Nụ hôn đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời tác giả:

Dòng chữ ngắn bất ngờ xảy ra trong cơn sốt.

~ 1,7k



Châu Tương lại nhìn chằm chằm vào môi Do Miểu.

Môi chị ấy hồng hào và trông rất muốn hôn.

"Em đang nghĩ gì đấy?"

Do Miểu đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.

"KHÔNG!"

Khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng và phản ứng dữ dội của cô trông không giống như chẳng có chuyện gì cả.

Nhìn vào ánh mắt nghi ngờ của Do Miểu, Châu Tương nhẹ nhàng dùng nắm đấm, đấm chị một cái, tỏ vẻ bất mãn.

Cô cảm thấy Do Miểu tựa hồ đang dùng chủ đề này trêu chọc mình, cười khô khan:

"Haha... Nhìn kìa, thời tiết đẹp quá, chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo nhé!"

Chủ đề được thay đổi đột ngột, Do Miểu lại không muốn quan tâm:

"ĐƯỢC RỒI."

Bọn họ lại chơi mật thất, lần này chỉ có hai người nhưng tình huống cụ thể cũng không khác là mấy so với lần trước.

Châu Tương vẫn còn sợ hãi, không khống chế được biểu tình, mặc dù trong suốt quá trình cô rất ít nói và ra vẻ lạnh lùng, nhưng tay lại nắm chặt lấy tay chị.

Cô không buông tay ra, theo sát bước chân chị, như thể cả cơ thể gần như bám trên người chị vậy.

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể truyền đến từ phía sau, Do Miểu nhếch lên khóe miệng, đáy mắt mỉm cười.

Lại là một cuộc rượt đuổi khác, Do Miểu vô thức nắm lấy tay Châu Tương, điên cuồng chạy, nhớ tới lần trước Châu Tương phàn nàn về chị sau khi chơi mật thất, liền đoán ý cô.

Lo rằng cô có thể không theo kịp nên chị giảm tốc độ và kéo cô lên phía trước, đồng thời bảo vệ từ phía sau.

Sau khi trò chơi kết thúc, Châu Tương vẫn còn choáng váng, chị an ủi cô, nói cô không cần lo lắng, tới chơi thêm vài lần nữa sẽ quen thôi.


.........


Bầu trời dần tối, họ đi dọc theo con phố mà chẳng cần phải nghĩ ngợi tiếp theo sẽ đi đâu, vừa đi vừa trò chuyện, cuối cùng dừng chân ở một công viên.

Do Miểu cảm thấy hơi mệt nên sau khi đi dạo một vòng, tìm một chiếc ghế trống ngồi xuống nghỉ ngơi.

Ngồi trên chiếc ghế đá, Châu Tương lơ đãng lướt điện thoại vài lần, cảm thấy buồn chán liền lén lút nhìn chị đang nhắm mắt nghỉ ngơi, sau đó từng chút một tiến lại gần chị.

Vừa định chạm vào đầu ngón tay, chị đột nhiên mở mắt ra, Châu Tương hoảng sợ thu tay lại, vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Do Miểu đứng dậy vươn vai, sau đó quay đầu cười đưa tay ra: "Chị đói, đi ăn đi."

"...Vâng."

Cô luôn cảm thấy chị cố ý, nếu không nụ cười này vì sao càng ngày càng chói mắt?

Nhắc mới nhớ, hai người đã hẹn hò được một thời gian.

Nói một cách logic, những cặp đôi yêu xa gần như say đắm khi gặp nhau nhưng câu chuyện xảy ra giữa hai con người ngây thơ này lại tựa như bước khởi đầu của một mối quan hệ yêu xa.

Do đó, sự tương tác giữa họ chỉ giới hạn ở việc trò chuyện trên WeChat, dừng lại ở việc nắm tay và ôm, thậm chí chưa bao giờ hôn nhau.

Ngoại trừ mối quan hệ của cả hai đã được xác định và thi thoảng có đủ kiểu ghen tuông thông qua màn hình, những tương tác khác dường như chẳng khác gì so với những người bạn bình thường là mấy.

Châu Tương rất đau khổ, đôi khi người chị gái của cô rất lãng mạn, chị sẽ nhớ những lời nói tùy ý và chuẩn bị cho cô vô vàn điều bất ngờ nho nhỏ, đôi khi chị ấy lại khó hiểu như một khúc gỗ, và biết cách chính xác làm phá vỡ bầu không khí thân mật giữa họ.

