Phần Không Tên 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người lạ đó nhướn một bên mày. Anh ta trông có vẻ khá là thích thú.

"Ô," anh ta nói, "Phu nhân Gordon Cloade à. Thật tốt cho cô ấy!"

Rồi anh ta gật đầu một cái.

"Cảm ơn, anh bạn," anh ta nói, rồi chỉnh lại cái túi mình mang theo và sải bước đến Warmsley Vale.

Rowley chậm rãi trở lại vào trang trại. Tâm trí anh vẫn còn hoang mang về một điều.

Rốt cuộc là anh đã gặp cái gã đó ở đâu mới được?

Khoảng chín giờ ba mươi tối hôm đó, Rowley đẩy ra một đống các loại giấy tờ đang vung vãi trên bàn bếp và đứng dậy. Anh lơ đãng nhìn bức ảnh của Lynn đang đứng trên bệ lò sưởi, rồi anh cau mày và đi ra khỏi nhà.

Mười phút sau, anh đẩy cánh cửa của quán bar Stag Saloon. Beatrice Lippincott, đang đứng đằng sau quầy bar, mỉm cười chào đón anh. Quí ông Rowley Cloade, theo cô nghĩ, quả là một người đàn ông điển trai.

Với một ly bia trong tay Rowley trao đổi những đối thoại thông thường với những người hiện diện ở đây, bình luận bất lợi được đưa ra về Chính phủ, thời tiết và các loại cây trồng đặc biệt gì đó.

Dần dần, nhích lên một chút, Rowley đã có thể nói chuyện với Beatrice bằng một giọng thì thầm:

"Có người lạ mặt nào ở đây không? Cao to? Mũ cao bồi?"

"Có đấy, anh Rowley. Đến đây vào khoảng sáu giờ. Đó là người anh nói đến phải không?"

Rowley gật đầu.

"Anh ta đi ngang qua tôi. Hỏi đường."

"Đúng vậy. Có vẻ là người ngoài."

"Tôi thắc mắc," Rowley nói, "anh ta là ai nhỉ."

Anh nhìn Beatrice và mỉm cười. Beatrice cười lại:

"Dễ thôi mà, anh Rowley, nếu như anh muốn biết."

Cô chúi xuống dưới quầy bar và trở ra với một quyển sổ da nặng trịch trong đó ghi tên những khách đăng kí ở đây.

Cô mở trang giấy và chỉ ra lượt đăng kí gần nhất. Phần cuối cùng ghi như sau:

Enoch Arden. Cape Town. Người Anh.

Chương 9

Một buổi sáng đẹp trời. Bầy chim đang hót, và Rosaleen cảm thấy rất vui vẻ khi đi xuống lầu ăn sáng trong chiếc váy dân dã đắt tiền của mình.

Những nghi ngờ và sợ hãi đè nén trong cô gần đây dường như đã biến mất. David có tâm trạng rất tốt, cười và trêu chọc cô. Chuyến viếng thăm của anh đến London vào ngày hôm trước có vẻ thuận lợi. Bữa sáng được nấu rất ngon và dọn ra hoàn hảo. Họ vừa dùng bữa xong thì có bưu thiếp đến.

Có khoảng bảy tám lá thư được gửi đến cho Rosaleen. Hoá đơn, công tác từ thiện, vài lời mời dự tiệc trong làng - không có gì đặc biệt.

David gạt một vài tờ hoá đơn nhỏ sang một bên và mở phong bì thứ ba. Phần nội dung, cũng giống như bên ngoài phong thư, được viết bằng chữ in.

Gửi ông Hunter,

Tôi nghĩ tốt hơn hết là nên mở lời với ông hơn em gái ông, "phu nhân Cloade", phòng trường hợp những gì trong lá thư này có thể mang lại cú sốc đối với cô ấy. Tóm gọn lại là, tôi có tin tức từ Đại úy Robert Underhay, mà cô ấy có thể vui lòng được nghe. Tôi đang ở trọ tại Stag và nếu như ông đến đó vào chiều nay, tôi sẽ rất sẵn lòng bàn bạc vấn đề này với ông.

