Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Duệ một thân mưa bụi trở về nhà, vùi trong ổ chăn còn chưa ấm chỗ đã cảm giác mồ hôi lạnh rỉ ra trên trán. Anh mấy hôm nay tụ tập cùng hội bạn uống rượu quen được vài cô gái, chủ yếu là ngồi cùng bạn bè anh, không biết từ lúc nào lại có vết son môi trên cổ áo mình, còn bị Vương Việt nhìn thấy tận hai lần.

Lăng Duệ tung chăn ngồi bật dậy "Anh không có!"

"Không có cho em cơ hội sao?"

"Không phải, Tiểu Việt."

Vương Việt vừa nghe Lăng Duệ gọi đến tên Tiểu Việt khoé mắt liền ửng đỏ, từ lúc đó đến nay anh vẫn không gọi cậu bằng cái tên này.

"Em hôm đó uống say, camera ghi lại chưa về đến nhà đã ngủ mất rồi. Anh lần nào về nhà cũng đều tỉnh táo, còn nói là không có. Nói dối." Vương Việt nhìn thẳng Lăng Duệ như đang chất vấn, nhưng giọng nói lại nghèn nghẹn.

"Anh...."

Lăng Duệ tay chân loạng choạng chạy xuống giường, ôm thì không dám ôm chỉ có thể vuốt vuốt lưng cho Vương Việt, cúi đầu nhìn vào mắt cậu "Anh không có thật mà. Anh trong mơ cũng nhớ đến em, thân mật cùng người khác còn không thể làm sao có thể làm những chuyện đó."

"Thật sao?"

"Anh nói thật mà."

"Anh nói một câu thì em liền tin, còn em nói bao nhiêu lần anh vẫn không tin. Trong mắt bác sĩ Lăng em là người xấu như vậy, không đáng tin." Vương Việt đẩy tay Lăng Duệ ra, buồn bã đi đến ngồi xuống giường.

Lăng Duệ triệt để gục ngã. Thật ra từ ngày đầu Vương Việt đến anh đã xiêu lòng rồi, nhưng cô gái kia lại càng không buông tha anh, mấy lần tìm đến bệnh viện khiến vết thương của anh vừa lành được một chút đã nứt toạc. Xa lánh Vương Việt một thì trái tim Lăng Duệ đau gấp mười nhưng không cách nào làm khác được. Anh sợ Vương Việt thương hại anh, càng sợ bản thân mình giống như lời cô gái đó nói, lợi dụng chút ơn nghĩa cỏn con ép Vương Việt ở bên cạnh, cuối cùng đau khổ nhất vẫn là người anh yêu.

Nhiều lần Lăng Duệ trở về nhà nhìn thấy Vương Việt ngồi trước cửa liền nhớ đến tình cảnh Trương Mẫn mấy hôm trước, ngay lập tức muốn ôm lấy cậu đến phát điên nhưng lý trí vẫn giục anh quay bước. Thật may là Vương Việt không nghi ngờ về chìa khoá anh bảo Triệu Phiếm Châu nói dối đưa cho cậu. Mỗi lần cậu rời đi, Lăng Duệ liền trở về, ngồi trên chiếc ghế Vương Việt đã ngồi, uống cùng ly nước Vương Việt đã uống, không tự giác lại trở thành niềm hạnh phúc nho nhỏ của anh.

Hôm qua Lăng Duệ uống say ngủ lại nhà bạn, vừa ra ngoài đón taxi thì hứng trọn cơn mưa, tâm tình không tốt cũng quên mất xem lại camera. Bước vào nhà nhìn thấy Vương Việt, bao nhiêu mệt mỏi và khó chịu không dấu vết tan biến đi hết. Lăng Duệ nghĩ, một chút nữa thôi, anh chỉ thử một chút nữa thôi rồi sẽ cho phép bản thân mình bất chấp tất cả ôm lấy Vương Việt cả đời không buông ra nữa.

Lúc Vương Việt muốn ra về trái tim Lăng Duệ đã rớt lộp độp một cái, còn đang định làm hoà với cậu thế nào đã bị câu tiếp theo đánh cho khóc không ra nước mắt. Lăng Duệ thề là không có gần gũi ai khác, đến mặt mấy cô gái đó anh còn không nhớ rõ.

Anh bước đến ngồi xuống cạnh Vương Việt.

Vương Việt nhích ra một khoảng.

"Tiểu Việt." Bàn tay Lăng Duệ chầm chậm để xuống giường "Tại sao trước đây né tránh anh?"

Vương Việt như bị đụng trúng điểm đau, cậu cắn cắn môi, cúi đầu nhỏ giọng "Bác sĩ Lăng, anh rất tốt, rất rất tốt. Còn em lại không có gì tốt cả. Ngoại hình không tốt, học thức không tốt, giao tiếp không tốt, tính cách...cũng không tốt. Anh làm sao có thể yêu em được, không có gì phù hợp với anh cả."

