Hờ Hững

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Hân vuốt vuốt mái tóc xoăn rối dính vài hạt mưa phùn của mùa đông buốt giá, miệng mấp máy theo lời bài hát trong earphone. Tay cầm ly machiato nóng để chống lại cái lạnh của thời tiết sang đông, Lục Hân cau mày nhìn đồng hồ dạ quang, bồn chồn chờ đợi.

What's a trick
I wish I knew ..."

Nhạc chuông đập vào màng nhĩ của Lục Hân:

— Chừng nào mới tới?  Machiato sắp đóng băng rồi

— …

— Cái gì tới LU lấy tài liệu cho mày?  Giỡn à mày biết tao đang ở đâu không? Mày thấy mỡ tao cần được hoà tan à?

— …

— Được nửa tiếng sau tao tới

Lục Hân làu bàu rồi cúp máy, cô phải bắt xe buýt ngược về hướng đang đứng để đến tập đoàn LU. Trên chuyến xe chật hẹp ấy, Lục Hân vốn dĩ tính tình khá hờ hững không nhìn xung quanh, bàn tay đen đuốc thò vào trong cái ba lô đỏ của Lục Hân. Đang nhìn mấy tia nắng nhẹ buông xuống xuyên qua màn sương mỏng thì có người hất nhẹ cô ra, khả năng thăng bằng Lục Hân kém, cô ngã nhào xuống phía trước:

— Thứ cô hồn nào vậy?  Mắt để chơi cho thiên hạ nhìn à

Lục Hân giật phăng dây tai nghe, cắn chặt răng chuẩn bị cắn xé người nào đụng vào mình. Tên móc túi với thân hình khá rắn chắc, đầu đội chiếc nón lưỡi trai bị phai sờn đang giãy giụa trong cái khoá tay của chàng thanh niên vóc dáng cao to, làn da trắng nhưng không làm ảnh hưởng tới khí chất của anh ta

— Khốn khiếp bỏ tao ra?  Mẹ kiếp chưa lấy được gì đã gặp xui. Aaa 

Chàng thanh niên lạnh mặt xoắn chặt tay tên đó khiến hắn la lên đầy đau đớn.Xe buýt dừng tại trạm chàng thanh niên đó thả tay, tên móc túi lúi cúi chạy xuống, Lục Hân nghe loáng thoáng hiểu được vài phần cô nhanh nhẹn đưa chân ra, tên móc túi vấp ngã nhào hôn mặt đường. Mọi người ngạc nhiên nhìn Lục Hân đứng dậy cười nửa miệng phủi phủi cái quần dính cát. Lục Hân dùng nụ cười hoà nhã định quay sang cảm ơn người thanh niên giúp đỡ cô:

— Tôi....

— Lâu rồi không gặp Lục Hân, em vẫn đanh đá như vậy

Trong phút chốc mặt Lục Hân không thể duy trì tiếp nụ cười, ánh mắt đó, đôi môi đó, cả mùi hương ấy có chết thành tro bụi sợ Lục Hân cô cũng chẳng quên nổi. Lưu Uy nhìn nhìn sắc thái thay đổi liên tục của Lục Hân mà bất giác nhoẻn miệng cười, mọi thứ luôn luân hồi thay đổi nhưng trong suy nghĩ Lưu Uy sao Lục Hân dù có ngàn vạn năm gặp lại cũng chẳng khác khi đó là mấy vẫn giang hồ, bạo lực và vẫn rạng rỡ như vậy.

Lục Hân trầm mặc, cô bấm nút xuống trạm kế để bắt chuyến xe khác. Dùng tốc độ nhanh nhất, Lục Hân không muốn thấy Lưu Uy, chỉ cần ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của loại trà blue mountains ấy, tâm trí cô không vững vàng nổi. Trời không thương cho số phận bạc bẽo của Lục Hân, Lưu Uy dường như quá hiểu rõ từng bước đi cử chỉ Lục Hân. Anh cũng ung dung đi theo sau, đối với một Lục Hân luôn vội vã, Lưu Uy chỉ từ tốn đợi chờ. Lục Hân quay sang thì bắt gặp ánh mắt nóng rực của Lưu Uy, lòng cô ngứa ngáy khó chịu :

— Lưu đại thiếu gia, anh để yên cho kẻ thấp cổ bé họng như tôi sống an bình được không?

— Nếu họng em mà bé thì đâu có biệt danh " Trùm kho lựu đạn " khét tiếng khi ấy

Lưu Uy cười cười nói, Lục Hân thầm nguyền rủa có trời mới biết cô muốn xé nát khuôn mặt kia như thế nào. Không nhiều lời, Lục Hân sải bước đi, dây dưa chẳng phải là phong cách cô. Lướt ngang qua vai Lưu Uy, giọng nói trầm ổn mà năm ấy cô khao khát vang lên:

— Lục Hân chúng ta sẽ gặp lại nhau.

— Tôi hy vọng anh chết đi cho đỡ chật đất.

Lưu Uy tỏ vẻ không giận dữ gì, anh nghiêng người để Lục Hân bước qua. Ngay khi bóng Lục Hân khuất sau dòng người tấp nập, Lưu Uy móc điện thoại

" —Vân Mễ tôi báo đáp cho cậu thật hậu hĩnh

— Tôi không vét sạch bóp tiền vạn năng của cậu Vân Mễ tôi sẽ viết ngược tên mình

Hân hạnh,để tôi xem công tố Viên đây bản lĩnh đến nhường nào!"

Lục Hân cảm thấy sao mình thật ngu ngốc, Lưu Uy xuất hiện thì liên quan gì đến cô đáng lẽ lúc đó cô nên bắt một chiếc taxi, hất mặt ngồi lên như thế mới ngầu đằng này cô chỉ lo trốn chạy hại phải đi bộ một khoảng thật ngu không còn gì nói thêm. Tập đoàn LU nằm ngay trung tâm thành phố, nó kiêu ngạo hưởng hết những vinh  hoa phú quý mà ngàn người mơ ước. Che đi cái nắng le lói do các tấm kính xung quanh toà nhà phản xuống, Lục Hân nhẹ nhàng bước vô. Quầy lễ tân xa, nền gạch láng bóng tới mức soi được từng góc cạnh khuôn mặt. Lục Hân hoà nhã đến quầy tiếp tân, cô gái xinh đẹp được phủ lớp phấn kĩ càng dùng nụ cười chuyên nghiệp giao tiếp:

— Xin chào, quý khách cần gì ạ?

— Tôi tới lấy tài liệu công ty mà công tố viên Vân Mễ để đây.

— À cái này tôi cũng không rành lắm, quý khách chờ chút

Cô tiếp tân lấy điện thoại gọi, Lục Hân đứng nhịp nhịp chân, quan sát khung cảnh xung quanh, nhân viên ăn mặc tươm tất trau chuốt vẻ bề ngoài, ai ai cũng căng thẳng như chỉ cần thoải mái một chút thì sẽ bị không khí ở đây đè ngộp thở mà chết. Lục Hân tháo một bên tai nghe còn lại quả nhiên truyền vào thính giác cô chỉ là tiếng lật giấy loạt xoạt.

— Dạ quý khách vui lòng lên tầng 30, phòng hành chính chúng tôi đang chờ cô ở đó.

— Cảm ơn chị, công ty này chắc cúng bái dữ lắm mới mời được người dễ thương như chị về

Lục Hân cười quay lưng đi, cô tiếp tân được khen cười tới mức không ngậm được miệng lại. Cửa thang máy mở ra Lục Hân thấy có ba người đàn ông mặt vest đen đứng trong đó. Lục Hân nheo mắt, nhớ tới bài báo nữ sinh bị cưỡng hiếp hôm qua cô thoáng rùng mình. Lục Hân định vô bấm thẳng lên tầng ba mươi nhưng cô liền bấm từ số một tới số bốn mươi. Có tiếng cười khúc khích sau lưng cô:

— Nè cô muốn lên tầng nào bấm tầng đó thôi chứ bấm gì nguyên hàng vậy?

— Thang máy này là chỗ thờ ông bà nhà anh à? Ý kiến gì?

— Con gái gì mà ăn nói thô lỗ

— Con trai gì mà mồm hơn mỏ đàn bà!  Ngộ nghĩnh à

Lục Hân tức giận chỉ đáp lời lại, cô cũng chẳng quay lưng xem người nói là ai. Cô cũng chẳng biết rằng đám người đằng sau kẻ bóc khói kẻ nhịn cười đến mức sắp thổ huyết.

— Tiểu thư à!  Cô bấm như vậy mà cửa cứ mở không ai vào cô có biết tốn thời gian tốn tiền điện tốn tài nguyên quốc gia không?

— Có tốn thì chả sạt nghiệp anh đâu!  Dù tôi có làm vậy cả trăm lần nữa thì vẫn có tiền để tống vào cái mồm lắm lời của anh mà.

Lục Hân xỉa xói xong thì bước ra khỏi thang máy, may mắn là tới nơi cô sợ ở thêm chút nữa chắc hồi bị họ quánh cho ba má nhìn không ra quá. Tô Mễ thường hay nói với cô rằng " Lục Hân sao mày sống được tới giờ mà chưa bị người ta đánh chết vậy? "

Cô ấy vừa đi ra,  tên bị mắng nát mặt kia đang phồng mang trợn má, khuôn mặt hắn phụng phịu tới mức đáng thương:

— Khốn khiếp bổn thiếu gia này mà lại có ngày bị chỉnh mũi như vậy? Cô ta bấm cả dãy số như vậy bộ sợ bị tụi mình cưỡng hiếp à?  Hứ cô ta có cho không bổn cung chẳng thèm ngó tới. Đồ con gái bạo lực Lưu Uy sao có thể thích cô ta điên cuồng thế được.

— Lục Hân năm đó dễ cho mày chọc vậy à?  Nên nhớ người ta từng xứng danh " trùm lựu đạn" một thời

— Nếu Lục Hân dễ chơi như vậy mày nghĩ Lưu Uy đâu bị vào lưới dễ như vậy! 

Cậu thiếu gia đang phụng phịu kia hờn dỗi móc chiếc điện thoại mắc tiền trong túi ra, dùng giọng õng ẹo đến phát ói:

— Uy à, anh đang đâu vậy?  Người ta bị Lục Hân ăn hiếp nè?  Đến an ủi trái tim mỏng manh của người ta đi

—…… Rụp.

Điện thoại trực tiếp cúp không một câu trả lời. Hai người còn lại liền lập tức ra khỏi thang máy, trên mặt lộ vẻ khinh bỉ

— Nè... Chờ người ta coi
.
.
.
.
.
.
.

Lục Hân gõ cửa:

— Mời vào

— Xin chào em là Lục Hân, em đến đây lấy tài liệu công tố viên Vân Mễ để đây.

— A! Xin lỗi tài liệu phòng CEO giữ rồi. Giờ em chịu khó lên tầng năm mươi để lấy nha

Lục Hân hơi khó chịu nhưng vẫn giữ thái độ hoà nhã, cô thề Vân Mễ kì này không mạt với cô, Lục Hân sẽ đi đầu xuống đất. Lễ phép đi ra, Lục Hân lấy điện thoại ra tay ấn dãy số quen thuộc

— Vân Mễ xinh đẹp đáng yêu xin nghe.

— Con Vân Mễ khốn nạn, mày để tài liệu đâu nói đại cho bà mày đi kiếm. Tao hẹn mày đi uống nước mà giờ tao như con sen của mày vậy?  Có tin ngày mai trang báo in bìa nhà công tố Viên tài ba Vân Mễ bị chết do ăn bơm nguyên tử không?

— Mày không thể nào nhẹ nhàng chút được à?  Lấy nhanh đi, matcha của tao cạn rồi nè

Đang định chửi thêm, Vân Mễ khôn ngoan cúp máy trước, Lục Hân lên tầng năm mươi, miệng lầm bầm rủa xả, từ xa cô thư kí với đôi chân dài trắng nõn, khuôn mặt chăm chút kĩ càng, cả người bao vây bởi mùi hương của loại nước hoa đắt tiền

— Xin hỏi cô tìm ai?

— Em tìm phòng của CEO lấy tài liệu

— Hẹn chưa?  CEO chúng tôi không phải dạng nào cũng gặp được đâu 

Thư kí vừa nghe Lục Hân tìm CEO công ty giống như tìm ông chồng ngàn đời kiếp trước tìm ông nội bà nội ông cố ba dòng tổ tiên của cô ta vậy, trình độ lật mặt của cô ta so với lật sách có phần nhanh hơn. Lục Hân là dạng người rất quý trọng phụ nữ, con gái nói chung động vật giống cái nhưng nếu đụng tới cô rồi thì có là ông tiên bà thánh Lục Hân cũng chẳng nể nang. Thu lại nụ cười trên môi, Lục Hân nhướng lông mày tỏ vẻ cao ngạo:

— Chưa, nhưng gọi điện cho Tổng tài mấy người đi, tôi đến đây lấy tài liệu thay bạn nên không biết cậu ấy có gọi chưa

— Không biết thì đứng chờ đi, Tổng tài chúng tôi chẳng dư thời gian để chơi đùa với tiện dân đâu

— Vậy chắc Tổng tài mấy người dư thời gian để đùa giỡn với loại người mốc rữa như cô à?  Gọi điện lẹ đi, với loại người dùng silicon vùng ngực che lấp lổ hổng não như cô đấu võ mồm với tôi không lại đâu.

Lục Hân nhết miệng cười khinh, thế giới này cô chỉ sợ gia đình chứ mấy loại gái cứ nghĩ mình cha thiên hạ má thiên nhiên thẳng thừng chỉ tay năm ngón coi thế giới đều sau gót giày mình như cô gái trước mặt đây còn lâu mới khiến Lục Hân cô nhúng nhường. Lục Hân nhìn khuôn mặt méo mó, nhăn nhúm như miếng giẻ rách của cô thư kí kia thở dài, mệt mỏi chỉ vì đi uống có ly nước thôi mà cô bị đày đoạ thế này, chưa kịp đeo tai nghe thì giọng nói văng vẳng của cô thư kí kia đã truyền đến:

— Tổng tài kêu cô vô phòng chờ đi, đừng đứng đây ô nhiễm khí quyển nơi này.

— Yên tâm ở đây ngửi mùi rẻ tiền bốc ra từ người cô tôi cũng viêm hô hấp mà chết.

Lục Hân hất tóc bước vào, phụ nữ mà đấu đá nhau giành đàn ông xin lỗi bà đây khinh ngươi. Phòng sếp có khác, xa hoa tới mức khiến Lục Hân ganh tỵ, chỉ là cái phòng để làm việc có cần phải tiện nghi đến mức đó không, rộng hơn cả một căn hộ, chủ nhân có lẽ là người đơn giản cá tính mạnh mẽ dùng màu trắng đen chủ đạo, bàn làm việc đen với cái máy tính bàn hai laptop, dãy sách, bộ bàn ghế bằng da, mọi thứ đều không thừa không thiếu và đều cho ta cảm giác xa xỉ, dù là phòng làm việc nhưng cũng hưởng thụ được vài hạnh phúc nho nhỏ qua những món đồ mắc tiền này. Lục Hân ngồi lên chiếc ghế không khỏi xuýt xoa, hy vọng tên CEO này cũng biết cách cư xử phù hợp với giá trị của đồ vật trong đây.

Ngồi khoảng mười phút thì cô nghe thấy tiếng cửa được mở ra:

— Anh là CEO tập đoàn lớn như vậy mà không có ý thức đúng giờ à? 

Lục Hân lấy tai nghe ra miệng chưa kịp thông qua suy nghĩ hai bán cầu não đã vội công kích đối phương. Đáp lại Lục Hân không phải lời xin lỗi hay lời giải thích cô muốn nghe mà là giọng nói trầm ổn mà Lục Hân cố gắng thoát khỏi ban nãy.  Lục Uy tao nhã đặt ly trà sữa size sumo tại cửa hàng cô thích nhất tới trước mặt Lục Hân:

— Xin lỗi, tôi có chút việc cần giải quyết. Đền em được chứ.

Lục Hân thấy trà sữa mọi nỗi căm phẫn tức thời theo gió bay sang cửa sổ, cũng chả còn quan tâm đây là người cô ngàn đời không muốn gặp lại. Lục Hân cười vui vẻ như đứa trẻ được mẹ tặng quà vặt cuối tuần, cầm ly lên uống, đối với cô chỉ cần có ăn mọi chuyện đều có thể thương lượng được. Lưu Uy chỉ nhún nhún vai, anh đã quá quen thuộc tính cách Lục Hân, dường như mọi chuyện chỉ mới là của bảy năm về trước.

— Anh Tổng tài đây à?

— Ừ

— Tôi đến lấy tài liệu Vân Mễ, đưa đây.

— Em lấy đồ hay tới đòi nợ? 

— Tôi không dư hơi cãi nhau với anh, đưa lẹ tôi đi

Lưu Uy quơ tay lấy sắp giấy dày cộm trên bàn, Lục Hân chẳng ngó ngàng gì tới tùy ý cầm rồi đi ra, tay sắp chạm tới cửa, Lưu Uy lần nữa thành công níu bước chân Lục Hân:

— Lục Hân em không có gì nói với tôi sao?

— Tôi với anh đáng lẽ gặp mặt cũng không nên. Nói chuyện với anh nực cười

— Nhưng tôi có chuyện muốn nói với em.

— Anh đi mà nói với cô bạn trên giường với anh ấy, tôi không hứng thú nghe chuyện tình ái các người.

Lục Hân đẩy cửa bước ra, trước mắt cô một mảng mờ ảo, nước mắt đã đảo quanh chực chờ rơi xuống. Cô thư kí ban nãy thấy bộ dạng Lục Hân cười khẽ thầm nghĩ chắc cô quyến rũ thất bại liền chuyển kế khóc lóc than với trời khổ với đất. Lục Hân đi xuống tầng trệt, cô dựa đại vào bức tường nào đó ngồi bệch xuống. Bảy năm, khoảng thời gian không quá dài cũng không quá ngắn nhưng đủ để Lục Hân tự mình vượt qua nỗi đau ngây ngô tuổi mới lớn, mới yêu, mới nếm trải cảm giác cay đắng ngọt bùi. Lục Hân kiên cường, mạnh mẽ chôn chặt những yếu đuối ấy, quên hết tất cả mà sống nhưng không ngờ chỉ cần gặp lại Lưu Uy tường thành vững vàng ấy chớp nhoáng sụp đổ. Lục Hân gọi điện Vân Mễ :

— Hân mày bay qua Bắc Cực lấy tài liệu à?

—…

— Nè, không sao chứ?

— Tao hơi mệt, tài liệu này mày cần gấp không? 

— Không, mày về nghỉ ngơi đi. Đưa sau cũng được.

— Ừ

Cúp máy, Lục Hân đứng dậy, gạt vài giọt nước mắt. Gặp lại đã sao chứ?  Cô cũng đâu thể trốn cả đời được?  Trái đất nhỏ bé như vậy Lục Hân cô chỉ đành chấp nhận nhưng phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh, tránh xa Lưu Uy cô sẽ đỡ tổn thương hơn. Lục Hân thề với lòng sẽ không bao giờ gặp lại người ấy nữa.

Đi ra tới cổng trước, Lục Hân kéo cao chiếc áo khoát lên, cơn gió mùa đông thổi nhẹ khiến Lục Hân ách xì một cái, thật lạnh mà. Điện thoại lần nữa reo lên, số lạ Lục Hân hơi ngần ngại

— Alo, tôi Lục Hân nghe

— Tôi Lưu Uy

— Sao anh biết số tôi?

— Em tưởng danh "Bạch mã IT " khi ấy là đùa à?

— Muốn gì?

— Tài liệu nãy tôi đưa em là họp đồng công ty, tài liệu Tô Mễ vẫn đây, em chưa đi khỏi thì mang trả tôi đi, bản hợp đồng đó tôi đang cần

—… " Tút tút"

Lưu Uy nhếch miệng cười khi nghe tiếng cúp máy ấy:

— Lưu Uy cậu cũng có ngày hôm nay, dùng thủ đoạn để gặp người khác.

— Lấy lộn hợp đồng? Lưu Tổng trí nhớ hơn người lại có ngày lộn hợp đồng à?

— Lộn hợp đồng đã là gì, muốn gặp Lục Hân, tôi đây không ngại bày ra vài trò lưu manh một chút.

Lục Hân điên tiết dưới sảnh, mẹ kiếp quân khốn nạn,mới năm phút trước cô còn thề không bao giờ gặp hắn nữa, Lục Hân nghiến sắp gãy răng, bộ kiếp trước cô giật bồ thượng đế à?  Số cô cần đen thêm chút nữa không? Lục Hân cầm tập tài liệu mà kìm lòng để không ném nó vào sọt rác. Tự nhủ lấy lại bình tĩnh, Lục Hân quay lại vào trong, mấy cái hợp đồng cả ngàn tỉ này lỡ mà bị gì bán thân cô sợ cũng không trả nổi.

Cô thư kí thấy Lục Hân đi không bao lâu liền lại, miệng tô son đỏ chót ấy cười khinh bỉ, buông lời châm biếm:

— Sao?  Thấy bộ dạng giả vờ thanh cao không bằng chút tiền lẻ trong áo Tổng tài tôi nên hối hận muốn trèo lên giường ngài ấy rồi à?  Giả bộ làm gì?  Bẩn thỉu rất hợp với cô mà? 

— Cô có thể nào dùng chút mô trên não cô để nói chuyện với tôi chứ đừng dùng đống nhựa rẻ rúm ở ngực mông cô tiếp tôi được không?  Bẩn thỉu mà hợp với tôi thì ti tiện lẫn hèn mọt chắc được khắc trên cái bản mặt cô lâu rồi.

Lục Hân nhìn khuôn mặt méo mó cô ta, cười lạnh trực tiếp đẩy thẳng cửa vô. "Phạch" Lục Hân không khách khí quăng thẳng tập tài liệu lên bàn, cô chỉ thẳng tay vào Lưu Uy, lạnh nhạt nói:

— Lưu Uy tôi nghĩ đầu anh cũng dạng sâu, hy vọng nói ít hiểu nhiều. Tôi Lục Hân này không muốn dây dưa với anh càng không muốn gặp anh lần nào nữa. Anh đừng phiền tới cuộc sống tôi.

Lục Hân lo chửi bới không để ý trong phòng ngoại trừ Lưu Uy còn ba người khác. Đến khi giọng nói bỡn cợt vang lên, Lục Hân mới vội nhìn xung quanh:

— Thấy chưa?  Cậu đụng vô con cọp cái này làm gì?  Kho lựu đạn ngàn cân này bao nhiêu năm cũng nổ được

Chàng trai thân hình cao ráo, mái tóc nhuộm bạch kim trông có vẻ ngỗ ngược, bên tai còn đeo một khuyên bạc nạm kim cương óng ánh, khuôn mặt cậu ta sáng sủa, hơi phong lưu, đôi mắt lóng lánh cả bầu trời trong đấy, làn da trắng mịn, cà vạt nới lỏng,  miệng thấp thoáng ý cười, giọng nói này quen quen hình như Lục Hân đã nghe đâu rồi.

— Khải Ca, đâu trách Lục Hân được bị Lưu Uy giở trò bỡn cợt với tính cách cậu ấy bảy năm trước đã xé nát Lưu Uy rồi, chửi chút này nhằm nhò gì.

Người với làn da màu đồng, mái tóc hơi xoăn nhẹ bồng bềnh, anh ta có đôi mắt hơi sắc được giấu sau mắt kính kia tạo nên một sư nho nhã, thanh tú, tuy vậy dáng người trên một mét tám lại bộc lộ khí chất đàn ông từng trải trên người anh ta, khác vẻ bất cần đời của người kia, anh chàng này mang sự chín chắn, trưởng thành. Anh ta tuy lật lật mấy trang giấy nhưng miệng không kìm gợn lên nụ cười nhạt. Lục Hân lắc lắc đầu, không phải có cái gì đó quen quen, cái cách giễu cợt này hình như…

— Lưu Uy cậu lấy hợp đồng rồi giải quyết nhanh đi. Mình còn có công việc.

— Ừ

Lục Hân quay sang nhìn người phát ra âm thanh. Ngay khi hai tên kia ra sức vùi dập cô thì người này chỉ lo công việc, mọi thứ xung quanh chẳng liên quan gì tới anh ta. Hai người kia kẻ mang sự ngổ ngáo, bông lưu, kẻ mang vẻ tao nhã, xảo nguyệt người này mang sự băng lãnh của cái giao mùa giữa đông và xuân. Cậu ta giữ nguyên mái tóc đen truyền thống mềm thẳng, cái mũi thẳng tấp ngạo nghễ trên khuôn mặt góc cạnh của anh ta, với chiều cao một mét tám bảy cùng bộ đồ vest đen may phù hợp tỉ lệ cơ thể khiến anh ta vài phần cao quý, cả toát ra loại khí chất khó gần của loài chim ưng cao ngạo mà cô độc nhưng Lục Hân thấy trong ba người có lẽ đât là kẻ bình thường nhất.

— Hết việc rồi chứ?  Tôi đi, xin phép.

— Khoan đã con nhỏ này sau bao năm bà vẫn lựu đạn thế vậy?  Gặp người quen không chào hỏi vội đi rồi à

Khải Ca nắm tay Lục Hân kéo lại, Lục Hân nghe Khải Ca nói mình lựu đạn đột nhiên cô chợt khự lại, hắn sao biết biệt danh huyên náo cả thời cấp ba của cô

— Ông chẳng lẽ… Khải Ca?

— Bingo

— Vậy người lưu manh giả danh trí thức này là Ngô Mạnh Quân hả?

— Lục Hân ba má bà dạy bà cách nhớ tên người khác vậy à?  Kẻ vừa đẹp trai vừa nam tính như tôi sao bà có thể dùng câu tục ngữ thô bạo ấy mà hình dung?

— Tôi chưa lặt trụi lông trên người ông xuống là tôi còn nhân từ rồi

Nhớ ngày đó, Ngô Mạnh Quân lừa cô, hại Lục Hân bị ông thầy dạy Sinh tức tới mức bắt Lục Hân chạy quanh sân trường năm vòng, cô hận không cà mặt hắn xuống đất đạp nát, đáng tiếc lực lượng fanclup lúc đó của hắn ta quá lớn, cô tức nhưng chỉ biết cắm đầu ghi hận. Lục Hân vẫn nhớ đó là buổi chiều, nắng tràn cả sân trường, ông thầy Sinh đầu hói khó tính ế vợ còn đang lảm nhảm cách tính loại giao tử kiểu gen… Lục Hân buồn ngủ hai mắt dính lại. Bỗng phía sau Ngô Mạnh Quân khuề  nhẹ cô:

— Lục Hân lên xoá bảng kìa

Lục Hân ngủ bị đánh thức liền quậu quọ khó chịu, hiên ngang cầm khăn lau bảng lau nhanh chóng rồi về chỗ. Ai ngờ đâu đi gần tới chổ cô ăn nguyên cục phấn, định quay sang chửi thì thầy ném thêm mấy cục nữa:

— Lục Hân em càng ngày càng cả gan, tôi hỏi ai xung phong lên bảng làm bài em dám lên xoá bảng sao?  Em tưởng tôi hiền lành nhân từ lên muốn bắt cái ghế lên đầu tôi ngồi à?

Lục Hân tỉnh ngủ, vội vàng né đòn của thầy. Sau đó cô bị chạy năm vòng sân trường, khi cô tức tối cầm cuốn tập đập " bốp" vô đầu tên Ngô Mạnh Quân hỏi lí do thì hắn ta chỉ ung dung cười nói:

— Thầy giảng nhiều tôi không muốn nghe nên kêu bà xoá bảng thôi .

Lục Hân lắc đầu nhớ lại kỉ niệm khi ấy, thật đáng giận mà. Cô nhìn người còn lại. Cậu ta nở nụ cười nhẹ nhàng, đôi môi nói vài câu đơn giản

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngon #tinh