Chap Mười Lăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[ ThienMyNuong: Các bạn liên kết chương bốn và chương mười lăm này để đọc dễ hiểu hơn. ]

"Mỗi khi cảm thấy lòng mình nặng trĩu, anh sẽ ra bờ sông này tìm một nơi vắng vẻ đứng một lúc lâu. Khi ấy, anh sẽ hòa vào từng cơn gió lạnh, mượn cái lạnh ấy làm tê liệt đi cảm giác mệt mỏi công việc mang lại. Bây giờ có em làm bạn, Lạc Nam, anh không muốn cảm nhận cái lạnh lẽo lần nào nữa đâu, nó rất lạnh, rất lạnh, anh chỉ muốn ôm em thôi, cảm giác ấm áp hiếm hoi vất vả anh mới có được, anh không muốn mất đi..."

"Được, em sẽ không bỏ anh đi, không bao giờ bỏ mặt anh. Chúng ta sẽ mãi mãi giữ mối quan hệ thân thiết, khi anh cần em sẽ tâm sự cùng anh. Có được không?"

"Được. Nam Nam."

...


"Bảo bối, em muốn đi chơi sao không gọi điện báo anh? Anh sẽ đưa em đi, ở ngoài nguy hiểm, em đi như vậy anh sẽ lo." Giọng nói nhỏ nhẹ nhu hòa hướng người con trai kế bên, hoàn toàn không ẩn chứa sự tức giận hay kiềm chế gì, tất cả chỉ có quan tâm cùng thương yêu lo lắng. Tôn Khiêm lái xe hướng về nhà chạy đi, khác với bộ dạng gấp gáp nóng vội lúc đi, lúc trở về trên xe đã có thêm một người bên cạnh, thần sắc của anh tốt hơn không ít.

Lần về Tôn Khiêm không đi đường tắt giống Lãnh Cung, xe đen sang trọng hòa vào lòng thành phố náo nhiệt, chạy ngang những trung tâm thương mại cao tầng, những tòa cao ốc lộng lẫy đèn màu, băng qua chạy vùng ngoại ô thành phố. Trên người của Tôn Khiêm vẫn là tây trang công sở, anh chưa thay đồ, nói thẳng ra chẳng còn tâm tình đâu mà thay đồ.

Lúc nãy về nhà, vừa trang bị nụ cười hài hòa đã nghe người làm nói Lạc Nam đi cùng Lãnh Cung đã đi cùng nhau ở bên ngoài, biết tin này anh liền lao ra xe chạy đi tìm, cũng may còn lí trí mang theo điện thoại gọi cho bảo bối không thôi dựa vào trực giác ít ỏi anh thật không biết em ấy ở đâu mà tìm.

Tôn Khiêm từ lúc lấy Lạc Nam anh hiếm hoi đi làm về muộn, ngày hơn năm giờ đã về đến nhà cùng cậu dùng cơm chiều. Lần này ngoại lệ, anh nán lại bàn giao lại công việc để chuẩn bị cho hai tuần du lịch sắp tới cùng Lạc Nam cho thời gian trở về nhà có sự thay đổi. Chuyện Lạc Nam đi chơi Tôn Khiêm không có phản đối, anh chỉ phản đối đối tượng cậu đi cùng.

Dừng đèn đỏ rồi đi tiếp, Tôn Khiêm vừa lái xe vừa cẩn thận nhìn về phía Lạc Nam, em ấy từ khi ở quán nước kia đến khi vào xe đều giữ khuôn mặt ủ rũ, suốt dọc đường đi không nói chuyện cùng anh, cậu chỉ mở miệng gọi tên anh lúc ở quán rồi im lặng đến giờ. Lãnh Cung, con cáo già lươn lẹo ấy không biết rót cái gì vào tâm trí của người anh nâng niu trong lòng?

"Bảo bối muốn ăn bánh ngọt không? Anh mua cho em." Thật ra ở nhà không thiếu, mục đích chính là anh muốn bắt chuyện với Lạc Nam.

Lạc Nam lắc đầu.

Suốt trận đường đi tốn khoảng ba mươi phút, Lạc Nam không nói lời nào, cậu thỉnh thoảng chỉ gật đầu lắc đầu theo câu hỏi của Tôn Khiêm, còn lại đều cúi đầu xuống nhìn vài hai cái tay đặt trên đùi. Đến khi xe chạy vào con đường quen thuộc, cổng mở ra chạy vào ngôi biệt thự còn sáng đèn, Lạc Nam lúc này mới từ từ ngẩng đầu, đôi mắt từ khi nào ửng đỏ nhìn Tôn Khiêm.

"Khiêm, em xin lỗi." Xin lỗi vì đi với người khác, xin lỗi vì làm anh lo lắng cho em. Còn nữa, cái ôm thân mật kia của cậu và Lãnh Cung bị Tôn Khiêm bắt gặp, cậu muốn giải thích, muốn nói không phải như anh nghĩ đâu, nhưng mà, nhưng mà Tôn Khiêm nhìn thấy nửa chữ cũng không nói, anh ấy ôm cậu một cái rồi kéo cậu đi ra ngoài.

Phải rồi, Lạc Nam rơi nước mắt.

Mình có biết anh ấy nghĩ gì đâu mà giải thích.

Tôn Khiêm thấy cậu khóc thì luống cuống tay chân, anh tháo dây an toàn nghiêng người qua ôm người vào lòng vỗ về. Trong lòng anh đầy tự trách, có phải khi nãy bản thân gấp gáp kéo Lạc Nam đi nên làm cho cậu sinh ra sợ hãi hay không? Hay là làm cậu đau ở đâu?Lúc đó anh vì nôn nóng, hành động theo bản năng, thấy được trân bảo bên ngoài liền như kẻ say muốn đem về hang ổ giấu thật kĩ, không muốn để cho ai nhìn thấy mà hoàn toàn quên mất lo cho cảm giác của Lạc Nam. 

"Bảo bối, không khóc, không khóc. Anh làm em đau ở đâu, hay là sợ hãi? Ngoan, đừng khóc." Em khóc anh sẽ rất đau lòng. Tôn Khiêm sờ soạng khắp người Lạc Nam muốn tìm xem nơi nào bị đau, cẩn thận nâng lên nhìn cái cổ tay lúc nãy anh nắm cậu có hằn vết đỏ lên hay không, có nơi nào trầy xước hay không.

Thấy Tôn Khiêm một mặt nóng lòng, Lạc Nam không nỡ bèn cố thu ngược nước mắt vào trong, tay nhỏ quẹt ngang khuôn mặt vô tình tạo thành một đường lem luốc như con mèo nhỏ, không thấy xấu ngược lại càng dễ thương.

"Không, anh không có làm em đau...Em..." Cái ôm khi ấy, đến cái nắm tay đều rất nhẹ nhàng, Tôn Khiêm không làm cậu đau mà ngược lại Lạc Nam sợ chính cậu làm Tôn Khiêm đau lòng. Cậu nghĩ kĩ rồi, dù gì cũng nên nói ra, nếu Tôn Khiêm giữ trong lòng cậu cũng không có tâm trạng nào vui vẻ qua ngày được.

Trước mắt là ánh đèn màu vàng nhạt ấp áp trong biệt thự chiếu ra, từ kính xe nhìn ra có thể thấy đài phun nước giữa sân, dòng nước chuyển động chảy uyển chuyển dưới ánh đèn về đêm óng ánh và đẹp làm sao. Khung cảnh quen thuộc này, cậu sống nửa năm nay.

