai ngày rất nhanh trôi qua, ở ngày trai tịnh, hoàng đế Hoành Húc mang theo lục cung phi tần, văn võ bá quan, số ít hoàng thất quý tộc đủ bối phận, rất nhiều vệ binh, chậm rãi khởi hành về phía quốc tự Trường Khôn tự ngoài vùng ngoại ô kinh thành.

Tử Li buồn bực đến cực điểm ngồi ở trên kiệu nhỏ dưới hàng đuôi cuối cùng trong cái đội ngũ thật dài, hùng hùng hổ hổ nói: " Này rõ ràng là kỳ thị thân phận,đúng là lợi dụng chèn ép người." Một phen xốc lên bức màn quát, "Cái tên gia hỏa ở bên ngoài, các ngươi tưởng đang quẩy đòn gánh a, lắc gì ghê vậy hả?" Bất quá tiếng la rất nhanh bị lấn át giữa những tiếng hô to hoàng đế vạn tuế của đám người chật chội ở hai bên đường.

Tử Li nghẹn cháy khí thả mành xuống, tiếp tục mắng: "Tử cỗ kiệu, tử kiệu phu, tử hoàng đế."

Chương 8

Trong ngày thường chỉ cần hai ba canh giờ là có thể tới Trường Khôn tự, nên hiện nay đội ngũ đã tiến đến khi trời vẫn còn sáng. Tử Li đứng ở đuôi hàng, rất xa thấy được quốc tự trong truyền thuyết, quả nhiên là quy mô to lớn, xanh vàng rực rỡ. Trước chủ điện là một mảnh đất trống có thể so với quảng trường Thiên An Môn, nơi trung ương đặt một cái đại đỉnh thanh đồng chừng bốn năm thước cao, trên đỉnh lượn lờ vài đạo khói trắng, sương khói bay lên không cư nhiên không theo gió tán đi, mà là giống như mây mưa nấn ná quay về, tầng tầng trải ra, hợp lại dưới đại đỉnh, từ xa nhìn lại tựa như một gốc cây cổ mộc vân tùng lay động bao bọc cái cột thật lớn.

Tử Li sợ hãi thầm thán cảnh trí này, không thể không bội phục người nơi này lại có bản lĩnh làm ra ảo cảnh như vậy, không thể phủ nhận, khi hắn vừa nhìn thấy tùng thụ vân này trong lòng không hiểu sao dâng lên một cỗ xúc động muốn quỳ xuống đất triều bái.

Trên thực tế, khi Tử Li lấy lại tinh thần mới phát hiện tùy tùng quan viên bên cạnh đều đã làm như vậy, duy độc một mình hắn vẫn còn trơ ra như tượng đá, cho nên cũng chạy nhanh quỳ xuống, đợi trong chốc lát cũng không thấy những người khác có tỏ vẻ gì, Tử Li không khỏi tò mò, sau đó khẽ ngẩng đầu hướng về nơi hoàng đế kia nhìn lại, quá xa , tuy rằng không cận thị nhưng chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng thon dài thân mang minh hoàng đứng ở giữa đỉnh, sau đó từ trên tay một người khoác hồng y cà sa tiếp nhận cái gì đó rồi bước lên cầu thang vừa mới được dời tới đi lên trên đầu đại đỉnh.

Lại lộng một trận, hoàng bào kia rốt cục cùng hồng bào đi vào chủ điện, sau đó những người đang quỳ đi theo đứng dậy, Tử Li cũng đứng lên, mờ mịt nhìn chung quanh, đang lúc hắn không biết kế tiếp phải làm gì thì một hòa thượng đi tới vỗ tay nói: "Thỉnh các vị đại nhân theo tiểu tăng đi trước thiên điện dâng hương tẩy trần."

Tử Li chỉ phải cùng vài quan viên theo hòa thượng đi đến một tòa thiên điện, nơi đó thờ phụng một pho tượng đồng cũng không biết là phật chủ nào, hai tiểu sa di (tiểu hòa thượng) đang cầm hương một tả một hữu đứng ở giữa hương đàn. Thấy bọn họ tiến vào, lập tức đem hương châm (nhang) gửi đến trong tay bọn họ.

Đại hòa thượng dẫn đường lại nói : "Thỉnh các vị đại nhân kì nguyện dâng hương!"

