Phần Không Tên 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cô, giữ cô bên người. Anh hôn cô với đôi môi nóng bỏng giận dữ.

"Về Rowley Cloade?" Anh nói, "Con bò đó à? Lạy Chúa, Lynn, em thuộc về tôi."

Rồi sau đó cũng nhanh như khi anh ôm cô, David thả tay ra, gần như đẩy cô ra khỏi anh.

"Anh sẽ lỡ chuyến tàu mất."

Anh chạy thẳng xuống dưới đồi.

"David..."

Anh quay đầu lại, gọi với:

"Anh sẽ gọi cho em khi đến London..."

Cô nhìn anh chạy qua bóng tối, nhẹ nhàng và năng động và đầy duyên dáng tự nhiên.

Rồi run rẩy, trái tim cô xao động lạ lùng, đầu óc hỗn loạn, cô bước chầm chậm về nhà.

Cô ngập ngừng một chút trước khi đi vào. Cô co rúm lại trước sự chào đón trìu mến của mẹ, những câu hỏi của bà...

Mẹ cô đã vay năm trăm bảng từ những người mà bà coi thường.

"Chúng ta không có quyền khinh ghét Rosaleen và David," Lynn nghĩ khi cô nhẹ nhàng lên cầu thang, "Chúng ta đều như nhau. Chúng ta đều làm tất cả - tất cả vì tiền."

Cô đứng trong phòng ngủ, nhìn khuôn mặt mình trong gương với sự tò mò. Cô đã nghĩ nó giống như khuôn mặt của một người xa lạ...

Và rồi, cơn giận dữ bùng lên.

"Nếu Rowley yêu mình," cô nghĩ, "Anh ấy sẽ tìm cách đưa mình năm trăm bảng. Anh ấy sẽ - sẽ làm thế. Anh ấy sẽ không làm mình bẽ mặt vì mượn tiền từ David - David - "

David đã nói là sẽ gọi cho cô khi đến London.

Cô bước xuống lầu, như bị mộng du...

Những giấc mơ, cô nghĩ, có thể là điều nguy hiểm...

Chương 14

"Ôi, con đây rồi, Lynn." Giọng Adela rất phấn khởi và nhẹ nhõm. "Mẹ không nghe tiếng con đi vào, con yêu. Con về lâu chưa?"

"À, vâng, lâu rồi. Con ở trên lầu."

"Con nên báo cho mẹ khi con về, Lynn. Mẹ luôn thấy lo lắng khi con ra ngoài một mình lúc trời tối như vậy."

"Thật là, mẹ không nghĩ con có thể tự chăm sóc bản thân được à?"

"Chà, dạo này trên báo có nhiều thứ khủng khiếp lắm. Mấy tên lính giải ngũ này - chúng tấn công các cô gái đấy."

"Đấy là do họ tự tìm đến."

Cô cười - một nụ cười vặn vẹo. Phải, là do các cô gái ấy tự tìm đến nguy hiểm... Dù sao thì ai lại muốn an toàn thật sự chứ?

"Lynn con yêu, con có nghe không?"

Lynn sực tỉnh.

Mẹ cô đang nói chuyện.

"Chuyện gì vậy mẹ?"

"Mẹ đang nói về phù dâu của con. Mẹ cho rằng họ có thể tạo thành đủ một hàng đấy. Thật may mắn cho con khi có tất cả những người bạn đã xuất ngũ. Mẹ thực sự rất tiếc cho những cô gái kết hôn ngày nay chỉ bằng những đội ngũ thông thường của họ. Ý mẹ là họ không thể có bất cứ điều gì mới cả. Ý là không phải từ bên ngoài. Với những điều về nhà nước mà tất cả đồ lót của một người ngày nay là người ta phải đi cho họ. Phải, Lynn, con thực sự may mắn đấy."

"Vâng, rất may mắn."

Cô đang đi quanh căn phòng - táy máy, nhặt đồ lên, đặt chúng xuống.

