Shót 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quá khứ, là thứ đáng sợ đến thế nào? Khiến con người ta nguyện mãi đắm chìm trong mớ hồi ức cũ kĩ. Vùng vẩy trong vô vọng chỉ để chạm tay đến thứ không nằm trong tầm với...

"Cùng anh thêu dệt mộng tưởng, rồi một ngày, chợt nhận ra, mình vô cùng ích kỉ. Con đường này, vẫn phải bước một mình, sự xuất hiện của anh, cuộc sống hạnh phúc ngắn ngủi là trạm dừng chân...chỉ là trạm dừng chân nhỏ bé..."

.

.

.

.
" Kí ức, không thể giống như dòng chữ viết trên cát, dễ dàng để gió thổi bay, hay nhạt nhòa trong làn sóng biển, nó là thứ được viết bằng máu... và hằn sâu trong tim"

RẦM RẦM RẦM!!!!!!!

" MAU MỞ CỦA RA... MỞ CỬA. CON MẸ MÀY MAU MỞ CỬA RA!!!!!!!".

Tiểu Mân giật mình, bật dậy khỏi chăn, mơ màng làm quen với bóng tối trước mắt. Thẩm Hải Vân ở bên cạnh đã run lên từng hồi, cặp đồng tử đảo qua đảo lại, mồ hôi nhanh chóng thấm đẫm trên khuôn mặt, gắt gao ôm lấy thân hình bé nhỏ của cậu mà nói trong tiếng nấc nghẹn:

" Tiểu Mân... nghe mẹ, bịt chặt tai lại... dù có chuyện gì cũng không được lên tiếng... mẹ yêu con nhiều lắm..."

Bà mạnh tay vuốt ve khuôn mặt đã tái xanh vì sợ hãi, đưa trán mình chạm vào cái trán nhỏ, nước mắt chảy ra, như giọt pha lê, phản chiếu ánh sáng yếu ớt hắt vào qua khe cửa căn hộ chật hẹp. Hơi thở bà gấp rút, nóng hổi phả ra. Tiếng đập cửa ngày càng dồn dập, bản lề rung lên, gần như sắp bung ra rồi, Thẩm Hải Vân hốt hoảng đem Tiểu Mân giấu vào hốc tủ đựng đồ, đôi mắt ôn nhu mang ý cười nhẹ trấn an.

Cánh cửa tủ đóng lại, thứ ánh sáng mờ ảo kia nhanh chóng phụt tắt, đem gương mặt mẹ cậu xa dần rồi biến mất hẳn. Ánh mắt tiểu Mân trợn lên nhìn chằm chằm vào khoảng không tối đen trước mặt, không ngừng run rẩy.

Có tiếng mở cửa, tiếng người bước vào nhà. Là ai? Ai có thể đến vào giờ này.

Dù không thể nhận biết con người kia, nhưng không gian ở chung một căn phòng với thứ cặn bã kia vẫn bức Mân Thạc đến nghẹt thở, mùi vị của sự ghê tởm đến cực hạn trong giọng nói khàn khàn lè nhè nồng men rượu, đậm đặc quạnh lại rồi tỏa ra khắp nơi, xuyên qua lớp cửa tủ mỏng manh, Mân Thạc nghe rõ đến từng lời:

" Con mẹ nó, mày làm gì mà lâu vậy!!!!!"- Gã đàn ông kia không nhìn đến Thẩm Hải Vân, tông vào bà mà đi thẳng vào nhà. Ngồi phịch xuống chiếc giường gỗ nhỏ tồi tàn, giương đôi mắt lờ đờ say xỉn nhìn người phụ nữ trước mặt.

" Tôi... ngủ sa...say quá" – Thanh âm yếu đuối nhu mì của mẹ đối với kẻ kia, còn làm cậu kinh tởm hơn gấp bội,tiểu Mân lúc đó hận tên cầm thú kia, lại càng hận bà hơn gấp bội, vì cớ gì lại để gã dễ dàng khi dễ, vì sao!!!!!

Chậm rãi rót đầy li nước ấm, mang đến trước mặt hắn, chiếc li trên tay run run theo từng nhịp thở nặng nhọc. Dáng vẻ yếu đuối của bà đọng lại trên khóe mắt hắn, không sót một chút nào, càng làm cơn giận dữ trong hắn tăng lên mãnh liệt. Vung tay hất li thủy tinh cũ kĩ vàng ố văng vào vách tường phía đối diện, vỡ tan. Tiểu Mân ở trong tủ vì tiếng động bất ngờ càng run rẩy lợi hại.

