Chap Hai Mươi Mốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Tôn Khiêm trở về phòng của hai người, anh phát hiện Lạc Nam đã ngủ say trên giường, trên bàn ở quầy rượu có một đĩa trái cây ăn dở, anh đoán em ấy đã ăn một ít trước khi ngủ. Biết được cậu đã có ăn, bên cạnh còn có ly sữa đã uống cạn nên không suy nghĩ nhiều, anh vào rửa mặt rồi leo lên giường, ôm cục bông mềm mại ấm áp chìm vào giấc ngủ ngắn. 

Sáng đến giờ Lạc Nam đi đường xa không quen nên thấm mệt, khi tỉnh dậy đã là mười hai giờ trưa, mặt trời treo ngay đỉnh đầu vùng biển đẹp. Cậu ngủ hơn hai tiếng. Tôn Khiêm thức dậy trước, không có gọi người tỉnh mà chống tay ngắm nhìn dung mạo người đẹp bên gối, cho nên khi Lạc Nam thức dậy nhìn thấy anh bộ dáng say đắm liền đỏ mặt thẹn thùng đánh nhẹ vào ngực anh. Lấy nhau nửa năm rồi, anh ấy đều như vậy.

"Bảo bối đừng đánh, đau tay nhỏ anh sẽ đau lòng nha." Tôn Khiêm ở nơi này rất ít khi gọi tên Lạc Nam mà dùng một danh xưng đại trà chỉ người quan trọng.

Anh dùng bàn tay to lớn ấm áp của mình nắm lấy cái tay nhỏ trắng mịn không tì vết của cậu xoa xoa, miệng nói ra lời nào mật ngọt tràn đến đó, còn hôn hôn tay của cậu làm cho Lạc Nam thẹn thùng đỏ mặt.

Cậu không dùng sức, đánh anh như con thỏ nhỏ cực kỳ xinh đẹp có bộ lông trắng muốt đang dùng chân trước cọ vào ngực người đàn ông cao lớn đẹp trai, rồi sau đó đưa đôi mắt long lanh nhìn người kia phản ứng thế nào. Trong mắt Tôn Khiêm chính là như vậy. May mà Lạc không biết, nếu cậu biết thật không biết nên nói thế nào, so cậu với con thỏ là ý gì đây?

"Cái anh này, kì quá nha." Còn chọc người ta nữa.

Tôn Khiêm chuyển đổi tư thế ôm trọn cậu vào lòng, tay còn lại vuốt vuốt mái tóc đen mượt mềm mại hơn tơ lụa trân quý nhất đời."Anh không chọc nữa, bảo bối không giận không giận."

"Em mới không thèm giận anh." Lạc Nam xoay mặt chôn sâu vào ngực anh phát ra tiếng nói nhẹ nhàng mang theo chút hờn dỗi, âm thanh cứ vậy đi thẳng vào tim gan Tôn Khiêm nhấn anh chìm trong đó.

Ít khi Lạc Nam làm nũng, Tôn Khiêm được dịp vui vẻ phát huy tính cách cưng chiều mà ra sức dỗ dành. Vừa nói những lời yêu chiều, tay anh vừa chuyển sang vuốt ve lưng của cậu, bàn tay ấm áp vuốt cái lưng nhỏ chuyển qua cái eo rồi qua trước bụng xoa xoa theo thói quen thường ngày, sau đó không ngừng dùng môi mình hôn lên mái tóc của Lạc Nam.

"Không chơi với anh nữa nha, toàn nói mấy lời mật ngọt thôi." Lạc Nam thoát khỏi cái ôm âu yếm của Tôn Khiêm chạy xuống giường phồng má, cái anh này có cần đến như vậy không chứ, riết rồi cậu cảm thấy mình giống như đứa nhỏ mới sinh được Tôn Khiêm đối đãi hơn là người yêu đã cưới nhau vậy.

Tôn Khiêm đang say mê bảo bối, thấy người đã chạy ngay trước mắt liền chụp lại đem ôm ấp ở trong lòng hôn hôn cưng chiều. Hai người nghịch nghịch trên giường một hồi cho đã, khoảng hơn mười phút sau thì buông cậu ra. Tôn Khiêm dùng tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn.

"Em đói bụng chưa? Thay đồ rồi chúng ta xuống dùng bữa có chịu không?"

