Chương VI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh không ngăn nổi mình, tay anh đưa lên và vén những lọn tóc dư thừa đang xõa trước mặt cô. Anh không muốn nhìn cô như thế, mong manh, u buồn. Anh khao khát thấy khuôn mặt cô tỏa sáng mỗi ngày, đừng âu lo quá nhiều về cuộc sống. Cô còn quá trẻ quá trẻ để tỏ ra cay độc và cô đơn trong cuộc sống như lúc này.
Đôi má cô nóng ấm dưới lòng bàn tay của anh. Cô đưa bàn tay mình lên chạm vào tay anh. Cô úp lòng bàn tay mình lên mu bàn tay của anh thay vì gỡ bỏ chúng.

Sức nặng trong lòng cô. Sức nóng trong tình cảm của anh.

Hình ảnh của mỗi người in hằn trong con ngươi của người đối diện. Anh gần như không thể tìm ra một khoảng cách thầy - trò nào trong lúc này. Anh ghé đầu lại phía cô. Cô cảm nhận được hơi thở của anh. Ấm nóng và đứt nhịp. Cô nghe lồng ngực trái của mình rộn ràng hơn bao giờ hết... Lẽ ra, cô nên cảm thấy xấu hổ và quay đi. Nhưng cô không làm được. Cô nghĩ, anh thích cô, và cô chưa bao giờ lừa phỉnh anh, chưa bao giờ.

Bàn tay anh xòe ra, những ngón tay anh lùa vào tóc cô. Anh kéo đầu cô lại với anh.

Cô không ngăn anh làm việc đó. Sức ép dịu dàng của bàn tay anh đang ép nhẹ trên mái tóc bông mềm. Hơi thở ngọt ngào mân mê làn da trắng và luôn nhạy cảm với thời tiết của cô.

"Bài kiểm tra thuế. Em..." Cô thở dốc và đẩy anh ra. Cô đứng bật dậy và lùi lại phía sau vài bước. Bàn tay cô áp chặt bên má mình. Bỏng rát.

Anh lầm bầm, "Chúng làm sao?" Anh chộp nhanh lấy cây viết và đặt lên bài kiểm tra. Anh còn biết phải làm gì hơn sau giây phút mê muội vừa rồi? Ngòi bút rung rung dưới những ngón tay anh đang bóp siết lấy.

"Tại sao lại sai ạ? Thầy đã gạch chúng và điểm ba kia... Là sao cơ ạ?"

"À", anh nói, giọng anh trầm lại, "Mà chúng làm sao là làm sao?" Anh cũng không đủ tỉnh táo để hiểu mình đang nói gì và Kim Uyên đề cập tới vấn đề gì nữa.

"Đó là bài làm của Trịnh Kiều Trang. Em không nghĩ bạn ấy làm sai. Trước ngày thi, bạn ấy học suốt. Thầy xem lại đi." Hơi thở cô đứt quãng. Cô không còn là một Tô Kim Uyên kiêu hãnh và không biết nhún nhường như mỗi ngày.

"Sai", anh nói ngắn gọn, "Và tôi vẫn chưa chấm bài kiểm tra của em". Anh nói dối. Anh cố đẩy bài kiểm tra của cô đã được chấm đầu tiên xuống tận đáy của xếp giấy.

"Tại sao ạ?"

"Đề bài là, rượu có nồng độ cồn trên bốn mươi độ?", anh nói bâng quơ.

"Rượu nhập, nồng độ trên bốn mươi", cô nói rõ ràng.

"Phải", anh gật đầu, "Trên bốn mươi độ, và mức thuế suất là tám mươi phần trăm".

"Sáu lăm phần trăm chứ ạ?", cô gắt lên. Nhưng cô kịp lấy tay bụm miệng mình lại, cô là học sinh lười tới lớp cơ mà. "Trước giờ kiểm tra, em đã xem kĩ vở ghi chép của Kiều Trang. Cô ấy đã ghi rõ 'thầy dặn' cơ mà".

Anh tiếc nuối, "Chúa tôi. Nghị quyết đó có hiệu lực từ ngày một tháng bảy trong năm tới. Hoàn toàn không phải lúc này. Tôi chỉ đưa tài liệu để các bạn tham khảo thôi".

Nghĩa là cô đã đúng. Cô không dám tin điều đó. Nhưng dù sao thì, đó cũng là cái may rủi trong giờ làm bài kiểm tra khi cô đã quên vài thứ trong lúc nhìn anh mà thôi.

"Em ổn chứ?"

"Thầy biết không?", cô rít lên, "Em không tin nổi là mình đã làm đúng".

"Ồ". Anh lên tiếng và hưởng ứng theo cô.

"Tất nhiên là không đúng hết", cô phân trần, "Nhưng chắc chắn là con số tám mươi phần trăm đó đã giúp em đạt tối đa hai phần ba số điểm, một phần ba còn lại... em không biết nữa, tiền thuế cá nhân em không dám khẳng định".

"Em có thắc mắc?"

"Không. Em có ôn tập gì đâu mà thắc mắc", cô cảm thấy xấu hổ khi nói ra điều này.

"Em quả là liều lĩnh đấy", anh giơ ngón tay làm dấu với cô trong không khí. "Thậm chí, em còn dám tuyên bố có thể sẽ nghỉ học khi tôi gặp em ở trong thang máy cơ mà", anh quá khéo để gợi lại những lần anh gặp cô và nấn ná mong được nói chuyện với cô.

"Chúa ơi. Dù sao thì hôm đó em cũng đã vào lớp học. Và thật kinh khủng, một bài kiểm tra nặng kí mà không dành thời gian ôn tập trước đó. Kỉ niệm tồi tệ."

"Phải đáng nhớ chứ?", anh hơi trề môi.

"Nhưng dù sao thì, em đã làm tốt so với những gì em tưởng tượng." Cô cười hồ hởi. Một Tô Kim Uyên lúc này sao đáng yêu và thánh thiện đến thế.

Anh không nghĩ cô lại vui vẻ tới mức đó. Anh nhớ rất rõ, ở môn Kế toán sản xuất thương mại và dịch vụ của học kì trước, cô đã rớt thê thảm nếu không muốn nói là hãy nghỉ học quách đi cho rồi với điểm số F. "Vậy tôi phải hiểu vấn đề này ra sao?" Việc được nghe cô chuyện trò như thế này, anh cảm thấy vô cùng thú vị.

"Em tin mình sẽ không rớt môn thuế kỳ này?"

"Ôi trời", anh thốt lên, "Không rớt thôi á? Tôi tưởng em phải kì vọng đạt điểm A, hay chí ít cũng là điểm B chứ. Điểm C, điểm D à, xấu tệ hại".

Kim Uyên hơi cúi đầu, "Em không học nổi. Thời gian không cho phép. Quan trọng là, em còn quá nhiều việc".

Anh nhìn cô trân trối. Ngay lập tức, cô hối hận về sự thành thật của mình. Có gì hay ho cơ chứ khi cô nói lên tất cả hoàn cảnh của mình? "Nếu em có thắc mắc, tôi rất sẵn lòng", anh vui vẻ đáp.

Giờ thì đến lượt cô nhìn anh không chớp mắt. Đối diện trước anh, cô đã thành thật, giận dữ, thậm chí là vui sướng với những điều mà suốt nhiều năm gần đây cô đã chẳng còn bận tâm.

"À mà lúc trưa...", anh khựng lại.

Giọng cô yếu ớt, "Thầy cứ nói đi ạ".

"Em hỏi tôi muốn gì ở em phải không?"

Ngay lập tức, nét mặt cô biến sắc rồi dần dần đanh lại. Mọi kế hoạch lại lùa về khuấy tung bộ não của cô. Cô không biết phải nói gì. Cô gật đầu một cách máy móc.

Niềm vui như kẻ được lênh đênh trên thuyền cho chuyến vượt biển mới đây thôi của cô đã bị nhấn chìm. Thay vào đó là cô chết đứng, giống như thể cô vừa nghe được thông báo, con tàu này sắp va phải một tảng băng khổng lồ. Cô chới với.

Nếu anh giống như những người thầy mà Thảo Nhi đã kể, thì cô đang mong một câu trả lời hết sức lịch sự, không ngôn từ nhạy cảm, và cả không hành động suồng sã.

"Muốn em..."

Anh dừng lại. Anh định nói tiếp rằng, mình muốn cô đi học, muốn cô cố gắng, muốn cô đừng bỏ cuộc. Nhưng anh bỏ lửng câu nói. Anh đã thẳng toẹt theo cái cách cô vẫn luôn thẳng toẹt khi nói chuyện với anh. Anh đang ngoan cố. Anh muốn hiểu con người cô nhiều hơn gấp vạn lần những cử chỉ động chạm.

Trái lại với vẻ đau đớn, rối bời được chôn sâu trong tâm khảm như anh, Kim Uyên lại hoang mang và muốn quỵ ngã. Thực ra, cô đã nghĩ tới việc này... nhưng cuộc trò chuyện và niềm vui trước đó chừng vài phút đã khiến cô gần như quên đi tất cả.

Được rồi. Chính anh đã gợi lại chuyện này. Được rồi. Lỗi là do anh.

Cô lầm bầm và tiến trở lại bàn làm việc. Cô thở vội trước ánh mắt lặng lẽ của anh. Anh không nóng lòng, vậy tại sao cô phải run rẩy?

Cô ngồi trở lại chiếc ghế cũ. "Em sẽ được gì sau điều thầy muốn?", cô hỏi một cách trắng trợn khi đã nhìn thẳng vào khuôn mặt anh. Có lẽ cô đã hiểu, việc đối đầu để giải quyết thắc mắc là hợp lý hơn cả việc làm lơ, bằng không nó sẽ cắn người ta vài cái từ phía sau lưng mất.

Có thật là em chưa có bạn trai hoặc chưa từng biết yêu đương là gì không vậy? Anh nghĩ bụng rồi khom người một chút và ghé đầu mình sát về phía cô.

Kim Uyên ngắm nghiền mắt, đôi môi cô bặm chặt. Anh giữ lấy đôi vai run rẩy của cô. Hơi thở nóng hổi từ anh phả lên làn da mặt khiến cô càng mất bình tĩnh hơn.

Một phút, hai phút vội vã trôi qua...

Giữa anh và cô gần như không còn khoảng cách. Anh có thể nhìn rõ ràng từng chút tàn nhang trên khóe đuôi mắt của cô. Cô có thể nghe thấy hơi thở của anh vẫn đang dồn dập ve vuốt làn da mịn màng của mình.

Kim Uyên hé hé mắt sau khi tưởng tượng về nụ hôn đầu đời với loài cóc ghẻ. Cô có thể nhìn thấy rõ chân mi ở tròng mắt anh. Cô cảm nhận được vẻ đẹp long lanh tỏa sáng phát ra từ đôi mắt anh dưới ánh đèn.

"Nụ hôn của loài cóc ghẻ sẽ như thế nào đây ta?" Tay anh vẫn ép nhẹ vùng phía sau đầu cô. Cô ngửi thấy hương vị hắc hắc của kem đánh răng từ phía miệng anh. Cô bặm môi nghĩ ngợi. Thầy đang đi guốc trong bụng tôi đấy à?

"Em có muốn thử không?", anh tiếp tục hỏi.

Lại im lặng, "Em sẽ được gì sau điều thầy muốn?", cuối cùng cô cũng hỏi lại, giọng hơi run rẩy.

Anh hơi giận dữ, nhưng anh vẫn phải dịu dàng nói vào tai cô, "Em nợ học phí và cần học lại bao nhiêu môn?".

"Bảy ạ."

"Ừm. Một con số khá là ấn tượng đấy."

Anh buông tay khỏi người cô và quay người lại bàn làm việc. Chúa cũng không thể giải thích để anh hiểu hơn. Nếu như anh đã đoán trúng mục đích của cô, tức là, bảy môn, bảy người... Anh không dám nghĩ đến điều này, một con số "ấn tượng quá mức" đã làm anh tổn thương hơn vạn lần là lý trí muốn nổi cơn giận dữ.

Anh cầm lấy cây viết đỏ cùng một bài kiểm tra của sinh viên khác. Dường như, anh không tài nào tập trung nổi.

"Em có thể giúp gì được cho thầy không ạ?" Anh quay sang nhìn cô nhưng không lên tiếng. "Chẳng hạn như việc vào sổ điểm?", cô gợi ý thêm.

Anh rất muốn hét lên với cô. Em đang làm gì thế này? Rõ ràng là em thừa biết, tôi yêu thương em cơ mà. Nhưng vì sao đó, anh không thể nói ra dù anh đã định làm thế. Anh không muốn cô trở về bây giờ. Có trời mới biết, cô sẽ đi đâu và làm gì tiếp sau đó. Anh muốn một điều gì đó, không phải là một cuộc làm tình ngay tại ghế sô pha, mà là anh muốn giữ cô lại một chút rồi sẽ tự mình đưa cô về phòng trọ. Anh không thể giữ cô ngày mai, tháng tới hay những năm sau đó, nhưng tối nay thì hoàn toàn có thể. Hoàn toàn có thể.

Anh nói chậm rãi, "Vậy tôi phải làm phiền em rồi".

Anh đưa cho cô một xấp bài kiểm tra đã chấm xong và bảng danh sách tên sinh viên cùng khoa nhưng dưới cô một khóa. Cô đón nhận chúng một cách hào hứng và bắt đầu dò tên trong danh sách để nhập điểm.

Anh quay sang nhìn cô, "Phải tập trung không là nhầm hết đó. Có rất nhiều sinh viên trùng tên hoặc na ná nhau".

"Em biết phải làm gì mà. Em cũng đâu có ngốc lắm." Cô cười toe toét với anh. Cô còn vui hơn khi nghĩ đến bài kiểm tra thuế sẽ được anh trả vào ngày mai.

Ngay lập tức, anh không làm chủ được mình, anh nâng cằm cô lên và hôn. Nụ hôn lướt từ trán xuống đôi mắt hơi có vị mặn tới bầu má thơm mềm cùng đôi môi không ẩm ướt.

Cô đã nói thật. Cô chưa từng ôm hôn một ai cả. Vì thế, cô không biết phải làm gì ngay cả việc hai cánh tay kia cũng buông thõng xuống. Cô vẫn ngồi trong tư thế thẳng lưng và không đủ tỉnh táo để chối từ sức ép mạnh mẽ từ phía anh.

Từ kinh ngạc, dần dần cô cảm thấy kinh hoàng trước sự cuồng nhiệt và say đắm của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net