Tử Li tuy rằng ăn nằm cùng với chùa miểu, cũng ăn nằm cùng với hương (ý e Li là quốc gia e chuyên về phật giáo a), nhưng không biết trình tự thực hiện ở nơi này của bọn họ có phải giống với những gì mình biết hay không, cho nên hắn chỉ phải hạ xuống nửa nhịp đi theo phía sau bọn họ bắt chước làm theo.

Đại hòa thượng thấy bọn họ đều đã dâng hương xong, liền tiếp nhận một đóa hoa kim liên trong tay tiểu sa di, một bên lẩm bẩm một bên thấm nước trong hướng trên đầu bọn họ phất lên.

Tử Li trộm ngắm đóa kim liên thoạt nhìn tựa hồ là vàng ròng tạo ra, trong lòng âm thầm hấp khí.

" Nghi thức tẩy trần đã xong, thỉnh các vị đại nhân theo tiểu tăng đến chủ điện tham lễ."

Đi đến chủ điện, phát hiện rất nhiều quan viên đã gom lại nơi đó, bởi vì chức vị của Tử Li so ra thấp hơn quan viên, cho nên bọn họ chỉ có thể đứng ở ngoài điện.

Cũng không biết bên trong đều cử hành những thứ nghi thức gì, khiến Tử Li ở bên ngoài đứng thẳng chân đều đã mềm nhũn. Bất quá thấy những người khác vẫn không nhúc nhích, hắn cũng không dám có động tác quá lớn, chỉ là trộm đổi chân. Cuối cùng khi Tử Li thật sự là chịu không nổi muốn ngay tại chỗ ngồi xuống, rốt cục nhìn thấy một công công đi ra hắng cổ họng tuyên cáo nghi thức chấm dứt, các vị có thể giải tán. Tử Li vừa thấy sắc trời đã là chạng vạng, trong lòng không khỏi lại mắng hoàng đế cư nhiên để cho bọn họ ở trong này phạt đứng vài canh giờ!

Sau đó lại có người đến lĩnh bọn họ đến phòng đã sớm an bài tốt dựa theo địa vị chức quan nghỉ ngơi.

Tử Li buồn bực kiêm khó chịu nhìn tiểu sương phòng nằm ngay nơi hẻo lánh lại còn là nơi biệt viện đơn độc trước mặt, vì cái gì bọn họ đều ngụ ở phòng xa hoa, mà hắn phải ngụ ở dưới khách sạn? Đẩy cửa phòng ra, bên trong quả nhiên đủ đơn sơ, chỉ có hé ra một cái giường cùng một cái bàn vuông góc tùy tiện.

"Năm nay chúng ta thật sự không biết Bắc Linh điện hạ sẽ đi theo, sương phòng đã an bài rất tốt cũng không còn chỗ trống, thật vất vả mới ở bên cạnh sài phòng tìm được một phòng trống, Bắc Linh điện hạ ngài đã đến thì đành chịu ủy khuất hai ngày đi!" tiểu hòa thượng dẫn đường nhìn ra Tử Li không vui, cho nên dựa theo lời sư huynh phân phó mà giải thích.

Mất hứng chỉ là chuyện trong chốc lát, rất nhanh Tử Li liền tỉnh ngộ ra đó là một cơ hội chạy trốn tuyệt hảo, hơn nữa quả thực là thiên thời địa lợi nhân hoà a! Ở ngoài cung, rời xa mí mắt hoàng đế, không ai trông giữ.

Tử Li hưng phấn mà vỗ mạnh bàn tay, đem tiểu hòa thượng ở bên cạnh sợ tới mức nhảy dựng.

"Tốt lắm, bản điện hạ phi thường vừa lòng an bài của các ngươi, trở về thay ta cám ơn chủ trì của ngươi a!" Hắn nắm tay tiểu hòa thượng tự đáy lòng nói.

"Ách?" Tiểu hòa thượng kỳ quái nhìn Bắc Linh điện hạ hai mắt tỏa ánh sáng, trong lòng không khỏi buồn bực, còn chưa từng có người nào sau khi biết mình ngụ ở sài phòng lại cao hứng như thế!

Tiễn chân tiểu hòa thượng, Tử Li lập tức thăm dò địa hình.

"Đây là trời cũng giúp ta!"

Bên ngoài bức tường chính là một mảnh rừng cây nhỏ không người trông coi, chỉ cần xuyên qua rừng cây là có thể tránh đi thủ vệ đến đại lộ, sau đó lại tốc tốc trở về thành đi khách điếm lấy mấy thứ đã chuẩn bị.