Vừa nói, anh ở trong vali lấy ra hai bộ đồ thoải mái phong cách dạo phố cho hai người. Không có lấy theo nhiều quần áo, Tôn Khiêm chỉ đem hai bộ này theo. Theo tính toán của anh, sau khi ăn xong bữa ăn anh và Lạc Nam sẽ trải qua một buổi vui vẻ ở khu mua sắm nổi tiếng gần đây, cho nên không cần mang theo nhiều quần áo.

"Dạ...hiện tại là buổi trưa rồi, chúng ta thay đồ xong liền xuống dưới ăn luôn a?" Lạc Nam ngồi trên giường hỏi nhỏ. Cậu lần đầu đến đây không thông thạo cho lắm, từ đầu đến cuối là Tôn Khiêm lo liệu cho nên không khỏi tò mò lát sau sẽ ăn như thế nào.

"Anh có đặt phòng ăn riêng, chỉ có hai chúng ta thôi. Nam Nam của anh thật mau quên nha, hôm qua anh có nói với em rồi." Tôn Khiêm nhìn thấy vẻ mặt của cậu liền hiểu ý người anh yêu, lấy xong quần áo dứt khoát đóng vali quay mặt lại cười nói.

Em là giống cái trân quý, rất nhiều kẻ chú ý bất kể tốt xấu trên người em, cho nên đừng nói là trăng mật hay là những ngày du lịch bình thường, anh trước sau đều sẽ làm như vậy. Bảo vệ người mình yêu không có gì không đúng, Tôn Khiêm ngược lại càng ngày càng cẩn thận hơn, có kinh nghiệm hơn.

Nhất là việc khi nãy. Nghĩ đến lúc sáng ở sảnh lớn, sắc mặt của anh nhân lúc Lạc Nam không chú ý toát ra lạnh lùng lãnh đạm, một lời không nói ở sau lưng âm thầm nắm chặt tay rồi từ từ thả ra.

Vì một kẻ không hề đáng, Lạc Nam phải ủy uất chịu thiệt thòi ngay đêm đầu tiên của kì trăng mật. Đừng nói tối nay, đến ngày sau, và sau nữa, Tôn Khiêm không chắc sẽ không có kẻ cố tình chờ sẵn thời cơ đợi anh dại dột đem Lạc Nam ra biển tận hưởng cảm giác ngọt ngào lãng mạn giữa hai người để hành động đều không tốt.

Cho dù lần đi này anh có sắp xếp vài người vệ sĩ tinh anh theo sau, mục đích chính là bảo vệ Lạc Nam phòng chuyện sơ suất, nhưng chuyện phát sinh buổi sáng hôm nay đã làm cho Tôn Khiêm mười phần thì hết chín phần bất an lo lắng, hối hận vì trước lúc đi không gọi thêm vệ sĩ càng nhiều càng tốt.

Chuyến đi này chỉ có người nhà biết được nơi đến của hai người, ngoài ra người ngoài như nhân viên trong công ty chỉ đoán già đoán non mà trúng anh đi cùng Lạc Nam, cho nên suy nghĩ một cách nghiêm túc mà nói, xem ra anh quá tự tin rồi.

Nói anh lo nhiều cũng được, nhưng Lạc Nam không phải chỉ là giống cái quý hiếm mà còn là người anh khẳng định sẽ yêu hết đời này, vả lại tâm anh sinh ra phiền muộn vì bí mật kia, nếu ai đó biết được Lạc Nam là giống cái tóc đen quý hiếm ở thời điểm này thì anh không chắc sẽ bảo vệ tốt cậu. Đây không phải địa bàn của anh, không phải thành phố K Tôn Khiêm một tay che trời. Bất lợi hết năm phần.

"Vậy a. Em quên mất."

Lạc Nam ngượng ngùng trả lời lôi Tôn Khiêm từ suy nghĩ trở lại. Cậu định đưa tay nhận quần áo nhưng người kia không có ý muốn đưa cho cậu, anh nhét hai bộ quần áo trong lòng Lạc Nam rồi đứng lên cúi người xuống bế cậu vào phòng tắm.

"Bảo bối, chúng ta tắm uyên ương." Tôn Khiêm cười cười hôn trán mịn màng thơm bóng trong ngực.

Lạc Nam thẹn thùng. "Anh cho em xuống a."

Không biết bên trong hai người đã làm gì, một lát sau khi hai người quần áo chỉnh tề bước ra có thể thấy sắc mặt Lạc Nam hồng hồng không được tự nhiên, đôi môi còn có chút sưng lên trước ánh mắt vừa yêu vừa đau lòng của người theo sau.

Khi nãy cùng nhau tắm chung hai người có chút đụng chạm, dưới sự dịu dàng của Lạc Nam nhất thời làm lí trí Tôn Khiêm có chút không tỉnh táo đè cậu ra hôn mạnh, đến khi nhịn xuống được nhìn người trong lòng đã bị hôn hết đỏ mặt làm anh không khỏi đau lòng thương xót ngọc ngà. Là anh không tốt, làm bảo bối đau.

"Nam, đừng giận anh, là anh không tốt. " Tôn Khiêm theo sau bóng dáng nhỏ nhắn bước vào thanh máy, anh còn không quên mang theo áo khoác cùng khẩu trang đeo vào cho cậu.

Đường từ phòng nghỉ đến phòng riêng phải qua một nơi đông người, anh không muốn nhiều người dòm ngó Lạc Nam cho nên những thứ này khi ra đường điều phải chuẩn bị. Áo khoác là của anh, khoác vào người cậu liền che kín khuôn mặt không ai có thể nhận ra.

"Chúng ta kết hôn rồi. Anh sao lại đeo kính?" Lạc Nam không giận vô cớ, chuyện ôm hôn đối với Tôn Khiêm cậu không hề bài xích, đương nhiên môi có chút sưng cũng là chuyện bình thường, năm mười phút liền khỏi ngay. Cho nên cậu đáp anh một câu kết hôn rồi xem như đáp án.

Tôn Khiêm thấy bảo bối anh nâng trên tay dễ tính như vậy bèn hạnh phúc ngất ngây, sau lớp mắt kính cong mắt hưởng thụ, không quên dịu dàng trả lời câu hỏi: "Buổi sáng ở sảnh resort anh gặp một chút chuyện, ông chủ resort bất cẩn làm lộ ra danh tính anh cho nhiều người biết. Thiệt thòi cho em rồi, đợi anh dọn dẹp xong hôm sau chúng ta liền không cần như vậy."

Tôn Khiêm không che giấu đem sự tình buổi sáng, một hơi kể lại cho cậu nghe. Ý của anh rõ ràng, nhưng rơi vào tai Lạc Nam nghe thành việc khác. Cậu nghĩ ý dọn dẹp của anh là bao cả khi resort, vậy thì buồn chết, còn đâu không khí nữa.

"Anh, anh định bao cả khu này đuổi hết khách du lịch sao?"

Đến phòng ăn riêng, Lạc Nam ngồi vào ghế Tôn Khiêm kéo ra. Cậu không thích hai người xa cách, Tôn Khiêm không cần cậu mở miệng đã ngồi bên cạnh cậu. Với tính cách của anh ấy, Lạc Nam sẽ không ngạc nhiên khi anh bao cả khu resort lớn này.

"Sao lại thế, chỉ cần nhờ vệ sĩ để ý xem người anh đụng hôm qua có phải cố ý hay không, sợ người kia có âm mưu, nếu không thì thôi." Tôn Khiêm đơn giản hóa câu chuyện trở thành một câu chuyện bình thường, anh không muốn cậu lo lắng.

Một tay để trên bàn, một tay vuốt sửa lại tóc cho Lạc Nam. Anh không muốn người anh yêu nghĩ nhiều về vấn đề không đáng này, lần này đi chơi mục đích là làm cho Lạc Nam vui, còn việc đuổi hết khách anh không có ý định làm, như vậy chẳng khác nào tạo điều kiện thuận lợi cho những người có âm mưu dễ dàng hành động.

Lạc Nam im lặng không nói gì, cậu cười cười nhìn đồng hồ sang trọng Tôn Khiêm đeo trên tay, mặt kim loại của đồng hồ dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng sắc bén phản chiếu trên vách tường.

Thức ăn đã chuẩn bị sẵn sàng. Vì buổi sáng hai người không ăn đã được dọn xuống, Tôn Khiêm không có gọi điện xuống, người của resort cũng không dám tự tiện quấy nhiễu đại nhân vật cho nên chỉ biết liên tục làm móm mới.

Tất cả món mới cho bữa trưa vừa mới hoàn thành cách đây chưa đến nửa giờ để ở lò vi sóng nhiệt độ phòng, phục vụ mang lên vừa vặn hợp miệng. Tôn Khiêm cắn một miếng thịt dê liền nhìn sang Lạc Nam đang ăn ngon lành. Lạc Nam có thói quen ăn món chín hoàn toàn, lại dễ ăn, nếu không Tôn Khiêm có thể lấy lí do mua lại khu này.

Quản lý cùng ông chủ tái xanh mặt mày đứng lóng ngóng lấp ló đợi trước cửa, đợi đến được bóng dáng Tôn Khiêm đại giá quang lâm đến khi trong phòng không có động tĩnh gì ngoài ý muốn mới yên tâm, nhẹ nhõm cõi lòng rời đi. May mắn, lần này thành công nhất định ông sẽ thưởng lớn cho đầu bếp...

Trải qua một bữa ăn lãng mạn ngọt ngào giữa hai người, Tôn Khiêm ôn nhu dùng khăn giấy lau nhẹ nhàng qua miệng của Lạc Nam, anh gọi ra hai ly sữa tươi nóng thay cho rượu vang, nhắc cho cậu về cuộc hành trình tiếp theo của hai người. Anh và cậu ăn xong sẽ đến khu mua sắm lớn gần đây.

Thiên Xứ Tình là tên gọi chung của bãi biển Trai Hy và vùng đất nơi này. Nơi đây có đông người sinh sống, từ lâu được coi như là thành phố thu nhỏ của đất nước, biểu tượng cho sự hài hòa hạnh phúc trong hôn nhân gia đình, cho nên nhu cầu phục vụ cuộc sống không thể thiếu. Khỏi nói, hoạt động ở lòng thành phố thu nhỏ này rất tốt, vừa vặn khu mua sắm sầm uất nhất đặt gần cạnh Trai Hy.

"Chúng ta đi mua sắm hả anh?" Lạc Nam nhìn nam phục vụ chu đáo bưng lên hai ly sữa rồi đi xuống, cậu cúi xuống nhìn ly sữa nóng bốc khói rồi ngẩng đầu nhìn Tôn Khiêm. Anh ở bên cạnh cậu đang dùng muỗng nhỏ khuấy khuấy ly sữa.

Tôn Khiêm mỉm cười nhìn cậu, đôi mắt thâm tình không giảm. Đưa ly sữa đã khuấy nguội qua cho người bên cạnh, anh nói: "Đúng vậy, ngồi một lát xe sẽ đến đưa hai ta đi đến khu mua sắm. Từ lúc chúng ta lấy nhau đến nay em chưa bao giờ tự mình mua sắm quần áo hay bất cứ vật dụng gì cho bản thân, hôm nay em đến thích thứ gì liền lấy, cũng xem như cho anh hiểu về em hơn."

Như anh đã nói, tính cách Lạc Nam người anh yêu quá dễ tính, thứ gì người khác ăn được uống được cậu điều không kén chọn, ngay cả quần áo cũng vậy, đơn giản dễ dùng là được. So với ấn tượng ban đầu và khi hai người ở chung của Tôn Khiêm dành cho Lạc Nam chính là sự đơn giản. Lần đầu nhìn thấy cậu là đơn giản tinh khôi như thiên sứ, khi trưởng thành là đơn giản nhưng không đơn điệu, từ đầu đến thân giấu diếm thế nào vẫn không che giấu thuần khiết tự nhiên mà toát ra.

Có một chuyện, sự thật rằng Tôn Khiêm nửa năm nay chưa vượt quá giới hạn với Lạc Nam. Đúng vậy, anh cùng cậu chưa từng làm chuyện vợ chồng, không phải Tôn Khiêm không muốn hay không có dục vọng, anh là lo sợ mình vấy bẩn sự thuần khiết ấy. Đối với Lạc Nam, anh không có cách nào ngoài sự dịu dàng ôn nhu, mọi mặt như một. Hi vọng người chồng sau này anh lựa chọn cho cậu cũng sẽ như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC