27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Anh ngồi dưới bóng cây uống nước xem kịch bản, lát nữa là cảnh phối hợp diễn của Hách Nhã và Minh Nhã cũng là lần đầu cô với Lữ Thư Quân diễn chung. Cô biết mình còn nhiều thiếu sót, không giống Lữ Thư Quân đã quay 2 bộ phim ngắn liền đang thảo luận góc quay cùng quay phim.

"Chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu thôi!"

Thái Anh đưa kịch bản cho Trần Mạt, sửa sang lại cổ tay áo, chậm rãi tiến vào cảm xúc.

"Được rồi, bái kiến Ninh quý phi đi." Hoàng Thượng đánh gãy lời hàn huyên của Hoàng Hậu, nhàn nhạt nói.

Hách Nhã sửng sốt, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Hoàng Thượng, nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc kia, nàng xác định chính mình không có nghe lầm liền không buồn liếc mắt tới Ninh quý phi một cái, trong mắt hiện lên một mạt trào phúng, thu hồi bộ dạng mềm mại ôn nhu vừa rồi, mở miệng châm chọc: "Phụ hoàng, có lẽ là nhi thần bên ngoài nhiều năm, lễ nghĩa không được học nhiều, cư nhiên không biết ta còn phải hành lễ một tiểu với thiếp?"

Hách Nhã đột nhiên tỏ thái độ cường ngạnh cùng ngữ khí châm chọc làm mọi người ngẩn ra, Hoàng Thượng nghe thấy lời mỉa mai đó thì cực kì tức giận, gằn giọng : "To gan!"

Hách Nhã nhìn nam nhân cao cao tại thượng, trong mắt một mảnh lạnh lẽo, nhưng nàng cũng biết lúc này không thể làm to chuyện, chỉ có thể nhịn, hạ giọng : "Phụ hoàng bớt giận, Người có chỗ nào không hài lòng hãy nói, nữ nhi sẽ sửa."

"Trẫm thấy lễ nghĩa của ngươi quả thực nên tìm ma ma hảo hảo giáo dưỡng lại đi. Người bên cạch ngươi toàn là không khí sao. Người đâu, mang công chúa ra ngoài phạt 30 trượng cho ta."

Hách Nhã lạnh lùng nhìn ông cười khẽ : "Từ biệt 13 năm, Phụ hoàng quả thật khiến nữ nhi có một ngày gặp trở về không thể quên."

Đại điện một mảnh lặng im, đột nhiên một nữ nhân ngồi bên cạnh chính điện đứng lên, "Tỷ tỷ không cần sinh khí, mặt khác huynh đệ tỷ muội ngày thường ở trong cung cũng thường hướng mẫu phi hành lễ, phụ hoàng chỉ là nhất thời quán ý, cũng không có ý khác." Nói xong liền đi lên trước giữ chặt tay Hách Nhã.

Hách Nhã khóe môi nhẹ cong, đem cổ tay chậm rãi rút ra, căn bản không để nàng trong mắt hỏi: "Ngươi là ai?"

Minh nhã sửng sốt, có chút xấu hổ nhìn xem bốn phía, cười gượng nói: "Ta là Minh Nhã, khi còn nhỏ......"

Hách Nhã nghiêng nghiêng nhìn sang, trong mắt khinh thường làm nàng quả thực nói không được, có chút hoảng loạn đi về phía trước một bước.

"Cắt!", Hàn Phong quát to: "Lữ Thư Quân, cô bị cái gì vậy hả? Lời thoại của cô đâu? Bị cô ăn rồi sao?"

Lữ Thư Quân sắc mặt đỏ bừng, liên tục cúi đầu xin lỗi, cô không thể tin nổi, ánh mắt xem thường vừa rồi của Phác Thái Anh như một con dao găm thẳng vào người cô, trong nháy mắt có cảm giác mình không xứng nói chuyện cùng đối phương vậy. Cô nắm chặt tay khống chế cảm xúc, hướng Phác Thái Anh nói: "Thực xin lỗi, chúng ta diễn lại lần nữa."

Phác Thái Anh đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt vẫn mang vẻ châm chọc như vừa rồi, Lữ Thư Quân trong lòng hơi sửng sốt, cô ta chưa thoát vai sao? Này cũng quá kinh người rồi.