Kính thư,

Enoch Arden.

Có một âm thanh tắc nghẹn phát ra từ cổ họng của David. Rosaleen ngẩng lên mỉm cười, rồi khuôn mặt cô chuyển sang vẻ mặt phòng bị.

"David - Daivd - chuyện gì thế?"

Anh im lặng đưa lá thư cho cô.

Cô cầm lấy nó và đọc.

"Nhưng - David - em không hiểu - thế này là sao?"

"Em biết đọc mà, phải không?"

Cô quẳng anh một cái liếc mắt.

"David - như thế này - chúng ta phải làm sao đây?"

David nhăn mày - đầu óc nhìn xa trông rộng của anh nhanh chóng lên kế hoạch.

"Không có gì, Rosaleen, đừng lo lắng về nó. Anh sẽ giải quyết việc này-"

"Nhưng như thế có phải là -"

"Đừng lo lắng, em gái à. Cứ để cho anh. Nghe này, đây là điều em cần phải làm đây. Thu dọn hành lí ngay lập tức và lên London đi. Đến chỗ căn hộ - và ở đó cho tới khi nghe tin của anh? Hiểu chưa?"

"Vâng, vâng, đương nhiên là em hiểu, nhưng David -"

"Cứ làm theo lời anh, Rosaleen." David nở nụ cười với cô. Anh nhẹ nhàng trấn an. "Lên dọn hành lí đi. Anh sẽ chở em đến nhà ga. Em có thể bắt chuyến 10.32. Nói với người giữ cửa là em không muốn gặp ai hết. Nếu có ai gọi tới hay đòi gặp em, bảo là em đã ra khỏi thành phố rồi. Đưa hắn ta một bảng Anh. Rõ chưa? Hắn không được để ai thấy em ngoài anh hết."

"Ôi." Cô đưa hai tay lên má. Rosaleen nhìn anh với đôi mắt đáng yêu nhuốm sợ hãi.

"Không sao đâu, Rosaleen - nhưng có hơi phức tạp một chút. Mà em thì không giỏi lắm với mấy việc phức tạp này. Đó là điểm chết của anh. Anh muốn em ra khỏi nơi này để anh có thể rảnh tay lo liệu, vậy thôi."

"Em không thể ở lại được sao, David?"

"Không, đương nhiên là không rồi, Rosaleen. Hãy ý thức chút nào. Anh cần được rảnh tay để giải quyết cái kẻ ngoài kia dù hắn ta là ai -"

"Anh có nghĩ là đó là - đó là -"

Anh nhấn mạnh:

"Anh không nghĩ gì bây giờ cả. Điều đầu tiên là phải đưa em ra khỏi đây đã. Vậy thì anh mới tìm hiểu được tình huống của chúng ta. Coi nào - đừng cãi, vậy mới ngoan chứ."

Cô xoay người lại và đi ra khỏi phòng.

David cau mày nhìn bức thư trên tay.

Không nhấn mạnh gì cả - lịch sự - trọng điểm đúng chỗ - có thể mang rất nhiều nghĩa. Có thể chỉ đơn thuần là sự quan tâm trong tình huống khó xử. Hoặc là mối đe dọa được che giấu. Anh ghép các câu chữ lại lần lượt với nhau - "Tôi có tin của Đại úy Robert Underhay..." "Tốt nhất là liên hệ ông..." "Tôi sẽ rất sẵn lòng bàn bạc vấn đề này với ông ..." "Phu nhân Cloade". Anh nhìn vào chữ kí. Enoch Arden. Có cái gì đó nảy ra trong tâm trí anh - kí ức về thơ ca... một dòng thơ.

