Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Duệ xem camera an ninh của bệnh viện phát hiện khuya hôm qua có hai người đàn ông lạ mặt giả làm y tá đưa Vương Việt đi bằng xe lăn. Vương Việt lúc đó đã bị đánh ngất xỉu.

Vừa lúc Vương Việt mất tích Trương Mẫn liền báo cảnh sát nhưng Lăng Duệ vẫn không yên lòng, từ buổi sáng đã xin chuyển ca để đi tìm Vương Việt. Anh hỏi thăm khắp các hàng quán đêm gần bệnh viện xem có ai đã từng thấy qua cậu.

"Hai người đàn ông dắt một cậu trai ngồi xe lăn hả? Cái cậu mặt mày dễ thương ngủ gật trên xe lăn phải không?".

"Vâng, vâng đúng rồi ạ. Cô nhìn thấy cậu ấy ở đâu ạ?".

"Con trai tôi nhìn thấy cậu ấy ngủ gật trên xe lăn buồn cười quá nên chụp ảnh lại đây này" Người phụ nữ lấy điện thoại ra cho Lăng Duệ xem, trong bức ảnh là cảnh hai tên đó đẩy Vương Việt lên một chiếc xe bảy chỗ, còn có cả biển số xe.

Lăng Duệ vội vàng cảm ơn người phụ nữ rồi chạy như bay đến đồn cảnh sát, Trương Mẫn và Triệu Phiếm Châu cũng đang ở đó. Nhờ có dữ liệu Lăng Duệ cung cấp cảnh sát tra qua camera hành trình trên đường liền phát hiện chiếc xe này đi đến một kho phế liệu phía nam thành phố.

Khi mọi người đến nơi chiếc xe đã không còn ở đó, cả bãi phế liệu nồng nặc bụi bẩn nằm trơ trọi một người mặc bộ quần áo bệnh viện, toàn thân chi chít máu.

Trương Mẫn như phát điên chạy đến ôm lấy Vương Việt, đau đớn đến không ngừng rơi nước mắt. Trên đường đến bệnh viện Vương Việt có tỉnh lại một thoáng, cậu nắm lấy tay Trương Mẫn, đôi môi khô nứt đến bật máu mấp máy mấy câu.

"Anh, bọn họ muốn doạ em...Em không có nói chúng ta là anh em...Bọn họ không biết kế hoạch của anh...".

"Tiểu Việt...đừng nói nữa" Trương Mẫn gục đầu lên tay Vương Việt, những ngón tay chai sần của cậu chạm lên mặt anh, thô ráp.

Trương Mẫn cắn chặt răng nuốt nước mắt vào trong, đôi mắt hằn lên từng tia máu "Tiểu Việt, bọn chúng nhất định phải trả giá".

Vương Việt dần chìm vào hôn mê vẫn không ngừng tìm kiếm cảm giác tồn tại của Trương Mẫn, cậu miết nhẹ ngón tay lên mặt anh đến khi mất đi ý thức.

---

Trương Mẫn lại một lần nữa ngồi ở băng ghế trước phòng cấp cứu chờ Vương Việt. Nhưng lần này anh không nói gì nữa, im lặng đến khi Lăng Duệ đẩy cửa bước ra.

"Em ấy bây giờ đã ổn rồi....".

"Bác sĩ Lăng" không chờ Lăng Duệ nói hết Trương Mẫn đã lên tiếng cắt ngang.

"Tôi có thể nhờ cậu chăm sóc cho Tiểu Việt trong lúc tôi không có ở đây không?".

"Có thể".

"Gia đình tôi đang lúc rối ren, ngoài cậu ra không có ai để tôi tin tưởng giao phó Tiểu Việt. Sau này nhất định hậu tạ cậu xứng đáng".

Lăng Duệ liếc nhìn Triệu Phiếm Châu đang đứng phía sau, thầm thở dài cho tay vào túi áo "Anh Trương xin cứ yên tâm, chúng ta cũng coi như quen biết tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Việt, không để chuyện này lặp lại lần nữa".

"Làm phiền cậu".

Trương Mẫn buông người ngồi xuống ghế, lúc này mới có đủ tinh thần để gọi một cuộc điện thoại.

Triệu Phiếm Châu đứng đối diện anh, từ đầu đến cuối đều như người vô hình. Cậu biết người anh gọi là ai, người mà chưa một lần xuất hiện nhưng vẫn hiện hữu sống động trong lòng Trương Mẫn. Cũng là người duy nhất lúc này có đủ khả năng bảo hộ gia đình anh, chứ không phải cậu.

"Mẫn Mẫn" cuối cùng Triệu Phiếm Châu cũng lên tiếng, chỉ sợ nếu tiếp tục im lặng Trương Mẫn sẽ không nhớ cậu vẫn ở đây.

"Cậu Triệu, tôi có thể nhờ cậu chăm sóc cho anh trai của tôi không?".

"Em không phải Lăng Duệ".

"Tức là cậu không đồng ý?".

"Em không đồng ý, anh đi đâu em đi đó, không bao giờ em để anh đi một mình".

Trương Mẫn im lặng dựa đầu vào tường xoay mặt đi nơi khác.

"Anh ghét bỏ em cũng được, đánh mắng em cũng được, em nhất định bám theo anh đến cùng trời cuối đất. Thà để anh chán ghét còn hơn để anh đi vào nguy hiểm một mình".

Trương Mẫn vẫn không quay mặt lại, anh nhàn nhạt lên tiếng "Cậu tội gì phải như thế, tôi đối với cậu trước nay chưa từng thật lòng, tương lai cũng không chắc. Vai trò của một người bạn đến đây dừng lại được rồi".

Triệu Phiếm Châu tức đến ứa nước mắt, cậu không thèm nói lời nào nữa, cứ thế ngồi xuống bên cạnh Trương Mẫn.

Không gian yên tĩnh, một lúc lâu sau Trương Mẫn vẫn không quay mặt lại nhưng ngữ khí có chút thay đổi "Cậu không đi học nữa sao?".

"Em thi xong rồi, sắp nghỉ hè, không được nghỉ thì em bảo lưu năm sau học tiếp".

Triệu Phiếm Châu mơ hồ nghe được tiếng thở dài của Trương Mẫn.

"Ngày mai tôi đi Tế Nam".

"Được, em lập tức đặt vé máy bay".

"Đi tàu hoả, tôi có giấy tờ giả đủ để qua mặt nhân viên vé tàu".

".......Đượ..c....".

Trương Mẫn chợt quay đầu nhìn Triệu Phiếm Châu, ánh mắt vừa mềm mại vừa bất lực "Cậu khóc cái gì?".

"Không có, em vui quá thôi!".

Trương Mẫn lấy khăn tay trong túi áo lau nước mắt cho Triệu Phiếm Châu, càng lau nước mắt nước mũi lại càng lem nhem hơn.

Ánh đèn bệnh viện sáng đến loá mắt, Trương Mẫn mơ hồ cảm thấy xung quanh trắng xoá, chỉ có khuôn mặt cậu nhóc miệng đang tươi cười nhưng không ngừng rơi nước mắt này là rõ ràng. Cách một lớp khăn tay xúc cảm ấm áp từ làn da cậu len lỏi chạm vào ngón tay anh.

Người ta thường nói dây thần kinh ở đầu ngón tay chạy thẳng vào tim.

Trương Mẫn tỏ vẻ ghét bỏ chà mạnh chiếc khăn lên mặt Triệu Phiếm Châu "Trước đây không biết tôi nhìn trúng tên Samoyed ngốc nghếch cậu ở điểm nào".

---

Sáng hôm sau Trương Mẫn thu xếp ổn thoả cho Vương Siêu rồi cùng Triệu Phiếm Châu ra bến tàu. Hành lý của Triệu Phiếm Châu rất đơn giản, một chiếc túi du lịch cỡ nhỏ đeo gọn trên lưng còn lại đều là đồ mua sắm cho Trương Mẫn.

"Mẫn Mẫn, khi nào đói bảo em, em mua rất nhiều đồ ăn cho anh".

"Em đi trông trẻ à? Mua nhiều đồ như vậy làm gì?".

"Hì hì...em lo......"

"A Dạ, em bóc hạt dưa ra rồi nè anh!".

Triệu Phiếm Châu chưa kịp nói hết câu đã nghe một âm thanh ngọt mềm như mật mía vang lên thu hút chú ý của cậu.

Cậu đưa mắt nhìn sang phía ghế đối diện, bây giờ mới để ý cùng bàn với mình là một cậu trai tầm tuổi đi cùng với một người nhìn không có vẻ là bạn bè bình thường. Nhưng trái ngược với Trương Mẫn người kia lại rất nhu thuận ăn hết mớ hạt dưa cậu trai đó bóc.

"Mẫn Mẫn đi đường xa sẽ đói đó, em mở bánh ra cho anh ăn chút nè" Triệu Phiếm Châu cũng không muốn thua kém, bóc gói bánh ra đưa cho Trương Mẫn lấy lại mặt mũi.