"Vậy phù hợp với cô gái đó sao?"

"Không phải! Bác sĩ Lăng, anh biết ý em không phải vậy mà."

Bàn tay Lăng Duệ dời đi thêm một chút "Tiểu Việt, nhìn anh này!"

Ánh mắt Lăng Duệ thành khẩn, cúi đầu nhìn sâu vào mắt Vương Việt "Tiểu Việt, là em không nhận ra thôi, em rất xinh đẹp, rất đáng yêu, anh nhìn mãi không biết chán. Em rất lương thiện. Trước đây khi mẹ anh bị tai nạn, bà ấy nói xung quanh người qua kẻ lại nhưng chỉ có một mình em chịu đưa bà ấy đến bệnh viện, vừa đến đã đi ngay, không cần ai hồi đáp. Em rất có nghĩa khí. Tiết Phương chỉ giúp em ít tiền nhưng dù bao nhiêu người đến quấy rối em cũng không khai ra anh ta. Em rất nhân hậu. Dù không có tiền nhưng em vẫn phụ giúp trại trẻ của dì La, khi có công thì góp công khi có của thì góp của. Em còn coi người thân như sinh mạng. Bao nhiêu năm qua dù khó khăn vẫn không rời bỏ anh Siêu, thà chết cũng không kể về anh Mẫn..."

"Em cái gì cũng tốt hết Tiểu Việt, cái gì cũng khiến anh yêu chết đi sống lại. Chỉ tiếc là em không yêu anh." Lăng Duệ lại nhích người lại gần thêm một chút.

"Không phải, em yêu bác sĩ Lăng."

"Thật sao?"

"Th...ậ...t......." Bàn tay Lăng Duệ nắm lấy tay Vương Việt làm mặt cậu đỏ bừng, ấp úng xoay mặt qua một bên.

Vương Việt không phản kháng làm mặt mày Lăng Duệ như hứng gió xuân, cười cười nhìn cậu "Vậy em muốn giải thích cái gì? Anh nghe đây."

"Em......" Vương Việt cảm giác Lăng Duệ lại nhích vào gần mình thêm một chút, mặt cậu như muốn bốc cháy "Từ lúc anh tặng em chậu hoa thì đã thích anh rồi, càng lúc càng thích nhưng em sợ bác sĩ Lăng chỉ là hứng thú nhất thời, em sợ mình hy vọng quá nhiều sau này sẽ không gượng dậy nổi."

"Cô ấy là bạn gái cũ của em, tụi em đã chia tay lâu rồi, em chỉ coi cô ấy như bạn bè bình thường thôi. Mấy hôm đi uống rượu có tâm sự cùng cô ấy, hôm đó em nhớ anh quá nên uống hơi nhiều, kết quả xảy ra chuyện."

"Bọn em đã nói rõ ràng với nhau rồi, có vài chuyện không vui lắm nên sau này sẽ không gặp lại cô ấy nữa."

"Cô gái đó làm gì em?" Lăng Duệ xoay mặt Vương Việt, bắt cậu nhìn vào mắt anh.

"Không, chút tiền đền bù thôi."

Lăng Duệ nghe đến đây thì đã hiểu, thảo nào trước đây chưa từng nghe nói qua ai, đột nhiên Vương Việt trở thành cậu út nhà giàu liền xuất hiện bạn gái cũ. Vương Việt hiền lành như vậy, trước đây chắc không ít lần bị cô gái này dằn vặt rồi.

"Tiểu Việt." Lăng Duệ ôm cậu vào lòng "Anh tuy không giàu có như anh ba của em nhưng xin thề chăm lo cho em chu toàn, một đời chỉ yêu mình em. Tin tưởng anh có được không?"

"Anh Duệ, em tin anh."

Bàn tay Lăng Duệ ôm lấy Vương Việt nhẹ run rẩy "Tiểu Việt, hôm đó em có sợ anh không?"

"Không có, em biết anh yêu em nên mới như vậy."

"Ý anh là lúc ở trong phòng."

"Không......."

Lăng Duệ còn chưa nghe hết câu đã vội vàng ôm Vương Việt nằm xuống giường, bàn tay mơn man vuốt ve gò má mịn hồng của cậu, say đắm ngắm nhìn "Anh hôn em có được không?"

Vương Việt tim đập loạn xạ, không dám nhìn thẳng Lăng Duệ nhưng vẫn nhẹ gật đầu.