"Từ từ, ta hỉnh như đã quên thứ gì đó!" Tử Li bỗng nhiên trừng lớn ánh mắt rút một miệng lãnh khí, "A -- tiền của ta a, gia sản của ta a, ta cư nhiên không mang đi ra! Làm sao đây? Làm sao đây? Không có tiền ta trốn cái rắm a!" Hắn ảo não nắm đầu của mình phát tiết.

"Điện hạ, điện hạ?" Chợt nghe ngoài cửa có người kêu lên.

"Làm gì?" Tử Li thần tình uấn giận mở ra cánh cửa, thấy Lẫm công công hé ra cái mặt tươi cười thấy răng không thấy mắt đứng ở ngoài cửa, bên cạnh còn đi theo tiểu hòa thượng vừa rồi dẫn đường.

"Ai ô, điện hạ, ngài làm ta tìm khổ sở quá a!" Lẫm công công nói xong quay qua hướng tiểu hòa thượng giáo huấn, "Điện hạ thân thể kiều quý, các ngươi như thế nào có thể đem điện hạ an bài đến loại chỗ dơ bẩn này? Trở về gọi sư phụ ngươi cấp điện hạ một gian sương phòng khác."

"Lẫm công công, bản điện hạ cảm thấy được nơi này tốt lắm, không cần phải điều phòng khác!" Tử Li vội vàng đánh gãy lời của hắn. Thái giám chết bầm, ai muốn ngươi nhiều chuyện!

"Chính là.. điện hạ."

"Được rồi, ta nói nơi này tốt lắm, không có nghe đến sao?" Tử Li không vui nói.

Lẫm công công ở trước mặt tiểu hòa thượng bị Tử Li bôi nhọ mặt mũi, hắn không khỏi ở trong lòng mắng thầm: cho ngươi vờ lên mặt đại gia, xem ngươi kiêu ngạo được bao lâu, chờ bệ hạ chán ngấy, hừ, xem chúng ta đến lúc đó như thế nào thu thập ngươi.

"Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

"Nga, bệ hạ cho nô tài đến thỉnh điện hạ ngài đi qua!"

Chương 9

Tử Li bất an nhìn cánh cửa, tên nam nhân kia đang ở bên trong! Hắn muốn tìm mình làm cái gì? Gần đây hình như mình cũng không làm ra chuyện gì không nên làm nha!

"Nếu đến đây, vì sao còn đứng ở cửa?" Bỗng nhiên từ bên trong truyền ra thanh âm nam nhân kia. Tử Li hít sâu một cái, sau đó ngoan ngoãn đẩy cửa đi vào.

Bên trong là một mảnh đàn hương hinh khí (mùi hương lửng bay xa), hơi nước ngút trời, tầng tầng sa mạn giống như lâm ngạn liễu rủ đem dục trì trong phòng vây quanh. Phía sau màn dâng lên sương mù thấm qua sa mạn lượn lờ khuếch tán, làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác thân lâm mộng ảo không thực!

"Lại đây!" thanh âm Hoành Húc hơi biếng nhác trong hoàn cảnh hư mờ chứa đựng một cỗ lực hấp dẫn trí mạng, làm cho Tử Li không khỏi nhớ tới một loại yêu tinh kêu là mỹ nữ xà.

Dưới sự dụ dỗ giống như bị thôi miên, Tử Li đi hướng về nơi thần bí kia, bên trong quả nhiên là một đại dục trì tứ phương, trên bốn vách tường có vòi nước lúc này đang há mồm cuồn cuộn phun nước ấm không ngừng xuống bể. Hoành Húc nhắm mắt tựa vào vách đá, mái tóc luôn bó buộc vương miện lúc này hoàn toàn rối tung, ướt sũng dán lên lưng áo rộng lan tràn vào trong nước, sau đó ở dưới nước nhàn nhã tán khai, giống như bèo rong miễn cưỡng đong đưa. Song chưởng (đôi cánh tay) của hắn tinh tráng, tuy là tùy ý khoát lên trên thành trì, nhưng cơ mạch phập phồng tựa như ưng trảo cứng cáp hữu lực. Tấm ngực màu mạch thẩm thấu bọt nước, cùng hô hấp lúc ẩn lúc hiện tản ra một cỗ lực khêu gợi mị hoặc. Lần xuống tiếp có thể nhìn đến cơ bụng rắn chắc với bờ lưng vững chải, đường cong hoàn mỹ làm cho người ta đố kỵ. Nam nhân không có động tác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net