6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      "Anh Chuuya này, em... có chuyện muốn nói." Sae lên tiếng khi xe đang dừng đèn đỏ.
      "Sao thế?" Chuuya hỏi lại, mắt vẫn tập trung vào con đường phía trước.
      "Ngày mai em cùng đám bạn định đến khu vui chơi nên... ờ..."
      "Ừm, hiểu rồi. Mai tôi sẽ đi cùng để bảo vệ em. À, tôi cũng sẽ giữ khoảng cách, em và bạn cứ tự nhiên." Chuuya bắt đầu khởi động xe.
      "Vâng, phiền anh quá."
      "Không có gì, không có gì!" Anh cười đáp lại.


8h sáng bên dưới căn hộ của Sae, Chuuya chỉnh trang lại quần áo. Hôm nay anh đã cởi bỏ bộ vets mà ăn mặc trẻ trung hơn. Trông anh như một cậu thiếu nên độ 16-18. Một cái áo phông trắng phối cùng quần bò, áo khoác sọc karo đỏ đen. Thêm đôi giày cổ cao nữa. À, hôm nay anh cũng không đội mũ nữa nên gió sớm cứ mơn man mái tóc màu hoàng hôn. Những bà cô đi qua luôn tấm tắc khen vẻ ngoài của Chuuya khiến anh thấy hơi ngại. Mà cũng thấy chút tự tin về vẻ ngoài của mình.

"Chào buổi sáng, anh Chuuya!" Sae bước tới gần anh.
Cô cũng đã thay ra đồng phục thủy thủ mà mặc chiếc váy trắng thanh khiết. Hai bím tóc còn được nhấn bằng chiếc kẹp hoa xinh xinh. Chuuya hơi ngây người một chút nhưng anh nhanh chóng mở cửa xe để cô vào.

Chiếc xe nhanh chóng di chuyển tới điểm hẹn. Đây là một công viên giải trí lớn ở Yokohama thu hút rất nhiều các bạn trẻ. Chuuya chưa bao giờ đến đây nên khá là hứng thú. Nhưng không vì thế anh đánh mất sự nhạy bén của mình. Từ khi đến đây anh cảm giác một số ánh mắt trần trụi chú ý vào mình. Chuuya đã cố tìm kiếm nhưng không thể, kẻ nào đó luôn thoắt ẩn thoắt hiện. Anh không cảm nhận được sát khí, quả là kì lạ. Tiện nói luôn, trong công viên này có kha khá người của Port Mafia trà trộn vào để đảm bảo Sae được an toàn.

Hai người đứng chờ bạn của cô ở cổng soát vé. Sau mười lăm phút mọi người đến đầy đủ. Những người bạn của Sae đều lần lượt chào hỏi với Chuuya và anh cũng đáp lại họ bằng cách lịch sự nhất. Rồi những cô gái ríu rít quấn lấy nhau, họ chuyện trò vui vẻ. Chuuya ngắm nhìn khu vui chơi. Chuuya nhận ra cái vòng quay khổng lồ anh vẫn luôn thấy. Nó chầm chậm xoay theo vòng tròn, đối lập với những công trình cao tầng bất động xung quanh nó.

"Anh Chuuya! Lại đây đi!" Sae gọi anh.
Chuuya giật mình gật đầu rồi tiến lại chỗ cô bé.


Anh đã có một ngày khá vui vẻ, giống như được trải nghiệm cuộc sống tuổi trẻ mà thời niên thiếu anh chưa từng được cảm nhận. Họ đã đi vòng quay ngựa gỗ, thứ mà anh nghĩ trông khá ngu ngốc. Rồi đến vòng quay tách trà, trong cũng khá ngu ngốc và anh đã quên điều đó và còn muốn chơi thêm một lần nữa. Trò tàu lượn siêu tốc đối với Chuuya quá là bình thường, thì bởi với siêu năng lực của mình anh thậm chí có thể nhanh hơn nó gấp nhiều lần. Và khi họ nhìn những tấm ảnh được chụp từ các camera gắn trên hệ thống đường ra thì mặt ai nấy đều nhăn nhó. Ngay cả Sae, cô bé cũng bị trò này dìm đi nhan sắc của mình. Chỉ riêng Chuuya với khuôn mặt điềm tĩnh thậm chí có tấm còn chụp anh đang ngáp. Những cô bé đều ồ lên thích thú khi thấy sự bình tĩnh của anh. Một cô nữ sinh còn nghi ngờ anh làm phi công hay gì đó đại loại thế. Nếu họ biết sự thực anh là một quản lý cấp cao của Port Mafia thì chắc họ sẽ sốc lắm. Sau khi chơi chán chê rồi, Chuuya đã hào phóng tri trả toàn bộ tiền ăn trưa cho bạn Sae. Và một lần nữa họ tin rằng Sae là cô gái nhà giàu khiến cô bối rối đỏ mặt. Họ cũng không biết rằng số dư tài khoản của anh có thể đi ăn một năm chưa chắc đã hết.