Lần thứ hai trên chiếc giường này, Lăng Duệ lại ôm lấy Vương Việt nhưng là trao cho cậu những nhu tình ấm áp nhất cũng được cậu đáp lại những mật ngọt nồng nàn nhất. Vương Việt tuổi nhỏ không có kinh nghiệm, Lăng Duệ lại chưa có mối tình nào, mọi hành động đều là bản năng nguyên sơ nhất, trao hết tất cả những gì bản thân sở hữu.

Bên ngoài trời lại đang mưa rả rích, Lăng Duệ vừa hầu hạ bảo bối nhỏ ăn mì sườn heo xong thì nhanh chóng ngồi lên sô pha, đặt chân cậu lên đùi mình bắt đầu xoa bóp.

"Có dễ chịu không?"

Vương Việt mặc áo phông rộng của Lăng Duệ phủ nửa đùi, bên dưới không mặc gì khoe trọn đôi chân cơ bắp cân xứng thon dài, chu chu môi nhìn anh đang bóp chân cho mình.

"Lúc đó sao không thấy anh lo lắng cho em như vậy?"

Lăng Duệ nâng mắt nhìn Vương Việt, vô cùng cưng chiều xoa xoa má cậu "Xin lỗi bảo bối, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn."

"Em nói là mấy ngày trước cơ."

Lăng Duệ giật thót vội ôm Vương Việt vào lòng, hôn liền chục cái lên tóc cậu "Anh xin lỗi, anh xin lỗi! Bảo bối mau lấy gối đánh chết anh đi."

Vương Việt giận dỗi đấm nhẹ vào ngực Lăng Duệ "Em ngồi chờ trước cửa hơn một tuần luôn đó, vào nhà thì thấy vết son môi trên cổ áo, nấu thức ăn mà anh không thèm ăn, vừa đói vừa lạnh chờ đến đóng băng luôn. Anh còn lớn tiếng với em, uống nước cũng không rót cho em, đi qua lại không thèm nhìn em, khoá cửa phòng không cho em vào. Anh nói xem, bảo bối gì như vậy hả?"

Lăng Duệ đau lòng nhưng trái tim mềm nhũn, bảo bối của anh nhìn nhu thuận mềm mềm nhưng khi thù dai kể tội anh lại đáng yêu như vậy. Tội của Lăng Duệ nhất định phải lấy thân hầu hạ cậu cả đời.

"Anh ngu ngốc, là anh ngu ngốc đi tin lời người khác hại bảo bối chịu khổ, nhưng em lúc nào cũng là tâm can bảo bối của anh. Nói với em một bí mật, bảo vệ toà nhà không có chìa khoá đâu, là anh bảo Tiểu Châu đưa cho em đó."

Vương Việt ngước đôi mắt tròn xoe nhìn Lăng Duệ, cười hì hì ghé vào tai anh nói nhỏ "Em cũng nói cho anh biết một bí mật, vì tội dám xa lánh em nên em đã lấy rất nhiều áo của anh đem về nhà, mặc xong rồi đem trả lại cho anh, để anh đi đâu cũng mang theo mùi của em."

*Ực*

Lăng Duệ nuốt nước bọt một cái rõ to, thì ra đây là lí do lúc nãy Vương Việt quen cửa quen nẻo lấy áo anh mặc. Thử tượng tượng xem lúc cậu ở nhà một mình, mặc áo của anh nằm trên giường thì sẽ như thế nào?

Không nghĩ nổi nữa.

Lăng Duệ cúi đầu hôn Vương Việt, một tay ôm cậu nằm xuống sô pha, một tay lần xuống luồn vào da thịt tươi mát bên trong áo phông. Đôi mắt anh mê man chứa đầy hình ảnh Vương Việt, giọng nói pha đầy tình sắc.

"Anh đền cả đời cho em, đừng giận anh nữa. Bây giờ chúng ta đổi địa điểm đền lỗi nhé!"

Lăng Duệ nâng cằm Vương Việt lên, cúi đầu tiếp tục nụ hôn bỏng cháy cùng một ngày ngập đầy hương sắc nồng nàn.

Mấy hôm sau khi Trương Mẫn đi làm về, nhìn thấy Vương Việt đang khí thế hừng hực cùng người hầu trong nhà ăn mặc như xã hội đen ra cửa. Vừa nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của anh liền mạnh giọng kể.

"Em xem camera của quán bar phát hiện ra người cố ý để lại vết son trên cổ áo anh Duệ rồi, bây giờ đi doạ cô ta đây, tránh lập lại sai lầm cũ. Anh ba cũng cẩn thận đi, giang hồ hiểm ác!"

Nói rồi không chờ Trương Mẫn phản ứng, Vương Việt phất tay gọi người hầu đi theo với phong cách rất đại ca giang hồ.

Trương Mẫn trố mắt nhìn quản gia đang đứng cười trừ bên cạnh "Lăng Duệ bỏ thuốc cho gì em ấy vậy?"

- Hết chương 16 -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net