Chương 100: Hẹn làm đồng đội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi cảm thấy tiểu Tạ như đang cầm một quả bóng bay, đúng là hydro." Bạch Bất Nhiễm trầm ngâm nhìn hai người đang tay trong tay trước mặt mình.

Thẩm Phù Bạch, Vương Tiểu Nhiễm, Quý Thanh Lâm đều dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Bạch Bất Nhiễm.

Bạn không biết gì về sức mạnh của tình yêu đâu.

Giang Khoát bây giờ đang phiêu phiêu, anh ấy đang chuẩn bị bay lên trời, tất cả đều dựa vào Tạ Trì An túm lấy mới không phá vở bầu khí quyển lao ra khỏi ngân hà.

Người đàn ông mà đã rơi vào tình yêu thì không thể nói lý.

-

Tạ Trì An đối với thân phận hai người thay đổi cũng không tỏ ra hào hứng lắm, vẫn an tĩnh im lặng như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Tính tình cậu vốn nội liễm, một tiếng đồng ý đó còn hơn ngàn lời vạn ngữ, hơn hết thảy cả những đáp án.

Sáu giờ kém mười lăm chiều, sáu người đến căng tin nhân viên ngồi xổm trước, ở cửa sổ chờ làm mới dịch dinh dưỡng.

"Đơn thuốc đã được làm mới sáu lần. Địa điểm hiện tại của đơn thuốc là khoa nội trú."

Còn lại bốn tờ đơn.

Hiện tại trong đội, Tạ Trì An, Thẩm Phù Bạch, Bạch Bất Nhiễm đều chưa được chữa trị, nếu họ muốn hồi phục mà không giết người thì phải lấy được ba trong bốn đơn thuốc cuối cùng.

Lửa sém tới lông mày rồi, không thể lãng mạn hơn nữa.

Nhưng dung dịch dinh dưỡng cũng rất quan trọng. Nếu từ bỏ chất dinh dưỡng này, Quý Thanh Lâm và Giang Khoát sẽ nhịn ăn trong hai ngày. Mà Quý Thanh Lâm và Giang Khoát sẽ có một người nhịn đói ba ngày. 

Ba ngày là giới hạn của cơ thể con người. Thức ăn thì ok, vấn đề là nước.

Sáu giờ, dịch dinh dưỡng được làm mới đúng giờ, đồng thời phát tin đi: "Dung dịch dinh dưỡng đã được làm mới."

Mỗi đêm lúc sáu giờ dung dịch dinh dưỡng đều được làm mới, trong vòng ba giờ không có người uống nó sẽ tự động biến mất."

Trong nháy mắt dịch dinh dưỡng vừa làm mới ra, Giang Khoát liền cầm trong tay, nhìn Quý Thanh Lâm: "Cậu uống hay tôi uống?"

Thể chất thân thể Giang Khoát so với Quý Thanh Lâm mạnh hơn, sức chịu đựng cũng tốt hơn, bình này cho Quý Thanh Lâm thích hợp hơn. Nhưng anh ấy cũng là chiến lực chủ yếu của đội, cần bổ sung thể lực nhiều nhất. 

Quý Thanh Lâm nói: "Cậu uống đi. Tôi không ngại." Trước kia nghèo đến mức không mở được nồi còn phải đem thức ăn chia cho con chó con mèo trong nhà, Quý Thanh Lâm cũng đã đói rất lâu, ngày hôm sau vẫn đi làm như thường lệ. Anh ấy không dễ bị tổn thương như vậy.

Giang Khoát không nói nhiều lời vô nghĩa, đem dịch dinh dưỡng uống một hơi cạn sạch, bình tự động biến mất. Lúc này địa điểm đơn thuốc đã được phát đi một vòng, ở tần ba khoa da liễu.

Sau khi sáu người rời khỏi căng tin nhân viên, một người phụ nữ tóc ngắn mới vội vã chạy đến căng tin nhân viên, người này cùng nhóm với người đàn ông có vết sẹo đã chết.

Người phụ nữ tóc ngắn nhìn vào cửa sổ trống rỗng, giận giữ nói: "Chậm một bước!"

Cô ta là người khỏe mạnh lấy được đơn thuốc thứ năm. Hai đồng đội lúc này đều vội vàng đuổi theo đơn thuốc, chỉ có một mình cô vội vã đến căng tin nhân viên.

Nhưng vẫn không bắt kịp.

Đói một ngày cũng không tính là gì, người phụ nữ tóc ngắn không tuyệt vọng, chỉ là không thể tránh khỏi có chút nôn nóng.

