#8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chung Thần Lạc, anh mau dậy!!!

Chí Thành đã thức dậy từ sáng sớm, sớm tới mức cậu còn không dám tin là mình đã làm được việc đó. Vì một cái lí do rất là xàm lờ là cậu không thể ngủ với trai đẹp, bởi hầu hết là cậu đều nằm ngắm anh ngủ không. May thay Thần Lạc anh ta ngủ say như chết. Không thì cậu đây không biết nên chui đầu vào cái xó xỉn nào luôn.

- Tôi.. tôi ngủ nhiều đến vậy sao??

Thần Lạc tỉnh dậy, dui dụi mắt. Rồi nghiên người qua ngắm nhìn cậu.

- Anh còn hỏi, tôi còn có ý định mang anh bán sang nước ngoài nữa kia.

Chí Thành khinh bỉ mà đáp lại.

- Tôi thường không hay dậy muộn, chắc là có em nằm bên cho tôi ôm nên tôi mới ngủ ngon như vậy đấy.

Sau đó anh liền nở một nụ cười tươi, hai mắt híp lại như một chú mèo đáng yêu khiến cậu có hơi ngẩn người. Phải một lúc sau mới có thể thức tỉnh.

- Anh...anh mau dậy ăn sáng, tôi không ngại mà vứt đi đâu đấy.

Nói rồi cậu liền quay lưng bỏ đi.

Thần Lạc nhún vai một cái sau đó nhanh chóng vào nhà nhà tắm để vệ sinh cá nhân. Anh đây không muốn hối hận vì bỏ lỡ thức ăn của người thương đã cực khổ nấu cho anh đâu nha.

- Chí Thành à, tay nghề của em thực sự giỏi đấy.

Thần Lạc ngồi vào bàn ăn mà tấm tắc khen ngon. Quả thực là thức ăn cậu làm rất ngon, ngon đến nỗi khiến người ta phải muốn ăn thêm nữa. Nhưng thật đáng tiếc nó chỉ có một phần.

- Anh là heo chắc, ăn gì mà nhiều thế??

Chí Thành thu dọn bát dĩa cho vào chậu. Tí nữa sẽ có người dọn dẹp, bởi vì đây là khách sạn mà. Hỏi tại sao cậu không xuống dưới mua mà lại nấu bữa sáng là vì cậu ngồi không cũng chả biết là gì tiện thể làm việc đôi chút, với lại cái tủ lạnh cũng đặt lù lù trước mặt cậu đã thế bên cạnh đó đồ nghề cũng đầy đủ. Hỏi làm sao cậu kiềm chế cho được?

- Chí Thành, thắt cà vạt cho tôi!

Thần Lạc vừa mới vào phòng thay đồ, một lúc sau đi ra với bộ âu phục chỉnh chu và một chiếc cà vạt đặt ở trên tay, gương mặt nghiêm túc đưa chiếc cà vạt ra trước mặt cậu ra lệnh. Chí Thành đang ngồi nghịch điện thoại ở sofa nghe anh nói vậy, đôi mày cậu liền cau lại nhìn anh nhưng rồi cậu cũng đứng dậy thở hắt ra một hơi tiến đến thắt cà vạt cho Thần Lạc.

- Chí Thành, em thấy không? Trông chúng ta thật giống vợ chồng.

Anh mỉm cười tươi đưa tay vẹo má cậu

Chí Thành nghe anh nói vậy liền đen mặt lại nắm lấy cà vạt thắt chặt lại.

- A! Em...Là đang cố ý sát hại chồng.

Thần Lạc ôm cổ nói.

- Nhanh đi làm đi, tôi không có thời gian mà trêu đùa với anh đâu.

Thắt xong cà vạt cho Thần Lạc, Chí Thành bình thản tiến tới sofa ngồi xuống đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại lên nghịch, cậu phải cố gắng để mà tịnh tâm nếu không cậu cầm dao lên mà xiên anh mất. Nếu mà giết anh thì cậu cũng không biết mình ở đâu đâu. Mà về với mẹ "hiền" thì cậu cũng bị bà cho ăn mấy cái tát hoặc bị từ mặt đuổi ra khỏi nhà là cùng. Nói gì thì nói trước tiên là cậu phải thật bình tĩnh, Oke! Chí Thành, mày làm được mà.

Thần Lạc không nói gì chỉ cười nhẹ rồi liền đi luôn.

Thần Lạc ngao ngán cầm chiếc điện thoại trên tay, thấy anh đi rồi mới vội vàng gọi cho ai đó.

"Chung Thần Lạc!! Anh được lắm, dám gắn con chip theo dõi sau lưng tôi. Được thôi, tôi đây sẽ làm cho anh ghen đến chết!"

- Alo anh yêu à, em thiệc nhớ anh quá đi thôi!!