"Con có cần phải bồn chồn đến thế không? Con làm mẹ thấy chóng mặt đấy!"

"Xin lỗi, mẹ."

"Không có chuyện gì đúng không?"

"Có thể có chuyện gì?" Lynn nhạy bén hỏi.

"Đừng có nhảy vô họng mẹ, con à. Giờ thì về các phù dâu. Mẹ nghĩ con nên hỏi cô bé Macrae. Mẹ con bé là bạn thân nhất của mẹ, nhớ không, và con bé sẽ thấy tổn thương nếu -"

"Con ghét Joan Macrae và luôn luôn ghét."

"Mẹ biết, con yêu, nhưng có sao đâu nào? Mẹ chắc là Majorie sẽ buồn lắm nếu -"

"Thật là, mẹ à, đó là đám cưới của con mà?"

"Phải, mẹ biết, Lynn, nhưng -"

"Nếu như có thể có cái đám cưới đó!"

Cô không có ý nói như thế. Từ ngữ vụt ra khỏi miệng cô trước khi cô kịp suy nghĩ. Cô rất muốn rút lại, nhưng đã quá trễ rồi. Bà Marchmont đang nhìn con gái mình một cách cảnh giác.

"Lynn à, ý con là sao?"

"Không có gì thưa mẹ."

"Con và Rowley không cãi nhau chứ?"

"Không, dĩ nhiên là không. Đừng làm quá lên chứ mẹ, mọi thứ đều ổn."

Nhưng Adela đang nhìn con gái mình trong tình trạng báo động thực sự, nhạy cảm với sự hỗn loạn đằng sau vẻ ngoài cau có của Lynn.

"Mẹ luôn nghĩ rằng con sẽ ổn định hơn khi lấy Rowley," bà nói xót xa.

"Ai muốn ổn định chứ?" Lynn cau có hỏi. Cô quay ngoắt lại. "Phải chuông điện thoại không?"

"Không. Tại sao? Con đang đợi ai gọi à?"

Lynn lắc đầu. Cảm thấy mất mặt vì đợi tiếng chuông điện thoại.

Anh ta nói sẽ gọi cho mình tối nay. Nhất định thế.

"Mày điên rồi," cô tự nhủ, "Điên thật rồi."

Tại sao người đàn ông này lại thu hút cô đến vậy? Ký ức về gương mặt tăm tối không vui của anh hiện lên trước mắt cô. Cô cố xoá nó đi, thử thay thế bằng diện mạo đẹp trai sáng sủa của Rowley. Nhưng cô nghĩ, liệu Rowley có thực sự quan tâm đến cô không? Nếu thật sự quan tâm, anh hẳn đã hiểu cho việc cô đến ngày đó và cầu xin anh cho mượn năm trăm bảng. Anh nên thông cảm cho cô thay vì quá lí trí và thực tế đến phát điên như vậy.

Cưới Rowley, sống trong trang trại, không bao giờ đi đâu nữa, không bao giờ nhìn thấy bầu trời nơi đất khách, ngửi những mùi vị kì lạ - không thể có lại tự do nữa...

Tiếng chuông đinh tai vang lên. Lynn hít một hơi sâu, bước qua hành lang và nhấc ống nghe lên.

Với cú sốc như bị đánh một quyền, giọng nói của dì Kathie vang lên qua đường dây.

"Lynn? Là con à? Ôi, thật may quá. Con biết đấy, dì e là mình đã làm một cuộc hỗn chiến - về cuộc họp tại Viện -"

Giọng nói mỏng manh vang lên. Lynn lắng nghe, bình luận nội dung, trấn an, nhận được những lời cảm ơn.

"Thật là an ủi, Lynn yêu quí, con vẫn luôn tốt bụng và thực tế. Dì không hiểu được vì sao mọi thứ lại rối loạn đến như vậy."

Lynn cũng không tưởng tượng được. Năng lực của dì Kathie trong việc biến các vấn đề đơn giản nhất trở nên rối rắm đã vượt qua cảnh giới thiên tài.

