Ngoại truyện 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là câu chuyện trước chuyến đi Tế Nam 😁
---

Triệu Phiếm Châu rón rén đẩy cửa bước vào văn phòng Trương Mẫn, đưa mắt kiểm tra lại một lượt để chắc chắn xem có còn ai ở đây không. Cậu đặt túi cơm lên bàn, sắp xếp đồ đạc cẩn thận rồi trốn vào nhà vệ sinh. Theo thông tin mật từ thư kí Tiêu thì khoảng ba mươi phút nữa anh sẽ về đến.

Triệu Phiếm Châu nghe tiếng người râm ran lớn dần thì bắt đầu hồi hộp. Trương Mẫn thường ngày ăn nhiều món ngon như vậy, nói thích cơm cậu nấu có phải là khen cho cậu vui hay không, nhân cơ hội này cậu cũng thật sự muốn biết. Đến khi có người vào cửa, giọng nói đi cùng Trương Mẫn không phải của thư ký Tiêu nhưng lại vô cùng quen thuộc, chính xác hơn là ám ảnh.

Là giọng của Cung Tuấn.

Trương Mẫn ngồi vào bàn làm việc, đúng như lời hứa lúc trước cách xa Cung Tuấn hai mét. Những chuyện họ nói cũng đều là chuyện công việc.

Đầu mày Triệu Phiếm Châu giãn ra chút ít.

Sau khi bàn công việc xong thì Cung Tuấn cũng không về, hình như còn đang chờ ai đó, xoay tới xoay lui nhìn ngó xung quanh. Bất chợt ánh mắt chạm phải túi cơm Triệu Phiếm Châu để trên bàn ăn.

"Ây chou Tiểu Trương chủ tịch được người yêu nhỏ mang cơm đến cho đây này, hạnh phúc chết đi được."

Trương Mẫn ngẩng đầu nhìn Cung Tuấn tò mò ngó vào bên trong túi cơm, ánh mắt khá không thân thiện.

"Cậu uống nước đào từ khi nào vậy Tiểu Mẫn? Chẳng phải trước đây đánh chết cậu cũng không uống vị này sao, còn ăn cả cà rốt, rau cần?"

Cung Tuấn tặc lưỡi "Yêu vào thành con người khác là có thật."

Trương Mẫn liếc xéo "Đúng rồi, người yêu tôi là nhất, bảo ăn cái gì tốt cho sức khoẻ là tôi ăn cái đấy. Ai bảo tôi có người yêu học ngành y."

Cung Tuấn nhướng mày "Nước ngọt vị đào thì tốt thế nào cho sức khoẻ?"

"Người không được người yêu mua cho làm sao biết tốt thế nào."

Cung Tuấn bĩu môi không thèm trả lời, chắp tay sau lưng đứng ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ, không bao lâu sau thì người yêu nhỏ Trương Triết Hạn đến đón. Lúc ra đến cửa còn cố ý lớn giọng bảo người yêu nhỏ mua nước đào chất đầy tủ lạnh cho mình khoe ân ái.

Trương Mẫn sau khi được trả lại yên tĩnh thì bắt đầu cảm thấy đói, anh đi đến bàn ăn tự dọn cơm ra. Từ lúc có người yêu Trương Mẫn không hay để người khác lo liệu mấy việc này cho mình, vẫn là thích nhìn mỗi người yêu anh làm thôi.

Hôm nay Triệu Phiếm Châu nấu canh xương hầm cà rốt, rau cần xào thịt bò ăn cùng với tôm chiên, dưa hấu tráng miệng và tất nhiên là có món nước đào ướp lạnh tình yêu. Trương Mẫn kén ăn, trước nay có rất nhiều món không thích nhưng Triệu Phiếm Châu nấu ăn vô cùng tỉ mỉ, món nào cũng thơm ngọt dễ ăn, ngay cả loại nguyên liệu anh không thích cũng đều trở thành mỹ vị.

Hoặc là còn một nguyên nhân khác, người yêu Trương Mẫn nấu cái gì thì anh thích cái đó.

Trương Mẫn vừa ăn vừa gật gù, lí do này cũng rất hợp lý. Anh cho một miếng cà rốt vào miệng, thấm đều nước súp lại rất mềm ngọt, không còn chút mùi hăng nào, lại ăn thêm một miếng thịt bò ngập nước sốt kèm rau cần dai giòn. Còn đang tấm tắc khen tài nghệ của người yêu thì Trương Mẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc sụt sùi như cún nhỏ uỷ khuất phát ra từ nhà vệ sinh, chất giọng còn rất quen thuộc.

Anh nghi hoặc đi đến mở cửa, liền thấy một chú cún nhỏ ngồi bó gối dưới sàn, nước mắt ngập đầy vành mắt ửng đỏ, thấy anh vào cũng không buồn phản ứng.

"Tiểu Châu...." Trương Mẫn ngồi xuống ôm lấy Triệu Phiếm Châu "Có chuyện gì nói anh nghe."

Triệu Phiếm Châu thút thít "Mẫn Mẫn...anh không thích cà rốt, không thích rau cần...."

"Anh thích anh thích mà, anh ăn một loáng hết sạch rồi em có thấy không?" Trương Mẫn vỗ nhè nhẹ lưng cậu.

"Anh không thích cả nước đào."

"Em không hiểu gì về anh cả, bắt anh phải gượng ép ăn mấy món em nấu, ăn lâu như vậy cũng không nhận ra anh không thích."

"Em rất tệ có phải không? Em...."

"Đồ ngốc này không được nói nữa."

Trương Mẫn buông Triệu Phiếm Châu ra, đưa ngón tay xoa xoa khoé mắt phiếm hồng "Món gì em nấu anh cũng thích, anh thích hết đời này, thích luôn tới đời sau đời sau nữa. Miễn là em nấu."

"Không thấy anh ăn đến mặt nở hoa luôn sao?"

Hai bàn tay Trương Mẫn ôm lấy gò má cậu, hôn một cái lên môi "Người ta nấu anh không thích, Tiểu Châu nấu anh liền thích, có biết vì sao không? Vì người anh yêu duy nhất trên đời nấu ăn vô cùng vô cùng ngon, loại nguyên liệu nào cũng nấu thành tuyệt hảo."

"Trước đây anh thích nước đào thật sự là thuận miệng nói bừa nhưng không biết từ lúc nào mỗi ngày đều muốn uống, giống như yêu em vậy, đến lúc nhận ra thì không còn thuốc chữa."

"Đây sờ thử xem." Trương Mẫn đặt tay Triệu Phiếm Châu lên ngực mình "Yêu đến đập thình thịch thình thịch luôn này, còn dám nói bậy bạ gì anh hôn em đến chết."

Triệu Phiếm Châu hôn lên miệng nhỏ giận dỗi của anh "Em cũng muốn biết cảm giác bị hôn đến chết là thế nào."

Trương Mẫn trừng mắt nhìn cậu.

"Xin lỗi xin lỗi bảo bối" Triệu Phiếm Châu vuốt vuốt lưng Trương Mẫn ôm anh ra ngồi xuống bàn ăn "Ăn dưa hấu tráng miệng, em lấy khăn giấy cho anh."

Trương Mẫn thấy hộp khăn ăn trên bàn trống không thì gật đầu, cúi mặt ăn dưa hấu. Miệng nhỏ còn chưa nhai xong miếng thứ hai đã nghe Triệu Phiếm Châu phía sau gọi tên anh.

"Mẫn Mẫn!"

"Hửm?" Trương Mẫn quay đầu nhìn lại.

Triệu Phiếm Châu kéo xuống tấm màn nguỵ trang xung quanh tủ hồ sơ, bong bóng bay cùng cánh hoa được quạt gió thổi rơi lả tả. Cậu ôm bó hoa hồng Red Naomi màu đỏ thẫm, bên trên đặt một hộp nhẫn nhung quỳ xuống dưới chân Trương Mẫn, mỉm cười hạnh phúc nhìn anh.

"Mẫn Mẫn, lấy em nhé!"