Hắn dùng nửa con mắt nhìn người đàn bà mà hắn cho là rẻ tiền, hèn mọn trước mặt, bộ dạng khép nép, sợ hãi, nhếch mép khinh bỉ. Hắn trước kia sao lại để ý đến loại người này, thật không có tiền đồ.

"Cởi đồ ra..."

Bàn tay Thẩm Hải Vân chậm rãi gỡ ra từng cái nút áo trước ánh nhìn tràn đầy dục vọng như muốn nuốt chửng tất cả của hắn, cảm giác buồn nôn dâng lên tới tận cổ, bà hé mắt nhìn về phía tủ quần áo, cố gắng đè nén tâm trạng xuống đem tấm thân này mà phục vụ hắn, may ra, chỉ là may ra, hắn sẽ buông tha cho Tiểu Mân.

Có vẻ sức chịu đựng của hắn đã tới cực hạn, gầm lên một tiếng nhỏ, hắn lao tới tựa con thú đói khát dục cầu, đẩy bà ngã ra nền nhà lạnh buốt, không ngừng cắn lên cần cổ trắng ngần một cách thô bạo để lại những dấu thâm tím. Từng đầu ngón tay bà bấu víu trên sàn, chạm phải những mảnh thủy tinh vươn vãi đến tứa máu. Thẩm Hải Vân cắn chặt đôi môi, cố gắng không phát ra dù chỉ là một tiếng kêu nhỏ đánh động đến tiểu Mân, mùi vị tanh nồng của huyết tươi nhanh chóng tràn vào khoang miệng, thấm dần trên đầu lưỡi, đôi tay vô lực chậm rãi vươn về phía cách cửa tủ, nở nụ cười chua xót... đôi mắt mờ đi rồi khép lại trong vô vọng.

.

.

.

Tia sáng u ám len qua những kẽ hở trên trần nhà, vương vãi trên khuôn mặt của người phụ nữ những đốm sáng vàng nhạt mỏng manh, cánh môi nứt nẻ đọng lại vài giọt máu khô mấp máy nói trong mộng, khóe miệng cong cong mang ý cười nhẹ nhàng, là một giấc mơ đẹp... chẳng kéo dài được bao lâu...

Cảm giác rã rời bao trùm cả cơ thể lõa lồ trên sàn đá lạnh buốt, mỗi một milimet trên cơ thể lại xuất hiện một vết tím đỏ, rướm máu, kinh khủng đến tàn bạo... Tiếng rên nhỏ phát ra, nghẹn ứ trong cổ họng khô rát, thân thể vô lực nằm đó, chịu đựng cái lạnh giá của những ngày chớm đông, cả sức run rẩy cũng không có.

" Mẹ... người đó, là ai vậy!!!"

Giọng nói nhỏ bé, nhưng kiên định vang lên bất chợt trong không gian vắng lặng, thức tỉnh trí óc mơ hồ trong đau đớn của Thẩm Hải Vân, dùng mọi lực tàn quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói kia.

Là tiểu Mân Thạc!

" TẠI SAO, TẠI SAO MẸ ĐỂ HẮN DỄ DÀNG KHI DỄ... tại sao..." - Hoàn toàn mất bình tĩnh, tiểu Mân Thạc mặt đã đỏ lên, chuyển dần sang tím tái. Gân xanh nổi lên từng đợt, thét lên bằng chất giọng non yếu. Thanh âm nhỏ dần rồi trôi tuột vào cuống họng, cậu lấy hai tay ôm lấy đầu nhỏ vừa chịu chấn động bởi tiếng thét do chính mình tạo ra, rúc sâu vào khe hở giữa hai chân gầy ốm. Như con thú nhỏ không ngừng run rẩy.

Thẩm Hải Vân tròng mắt khô khan lại dâng lên tầng nước mỏng, môi mím chặt, níu giữ âm thanh ủy khuất nghẹn ngào, nheo nheo mắt nhìn con trai ngồi trong góc tường nấc lên từng đợt, cõi lòng vỡ vụn kêu thành tiếng, vang vọng về đại não đau nhứt.

Cố gắng chống đỡ cơ thể nặng nề, lết từng bước nhỏ về phía thân ảnh nhỏ bé kia, vươn cách tay thon gầy, xanh xao xoa xoa mái tóc ướt đẫm mồ hôi. Thân ảnh kia chợt cứng đờ, hơi rụt lại né tránh sự động chạm ấm áp, ngước đôi mắt đỏ hoe, sưng mọng nhìn chằm chằm khuôn mặt tiều tụy của mẹ. Nghe được hơi thở nặng nhọc nóng hổi phả ra, bám nhẹ lên mặt. Người đàn bà này, chịu nhiều ủy khuất như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?