Khi David đi vào sảnh của Stag chiều hôm đó, như mọi khi, chẳng có mấy người ở đây. Cánh cửa bên trái đánh dấu phòng Cà phê, cánh cửa bên phải đánh dấu phòng nghỉ. Một cánh cửa xa hơn được đánh dấu đè lên "Chỉ dành cho khách trọ". Có một hướng đi phía bên phải dẫn đến quầy bar, từ nơi đó có thể nghe thấy những giọng nói rì rầm. Một phòng nhỏ bọc kính được dán nhãn lễ tân và có chuông đẩy được đặt thuận tiện ở bên cạnh cửa sổ trượt của nó.

Đôi khi, theo như kinh nghiệm của David, bạn phải gọi bốn hoặc năm lần trước khi bất kỳ ai xuất hiện và nhận yêu cầu của bạn. Ngoại trừ khoảng thời gian ngắn vào giờ dùng bữa, hội trường của Stag vắng tanh không khác gì hòn đảo của Robinson Crusoe.

Lần này, tiếng chuông lần thứ ba của David đã đưa cô Beatrice Lippencott tới từ dọc theo lối đi phía quầy bar, tay cô vuốt mái tóc vàng óng của mình vào vị trí. Cô trượt vào hộp kính và chào anh với một nụ cười duyên dáng.

"Chào buổi tối, anh Hunter. Thời tiết khoảng thời gian này lạnh thật nhỉ?"

"Vâng - tôi cũng thấy thế. Ở đây có ai tên Arden trọ lại không?"

"Để tôi xem nào," Lippincott nói, làm ra vẻ như mình không rõ lắm, đây là cách cô ta hay làm để làm nâng cao tầm quan trọng của Stag. "Ồ, vâng. Ngài Enoch Arden. Phòng số 5. Ở lầu một. Anh không thể bỏ lỡ nó được đâu, anh Hunter. Lên cầu thang, nhưng đừng dọc theo hành lang mà vòng qua trái và đi xuống ba bước."

Làm theo lời chỉ dẫn loằng ngoằng đó, David gõ cửa phòng số 5 và một giọng nói phát ra, "Mời vào."

Anh bước vào, đóng cánh cửa phía sau lại.

Đi ra khỏi lễ tân, Beatrice Lippincott gọi, "Lily." Một cô gái với điệu cười như giọng mũi và đôi mắt màu mận gai nhạt đáp lại lời gọi.

"Em có thể trực một lát không, Lily? Chị định đi xem mấy ga giường."

Lily nói, "Ô, được chứ, chị Lippincott," cười khúc khích và thêm vào, với tiếng thở dài hớn hở: "Em phải công nhận cậu Hunter ấy thật là đẹp trai, chị thấy vậy không?"

"À, chị đã thấy loại người như anh ta vào thời chiến nhiều rồi," Lippincott nói, với bầu không khí mệt mỏi. "Những gã phi công trẻ hay tương tự vậy từ trại lính. Không bao giờ đảm bảo về tiền của mình. Họ thường có cách riêng khiến chúng ta điêu đứng và quẳng đi lí trí của bản thân. Đương nhiên, chị buồn cười thế đấy Lily, cái chị thích là phong độ. Nó luôn khiến chị thấy đẳng cấp. Ý chị là một quí ông sẽ luôn là quí ông dù anh ta có lái một chiếc xe kéo đi nữa."

Với lời tuyên bố bí ẩn như vậy, Beatrice để Lily lại và đi lên cầu thang.

Phía trong căn phòng số 5, David Hunter ngừng lại sau cánh cửa và nhìn người đàn ông đã xưng tên mình là Enoch Arden.

Khoảng bốn mươi, có hơi sõi đời, chính là dạng đã đi qua nhiều nơi trên thế giới, trên tổng thể là một người khó khăn. Đó là kết luận của David. Ngoài ra, có vẻ không dễ ăn đây. Một kẻ khó chơi.

Arden nói:

"Xin chào - anh là Hunter? Tốt. Ngồi đi. Anh muốn gì? Whiskey không?"