Trương Mẫn với tay xé một miếng, Triệu Phiếm Châu mở cờ trong bụng.

"A Dạ, cái này ngon lắm nè" cậu trai lấy từ túi snack mình đang ăn ra một miếng đút cho người bên cạnh.

"Mẫn Mẫn anh ăn chỗ có nho khô này ngon nè" Triệu Phiếm Châu xé một miếng bánh có nho khô đưa tới miệng Trương Mẫn.

"Ây Mẫn Mẫn, vụn bánh dính lên mặt anh nè, để em lau cho anh".

Trương Mẫn trợn mắt nhìn Triệu Phiếm Châu lấy khăn giấy từ từ lau mặt mình, động tác cực kỳ chậm chạp.

"A Dạ không cẩn thận rơi vỏ hạt dưa vào người nè, để em phủi cho anh".

"A Dạ uống nước đi, ăn hạt nhiều dễ bị hóc cổ khan tiếng đó anh".

"Cảm ơn Tiểu Triệt chuẩn bị chu đáo cho anh, đi cùng em là tốt nhất" người kia uống xong ngụm nước liền lập tức tươi cười khen ngợi.

Cậu trai tên gọi Tiểu Triệt liếc mắt một thoáng sang ghế đối diện nhếch môi đắc ý.

"Em có mua nước đào Mẫn Mẫn thích nè, uống một ít giải nhiệt nha anh".

Triệu Phiếm Châu dúi chai nước đào đến miệng Trương Mẫn, mắt cún long lanh toả ra câu "mau khen em đi!".

Trương Mẫn ánh nhìn trân trối hớp một ngụm nước, cứng nhắc mở miệng "Tiểu Châu đúng là hiểu anh nhất".

Triệu Phiếm Châu vô cùng mãn nguyện.

"Mẫn Mẫn!".

Trương Mẫn ánh nhìn sắc lẹm nhìn Triệu Phiếm Châu.

"Chúng ta tới nơi rồi anh".

"Ừ" Tưởng em định bày thêm trò gì chứ.

Trương Mẫn bước xuống bến tàu, hít đầy một bụng khí thầm cảm ơn trời đất rốt cuộc chuyến tàu ấu trĩ này cũng kết thúc rồi.

Hai người đón taxi đến một khu làng nhỏ thưa thớt người. Vương Việt nói trước đây khi đến giao hàng cho người họ muốn tìm tình cờ nghe được anh ta đặt vé xe đến đây. Vương Việt là người rất có đạo đức nghề nghiệp, trước nay ngoài Trương Mẫn chưa từng nói cho ai khác biết.

"Chú ơi, làm ơn cho hỏi chú có biết ai tên Tiết Phương ở trong làng này không ạ?".

"Tiết Phương à? Có, các cậu từ nơi khác tới à?".

"À dạ, bọn cháu là bạn của Tiết Phương ở thành phố, nghe nói cậu ấy ở đây nên đến thăm mà lâu quá không gặp cậu ấy đổi số điện thoại không liên lạc được...hì hì".

"Ồ...tôi nói các cậu phải đến thăm cậu ta thường xuyên đi, người này từ ngày tới đây không tiếp xúc với ai, tôi còn đang không biết cậu ta có phải bị bệnh gì không".

"À dạ....nhà cậu ấy ở đâu vậy chú?".

"Ngay góc cuối đường kia kìa, mà tôi vừa thấy cậu ta lái xe chở hàng ra huyện rồi có thể hôm nay không về đâu".

Trương Mẫn nhìn theo hướng chỉ tay đến căn nhà nhỏ góc cuối đường, quả thật là đóng cửa cài khoá.

Anh thầm thở dài "Xung quanh đây có nhà trọ nào cho thuê phòng qua đêm không chú?".

"Cái làng nhỏ này được mấy người mà có phòng cho thuê, nhưng mà thấy hai cậu hiền lành, nhà tôi có một phòng trống nếu thích thì cho ngủ nhờ".

"Cảm ơn chú nhiều lắm ạ!" Triệu Phiếm Châu nãy giờ vẫn im lặng đứng kế bên bất ngờ lên tiếng, giọng như muốn reo lên, mắt sáng lấp lánh.

Trương Mẫn ngoài cười trong không cười, liếc mắt nhìn Triệu Phiếm Châu rủa thầm "Nghe cùng một phòng thì nhanh nhạy lắm".

- Hết chương 5 -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net