" Con hận mẹ, vô cùng hận..." - Dùng lực không hề nhẹ xô ngã bà, Mân Thạc bật dậy, tông cửa chạy thẳng ra ngoài, không hề quay đầu lại. Thẩm Hải Vân như con cá mắc cạn, vô lực nằm đó, đôi mắt thâm đen dần khép lại, giọt nước nóng hổi trào ra, lăn dài. Hình ảnh cuối bà nhìn thấy, là bóng lưng nhỏ bé của tiểu Mân đang ngày càng xa, và biến mất.

.

.

.

.

" Này, nghe nói mẹ mày... trước kia từng là tiếp viên quán Bar, đúng không?"

"..."

"Nói gì đi chứ!" - Thằng nhóc to con, mặt nhăn mày nhó, thô bạo nắm lấy cổ áo thằng nhóc nhỏ con hơn, dễ dàng nhấc lên, dộng mạnh vào bức tường gạch phía sau. Gằn giọng - " Nói mau! mẹ mày từng làm cái công việc hèn hạ ấy, đúng không?"

Cậu nhóc kia, ánh mắt không hiện lên một tia sợ hãi, thách thức sự kiên nhẫn của người đối diện, cứ thế, không khí xung quanh, đột ngột giảm nhiệt không phanh. Tiểu Mân Thạc hờ hững đến vô cảm, nhàn nhạt cất tiếng:

" Buông ra..." - " Cái gì? Mày nói cái gì!!!!!!!" - Đầu Heo quả thật mất kiên nhẫn, thẳng tay tát lên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp kia, in hằn dấu tay đỏ nổi bật.

" Đại ca hỏi như vậy, mày sao lại dám không trả lời, chán sống rồi sao?" - Một nhóc con khác đứng bên cạnh, hất hất khuôn mặt, hỏi bằng giọng điệu cợt nhả nhất.

Tiểu Mân chạy ra khỏi nhà, định tìm một nơi yên tĩnh, sao lại đụng phải hai tên này. Thật phiền phức! Chịu no đòn là được chứ gì!

Nhác thấy tiểu Mân vẫn im hơi lặng tiếng, rõ ràng không hề cho mình vào nửa con mắt, hai tên kia nhanh chóng động thủ, đánh tới tấp vào thân hình nhỏ bé ốm yếu của, tiểu Mân mím chặt môi, tay ôm đầu chịu đựng từng cú đá. Đây dù sao cũng chẳng phải lần đầu, chỉ cần nhẫn nhịn, nhẫn nhịn là được. Bọn chúng, không biết bao nhiêu lần lôi chuyện mẹ cậu ra mà miệt thị, châm biếm như một trò vui mỗi ngày để hành hạ cậu.

" NÀY!!!! mấy đứa đang làm gì vậy!" - Thanh âm khàn đục khó nghe vang lên trong con ngõ vắng người, Thẩm Hải Vân khuôn mặt hốt hoảng, chạy từng bước khó nhọc đến, đẩy lùi bọn nhóc đang không ngừng vung chân múa tay, ôm lấy tiểu Mân đang nằm sõng soài dưới đất, người lấm lem bùn với bùn.

Lũ nhóc kia nhanh chân bỏ chạy, trước khi đi còn nói với lại: " Chỉ là gái tiếp viên thôi mà!"

Lời nói đánh thẳng vào tim, bóp nát cõi lòng Thẩm Hải Vân, bà cảm nhận rõ tiểu bảo bối trong lòng đang không ngừng bài xích, giãy giụa muốn thoát ra. Tiểu Mân bám vếu vào bức tường đầy rêu mà đứng dậy, chập chững đi về phía trước, bỏ lại người phụ nữ cùng ánh mắt xót xa dán chặt vào tấm lưng nhỏ, nấc lên nghẹn ngào.

Bức tường phủ rêu trơn tuột, len lỏi xúc cảm lạnh lẽo trên từng đầu ngón tay non mềm. Bộ dáng nhỏ bé khập khiễng đến đáng thương. Cả thế giới của bà, đang dần tuột khỏi tầm tay, càng nắm chặt lại càng trôi đi.

" Mẹ xin lỗi, xin lỗi tiểu Mân, xin lỗi đã để con phải chịu nhiều ủy khuất, xin lỗi vì không thể cho con một cuộc sống tốt hơn. Xin lỗi vì sinh con ra, không có cha..."

Đến gần nhà, vẫn là tiểu Mân đi trước, Thẩm Hải Vân im lặng đi phía sau, dang tay muốn đỡ con trai, liền bị cậu không kiêng nể mà hất ra.

" Mày đi đâu giờ này mới về?"

Chất giọng kinh tởm đã in sâu vào tâm khảm kia bỗng nhiên lại vang lên một cách ám ảnh, Thẩm Hải Vân ngước mắt lên, kinh hãi nhìn thân ảnh cao to, vận trên người bộ đồ công nhân dơ bẩn lấm đầy bùn đất, mùi đất ẩm nồng nặc lan tỏa trong không khí. Hắn tại sao lại ở đây? Đến làm gì? Không lẽ... không được! Đôi lông mày thanh tú cau lại, lộ ra nếp nhăn xấu xí lằn trên làn da trắng xanh, từng giọt mồ hôi tinh mịn lăn dài bên thái dương, bết dính vào những sợi tóc tơ mềm mại . Bàn tay vô thức nắm lấy vai áo tiểu Mân, ghì chặt đến trắng bệt. Bà sẽ không để hắn đụng vào cả thế giới của mình!

“ Ông đến đây làm gì??” – Thanh âm nhỏ bé nhưng cương quyết cất lên, Thảm Hải Vân giật thót quay lại. Tiểu Mân…

Hắn đong đưa tròng mắt vàng khè, đục ngầu, đánh giá từ đầu đến chân tiểu Mân, thân thể bị ánh mắt đáng ghét kia quét qua một lượt, được một trận rùng mình. Thẩm Hải Vân hoảng hốt, đứng chắn trước mặt tiểu Mân. Đôi tay vô thức nắm chặt, móng tay bấu vào da thịt, đau rát.

“ Tao đến lấy đồ để quên hôm qua, mau mở cửa” – Khinh miệt cười trước bộ dạng xù lông của bà, hắn nhàn nhạt nói, mặt quay đi hướng khác. Lựa chọn tư thế thoải mái mà chờ đợi.

Thẩm Hải Vân nắm tay tiểu Mân, tránh càng xa hắn càng tốt mà mở cửa vào nhà. Không tự nhiên lui vào một góc, đưa mắt nhìn hắn đầy cảnh giác.

Hắn cũng thật yên phận, bước về phía chiếc giường nhỏ, nhặt cái áo khoác đã cũ đến bạc màu, không nói không rằng, hướng về phía cửa. Thẩm Hải Vân lúc này yên tâm thả lỏng…

“ Thằng nhóc đó, là ai?” – Chân đã bước ra tới cửa, vì cớ gì còn dừng lại!!

“ Không liên quan tới ông!” – Bà ngạc nhiên với thanh âm gây gắt của chính mình, mở to mắt quan sát từng thay đổi nhỏ trên gương mặt đối diện.

Thẩm Hải Vân chấn kinh nhìn chân mày hắn nhíu lại, bàn tay gắt gao nắm lấy vai nhỏ của tiểu Mân khiến thằng bé rên lên đau đớn.

“ Đây… đây là… cháu tôi! Anh về được rồi đấy!”

“ Cháu?... thật?”

“ ÔNG, ĐỒ KHỐN NẠN, MAU CÚT ĐI!!!!!!!!!!” – Gương mặt nhỏ bé của tiểu Mân đỏ lên một mảng, đẩy Thẩm Hải Vân qua một bên, gào lên đến vỡ giọng. Vừa dứt lời, hắn gầm lên như con thú đói, lao về phía hai mẹ con phía góc nhà.

“ MÀY!!!!! OẮT CON!!!!!”

Hắn vung tay lên không trung, VÚT, vừa vẹn cả bàn tay tiếp xúc mạnh bạo với khuôn mặt Thẩm Hải Vân đang chắn trước tiểu Mân, bà quẹo hẳn mặt sang một bên, loạn choạng vấp phải chiếc xe đồ chơi phía sau mà ngã xuống, đầu đập mạnh vào cạnh tủ, tiếng thét chói tai vang lên, đập thẳng vào đại não Mân Thạc, đôi mắt đang nhắm nghiền hé mở, tay nhỏ run run bịt chặt miệng. Cậu không nhìn thấy mẹ đâu nữa, màn nước mắt quá dày làm mờ đi tầm nhìn.

Dòng huyết đỏ nổi bật trên nền gạch trắng…

_____________________________________

Comt đi nà *chu chu*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net