Trò cuối cùng là vòng quay khổng lồ. Chuuya và Sae cùng ngồi một cabin. Đến tận lúc này anh mới cảm nhận được rằng ánh mắt kì lạ không nhìn họ nữa. Không, phải là không nhìn anh nữa. Suốt thời gian họ chơi ở đây, anh luôn cố gắng tìm kiếm kẻ đó  nhưng bất thành.

      Chuuya nhẹ nhõm lên cabin. Khi tất cả các vị khách đều đã ổn định, vòng quay từ từ chuyển động. Chuuya ngắm nghía đường chân trời đang dần hiện ra trước mắt, từ đây có thể nhìn thấy mặt trời đỏ ối đang dần chìm xuống biển. Rồi nhà cửa, đường xá nhỏ dần, vậy là đã lên cao. Anh có thể nhìn thấy những đứa trẻ chơi đùa trong các bãi đất chống, khu chợ nhộn nhịp, bà mẹ dẫn con nhỏ đi dạo phố. Khu ổ chuột với những con người thống khổ, hay những kẻ cơ nhỡ lạc lõng ở thành phố phồn hoa. Chuuya yêu tất cả những gì anh thấy ở thành phố, với tốc độ chậm rãi của vòng quay anh có thể ngắm nhìn từng chút.
     Cô gái ngồi đối diện anh cũng đang say sưa ngắm nhìn đường phố. Bộ váy trắng của cô cũng được ánh hoàng hôn nhuộm thành một màu cam đào nhẹ nhàng.
     "Anh Chuuya, chúng ta sắp lên đến điểm cao nhất rồi nè." Mắt Sae long lanh rực rỡ. Cô háo hức đứng lên nhìn xuống dưới đường phố đang dần nhỏ lại. "Tuyệt quá phải không anh."
     "Ừm, đúng là đẹp thật." Anh nhìn cô, chân thành nói.
Cabin của họ từ trên điểm cao nhất từ từ chuyển xuống. Nó khẽ phát ra tiếng lạch cạch rồi rung lắc một chút khiến Sae đứng không vững ngã nhào vào lòng Chuuya.
      "Em xin lỗi." Cô mau mắn đứng dậy rồi chở về chỗ.
     "Không sao, em có bị đau ở đâu không." Anh lo lắng hỏi cô.
     "Em ổn rồi. Xin lỗi anh nhé." Cô gái cúi đầu, hai má có hơi đỏ lên.




Sau khi họ đã ăn uống và vui chơi thoả thích, Chuuya đưa các cô gái đi ăn tối tại một nhà hàng không quá sang trọng. Khi an đưa Sae về nhà thì cũng đã 8 giờ hơn.
"Tạm biệt em nhé, Sae."
"Vâng. Hôm nay phiền anh quá."
"Không sao, anh cũng đã rất vui." Chuuya cười và xoa đầu cô.

"A a, kia chẳng phải con sên trần đen xì xấu xí kia sao!" Cái giọng õng ẹo vang lên sau lưng Chuuya khiến anh rùng mình.
"Khốn, sao mi lại tới đây!" Chuuya xù lông mắng kẻ vừa tiến tới.
"Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi mà." Dazai ngả ngớn cười xoà. "A, chào buổi tối bé Sae."
Sae cúi đầu chào lại hắn, nhưng có vẻ ấn tượng lần đầu gặp gỡ khiến cô có chút dè dặt. Ánh mắt cô ẩn chứa sự hoài nghi, đề phòng.
"Có khùng mới tin mọi thứ ngươi làm đều là tình cờ." Chuuya thờ ơ nói.
     "Hừm, vậy thì tôi đi tìm Chuuya đó!"
Trong một khoảnh khắc, anh thấy tim mình khựng lại một nhịp. Đôi mắt anh mở to, miệng hơi hé ra đầy kinh ngạc. Rồi Dazai nắm lấy tay anh kéo đi.
      "Này!" Chuuya hoàn hồn phản kháng. Nhưng hắn chẳng có dấu hiệu buông tay anh ra. Hắn quay lại nhìn Sae, khẽ cười với cô.
      "Tạm biệt em nhé. Cho tôi gửi lời hỏi thắm tới cha của em." Ánh mắt hắn loé lên tia đe doạ hay thứ gì đó xâu xa hơn mà Chuuya chưa kịp nhìn thấy.
Có lẽ Sae bị ánh mắt đó doạ sợ nên vội vã cúi đầu chào rồi rời đi.

      "Vậy— chúng ta đi thôi nhỉ."
      "Đi đâu?" Chuuya hỏi lại hắn. Anh ngước lên cố gắng nhìn biểu cảm của hắn.
       "Về nhà, tôi sẽ phạt cậu." Hắn nhìn lại Chuuya. Ánh mắt lạnh lẽo, con ngươi đen lại sâu hoắm, hình ảnh của anh như bị hút sâu vào nó. Chuuya đơ người rồi chấp nhận để hắn kéo đi. Anh tự hiểu, khi hắn nhìn ai với ánh mắt như vậy thì xong đời rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net