Cô ta thất vọng xoay người, chỉ thấy có một người đàn ông cao to đen hôi đang cầm giao mổ đứng trước cửa căng tin nhân viên.

Đó là đồng đội của Thẩm Phù Bạch.

Một người biết quy luật " Giết người khỏe mạnh có thể khỏi bệnh."

-

Bốn người đội mù đường bị lạc đến đây, kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.

"Tại sao...Hắn ta có thể giết người?" Mù mặt run rẩy nói, " trò chơi này không phải là không được giết người sao?"

Bọn họ đang muốn tìm khoa gia liễu, ai ngờ đánh bậy đánh bạ lại đụng căng tin nhân viên, còn trùng hợp đụng phải hiện tượng giết người như vậy.

"Không biết. Chúng ta hãy đi trước khi hắn ta tìm thấy chúng ta!" Mù đường nơm nớp lo sợ.

Vẫn là hay quên quan sát cẩn thận: "Từ từ mấy người có để ý thấy chiếc vòng trên tay phải hắn ta đã biến mất không?"

Chiếc vòng không thể tháo ra được.

Mù đường vội vàng nói: "Biến mất thì biến mất, nếu không chạy bốn người chúng ta cũng phải biến mất!"

Trên đường lên lầu, Bạch Bất Nhiễm đột nhiên "ôi" một tiếng, khom lưng che lại lỗ tai của mình.

Quý Thanh Lâm vội vàng đỡ lấy cậu: " Làm sao vậy."

Bạch Bất Nhiễm nhe răng trợn mắt: "Tai tôi đau quá. Nó giống như ai đó đục vào tai bằng cái khoan điện."

Giang Khoát nói: "Bệnh tình của cậu ta rất nặng."

Bệnh của mọi người đều ngày càng nặng. Ví dụ như vết sẹo và sự khát máu của Thẩm Phù Bạch, thị Lực yếu ớt của Tạ Trì An, ngoài ra còn có mặt trời quấy nhiễu.

Chỉ là bây giờ là buổi tối, không có ánh nắng mặt trời. Họ đã qua ngày một cách an toàn.

Bạch Bất Nhiễm là tai có vấn đề, vậy tai tiếp theo của cậu cũng không dễ chịu gì.

Trò chơi này rất độc hại cho cả người bệnh lẫn người khỏe mạnh. Triệu chứng của bệnh nhân thì ngày càng nghiêm trọng, nếu không nhanh chóng chữa khỏi, ở giai đoạn sau sẽ rất khó có được thuốc, sẽ chết không nghi ngờ.

Nhưng sau khi sớm trở thành người khỏe mạnh, lại phải đối mặt với sự truy sát của những chơi bị bệnh khác, sự truy đuổi của ngài Z và tranh đoạt chất dinh dưỡng.

Nếu không uống chất dinh dưỡng, thì làm sao họ có sức để thoát khỏi sự truy sát? Nhưng để tranh giành chất dinh dưỡng, ngoài việc cạnh tranh với những người khỏe mạnh khác, những người chơi bị bệnh cũng sẽ ngồi phục kích trong căn tin nhân viên để giết họ.

Còn một điểm nữa, trò chơi này vẫn không có quy định người chơi không được giết đồng đội.

Cho dù số người sống trong đội có liên quan đến phần thưởng, nhưng phần thưởng thì có bao nhiêu quan trọng khi đối mặt với sinh tử? Những bệnh nhân vì được sống sót mà giết người khỏe mạnh trong đội thì không phải là không thể.

Nhìn thấy Bạch Bất Nhiễm thật sự khó chịu, mặt sắp méo xệch, dùng tay đấm vào đầu lẩm bẩm nói: "Đau quá, có tường không, cho tôi đập một lát..."

Bởi vì bệnh của Bạch Bất Nhiễm trở nặng, mấy người còn lại đều dừng bước.

Thẩm Phù Bạch liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, cảm thấy cơn khát máu đè nén cả ngày lại rục rịch, cổ họng không uống được máu tươi có cảm giác bỏng rát.

Tạ Trì An không bị đau thêm nữa, nhưng cậu có thể cảm thấy thị lực của mình giảm trở lại.

Vào ban ngày, tình trạng xấu đi từ từ, và vào ban đêm tình trạng xấu đi trở nên nhanh hơn.

Mấy người dừng ở lầu hai, không bao lâu sau, trên cầu thang lầu ba một tổ đội đang chạy xuống, là người quen cũ.

Chúc Dung, Trì Thịnh, què chân, què tay.  