Chờ đến khi hoàn thành cảnh quay hôm nay, Lữ Thư Quân sờ lót lông sau lưng, đã hơi ướt rồi, kéo thân nhỏ hướng về phía ghế ngồi, có trời mới biết cô vừa dùng toàn bộ linh hồn cùng thể xác để theo kịp Phác Thái Anh. Ngày đó Hàn Phong nói Phác Thái Anh là diễn viên trời cô còn không tin, hiện tại cô rốt cuộc biết những lời này chính là có ý tứ gì. Cô cư nhiên còn vọng tưởng áp chế đối phương, cuối cùng ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo!

Các diễn viên khác đã đi nghỉ hết nhưng Thái còn đứng tại chỗ, tư thái ngẩng cao, thịnh khí lăng nhân, Hàn Phong nhìn nhìn màn hình, bảo camera quay một đoạn ngắn rồi gật đầu hài lòng bảo trợ lý :" Thêm cảnh này vào."

Trân Ni vẫn luôn đứng ở bên cạnh Thái Anh, nhìn đoàn phim mọi người đã giải tán gần hết, diễn viên cũng chuẩn bị tẩy trang, sốt ruột nói: "Thái Anh, chuẩn bị cho cảnh tiếp theo ." Thái Anh thở dài một hơi rồi an tĩnh gật đầu, đi vào phòng hóa trang.

Chính Quốc ngồi ở trong xe xem tin nhắn Thái Anh mới gửi: "Em vẫn còn vài cảnh nhưng sẽ kết thúc nhanh thôi. Khi nào xong em gọi lại cho anh nhé."

Cậu tắt điện thoại rồi hướng phía ghế lại nói : "Tuấn ca, vất vả rồi!"

Kim Nam Tuấn bất đắc dĩ thở dài: "Tôi không phải là lo cho cậu sao. Mai đã phải đi tập trung rồi, nhỡ có chuyện gì..." nhưng thấy Chính Quốc lại chú tâm vào điện thoại thì lại nuốt những lời định nói vào lòng.

Trân Ni đang xem Thái Anh quay phim thì nghe tiếng tin nhắn của Chính Quốc gửi tới nói cậu sắp tới trường quay thì liền trả lời Thái Anh hôm nay còn có cảnh quay chưa rõ bao giờ hoàn thành.

Chính Quốc hơi có chút thất vọng, lẩm bẩm nói: "Mình cũng muốn tới xem Thái Anh diễn."

Vừa dứt lời, Nam Tuấn lập tức dừng xe, nhìn cậu cảnh cáo: "Tuyệt đối không cho phép, với cái thân hình này của cậu vừa tới gần phim trường liền sẽ lập tức bị người ta phát hiện. Còn ngại Thái Anh hiện tại chưa đủ phiền sao?"

Chính Quốc có chút không cao hứng xụ mặt, lại cúi đầu nhìn điện thoại, lúc sau uể oải nói: "Đi khách sạn chờ cô ấy, cái này hẳn là được chứ ?" Nam Tuấn nhìn cậu, lắc đầu, chậm rãi khởi động ô tô.

Trân Ni tính toán thời gian quay xong, thấy trợ lí của Miện Lăng Phi cũng đứng ở một bên chờ, suy nghĩ một chút, đi qua đối hắn nói: "Xin lỗi, tôi có thể nhờ anh một việc được không?"

Trợ lí của Miện Lăng Phi - Tiểu Trần, từ khi Miện Lăng Phi xuất đạo vẫn luôn đi theo hắn, thấy trợ lí của Phác Thái Anh có việc nhờ vả, nghĩ tới mấy ngày này Miện Lăng Phi vẫn luôn hỏi thăm bối cảnh Phác Thái Anh, liền cười nói: "Có việc thì cứ nói, đừng khách khí."

"Là như thế này, tôi hiện tại có việc phải đi ra ngoài một lúc, một lát nữa khi được nghỉ anh có thể nói với Thái Anh một tiếng được không, tôi sợ em ấy không thấy tôi sẽ sốt ruột."

Tiểu Trần xua xua tay hào phóng nói: "Cô có việc thì cứ đi đi, chuyện này giao cho tôi. Yên tâm đi!" Trân Ni cảm ơn một tiếng rồi chạy về khách sạn.