"Nhưng như dì vẫn nói," dì Kathie đúc kết, "mọi thứ rối lên ngay tức khắc. Điện thoại của nhà dì bị hỏng và dì phải đi ra ngoài một hộp điện thoại, và bây giờ thậm chí dì còn không có hai hào ở đây, chỉ có nửa hào - và dì phải đi hỏi -"

Cuối cùng nó cũng tắt. Lynn gác máy và đi trở lại phòng khách.

Adela Marchmont cảnh giác hỏi: "Có phải -" và ngừng lại.

Lynn nói nhanh, "là dì Kathie."

"Chị ấy muốn gì?"

"Chỉ là mấy mớ rối rắm như mọi khi của dì thôi."

Lynn ngồi xuống một lần nữa với quyển sách trên tay, liếc nhìn phía đồng hồ. Ừ - còn quá sớm. Cô chưa thể mong đợi cuộc gọi của mình được.

Khoảng qua năm phút sau mười một giờ, điện thoại reng lần nữa. Cô chầm chậm đi về đó.

Lần này Lynn không trông đợi gì nữa - chắc vẫn là dì Kathie lại thôi...

Nhưng không. "Warmsley Vale 34? Cô Lynn Marchmont có thể nhận cuộc gọi cá nhân từ London không?"

Tim của Lynn lỡ một nhịp.

"Lynn Marchmont đang nói đây."

"Xin chờ máy."

Cô chờ - có những tiếng ồn - rồi im lặng. Đường dây điện thoại càng ngày càng tệ hơn. Cô chờ. Cuối cùng cô trút giận lên cái ống nghe. Giọng một người phụ nữ khác lên tiếng, không cảm xúc, lạnh lẽo và không quan tâm, "Xin hãy tắt máy. Cô sẽ được gọi lại sau."

Lynn ngắt máy. Cô vào phòng khách trở lại, chuông vang lên khi cô vừa đặt tay lên cửa. Cô chạy nhanh về phía điện thoại.

"Xin chào?"

Giọng một người đàn ông, "Warmsley Vale 34? Có cuộc gọi cá nhân từ London cho cô Lynn Marchmont."

"Đang nghe đây."

"Xin chờ chút." Rồi sau đó, một cách yếu ớt, "Được rồi, London, đã kết nối máy."

Và rồi, thình lình giọng của David:

"Lynn, là em à?"

"David!"

"Tôi phải nói với em điều này."

"Vâng..."

"Nghe này, Lynn, tôi phải thu dọn đây -"

"Thu dọn mọi thứ ở Anh. Ôi nó đã rất đơn giản. Tôi đã giả vờ như mọi thứ không phải là vì Rosaleen - đơn giản là vì tôi không muốn rời khỏi Warmsley Vale. Nhưng mà để được gì chứ? Em và tôi - nó sẽ không thành đâu. Em là một cô gái tốt, Lynn - còn tôi, tôi chỉ là kẻ lừa đảo, luôn luôn như thế. Đừng tự huyễn hoặc rằng tôi sẽ bỏ mọi thứ vì em. Có thể tôi có ý đó đấy - nhưng sẽ không được đâu. Không, em nên lấy gã Rowley đầu đất đó đi. Hắn ta sẽ không bao giờ khiến em phải lo lắng suốt cuộc đời này. Tôi có thể lôi em xuống địa ngục đấy."

Cô đứng đó, cầm ống nghe, không lên tiếng.

"Lynn, em vẫn ở đó chứ?"

"Tôi đây."

"Em không nói gì cả."

"Còn gì để nói nữa?"

"Lynn?"

"Ờ...?"

Thật kỳ lạ khi cô có thể cảm nhận rõ ràng tất cả khoảng cách đó, sự phấn khích của anh, sự khẩn trương trong tâm trạng anh...

Anh thầm mắng một tiếng, rồi bùng nổ, "Ôi mẹ kiếp!" rồi ngắt máy.

Bà Marchmont bước ra khỏi phòng khách hỏi, "Có phải -?"