Trong tay Trì Thịnh còn nắm chặt một danh sách trong tay, trông như là... đơn thuốc.

Cái gì mà vừa định ngủ gật thì có người đưa gối cho? Là đây.

-

Trì Thịnh vừa mới thoát khỏi sự truy đuổi của những người chơi khác, chạy xuống tầng hai. Nụ cười thoải mái trên khuôn mặt anh ta chợt tắt khi nhìn thấy Tạ Trì An.

Tại sao lại là vị này!

Anh ta vừa thoát khỏi hang hổ lại vào hang sói!

Hơn nữa con sói này còn khủng bố hơn đống hổ phía sau kia nhiều.

Giang Khoát và Tạ Trì An đều chú ý vào đơn thuốc trong tay Trì Thịnh, không cần nhiều lời hai người liền ăn ý chặn đường đi của Trì Thịnh.

Trì Thịnh nghiến răng, đột nhiên nở một nụ cười âm lãnh.

Ở trên tay Tạ Trì An chịu nhiều thiệt thòi như vậy, anh ta đương nhiên sẽ không hoàn toàn không chuẩn bị.

Khi Tạ Trì An tới gần, sắp cướp đơn thuốc trong tay Trì Thịnh, bỗng Trì Thịnh lấy từ trong túi ra một cái đèn pin, ánh sáng mạnh trực tiếp chiếu vào mắt Tạ Trì An.

Ánh đèn chói mắt sáng lên, đồng tử Tạ Trì An co rút lại, trong nháy mắt cậu quay mặt đi, Giang Khoát cũng lập tức thay đổi phương hướng, chắn ở bên cạnh Tạ Trì An: "An An!"

Trì Thịnh nhân cơ hội này nhanh chóng chuồn đi, chiêu này của anh ta đã có hiệu quả, Tạ Trì An và Giang Khoát cũng không rảnh mà để ý tới anh ta.

"Thế nào rồi?" Giọng nói của Giang Khoát có chút căng thẳng.

Tạ Trì An tháo kính râm ra, nhắm lại đôi mắt khô khốc : "Không sao."

 Có một lớp kính râm bảo vệ, mắt không có gì đáng ngại, chỉ là sau khi bị kích thích cũng không thoải mái lắm, cần phải từ từ. Nếu Không có kính râm che chắn, cậu sẽ bị mù ngay tại chỗ.

Ai cũng không nghĩ tới Trì Thịnh lại chuẩn bị động thái này, hai chiến lực chủ yếu xảy ra chuyện, Trì Thịnh thì chuồn mất. Thẩm Phù Bạch nhíu mày, hô một tiếng: "Con gà lông hồng."

Trì Thịnh ngay lập tức đứng lại.

Chúc Dung và què tay, què chân thấy thế, muốn tới trợ giúp, bọn họ không phải vì Trì Thịnh, mà là vì đơn thuốc kia.

Tạ Trì An nhắm mắt lại, trực tiếp triệu hoán ra Tiểu Bạch: "Ngăn bọn họ lại."

Tiểu bạch cẩu cứ như một *Samoyed đắc lệnh, chạy tới lúc thì đụng vào thân thể của què tay, lúc thì ở dưới chân hai người vòng qua vòng lại, thành công làm cho cơ thể của què tay không vững, ngã nhào xuống cùng một chỗ.

*Samoyed: giống chó trắng Bắc cựu

Quý Thanh Lâm cũng ngăn cản Chúc Dung. 

Có Tiểu Bạch và Quý Thanh Lâm kéo dài thời gian, miệng pháo hỏa lực Thẩm Phù Bạch toàn bộ khai hỏa: "Thật không biết chỉ có cái giọng như giết heo của cậu làm sao lại có thể trở thành ca sĩ chính được, là dựa vào giao dịch với Chúc Dung? Mọi người nói rằng tôi hát không đúng giai điệu, đó là họ chưa bao giờ nghe nói về cái giọng cồng chiêng của cậu. Không còn cách nào khác, ai bảo cậu không nổi tiếng bằng tôi.

Nói thẳng một lèo như vậy, sắc mặt Trì Thịnh tái xanh một trận, cả người cứng đờ. Thẩm Phù Bạch kiểm tra thời gian, rút đơn thuốc trong tay Trì Thịnh ra: "Bàibàile nín lei."

Thẩm Phù Bạch lấy đi không chút lưu luyến, ngay lập tức quay lại: "Lấy được rồi."

Khi thứ gì đó nằm trong tay bọn họ, thì tuyệt đối không có chuyện phun ra.

Tạ Trì An mang lại kính râm, Tiểu Bạch đến quanh chân cậu. Tiểu tử này rất không vui khi ở trong balô trò chơi,  vừa chạy ra ngoài đặc biệt hưng phấn.

Tạ Trì An cúi xống ôm Tiểu Bạch lên, nói hai chữ: "Thang máy."

Lấy được đơn thốc rồi, bước tiếp theo là tìm bác sĩ J.

-

Bạch Bất Nhiễm bị Quý Thanh Lâm kéo vào thang máy. Vừa vào thang máy, Bạch Bất Nhiễm liền bịt tai trượt xuống dọc theo cửa thang máy, vẻ mặt thống khổ: "Tôi muốn chết, bây giờ không phải là một mũi khoan đục vào tai nữa, mà là tia sét đánh thẳng vào não tôi."

Thẩm Phù Bạch vuốt cằm: "Còn có thể nghĩ ra câu ẩn dụ, không tồi nha."

Quý Thanh Lâm nhẹ giọng nói: "Nói ít vài câu đi, cậu ấy thực sự không dễ chịu."

"Nhịn chút đi." Thẩm Phù Bạch dựa vào thang máy, "Đây không phải là chuẩn bị chữa cho cậu sao."

Quý Thanh Lâm sửng sốt: "Cậu muốn chữa cho cậu ấy?"

Đơn thuốc là do Thẩm Phù Bạch lấy được, về tình về lý phải là Thẩm Phù Bạch dùng.  Anh ta đã nhường cho bọn họ một tờ rồi, không cần nhường cái thứ hai nữa.

"Ừ, tôi không thể chịu đựng nữa." Thẩm Phù Bạch cuối đầu che đi môi dưới, đầu lưỡi đã bị cắn ra máu rồi.

Thẩm Phù Bạch bình tĩnh nuốt máu xuống, ngẩn đầu thoải mái nói: "Nhưng cậu ta không nhịn được. Tôi thấy câu ta rất đau đớn."

Tiểu Bạch mẫn cảm ngửi được mùi máu tươi, gào lên với Thẩm Phù Bạch.

"Tiểu gia hỏa này khá là đáng yêu." Thẩm Phù Bạch cười nói: "Nó đến từ đâu vậy?"

"Phần thưởng của trò chơi." Giang Khoát vuốt lông Tiểu Bạch, nhìn nó chiếm lấy vòng tay của Tạ Trì An, mặt cho nó khóc lóc ném nó trở lại balô.

Vứt nó đi sau khi sử dụng, thật máu lanh.

Tạ Trì An mở miệng: "Đơn thuốc này là anh lấy được. Nhân tình của chúng tôi và anh đã trả bằng đơn thuốc trước đó rồi. Điều này là không cần thiết."

"Vậy thì tôi sẽ nhờ các cậu giúp đỡ." Thẩm Phù Bạch từ thiện như lưu nói, "Các cậu hẳn là một đội tiến vào đúng không? Đội ngũ bình thường sẽ không quen thuộc như các cậu."

Giang Khoát nói: "Có thẻ đội, nhưng tối đa là bốn người."

"Vậy tôi hy vọng lần sau sẽ cùng các cậu là một đội, tôi có thể còn phải mang theo một người." Thẩm Phù Bạch nhìn về phía Quý Thanh Lâm và Bạch Bất Nhiễm xin lỗi, "Việc này sẽ thay thế vị trí của các cậu. Tôi dùng lựa chọn lần này có thể chịu chết, đổi lấy kiếp sau. Có được không?"

Giang Khoát hỏi: "Tại sao nhất định phải cùng nhóm với chúng tôi? Tôi thấy năng lực cá nhân của cậu cũng không tệ."

"Tôi nói, tôi sẽ mang theo một người. Chúng tôi chỉ nhận được thẻ đồng đội một lần trong trận trước đó, vì vậy lần này tôi đã bị tách ra khỏi anh ấy. Tôi cần một thẻ đồng đội để buộc chúng tôi lại với nhau. Hơn nữa các cậu rất lợi hại, cùng các cậu làm một đội không dễ xảy ra chuyện. Thẩm Phù Bạch nhăn mày.

"Mà tôi không muốn bất cứ điều gì xảy ra với anh ấy."

-----------

Tác giả có lời muốn nói:

Chuyện của Thẩm Phù Bạch trong "Những năm cùng ảnh đế tương phùng." Bất quá cũng chỉ là giới giải trí, không có yếu tố thoát tục, nhưng có thể làm thế giới song song. Tình tiết chạy trốn của cặp này sẽ nằm trong quyển này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net