Trương Mẫn chu môi giấu nụ cười "Đang lúc người ta ăn dưa hấu lại cầu hôn, nhưng anh thích lắm."

Anh cúi người hôn chóc một cái lên môi Triệu Phiếm Châu "Anh đồng ý!"

Trương Mẫn trái tim rộn ràng nhìn Triệu Phiếm Châu đeo nhẫn cho mình, cũng xỏ nhẫn vào ngón tay thon dài xinh đẹp của cậu. Anh ôm choàng lấy cổ Triệu Phiếm Châu cất giọng mềm ngọt như hồ lô ngào đường.

"Anh yêu em, yêu Tiểu Châu!"

"Em cũng yêu anh, Mẫn Mẫn. Người đầu tiên là anh, người cuối cùng cũng là anh, yêu anh trọn đời trọn kiếp!"

Trương Mẫn nhéo mũi Triệu Phiếm Châu "Ngọt miệng! Người yêu trước chưa chắc đã yêu nhiều hơn đâu."

"Hửm?"

Trương Mẫn cọ cọ mũi vào má Triệu Phiếm Châu "Em có biết vì sao anh không đổi tên thành Vương Trì không?"

Cậu lắc đầu dụi mặt vào hõm cổ anh.

"Vì anh thích nhất khi em gọi anh là Mẫn Mẫn...hưmm...."

Triệu Phiếm Châu đưa lưỡi mút thành một vệt đỏ bên cổ Trương Mẫn.

"Em thích cái gì anh cũng sẽ thích...oái...Tiểu Châu!"

Triệu Phiếm Châu bế thốc Trương Mẫn ôm vào lòng, vươn tay cầm lấy balo rồi kéo mạnh rèm cửa sổ. Một chân cậu để cao trên ghế gỗ, đặt anh ngồi trên đùi mình. Cậu chống hai tay lên mặt cửa kính rộng, cười cười nhìn Trương Mẫn.

"Em biết là em thích cái gì anh cũng sẽ thích cái đó mà."

Trương Mẫn nhướng mày.

Triệu Phiếm Châu đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi anh, vươn lưỡi si mê quấn lấy vật mềm thơm giống hệt mình trong miệng Trương Mẫn. Bàn tay cậu tháo mở áo vest, mở xuống hết cúc áo sơ mi. Đôi môi mát lạnh tiếp tục lần xuống dưới, từng vệt đỏ thẫm từ cổ chạy dài đến ngực lần lượt hiện lên, cùng với đó là quần ngoài Trương Mẫn bị kéo xuống.

Vệt đỏ thẫm tiếp tục dần lan đến bụng, Triệu Phiếm Châu kéo mở balo lấy ra một dây choker da màu đen treo chính giữa một chiếc chuông nhỏ, bên hông còn có một sợi xích mảnh dài đeo lên cổ cho Trương Mẫn. Cậu treo chiếc đuôi mềm vào quần lót anh, trên tóc cài cho Trương Mẫn một bộ tai mèo màu vàng xám.

Tai mèo tóc húi cua ôm lấy gương mặt thanh tú nhiễm hồng tình sắc. Chiếc cổ thon dài đeo gọn vòng dây xích rũ xuống cơ ngực săn chắc. Áo sơ mi trắng mỏng hờ hững che đậy từng thớ cơ bắp quyến rũ. Bên dưới một mảnh vải phủ lên nơi đã tràn đầy nhiệt hoả càng làm nổi bật đôi chân dài tinh xảo. Phía sau ngay trên đôi bờ màu mỡ một chiếc đuôi nhỏ lông mềm xinh đẹp rũ xuống, vừa như che đậy vật phấn nộn phía sau vừa như mời người khám phá.

Triệu Phiếm Châu giơ điện thoại lên chụp liên tục vài chục kiểu, đủ mọi góc độ, bắt mọi khoảnh khắc. Trương Mẫn cũng rất phối hợp ở trên chân cậu cọ qua cọ lại tạo kiểu, được một lúc không thấy Triệu Phiếm Châu có dấu hiệu dừng lại thì quàng tay ôm lấy cổ cậu, nép sát người chọt chọt tay vào ngực áo.

"Thích cosplay hả? Dám để ảnh này làm nền điện thoại không?"

"Anh nói xem."

"Lần sau cosplay thành Luffy rồi cho em để."

"Luffy cũng hở ngực."

Trương Mẫn cầm lấy điện thoại Triệu Phiếm Châu vứt xuống đống quần áo dưới đất, luồn tay vào trong áo cậu "Thế cosplay thành chồng em có được không?"

"Ưmm...." Trương Mẫn kêu khẽ một tiếng, tựa lưng vào cửa sổ xem người trong lòng đang lướt môi trên ngực mình, bàn tay bên dưới cũng bắt đầu chuyển động.

"Đuôi mèo này có sẵn một túi bôi trơn, ấn một cái là dùng được."

"Bao thì bên trong vòng cổ."

"Sợ quá đi!"

Triệu Phiếm Châu cắn nhẹ lên cơ bụng anh "Vậy nhanh một chút cho đỡ sợ nhé!"

Trương Mẫn phì cười đưa tay tháo mở thắt lưng cậu, vuốt một vòng quanh làn da mát lạnh hằn lên từng đường cơ bắp tuyệt mỹ, dừng lại ở nơi đã không ngừng vươn cao. Anh xoa xoa mặc áo vào cho vật lớn, giọng nũng nịu gọi Triệu Phiếm Châu.

"Anh muốn hôn."

"Được được...."

Triệu Phiếm Châu đẩy ghế ra để Trương Mẫn đứng thẳng, áp người anh vào cửa sổ. Trương Mẫn cúi đầu hôn lên cổ cậu, chầm chậm nếm hương vị toàn thân của người yêu.

"Ưmm...Tiểu Châu chơi xấu quá."

Ngón tay Triệu Phiếm Châu lấy ra khỏi nơi căng tròn bóng mẫy, bế Trương Mẫn kẹp hai chân lên hông mình. Dục hoả đi vào khe suối mát không làm mất đi nhiệt độ, ngược lại càng bị mỗi lần ra vào khiến cả hai như rực lửa, càng nóng lại càng đẩy nhanh tốc độ.

Tấm màn che cửa sổ không ngừng rung chuyển, dòng lửa nóng trong người mạnh mẽ phóng xuất vào nơi tư tình của riêng hai người. Triệu Phiếm Châu để lại trên ngực người yêu một dấu răng hằn trên chi chít những dấu răng đã cũ. Cậu xoa lên miệng nhỏ vừa cắn một vết sâu hoắm trên vai mình, mỉm cười đặt xuống một nụ hôn nồng nàn.

"Làm chồng, không có cosplay."

Trương Mẫn cười khúc khích cầm lấy bàn tay cậu, hôn lên đôi nhẫn lục giác lấp lánh trên tay hai người "Làm chồng, trọn đời trọn kiếp."

"Chắn chắn rồi!"

Vài ngày sau bạn học Triệu Phiếm Châu nhìn thấy ảnh nền điện thoại cậu để hình một cô gái gương mặt thanh tú đáng yêu trong tạo hình Shizuka, cách mấy hôm sau lại là Mori Ran, rồi tới cả thuỷ thủ Mặt Trăng, nữ hoàng Ai Cập. Bọn họ nghe mấy lời đồn đại đều tặc lưỡi lắc đầu.

"Mấy trò tình thú của chồng chồng bọn họ cả thôi, mặc kệ đi."

Và nhân vật chính trong câu chuyện vẫn cứ thế không quan tâm thế sự, ngày ngày đều chìm trong mật ngọt, mấy loại hình thúc đẩy tình cảm càng không ngừng nâng cao cải tiến.

- Hết ngoại truyện 1 -

Anh Tứn toàn xuất hiện chớp nhoáng thôi nhưng không có anh là không có truyện được, thương anh 😜😜😜

Hoa hồng Red Naomi là hoa này nè mọi người, ý nghĩa tượng trưng cho tình yêu bền chặt vĩnh cửu 😊😊😊


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net