Lạc Nam thoát ra hoài niệm, sục sùi rồi từ từ hết khóc hẳn, cậu nhìn anh nói nhỏ:

"Khiêm, chuyện anh Cung không phải như anh nghĩ. Em với anh ấy không có gì nhau, lúc nãy, lúc nãy là anh ấy đau buồn chuyện riêng nên, nên em..." Nên Lạc Nam mới ôm để an ủi Lãnh Cung. Khi Lãnh Cung chảy máu mũi, anh ấy nói là anh ấy bị bệnh, bị bệnh nặng lắm, bệnh đến mức khi đứng thẳng lên không vững nên Lạc Nam dùng thân mình chống đỡ cho Lãnh Cung, khi ấy cậu rất lo lắng.

Cảnh này khi đó là hai người đang ôm nhau, Lạc Nam không phủ nhận, chỉ là vừa lúc đó Tôn Khiêm bước vào nhìn thấy tất cả.

Lạc Nam sợ, cậu sợ Tôn Khiêm sẽ nghĩ rằng cậu không còn thật lòng với anh nữa mà ghét bỏ cậu, chán ghét không muốn chung đụng cậu. Cậu không có, thật sự trong lòng cậu chỉ có mỗi một mình Tôn Khiêm. Anh Cung, anh Cung và cậu kết bạn với nhau, mối quan hệ cũng chỉ là bạn bè quan tâm nhau, đối với Lãnh Cung hoàn toàn không có tâm tư riêng nào.

Tôn Khiêm nghe Lạc Nam nói liền ngây người ra, ngay sau đó anh lập tức hiểu được vấn đề. Ra là em ấy lo sợ anh ghen. Em ấy khóc là vì anh.

Tay vuốt lại mái tóc mềm mại thẳng thớm của người yêu, những sợi tóc mượt đến mức làm tay anh trơn trượt như chạm vào dòng nước ấm. Tôn Khiêm điều chỉnh hơi thở và hành động của mình bình tĩnh, cân nhắc bản thân không nên hoảng loạn làm cho người con trai trước mặt sợ hãi.

"Sao lại như anh nghĩ không như anh nghĩ? Bảo bối, em đừng sợ, anh không có tức giận chuyện gì, cũng không có ghen tuông bừa bãi, anh tin tưởng em."

Tôn Khiêm định nói thêm, thật ra cậu có thể thú thêm người đàn ông khác làm chồng hai, chồng ba thậm chí còn nhiều nữa nếu cậu thấy họ thuận mắt, anh sẽ là người đứng ra làm chủ hôn. Địa vị của Lạc Nam trong xã hội này đối với những cái kia hoàn toàn bình thường. Nhưng rốt cuộc Tôn Khiêm vẫn không nói ra điều này, rõ ràng anh hiểu rõ cậu không có ý gì với Lãnh Cung thì sao lại dầu đổ thêm lửa gây cho Lạc Nam hoảng loạn hơn được?

Huống hồ, họ còn phải sắp đi chơi nữa mà. Nếu để những chuyện không đáng này chi phối, hai tuần đi chơi sắp tới sẽ không có ý nghĩa.

Suy nghĩ như vậy, Tôn Khiêm dần khôi phục toàn bộ tỉnh táo, trả lại con người ôn nhu như những ngày trước.

"Anh, anh tin tưởng em đúng không?" Lạc Nam nhìn Tôn Khiêm khôi phục hoàn toàn bộ dáng ôn nhu hoàn toàn mới bắt đầu hỏi nhỏ, cậu sợ anh để bụng. Chuyện kia lúc cha mẹ trách móc anh cậu còn nhớ, bây giờ lại đến chuyện này, Lạc Nam càng nghĩ càng cuống cuồng lên. Tại sao cậu lại tệ đến mức như vậy chứ?

Tôn Khiêm lúc này chỉ có dịu dàng, anh liên tục bênh vực bảo bối của mình: "Đương nhiên là tin tưởng, bảo bối của anh tính tình ra sao làm sao anh không hiểu cho được. Lúc nãy anh thấy rõ ràng là Lãnh Cung ôm em, đều là do Lãnh Cung."

Anh, anh Cung.