"Lộn số thôi," Lynn trả lời và nhanh chân bước lên cầu thang.

Chương 15

Có một phong tục tại Stag là khách trọ có thể được gọi dậy vào bất cứ thời gian nào họ muốn với qui trình đơn giản là tiếng đập lớn trên cửa cùng với tiếng la về thời điểm trong ngày như "Tám giờ ba mươi thưa ông" hay "Tám giờ" bất kể trường hợp nào. Trà sớm có thể được phục vụ nếu có nhu cầu, và được gửi bằng khay sứ đặt trên tấm thảm trước cửa.

Vào buổi sáng thứ Tư hôm đó, cô gái Gladys làm theo trình tự ngoài cửa phòng số 5, hét lên "Tám giờ mười lăm, thưa ngài," và thả cả cái khay xuống bang một tiếng làm sữa đổ cả ra ngoài bình. Sau đó cô rời đi, gọi thêm nhiều khách nữa và tiếp tục với nhiệm vụ của mình.

Mãi cho đến mười giờ cô mới nhận ra là khay trà của phòng số 5 vẫn còn đặt trên tấm thảm.

Cô đập mạnh vài tiếng lên cửa, không có ai trả lời nên cô quyết định đi vào. Khách phòng 5 không phải kiểu người thường hay dậy muộn, và cô vừa mới nhớ ra rằng có một mái nhà bằng phẳng nằm ngoài cửa sổ khá thuận tiện. Điều đó chỉ có thể là, Gladys nghĩ, khách phòng số 5 đã đã quyết định bỏ trốn mà không trả hóa đơn của mình.

Nhưng người đàn ông đăng ký là Enoch Arden đã không hề bỏ trốn. Ông ta đang nằm úp mặt ở giữa phòng và dù không biết gì về y học, Gladys không nghi ngờ gì về việc ông ta đã chết.

Gladys giật bắn mình và hét lên, sau đó lao ra khỏi phòng và xuống cầu thang, vẫn còn la hét.

"Ô, cô Lippincott ơi - cô Lippincott, ô -"

Beatrice Lippincott đang ngồi trong phòng riêng của mình để bác sĩ Lionel Cloade băng bó cho bàn tay bị đứt - người đàn ông thả miếng băng xuống và xoay người khó chịu nhìn cô gái vừa xông vào.

"Ôi - ôi!"

Bác sĩ quát:

"Cái gì? Cái gì?"

"Chuyện gì thế, Gladys?" Beatrice hỏi.

"Là quí ông ở phòng số 5, thưa cô. Ông ấy đang nằm trên sàn, chết rồi."

Bác sĩ nhìn chằm chằm vào cô gái và sau đó là cô Lippincott - người sau nhìn chằm chằm vào Gladys và sau đó là bác sĩ.

Sau cùng, bác sĩ Cloade nói không chắc chắn: "Vớ vẩn."

"Chết ngắc luôn ấy," Gladys nói, rồi thêm vào như nhấn mạnh: "Không còn thở nữa rồi!"

Bác sĩ nhìn về phía Lippincott.

"Có lẽ tôi nên -"

"Vâng, làm ơn nhé bác sĩ Cloade. Thật là - tôi không nghĩ - nó nghe thật vô lí."

Họ cùng đi lên cầu thang, với Gladys dẫn đường. Bác sĩ Cloade liếc mắt một cái, quì xuống và cúi người về thân xác đang nằm.

Ông ngước nhìn Beatrice. Thái độ của ông đã thay đổi. Nó đột ngột, đầy uy thế.

"Cô nên điện cho sở cảnh sát đi," ông nói.

Beatrice Lippincott đi ra ngoài, Gladys theo sau cô.

Gladys nói bằng giọng thì thầm:

"Ôi, cô có nghĩ đây là vụ giết người không?"

Beatrice vuốt nhẹ trở lại mái tóc vàng mượt của mình với một bàn tay kích động.

"Giữ mồm lại đi, Gladys," cô nghiêm khắc nói, "Nói là một vụ giết người trước khi người ta biết đó là tội giết người và em có thể phải ra tòa vì nó đấy. Sẽ chẳng hay ho gì cho Stag khi người ta đồn ầm lên." cô thêm vào, như là sự nhượng bộ hòa hoãn: "Em nên đi và pha cho mình một tách trà ấy. Chị cá là em cần đến nó."

"Vâng, đúng đấy, thưa cô. Ruột gan bên trong em lộn tùng phèo hết rồi! Em sẽ mang thêm một tách cho cô nữa."

Beatrice không nói thêm gì sau đó.

Chương 16

Chánh thanh tra Spence nghiền ngẫm nhìn Beatrice Lippincott qua bàn làm việc của ông, người phụ nữ đang ngồi với đôi môi mím chặt lại.

"Cảm ơn, cô Lippincott," ông nói, "Đó là tất cả những gì cô nhớ? Tôi sẽ cho đánh máy lại những gì cô vừa kể và nếu cô không phiền thì có thể kí -"

"Ôi trời - hi vọng là tôi không phải đứng ra làm chứng trước tòa án cảnh sát."

Chánh thanh tra Spence cười thích thú.

"À, tôi mong là chúng ta sẽ không cần phải làm thế," ông nói bâng quơ.

"Nó có thể chỉ là vụ tự tử," cô mong mỏi gợi ý.

Spence dằn lại việc chỉ ra một vụ tự tử sẽ không làm móp hộp sọ phía sau nạn nhân bằng cái cời lửa thép. Thay vào đó, ông trả lời với tông giọng dễ chịu:

"Không nên nhảy vào kết luận quá sớm. Cảm ơn, cô Lippincott. Cô thật tốt khi đưa ra lời tuyên bố nhanh chóng đến vậy."

Khi cô rời khỏi, ông xem xét lại lời nhận định của cô trong tâm trí. Ông biết rất rõ về Beatrice Lippincott, đủ để hiểu có thể dựa trên tính chính xác của cô được bao nhiêu. Hẳn là đoạn hội thoại chỉ vô tình nghe thấy và nhớ được. Thêm một chút thêu dệt bởi vì sự phấn khích tạo nên. Và một tí thêm thắt nữa vì vụ án xảy ra ở phòng số 5. Loại bỏ những điều ngoài lề ấy đi những gì còn lại chỉ là sự xấu xa và khiêu khích.

Chánh thanh tra Spence nhìn vào cái bàn trước mắt. Một chiếc đồng hồ với mảnh thuỷ tinh bể, bật lửa vàng với những chạm khắc trên đó, một thỏi son trong giá đỡ mạ vàng, và một cặp cời lửa thép nặng, phần đầu nặng có vết ố màu nâu gỉ.

Trung sĩ Graves nhìn vô và thông báo cậu Rowley Cloade đang đợi. Spence gật đầu và trung sĩ dẫn Rowley vào.

Cũng như Beatrice Lippincott, chánh thanh tra cũng hiểu rõ về Rowley Cloade. Nếu như Rowley đến sở cảnh sát, thì đó là bởi vì Rowley có điều cần phải báo, và đó là điều chắc chắn, đáng tin cậy, không phải do tưởng tượng. Với người có tính cẩn trọng như Rowley, cần phải cho cậu ta thời gian để nói. Và không thể hối thúc loại như Rowley Cloade được. Nếu làm thế, họ sẽ trở nên kinh hãi, lặp đi lặp lại, và thường mất gấp đôi thời gian...

"Chào buổi sáng, cậu Cloade. Rất vui được gặp cậu. Có thể cho chúng tôi biết chút gì về vấn đề này được không? Về người đàn ông bị giết ở Stag."

Khiến cho Spence ngạc nhiên là, Rowley lại lên tiếng với một câu hỏi. Anh đột ngột lên tiếng:

"Ông đã xác định danh tính người đó chưa?"

"Chưa," ông chậm rãi nói, "Tôi không nghĩ là chúng tôi đã làm thế. Anh ta kí tên đăng kí là Enoch Arden. Không hề có vật sở hữu nào chứng minh anh ta là Enoch Arden cả."

Rowley cau mày:

"Chẳng phải - là hơi lạ sao?"

Quả thật là rất lạ, nhưng chánh thanh tra Spence sẽ không thảo luận với Rowley Cloade về việc ông cảm thấy kì lạ như thế nào. Thay vào đó ông nhẹ nhàng nói:

"Thôi nào, cậu Cloade, tôi mới là người đặt câu hỏi ở đây. Cậu đã đến gặp nạn nhân vào tối hôm qua. Tại sao?"

"Ông có biết Beatrice Lippincott không, thanh tra? Ở Stag ấy."

"Biết, dĩ nhiên. Và," Spence nói, với hi vọng là ông đang rút ngắn khoảng cách lại, "Tôi đã nghe câu chuyện của cô ấy. Cô ấy đã đến kể với tôi."

Rowley trông có vẻ nhẹ nhõm.

"Tốt. Tôi đã e là cô ấy sẽ làm xáo trộn việc của cảnh sát. Mấy người này có đôi khi buồn cười như vậy đấy."

Chánh thanh tra gật đầu.

"Vậy thì, Beatrice đã nói tôi là cô ấy tình cờ nghe thấy mà theo ý tôi thì - tôi không biết ông thế nào - nhưng nó thật khả nghi. Ý tôi muốn nói là - chúng ta - chà, chúng ta là những sinh vật tò mò."

Một lần nữa ngài thanh tra gật đầu. Ông vốn dĩ rất quan tâm đến tin tức về cái chết của Gordon Cloade và đồng ý với đa phần ý kiến chung là ông cảm thấy gia đình của Gordon đã bị đối xử bất công. Ông tán thành ý kiến cho rằng phu nhân Gordon Cloade "không phải là một quí cô" và anh trai của bà Gordon Cloade là một trong những tên lính biệt động choai choai dù đã tỏ vẻ hữu dụng trong thời chiến, vẫn nên được nhìn nhận lại trong thời bình này.

"Tôi cho là mình không cần phải giải thích với ông, thanh tra, rằng nếu như người chồng đầu tiên của cô Gordon còn sống, nó sẽ làm nên khác biệt rất lớn với gia đình chúng tôi. Câu chuyện của Beatrice là điều gợi ý đầu tiên cho tôi rằng tình trạng như vậy có thể tồn tại. Tôi chưa bao giờ mơ về một điều như vậy. Nghĩ rằng cô ấy chắc chắn là một góa phụ. Phải nói là nó làm tôi khá hoảng loạn. Mất một chút thời gian để nhận ra điều đó, như ông nói đấy. Tôi phải tiêu hóa toàn bộ điều đó nữa."

Spence lại gật đầu. Ông có thể hình dung được Rowley dần dần suy nghĩ về đề tài ấy, lật đi lật lại trong đầu.

"Trước tiên tôi đã nghĩ là nên báo lại cho chú của mình - người làm luật sư."

"Jeremy Cloade?"

"Phải, nên tôi đã đến đó. Chắc là khoảng hơn tám giờ. Họ vẫn còn đang ăn tối nên tôi ngồi trong phòng làm việc của chú ấy để đợi, tôi tiếp tục lật lại mọi thứ trong đầu để suy nghĩ."

"Vâng?"

"Rồi cuối cùng tôi đã kết luận là mình nên làm gì đó trước khi lôi kéo chú mình vào. Tôi cảm thấy luật sư và thanh tra đều giống nhau. Chậm rãi, cẩn trọng, và phải cân nhắc xác đáng các lập luận trước khi đưa ra hành động. Thông tin mà tôi có được là từ một nguồn bí mật - nên tôi tự hỏi không biết chú Jeremy có cảm thấy khó xử khi làm việc dựa trên đó. Tôi quyết định đi đến Stag và nhìn tận mắt gã Johnnie này."

"Và cậu đã làm thế?"

"Vâng. Tôi đi thẳng đến Stag -"

"Lúc đó là mấy giờ?"

Rowley nghiền ngẫm.

"Để xem, tôi chắc là đã đến nhà của Jeremy vào tám giờ hai mươi hay cỡ đó - năm phút - ờ, tôi không thể nói chính xác được, Spence - sau tám rưỡi - có thể là chín giờ kém hai mươi?"

"Vâng, Cloade?"

"Tôi đã biết vị trí rồi - Bee đã nói cho tôi số phòng của anh ta - nên tôi đã đi thẳng đến đó và gõ cửa và anh ta nói, 'Vào đi', và tôi bước vào."

Rowley dừng lại.

"Thực ra tôi cảm thấy mình đã không giải quyết ổn thỏa cho lắm. Tôi đã nghĩ khi bước vào là tôi là người nắm quyền. Nhưng cái gã đó lại là một kẻ già đời. Tôi không tài nào dồn ép được hắn vào điều gì cụ thể cả. Tôi tưởng mình sẽ làm cho gã sợ khi tôi gợi ý về việc tống tiền của gã, vậy mà gã chỉ cảm thấy thích thú. Gã hỏi tôi - tên láu cá đó - liệu tôi có phải người như gã không? 'Ông không thể giở trò với tôi được đâu,' tôi nói. 'Tôi không có gì phải giấu cả.' Rồi gã nói hơi ghê tởm là đó không phải ý của gã. Gã nói vấn đề là gã có thứ muốn bán và liệu tôi có muốn mua hay không? 'Ý là gì?' Tôi nói. Gã nói 'Cậu sẽ trả bao nhiêu - hay cả gia đình cậu - cho tôi với bằng chứng xác thực rằng Robert Underhay, được báo đã qua đời ở Châu Phi, vẫn còn sống nhăn răng?' Tôi hỏi rằng làm quái gì chúng tôi phải trả tiền? Rồi gã cười và nói, 'Bởi vì tôi có một khách hàng sẽ đến vào tối nay để chi trả một khoản tiền lớn cho việc đảm bảo là Robert Underhay đã chết.' Sau đó - chà, sau đó, tôi sợ là mình đã mất bình tĩnh và nói gã là gia đình chúng tôi không bao giờ làm chuyện trái phép đó. Tôi bảo, nếu Underhay thật sự còn sống, thì thực tế là rất dễ chứng minh. Lúc đó tôi bỏ đi ngay khi gã cười và nói bằng một giọng điệu bất thường, 'tôi không chắc là cậu có thể chứng minh được nếu không có tôi hỗ trợ đâu.' Cách gã ta nói nghe có vẻ buồn cười thật."

"Rồi sau đó?"

"Chà, thực ra là, tôi cảm thấy khó chịu khi về nhà. Ông biết đấy, cảm giác là mình đã làm rối tung mọi thứ. Ước gì tôi cứ để mọi việc cho chú Jeremy xử trí là xong. Ý là, sau tất cả, luật sư rất giỏi làm việc với những khách hàng lươn lẹo."

"Lúc mấy giờ thì cậu rời Stag?"

"Tôi không biết. Đợi chút. Chắc là trước chín giờ vì tôi nghe tiếng còi báo tin tức khi tôi đi ngang qua làng - qua một trong những cánh cửa sổ."

"Arden có nói là anh ta đang đợi ai không? Vị khách hàng ấy?"

"Không, nhưng tôi đồ rằng đó là David Hunter. Còn có thể là ai nữa?"

"Và anh ta có vẻ không hề hoảng hốt trước viễn cảnh đó?"

"Tôi bảo rồi cái gã ấy trông hoàn toàn tự mãn với bản thân và cảm thấy như mình là người giỏi giang nhất!"

Spence nhẹ nhàng hướng tay về cái cời thép nặng.

"Cậu có nhận thấy vật này nơi tấm lưới không, Cloade?"

"Đó á? Không - tôi không nghĩ vậy. Lửa không có được nhóm lên." Anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#saas