Chí Thanh thấy đầu dây bên kia bắt máy, cậu liền giở giọng nũng na nũng nịu. Cậu không dám mở lớn tiếng sợ kế hoạch sẽ đổ bể. Đồng thời cũng có một người nào đó đang tức giận ngồi trên chiếc BMW nghe thấy. Hai bên tai của Thần Lạc đều là tai nghe, anh nhếch mép nghe tiếp cuộc nói chuyện giữa cậu và đầu dây bên kia.

- Mày, hừ.... Gọi tao có việc gì???

Đầu dây bên kia nghe có vẻ tức giận.

- Anh à~ em muốn đi shopping. "Chồng" của em á, anh ta đi từ sáng sớm, hay anh sang bên đây đi. Không có ai ở nhà em buồn lắm, bé con muốn chơi với anh hui à~

"Ọe" nghe câu này xong cậu cũng tự thấy buồn nôn cho mình. Địu, kinh vãi!! Sao mình có thể nói ra những câu đó được cơ chứ???

Đầu dây bên kia không nói gì thêm liền im lặng cúp điện thoại cái rụp. Chí Thành đơ mặt ra, trong đầu toàn những câu chửi thề

"Fucking Trịnh Thành Xán, làm ông đây đổ bể cả kế hoạch rồi. Thế này kiểu gì cũng bị Thần Lạc anh ta cười cho thối mũi...."

Chí Thành bây giờ mới nhận thức được liền nổi giận bấm máy gọi tiếp. Đầu dây bên kia lại bắt máy một lần nữa.

- Đù mé Trịnh Thành Xán mày làm vậy mặt mũi tao còn để đâu được nữa. Ít ra cũng cùng với tao mà phối hợp cho nó ăn ý xíu đi chứ!!!

- Chú mày định trêu Thần Lạc đó hả??

Trịnh Thành Xán lơ mơ hỏi.

- Mày biết rồi còn hỏi.

- Vậy hả, vậy nếu tao nói thằng "chồng" của mày hiện đang ngồi ngay bên cạnh tao thì mày có tin không??

Nói xong Thành Xán liền đưa máy cho ai đó đang ngồi người đến run cả người kia. Cười như chưa từng cười nói.

- Hả hả?? Cái quần gì thế, nè Thành Xán đừng có dọa tao, không có dui đâu á nha!!

Chí Thành mặt lo sợ, lí nha lí nhí nói vào điện thoại.

- Chí Thành à, em làm tôi buồn cười quá!!!
Đầu dâu bên kia là giọng trầm ấm không bao giờ cậu quên được. Trong đầu cậu hiện tại đang bùng nổ.

"CON MẸ NÓ CHUNG THẦN LẠC, ANH DÁM TRÊN TÔI!!!"

- Tối nay về tôi nhất định sẽ phạt em.

Sau đó anh trả điện thoại lại cho Thành Xán. Đôi vai vẫn run lên bần bât. Thành Xán nhìn cái điện thoại đã tắt từ lâu, sau đó nhìn Thần Lạc với một ánh mắt kì thị.

"Bố hai thằng điên, mới ban ngày ban mặt mà sinh nỗi trêu nhau làm cái beep gì vậy không biết??"

- À, cậu mau lên với Chí Thành đi, tôi cá chắc em ấy đang thu dọn đồ đạc ở trển đấy.

Thần Lạc quay người nở một nụ cười tươi vô cùng. Thành Xán cũng không ý kiến gì liền rời khỏi xe mà đi ra ngoài. Cậu đây mới sáng sớm đã bị vệ sĩ của Thần Lạc đón mời đến chỗ của Chí Thành. Không muốn cho lắm thế nhưng cậu vẫn bị lôi đi. Thế giới này sao mà thật bất công quá đi.

CẠCH

Thành Xán mở cửa bước vào, thấy tình hình hiện tại con mẹ nó sao mà đúng quá. Chí Thành đang điên cuồng dọn hành lí để chuẩn bị rời đi. Cậu đây tự hỏi Thần Lạc thật sự đi guốc trong bụng Chí Thành hay sao?

- Ê, mày đang làm gì thế???

- Mày không thấy sao còn hỏi? Là đang chuẩn bị thoát khỏi địa ngục đây. Mau mau lại đây giúp tao đi.

Thành Xán không nói gì chỉ chầm chậm đi lại, đánh vào đầu Chí Thành một cái.

- Mày đi là mày đi kiểu gì?? Đây là khách sạn của Thần Lạc, ở dưới toàn là vệ sĩ của cậu ta không. Mày nghĩ mày thoát được sao??

- Ừ nhỉ...Nhưng mà...

Chí Thành một lúc sau mới thông não, thế nhưng lại khóc không ra nước mắt.

- Thành Xán à... Mày làm ơn giúp tao đi mà.

Chí Thành cúi xuống mà cầu xin tha thiết.

- Thôi, vụ này miễn bàn nha. Ông đây vẫn muốn một con đường sống.

Thành Xán tươi cười đáp lại.

- Mày là đang về phe hắn ư?

- Đoán đúng rồi đó em yêu.

Chí Thành thật sự khóc không ra nước mắt nữa rồi. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net