Hắn ta có vẻ thoải mái, David để ý vậy. Một số lượng khiêm tốn các loại rượu - lò sưởi đang cháy trong buổi tối mùa xuân lạnh lẽo. Trang phục không phải từ Anh, nhưng lại được mặc đúng kiểu người Anh kinh điển.

Người đàn ông cũng có vẻ đúng tuổi...

"Cảm ơn," David nói, "Cho tôi chút Whiskey."

"Nói khi nào nhé."

"Được rồi. Đừng cho quá nhiều soda."

Bọn họ hơi giống một đàn chó, di động vào vị trí - vòng tròn với nhau, lưng cứng ngắc, đi lòng vòng, sẵn sàng để thân thiện hoặc sẵn sàng để gầm gừ và lao vào nhau.

"Chúc sức khoẻ," Arden nói.

"Chúc sức khoẻ."

Họ đặt ly xuống, hơi thả lỏng. Vòng một đã kết thúc.

Người gọi là Enoch Arden lên tiếng:

"Anh đã ngạc nhiên khi nhận thư của tôi?"

"Thú thật," David nói, "Tôi không hiểu gì cả."

"Kh-không kh-không, chà, chắc là không rồi."

David nói:

"Tôi hiểu là anh biết chồng trước của em tôi - Robert Underhay."

"Đúng vậy, tôi biết Robert rất rõ." Arden mỉm cười, nhả từng ngụm khói vào không khí, "Chắc có lẽ cũng như những ai từng biết cậu ấy. Anh chưa bao giờ gặp cậu ta đúng không, Hunter?"

"Chưa."

"À, chắc là cả điều đó nữa."

"Ý anh là gì?" David đốp chát lại.

Arden từ tốn nói:

"Anh bạn à, nó khiến cho mọi thứ dễ hơn nhiều - chỉ thế thôi. Tôi xin lỗi vì đã gọi anh đến đây, nhưng tôi nghĩ tốt nhất là nên giữ -" hắn ngừng lại - "Rosaleen khỏi chuyện này. Không cần phải đem đến cho cô ấy nỗi đau như vậy."

"Anh có thể nói trọng điểm được chưa?"

"Tất nhiên, tất nhiên. Giờ thì - anh có bao giờ nghi ngờ - nói sao nhỉ - rằng có gì đó - chà - đáng nghi - về cái chết của Underhay chưa?"

"Anh đang nói cái quái gì vậy?"

"Chà, Underhay có những ý tưởng khá kỳ dị, anh biết đấy. Nó có thể là cử chỉ hào hiệp - hoặc có thể chỉ vì một lí do hoàn toàn khác - nhưng giả sử nhé, tại một thời điểm cụ thể nào đó vài năm trước, có mối lợi ích được đưa ra cho cái chết của Underhay. Cậu ấy có tài quản lí người bản xứ - luôn luôn như vậy. Chẳng có gì khó khăn cho cậu ta nếu muốn bịa ra một câu chuyện vòng vo với bất kì chi tiết nào đó cậu ta muốn. Tất cả những gì Underhay phải làm là xuất hiện ở đâu đó cách xa cả ngàn dặm - với một cái tên mới."

"Nghe có vẻ là một giả thiết tuyệt vời đấy," David nói.

"Đúng không? Đúng không?" Arden cười. Hắn rướn người về trước và vỗ đầu gối của David. "Có thấy có khả năng không, Hunter? Sao? Anh thấy sao?"

"Tôi cần bằng chứng thiết thực hơn."

"Vậy á? Chà, dĩ nhiên là không có bằng chứng thực sự thuyết phục rồi. Underhay có thể đã xuất hiện ở đây - tại Warmsley Vale này. Anh thấy bằng chứng này thế nào?"

"Thế thì nó cần xác định cái đã," David khô khan đáp.

"À, phải, xác thực - nhưng sẽ hơi xấu hổ đây - ý tôi là phu nhân Gordon Cloade ấy mà. Bởi vì như vậy, hiển nhiên là cô ấy sẽ không còn là phu nhân Gordon Cloade nữa. Khó xử đấy. Anh phải công nhận là có hơi khó xử nhỉ?"