Kỳ thật tâm tư nhỏ bé của Châu Tương rất dễ nhìn thấu, Do Miểu không thể không nhìn ra, sau này chị ấy có nói rằng chị thấy Châu Tương như thế này rất đáng yêu, trêu chọc em rất vui.

Nhưng thực tế thì sao?

Châu Tương không biết chính là Do Miểu che giấu sự ngượng ngùng của mình, mỗi lần nhìn thấy đôi mắt ướt của cô, tim chị như lệch nhịp, đột nhiên đập nhanh. Do vậy, chị cố ý phớt lờ ánh mắt háo hức quá mức của cô, đáp lại bằng mấy câu dí dỏm để chuyển hướng sự chú ý.

Do Miểu cảm thấy kỳ quái, tuy rằng bọn họ đã ở bên nhau, trở thành một đôi, nhưng vì sao lại còn cẩn thận như vậy, tại sao lại còn dáng vẻ hèn nhát, ngay cả hôn cũng không dám?

Chị không biết, không thể nói, nhưng chị nghĩ bản thân mình nên dũng cảm hơn.

Châu Tương hôm nay tắm rửa xong sớm, đi ngủ trước, đắp chăn rồi nằm dài.

"Em có định ngủ không?"

"Ừm, em ngủ đây."

"Không đợi chị cùng em ngủ sao?" Do Miểu ngữ khí có chút ủy khuất.

Châu Tương nghe vậy lập tức nhảy ra khỏi chăn:

"Làm sao vậy? Đương nhiên là em sẽ đợi chị!"

"Vậy... Em có muốn hôn không?"

Dưới ánh đèn mờ ảo, Do Miểu chậm rãi đến gần cô, đôi mắt sáng ngời.

Hơi thở ấm áp dần dần đến gần, Châu Tương đột nhiên căng thẳng, nuốt khan, vội vàng nhắm mắt lại, lông mi mỏng khẽ run lên.

Sau đó họ có nụ hôn đầu tiên kể từ khi bắt đầu hẹn hò.

Nụ hôn của Do Miểu nhẹ nhàng như lông vũ rơi xuống, mang theo chút thăm dò. Chị hôn cô cẩn trọng, không sâu, chỉ ấn vào, đơn thuần là chạm môi vào nhau.

Châu Tương lặng lẽ móc ngón tay út của Do Miểu, sau đó dùng đầu lưỡi liếm môi chị, rất nhẹ nhàng nhưng không đủ để phớt lờ đi.

Dường như có điều gì đó đã được kích hoạt vào lúc này, đầu lưỡi chị thô bạo hung hãn thâm nhập vào trong khoang miệng em, mời gọi cùng nhau khiêu vũ.

Khẽ chạm và khuấy động, chút khoái cảm nho nhỏ như dòng điện giật, cơ thể họ khẽ run và đan tay nhau.

Nụ hôn đầu tiên trong sáng và nồng nàn, cạnh bên nhau, không khí xung quanh dường như có chút khô nóng.

Dung tích phổi của Châu Tương không bằng Do Miểu nên cô nhẹ nhàng đẩy vai chị ra trước khi chị rời khỏi môi cô.

Hai người nhìn nhau, khẽ thở dốc, Do Miểu muốn giữ lại chút thể diện, cố gắng khống chế hơi thở không ổn định của mình, giả vờ bình tĩnh lùi về phía sau nhưng đôi tai đỏ bừng ẩn giấu kia lại phơi bày tất thảy sự ngượng ngùng ấy.

Châu Tương cảm thấy buồn cười, hôm nay cô đã nhìn thấy một bộ mặt mới của chị, dễ thương hơn cô đã từng tưởng tượng trước đây.

Châu Tương tiến lại gần Do Miểu, vòng tay qua vai và muốn hôn thêm một lần nữa:

"Tỷ tỷ, thêm một lần nữa đi."




----------------------------------------------------------------

Mong hai đứa trẻ sẽ an ổn cùng nhau trưởng thành và tỏa sáng.

"Em thật sự rất yêu chị

mỗi một câu chữ ở tận đáy lòng...

Em thật sự rất yêu chị

không một ai có thể sánh bằng..."

                      ---Duy nhất---   Cáo ngũ nhân.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net