Sau khi quay xong cảnh cuối của ngày hôm, Thái Anh nhìn quanh bốn phía, ngày thường khi cô quay xong thì Trân Ni tỷ sẽ liền chạy tới nhưng lúc này không thấy bóng dáng cô ấy đâu cả, đang nghi hoặc nhíu mày thì liền thấy Tiểu Trần đi tới, nói Trân Ni có việc gấp cho nên về khách sạn trước .

Thái Anh tự mình thu thập mọi thứ rồi quay về khách sạn. Nơi ở cách phim trường không tính là xa, đi bộ đại khái khoảng 20 phút, cô nhìn di động, thấy một tin chưa đọc từ Chính Quốc, một chữ: Được.

Muốn gọi điện lại cho anh nhưng đầu kia chỉ toàn báo bận, cô dẩu miệng, tiếp tục chậm rãi hướng khách sạn đi đến. Đi không bao lâu thì nghe tiếng còi xe phía sau, theo quán tính Thái Anh đi sát vào ven đường, lại phát hiện chiếc xe kia chạy đến bên cạnh cô thì chậm rãi dừng lại, của xe hạ xuống xuất hiện một gương mặt quan thuộc.

"Đi thôi, tiện đường cùng nhau trở về." Miện Lăng Phi cười nói.

Thái Anh nghĩ tới lời Trân Ni từng dặn, tuyệt đối phải bảo trì khoảng cách với người khác, liền lắc đầu: "Không cần đâu, cũng không xa lắm, cảm ơn anh."

Miện Lăng Phi nhìn bộ dạng đề phòng kia, đột nhiên bật cười: "Đi lên đi, xung quanh không có người khác, khi tới khách sạn thì em xuống trước là được."

Thái Anh vẫn là lắc đầu cự tuyệt, Miện Lăng Phi bất đắc dĩ nói: "Tôi sao có thể đêm hôm để một cô gái đi ngoài đường một mình được" Nhìn đến cô không dao động, hắn vừa buồn cười vừa tức giận mở cửa xe: "Vậy tôi đành phải cùng em đi bộ về thôi."

Thái Anh sửng sốt, vội vàng xua tay: "Không cần không cần, tôi tự mình về là được!" Bọn họ hai người cùng nhau trở về, nhỡ trên đường bị chụp được thì phải làm sao.

Miện Lăng Phi đã đi xuống xe, đứng cách cô một mét, nói: "Đi thôi."

Cuối cùng Thái Anh vẫn là đi lên xe cùng hắn.

Miện Lăng Phi nhìn cô gái ngồi như muốn dính chặt vào kính xe kia, trừ lúc lên xe nhỏ giọng nói câu "Cảm ơn" sang liền an tĩnh giống như không tồn tại, mở miệng gợi chuyện: "Em không kí hợp đồng với Mạch Yến vì còn có lựa chọn tốt hơn sao?"

Thái Anh quay đầu nghi hoặc nhìn hắn thắc mắc sao anh ta lại biết chuyện của cô. Nhưng chợt nhận ra, hắn ở trong giới lâu như vậy, lại khá thân với Mạch Yến, biết chuyện này cũng không kỳ quái, nghĩ đến đây, cô bình tĩnh trả lời: "Không có."

Miện Lăng Phi dựng lỗ tai, chuẩn bị nghe cô giải thích thôi, ai biết cô nói xong hai chữ này liền im lặng quay qua nhìn cảnh vật bên đường, Miện Lăng Phi khóe miệng khẽ run, đây là trả lời xong rồi?

Thái Anh xuống xe ở nơi cách khách sạn không xa, vừa mới mở cửa phòng liền có bàn tay mạnh mẽ nắm tay cô kéo vào trong, mặt cô va phải một khuôn ngực cứng rắn.

Chính Quốc đợi nửa ngày, nhưng người trong ngực không có vẻ gì hoảng sợ hay có ý địch hét lên cả. Hắn mới vừa cúi đầu, liền nhìn đến một đôi mắt sáng lấp lánh đang nhìn chính mình, trên mặt treo ý cười vui vẻ lại kinh hỉ.

Chính Quốc ôm cả người cô đi vào phòng, hỏi: "Như thế nào một chút đều không kinh ngạc, Trân Ni tỷ nói cho em là anh tới sao?"

Thái Anh thoát khỏi cái ôm của anh, cười lắc đầu "Không có. Nhưng khi anh nắm tay em thì em liền biết", ngón tay chọc chọc bắp tay săn chắc của anh: "Chỉ có tay anh mới có lực như "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net