"Em gái tôi," David nói, "đã tái hôn một cách hợp pháp."

"Dĩ nhiên rồi, anh bạn à. Dĩ nhiên là vậy. Tôi không nghi ngờ gì về điều đó. Bất kì vị thẩm phán nào cũng sẽ nói như thế. Đâu có bất kì tội nào có thể đổ lên cô ấy."

"Thẩm phán?" David gay gắt nói.

Người đối diện nói với vẻ hối lỗi.

"Tôi đang nghĩ đến tội trùng hôn."

"Rốt cuộc anh đang hướng đến điều gì?" David hoàn toàn nổi cơn điên.

"Nào đừng như vậy chứ, chàng trai. Chúng ta cần phải bình tĩnh và suy xét đến hướng giải quyết tốt nhất chứ nhỉ - phải nói là tốt nhất cho em gái của anh. Đâu có ai muốn vết nhơ của mình bị đem ra ngoài ánh sáng chứ. Underhay - chà, Underhay là một anh chàng trượng nghĩa," hắn ngừng lại. "Cậu ấy vẫn thế..."

"Vẫn thế?" David nhạy bén hỏi lại.

"Tôi nói thế mà."

"Anh nói là Robert Underhay còn sống á. Anh ta đang ở đâu?"

Arden ngả người về trước, giọng của hắn trở nên tự tin hơn.

"Anh thực sự muốn biết sao Hunter? Chẳng phải không biết thì tốt hơn sao? Hãy cho là theo những gì anh biết, hay những gì Rosaleen biết, Underhay đã chết ở Châu Phi rồi. Chuyện tốt, và nếu Underhay còn sống, cậu ta lại không biết vợ mình đã tái hôn, cậu ta không biết chút gì cả. Dĩ nhiên nếu mà biết thì cậu ta đã đến đây rồi... Anh thấy đấy, Rosaleen đã thừa hưởng một khoản tiền kếch xù từ người chồng sau. À, đương nhiên là cô ấy không được thụ hưởng số tiền đó đâu... Underhay là một người có tính danh dự cao. Cậu ấy sẽ không muốn vợ mình nhận khoản tiền theo cách gian dối như vậy đâu." Hắn ta dừng lại, "Nhưng tất nhiên cũng có thể là Underhay không biết chút gì về vụ tái hôn của vợ mình cả. Cậu ấy đang rất khổ sở - anh chàng tội nghiệp - rất khổ sở đấy."

"Ý của anh là gì?"

Arden lắc đầu một cách nghiêm trọng.

"Bị bệnh rất nặng. Cậu ấy cần chữa trị - điều trị đặc biệt - mà không may là lại rất tốn kém."

Dòng cuối cùng rơi vào một cách tinh tế như thể nó trở thành một thể loại riêng vậy. Đó là những từ mà David Hunter đã vô thức chờ đợi.

Anh nói:

"Mắc tiền à?"

"Phải - không may là mọi thứ đều cần đến tiền. Underhay khốn khổ đã gần như cạn kiệt rồi." Hắn thêm vào, "Cậu ấy hầu như chẳng còn lại gì ngoài lí tưởng của mình."

Trong chốc lát mắt David lang thang khắp căn phòng. Anh chú ý thấy cái túi đeo mắc trên ghế. Không có chiếc vali nào xung quanh.

"Tôi hơi nghi ngờ," David nói, giọng không được thân thiện lắm, "Robert Underhay mà anh đã mô tả liệu có đúng là một quí ông hào hiệp như vậy không."

"Cậu ấy đã từng," đối phương khẳng định, "Nhưng mà cuộc sống có thể khiến cho người ta trở nên đa nghi." Hắn ta ngừng một chút rồi nhẹ nhàng thêm vào, "Gordon Cloade là một người cực giàu có. Sự giàu có quá mức thường hay khiến cho lòng tham của một người trỗi dậy."

David Hunter đứng bật dậy.

"Tao có câu trả lời cho mày đây. Cút xuống địa ngục đi."

Arden vẫn mỉm cười, không chút nao núng.

"À, tôi biết anh sẽ nói thế mà."

"Mày là tên tống tiền khốn kiếp, không hơn không kém. Tao thấy mày chỉ đang bịp bợm thôi."

"Đưa tin mà bị nguyền rủa à? Nỗ lực đáng khen đó. Nhưng mày sẽ không thích khi tao thực sự "đăng tin" đâu. Tao cũng không cần. Nếu mày không chịu, sẽ có người khác giao dịch thôi."

"Có ý gì?"

"Nhà Cloade. Chắc tao sẽ tới chỗ họ. 'Xin lỗi, nhưng các vị có hứng thú muốn nghe tin Robert Underhay quá cố đang còn sống nhăn răng không?' Trời, chắc bọn họ sẽ nhảy cẫng lên mất."

David khinh bỉ:

"Mày chẳng kiếm được gì từ bọn chúng đâu. Toàn là một lũ nghèo túng cả."

"A, nhưng có một thứ gọi là thoả thuận công việc. Sẽ có rất nhiều tiền được đổ ra vào cái ngày mà Underhay được chứng minh là còn sống, rằng phu nhân Gordon Cloade vẫn là phu nhân Robert Underhay, và kết quả là di chúc mà Gordon Cloade lập trước hôn nhân lại có hiệu lực trước pháp luật..."

David ngồi im lặng trong vài phút, rồi anh hỏi thẳng thừng:

"Bao nhiêu?"

Câu trả lời thẳng thừng không kém:

"Hai mươi ngàn."

"Không có khả năng! Em gái tôi không thể động vào vốn gốc được, nó chỉ có lợi tức cá nhân."

"Mười ngàn vậy. Cô ấy có thể kiếm nó dễ dàng mà. Còn trang sức nữa phải không?"

David ngồi bất động, rồi đột ngột nói:

"Được rồi."

Trong một khắc hắn ta có vẻ như bị đứng hình. Như thể chiến thắng quá dễ dàng khiến hắn ngạc nhiên.

"Không séc," hắn nói, "phải trả bằng hối phiếu!"

"Anh phải cho chúng tôi thời gian - để gom đủ số tiền."

"Tôi cho các người bốn mươi tám tiếng."

"Thứ Ba tới đi."

"Được rồi. Cậu phải đem tiền tới đây." Hắn thêm vào trước khi David có thể lên tiếng, "Tôi sẽ không gặp cậu ở bụi rậm, hay bờ sông trống trải nào đó đâu, nên đừng nghĩ tới điều đó. Mang số tiền đó đến đây - tới Stag - lúc chín giờ tối thứ Ba tuần sau."

"Cũng đa nghi đấy nhỉ?"

"Tôi biết cách làm việc thế nào. Và tôi biết những người như cậu."

"Như anh nói vậy."

David đi ra khỏi phòng và xuống cầu thang. Khuôn mặt đen kịt vì giận dữ.

Beatrice Lippincott đi ra khỏi căn phòng ghi số 4. Có một cánh cửa liên thông giữa 4 và 5, dù vậy chả mấy khách trọ phòng 5 để ý điều này vì có cái tủ quần áo chặn ngay trước cửa.

Má Lippincott hồng lên và đôi mắt thì sáng rực vì niềm phấn khích tột độ.

Cô vuốt lại mái tóc bồng bềnh của mình với bàn tay đang kích động.

Chương 10

Khu Shepherd, Mayfair, là một dãy nhà lớn gồm các căn hộ dịch vụ sang trọng. Dù không bị hư hại nhiều do sự đánh phá nghiêm trọng của kẻ thù, chúng cũng không giữ được chất lượng tiêu chuẩn được đưa ra từ trước chiến tranh.

Ở đó cũng có phục vụ, dù không được tốt cho lắm. Ngày xưa nơi ấy có hai người đứng giữ cửa mặc đồng phục thì giờ chỉ còn lại một. Nhà hàng vẫn phục vụ bữa ăn, nhưng ngoại trừ bữa sáng, thì các bữa còn lại không được đem đến tận nơi nữa.

Căn hộ được thuê bởi phu nhân Gordon Cloade nằm ở tầng thứ ba. Nó bao gồm phòng khách với quầy bar ngay bên trong, hai phòng ngủ với tủ âm tường, và một phòng tắm thiết kế tuyệt vời, sáng bóng bởi sàn gạch và chất chromium.

Trong phòng khách, David Hunter đang sải bước lên xuống trong khi Rosaleen ngồi trên ghế sô pha lớn hình vuông nhìn theo hướng anh. Cô trông tái nhợt và sợ hãi.

"Tống tiền!" Anh lẩm bẩm, "Tống tiền! Chúa ơi, trông anh giống loại người sẽ bị tống tiền lắm sao?"

Cô lắc đầu, mắt mở lớn, bồn chồn.

"Nếu anh biết," anh vẫn nói, "nếu như anh mà biết -"

Có một tiếng nức nở nhẹ đến từ Rosaleen.

Anh tiếp tục:

"Chính là cái hoạt động trong bóng tối như vậy - thủ thuật che mắt -" bỗng dưng anh xoay người lại. "Em đã đem mấy viên ngọc bích tới phố Bond cho lão Greatorex chưa?"

"Vâng."

"Bao nhiêu?"

Giọng của Rosaleen vẫn run rẩy khi cô nói:

"Bốn ngàn. Bốn ngàn bảng. Ông ta nói nếu ta không bán chúng đi thì đã có thể tái bảo hiểm rồi."

"Ừ - đá quí có thể tăng gấp đôi giá trị. Thôi vậy, chúng ta có thể kiếm lại tiền. Nhưng nếu như thế, đó chỉ là khởi đầu thôi - nó nghĩ là chúng ta sẽ bị vắt kiệt tới chết - vắt kiệt đấy, Rosaleen, cho đến tận cùng."

Cô nấc lên:

"Ôi, hãy rời nước Anh đi mà - hãy đi nơi khác xem chúng ta không thể đến Ai-len - Mỹ - hay đâu đó được à?"

Anh quay lại nhìn cô.

"Em không phải người tranh đấu lắm nhỉ, Rosaleen? Vứt bỏ và chạy là tiêu chí của em à."

Cô rên rỉ, "Chúng ta sai rồi - tất cả những điều này đã sai rồi - rất tệ hại."

"Đừng có nói chuyện đạo đức với anh lúc này! Anh không thể chịu được. Chúng ta đang rất tốt đẹp, Rosaleen. Lần đầu tiên trong cuộc đời này anh đang cảm thấy rất tuyệt vời - và anh sẽ không để cho tất cả vuột mất đâu, em nghe không? Nếu như không phải do việc gây sự chết tiệt trong bóng tối này. Em hiểu mà đúng không, tất cả những chuyện này có thể chỉ là bịp bợm - không gì ngoài nói dóc? Underhay giờ này chắc vẫn đang được chôn cất an toàn ở Châu Phi như chúng ta vẫn luôn nghĩ thế."

Cô run rẩy.

"Đừng, David. Anh làm em sợ đấy."

Anh nhìn em gái mình, thấy rõ sự sợ hãi trên mặt cô, anh lập tức thay đổi thái độ. Anh đi đến bên Rosaleen, ngồi xuống, cầm bàn tay lạnh lẽo của cô vào tay mình.

"Em không nên lo lắng," David nói, "Hãy để mọi thứ cho anh - và làm theo những gì anh bảo? Em có thể lo liệu được mà, đúng không? Chỉ cần làm theo anh nói thôi."

"Em luôn vậy mà, David."

Anh cười, "Phải, em luôn thế. Chúng ta sẽ thoát

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#saas