"Không, không phải. Anh Cung nói buồn việc riêng nên mới ôm em, còn cái kia anh nhìn thấy là lúc anh ấy đang chảy máu mũi, anh ấy bị bệnh..." Lạc Nam sợ anh hiểu lầm gấp gáp giải thích. Hai anh là bạn, cậu không muốn vì cậu làm tình bạn giữa hai người rạn nứt.

Chảy máu mũi sao? Tôn Khiêm nhớ đến cái khăn giấy thấm máu để ở trên bàn nước lúc ở quán, mới đầu còn tưởng Lạc Nam em ấy có chuyện gì nên gấp gáp chạy lại kiểm tra, khi không thấy có thương tích thì an tâm liền không để ý đến cái khăn. Giờ Tôn Khiêm bình tĩnh lại, ra là của Lãnh Cung.

"Lãnh Cung từ nhỏ có bệnh, khi xúc động rất dễ chảy máu mũi. Em yên tâm, bệnh không nặng, hắn ta vẫn khỏe mạnh sống đến già." Tôn Khiêm dỗ theo suy nghĩ của Lạc Nam, không chống đối an ủi thêm, trong lòng sớm đã rõ như đèn điện soi.

Bệnh cái gì? Bệnh nhìn cái đẹp hưng phấn quá nên xuất huyết mũi trước? Tôn Khiêm còn nhớ rõ vẻ mặt của Lãnh Cung khi ở quán nước, tay hắn cầm khăn giấy mà ánh mắt nóng rực nhìn vào vùng eo của Lạc Nam không rời. Lúc đó anh lo cho Lạc Nam nhiều hơn, không thì anh đã đấm cho hắn mấy phát.

Nhỏ không có người yêu, lớn âm mưu giựt vợ bạn thân. Không có liêm sỉ.

Quả thật mà nói  anh không nghĩ Lãnh Cung đi đến nước này.

Ban đầu hắn kết bạn cùng Lạc Nam anh đã sinh ra nghi ngờ, nhưng nhìn thấy sự vui vẻ vì có bạn mới của Lạc Nam nên mấy lần anh nhịn đi không nói về thân thế Lãnh Cung cho cậu biết, kết quả bây giờ biết hắn có tình ý với bảo bối anh cũng không biết cách nào mà chặn được. Tôn Khiêm chợt nhớ ra, từ lúc hai người Lạc Nam và Lãnh Cung biết nhau, Lãnh Cung hắn chưa từng mở miệng gọi Lạc Nam một tiếng anh dâu.

Người con trai của anh suy nghĩ trong sáng, đầu óc linh hoạt thông minh, đối nhân xử thế như lẽ thường tình, làm sao nhìn ra con người gian manh xảo trá giống như Lãnh Cung.

"Bảo bối, tin anh, anh không có nghi ngờ gì em, anh yêu em còn không hết mà tại sao còn nghi ngờ em. Còn nhớ lúc mới cưới anh đã hứa gì với em không?" Tôn Khiêm ánh mắt ôn nhu nói tiếp.

"Lúc đó anh đã hứa với em suốt đời sẽ tin tưởng em, không làm em khóc. Haz, bây giờ làm em khóc mất rồi." Tôn Khiêm bộ dáng đau lòng, anh đưa môi hôn lên cái trán nhỏ quen thuộc, đem mùi hương của mình hoa vào Lạc Nam giúp cậu an thần.

Lạc Nam nhìn anh, trong đôi mắt là một mảnh trong suốt như mặt hồ nước mưa không động sóng. Cậu như con chim nhỏ dè dặt, nhìn thật lâu vào mắt Tôn Khiêm, mãi đến một lúc lâu sau khi xác định lời anh nói là thật mới an tâm dần bỏ tảng đá nặng đè nén trong lòng xuống. Lạc Nam bật khóc lần nữa, cậu nhào vào lòng Tôn Khiêm đem đầu mình vùi sâu vào ngực anh.

"Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã tin em."

Cậu biết lấy tư cách của mình có thể lấy nhiều người chồng cùng sống với nhau suốt đời, chính vì điều đó nên Lạc Nam càng lo hơn, cậu lo lắng Tôn Khiêm sẽ bắt đầu xem đoạn duyên tình giữa hai người như ly nước nhạt, theo thời gian nhạt dần nhạt dần đi.

"Tôn Khiêm, anh tin tưởng em. Em sẽ không lấy một ai khác nữa, sẽ không đâu, anh đừng lo lắng có được không?" Lạc Nam từ trong ngực anh ngẩng đầu tuyên bố, cậu muốn lập với Tôn Khiêm một lời đảm bảo để anh có thể an tâm.

Lạc Nam, cậu không muốn để người đàn ông bên cạnh mình ngày ngày ôm mình trong lòng mà thấp thỏm lo cậu để mắt đến người khác, rồi phải nhịn đau chia sẻ người bản thân yêu cho người xa lạ. Cảm giác đó không hề dễ chịu, Lạc Nam không muốn nhìn thấy Tôn Khiêm chịu đựng loại cảm giác ấy, chuyện này tuyệt đối không nên xảy ra nhất là khi cậu và anh là người đã kết duyên trăm năm.

Tôn Khiêm không trả lời ngay, anh chỉ cười dung túng nuông chiều nhìn cậu, nhưng ở trong lòng rơi vào trầm tư...

"...Nam, chuyện này không thể nói trước được. "

Từ khi xuống xe đến lúc anh ăn cơm tối cùng Lạc Nam, khi hai người cùng nhau tắm rửa, cùng leo lên giường nằm, Tôn Khiêm mới cất tiếng trả lời Lạc Nam vấn đề hai người ở trong xe.

Bảo bối, việc này không được

Tôn Khiêm suy nghĩ. Nếu nhưng những lời này nói ra từ một đôi khác có thể người làm chồng giống như Tôn Khiêm sẽ sung sướng đến chết ngất, nhưng Tôn Khiêm thì khác, anh không thể vui vẻ được. Như nụ cười lúc ở trên xe, anh có thể bày ra vẻ mặt tươi cười trước mặt bảo bối của mình, làm cho cậu an tâm.

Điều này từ trước anh đã nghĩ rồi, từ khi rước Lạc Nam về anh đã sớm chấp nhận việc cậu tìm thêm vài người về. Thậm chí, Tôn Khiêm đã tính toán đến chuyện tuyển chọn những người ưu tú có thể bảo vệ, thật lòng yêu thương, nuông chiều Lạc Nam đến cuối đời, không để cho cậu chịu cực một ngày một giờ nào.

Anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cậu, lúc nào cũng chăm sóc tốt được cậu. Lạc Nam còn nhỏ, còn chưa bước qua tuổi hai mươi, cuộc đời còn quá dài, tuổi trẻ còn chưa trải qua, quá nhiều thứ để hưởng thụ, để trải nghiệm. Khả năng của anh chỉ lớn mạnh ở thành phố K, anh không thể một tay che trời, nếu ngày nào đó bị phát hiện, Tôn Khiêm không thể hoàn toàn che chở được Lạc Nam.

Nhìn người con trai bên cạnh say ngủ, ngũ quan nhu hòa đẹp như thiên sứ nhỏ, cái tay nhỏ nhắn trắng nõn đặt bên gối bên cạnh mái tóc đen mượt như nước, ánh mắt anh không khỏi tỏ ra ôn nhu. Bàn tay cẩn thận vuốt lại những sợi tóc dính ở trên khuôn mặt, có lẽ hôm nay em ấy mệt rồi. Tóc mềm mại quá, như chạm vào loại tơ lụa thượng hạng vô giá.

Lạc Nam, giống cái đặt biệt trân quý đang bị chính phủ truy tìm gắt gao, làm sao mà anh không biết được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC