3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nói đến đây, nước mắt Seokmin rơi xuống. Y từ lâu đã chẳng còn tin tưởng vào người cha đó, nhưng dù gì thì cả tuổi thơ của Seokmin chỉ luôn khao khát có được sức mạnh và quyền lực giống như cha mình, chỉ là không thể nào chấp nhận cách thực hiện của ông.

Jeonghan đau đớn nhìn hai người anh của mình đã bất tỉnh vì mất máu, tay chân chẳng biết làm gì thì gió đột nhiên thổi mạnh, những cành cây khô gãy dưới đất bay lên xồng xộc, quay quanh cả bốn người. Bầu trời lại trở nên xám xịt, sấm chớp càng lúc càng to.

Jeonghan ôm lấy Wonwoo, bên trên em là cánh tay của Seokmin. Y cố bao bọc cả bốn lại để trụ dưới cơn giông đáng sợ.

-Haha cả bọn tụi bây có vẻ đoàn kết quá nhỉ ? Nhưng điều đó lại làm ta hài lòng, vì nhìn các ngươi bây giờ giống như đàn kiến hôi run rẩy dưới bước chân của con người vậy.

Một giọng nói ồm ồm vang lên trên bầu trời. Jeonghan hoảng hốt. Là Seungcheol. Hắn ta đang oai phong lãm liệt đứng trên nóc nhà mát của Vườn Địa Đàng. Đôi mắt đỏ như máu nhìn thẳng về phía họ, lạnh lẽo tà ác. Sự hài lòng thỏa mãn cuồn cuộn trong con ngươi màu máu ấy, một chốc khiến tim Jeonghan đau nhói.

Nhưng điều đáng rợn người không phải ở đôi mắt của hắn, mà là thứ hắn đang cầm. Khi nhận ra đó là gì, Jeonghan dường như hoảng loạn đến mức muốn ngất xỉu, tay chân run rẩy, nước mắt một lần nữa ào ạt chảy xuống, hai tay ôm mặt ngăn sự hoảng hốt.

Trong tay hắn là 1 cánh tay gầy guộc dường như muốn lìa khỏi thân xác của người kia. Là Seungcheol của em. Jeon Seungcheol thật sự của em. Tay Seungcheol bị siết chặt trong tay của tên giả mạo, toàn thân rũ rượi như xác chết, gục dưới chân tên Seungcheol quỷ mị, chẳng thể mở đôi mắt nhìn em dù một lần.

-Jeonghanie của ta, cuối cùng cũng tìm ra em.

Seungcheol cười lớn vang trong không gian mịt mù tối om, một thế giới của riêng hắn. Seungcheol thật của em vẫn lê lết dưới chân hắn, mái tóc rối bù đáng thương. Jeonghan giương đôi mắt căm thù nhìn tên giả mạo, gào lên:

-Tến ác quỷ, ngươi đã làm gì với... với chàng ấy, Seung-Seungcheol của ta ?! Seungcheol chàng ơi...!

Jeonghan òa khóc lớn. Tim em như muốn thối rữa khi nhìn thân ảnh mà em yêu thương giờ đã chẳng còn có thể nhận dạng. Seungcheol của em đã làm gì trọng tội mà lại bị hành xác đến như thế? Phải chăng mọi thứ... đều vì em ?!

-Seungcheol của tôi... đã làm gì ngươi !! Chàng ấy... đã làm gì ngươi cơ chứ!

Seungcheol trợn tròn đôi mắt đen mù mịt, rồi bật cười ha hả. Giọng cười ghê rợn của hắn vang động rừng cây, chim muôn bay tứ phía, bầu trời ngày càng u tối. Rồi đôi mắt hắn chuyển màu, con ngươi đen chốc đã thu nhỏ lại. Giờ thì hắn hệt như Jeon Seungcheol của em, và nó càng khiến em kinh sợ hơn nữa.

-Jeonghan xinh đẹp của ta, ta làm tất cả là vì ta yêu em, ta chỉ muốn đem em ở bên cạnh, mãi mãi và vĩnh hằng.

Hắn dùng giọng nói trầm khàn ấm áp thốt ra câu tỏ tình mà Seungcheol của em đã dành cho em. Rồi hắn lại cười. Tên anh rể khốn khiếp đó dội em về những kí ức tươi đẹp nhất trong cuộc đời em, khi Choi Seungcheol nói lời yêu em và trao cho em những lời thề nguyền cảm động nhất, nhưng bây giờ nó lại khiến em run rẩy và hoảng loạn khi được phát ra từ con quỷ mang hình hài của người em yêu.

Là Choi Seungcheol, là lời và giọng của người em yêu, nhưng lại chẳng phải người em yêu.

-Im ngay đi, ngươi đi quá giới hạn rồi ! Bọn ta sẽ không bao giờ cho ngươi thêm cơ hội lộng hành trên hình dáng của Seungcheol nữa !

Seokmin dùng thiên thuật của anh. Hàng ngàn mũi tên nhỏ như mũi ong bay ra từ chiếc túi vải nhung anh ném lên trời rồi phi thẳng đến Seungcheol. Hắn nhếch mép, thoắt cái con ngươi lại trở về màu đen, ngạo mạn giang tay đón đợt mưa mũi tên bé tí đến mình.

Đó không phải là những mũi tên bình thường. Chúng đều được tẩm độc gây tê liệt đường dây thần kinh mà chúng đâm trúng trên cơ thể. Nhưng tên quỷ kia, da hắn phải chăng đã hóa mình đồng da sắt nên chẳng hề hấn gì sau đợt tấn công dồn dập của Seokmin. Anh liên tục ra lệnh phóng, bao nhiêu đợt hàng vạn mũi tên bay ra, nhưng chỉ thấy hắn giang tay đón lấy như đang chào đón đợt gió xuân mát lành trên một cánh đồng.

-Không Seokmin, đừng dùng thiên thuật nữa, em đang tấn công cơ thể của Seungcheol chứ không ảnh hưởng gì đến linh hồn tà ác của con quỷ đó đâu...

Joshua thều thào. Y dùng hết sức lực còn sót, trườn đến ôm lấy chân Seokmin, ngăn người y phí công vô ích. Seokmin ngỡ ngàng nhìn xuống chân, ánh mắt sắt nhọn lúc nãy dần trở nên chua xót.

-Haha. Ngươi nhận ra muộn quá nhỉ ? Đúng như cha nói, lũ người ngu ngốc này, rời xa cha con ta thì chỉ còn là những đám cỏ dại long bong trôi nổi chờ chết thôi.

Hắn tiếp tục bay lượn rồi đáp xuống một tán cây khô gần hơn. Nhìn hắn hệt như lũ quạ thối tha bám lấy cành cây, mang theo làn khí tối mù tà ác.

Wonwoo giờ chỉ còn một tay. Anh vất vả đứng dậy, vác lên cây kiếm yêu quý của mình, phóng đến thân cây mà tên quỷ kia đang đậu, nhưng đột nhiên trước mắt anh bị một làn sương mờ che phủ, rồi mi mắt díp lại. Anh ngất xỉu.

.

.

.

.

Yoon Jeonghan là một chàng hầu trong Biệt thự Somy của nhà thương nhân Son. Em đảm nhiệm việc trông các đứa trẻ của họ, gồm công tử Son Hyunjin và tiểu thư Son Hajin. Họ còn một người con cả nhưng chỉ thi thoảng mới về thăm nhà. Gia đình Son rất yêu thương em, họ quý mến vẻ ngoài xinh xắn và sự ngoan hiền hiểu chuyện của em. Dần dà em như trở thành một phần trong gia đình họ Son.

Mẹ Jeonghan đột nhiên mất vì căn bệnh lao phổi, em bị bọn cướp đốt trụi cả căn nhà nhỏ xập xệch, rồi được phu nhân Son thương xót đưa em về và cho phép cùng chung sống trong biệt thự Somy cùng họ. Em đã nguyện hết lòng vì gia đình Son và quyết dùng cả quãng đời của mình để trả ơn. Em dường như đã rất hạnh phúc khi tìm được ngôi nhà thứ hai để yêu thương và được yêu thương, cho đến khi vị công tử lớn nhất phải lòng em.

Ngài cầu hôn em trong bữa tiệc sinh nhật thứ 20 của ngài, trước mặt bao nhiêu vị thương nhân quan chức trọng vọng. Jeonghan đã rất bất ngờ, em đứng ngây người nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trước mặt, vị công tử đáng kính quỳ gối trước mình, ánh mắt thản thốt của các quan khách và vợ chồng thương nhân Son.

Đó là ngày em sẽ chẳng bao giờ quên, khi vị phu nhân em từ lâu đã xem như người mẹ thứ hai, bước đến trước mặt em và tát vào má em. Bà quát em quyến rũ con bà, tướt đoạt tương lai của công tử. Bà bảo em bỏ bùa, lây căn bệnh đồng tính luyến ái kinh tởm đó lên người con bà. Suốt khoảnh khắc đó em chẳng nói được lời nào, chỉ biết trơ người ra chịu những cú đấm đánh cay nghiệt của người phụ nữ từng cứu vớt cuộc đời em, yêu thương và xoa đầu em mỗi tối hệt như các con ruột của bà. Jeonghan lúc đó chẳng còn cảm nhận được bất cứ thứ gì ngoài cái đau như muốn bóp nát cõi lòng em.

Những ngày sau đó, em bị nhốt trong nhà kho, ngày chỉ có hai bát cơm thiu mà những chú chó cưng của họ ăn chẳng hết. Ngài công tử bị điều đi công tác rất xa, những đứa trẻ cũng chẳng còn nhìn thấy em nữa. Jeonghan lầm lũi trong bóng tối và bụi bẩn, chẳng biết nên khóc hay than trách ai ngoài bản thân mình xui xẻo.

Em bị đem bán cho một gã lãnh chúa giàu có xa lạ nào đó mà em chẳng biết mặt. Ngày em rời đi, phu nhân và ngài thương nhân chẳng nhìn mặt em lấy một lần. Lời từ biệt dành cho những đứa trẻ Jeonghan đành ngậm ngùi thì thào khi bánh xe hàng lăn bánh.

Jeonghan bị đưa đến một căn biệt thự cũ kĩ. Em vào và được một bà hầu già nua chỉ dẫn tận tình. Công việc của em là ngày ngày quét dọn căn biệt thự, bữa ăn sẽ có bà lo liệu, sau đó sẽ là thời gian của em. Chỉ là, em không được phép bước chân ra khỏi căn biệt thự dù với bất cứ lý do nào.

Jeonghan không hiểu, nhưng em vẫn làm theo. Căn biệt thư to lớn bao nhiêu em chỉ dọn dẹp 1 ngày đã sạch sẽ khang trang. Những ngày sau đó em dành thời gian để dạo quanh biệt thự. Lúc dọn dẹp em đã tìm được một căn phòng chứa đầy sách. Jeonghan luôn khao khát được đi học nên em đã rất vui khi tìm được căn phòng. Jeonghan dành hàng giờ liền để đọc những quyển sách, thích thú vì lần đầu em được đọc sách trong một không gian tuyệt vời thế này. Trông em chẳng khác nào là chủ nhân của căn biệt thự cả.

Em tìm được quyển sách nói về hoa hồng được đặt trên bàn. Nó thu hút em ngay vì đó là quyển sách duy nhất không hề vươn một chút bụi nào dù được đặt trên một cái bàn đầy bụi và một căn phòng cũng đầy bụi. Jeonghan yêu hoa hồng lắm, vì đó là tên của mẹ, cũng là loài hoa em và mẹ đều yêu thích. Jeonghan mơ ước mình có một vườn hoa hồng, em vừa nghĩ đến điều đó vừa ôm quyển sách nhảy nhót khắp thư viện.





-Jeonghanie, hôm nay ngài lãnh chúa sẽ sang đây, con xem dọn dẹp lại lần nữa rồi cố gắng ăn mặc chỉnh tề vào. Đồ bà để sẵn trong phòng rồi, con chỉ cần mặc vào rồi xuống đón ngài cùng ta.

Bà hầu già nói với em. Từ lúc được bán về đây đã 2 tháng trôi qua, nhưng đây là lần đầu tiên em được gặp mặt ngài lãnh chúa. Em vốn không có ác cảm với ngài, vì em đã biết ngài là ai đâu, nhưng chắc ngài là người tốt, vì ngài đã chẳng làm gì khó em, còn lại cho em sống ở một nói tốt thế này, dù không biết điều đó có phải là vô tình.



Ngài lãnh chúa của em tên là Choi Seungcheol, và ôi Chúa ơi, Chúa đã thật sự đưa con trai của mình xuống trần gian hay sao, khi mà người đàn ông đang đứng trước mặc em đây, còn rực rỡ và uy nghiêm hơn cả mặt trời trên cao. Ngài sỡ hữu dáng hình khó ai bì được, một gương mặt có tạc tượng cũng chẳng ai có thể, và đôi mắt sắc lạnh đen nhánh ấy, chứa cả dãy ngân hà và cả chú đom đóm nhỏ nhắn là em.

Ngài bước vào nhà bếp ngay khi đến. Jeonghan lùi bước sau lưng bà hầu già, chỉ dám nhìn lén ngài sau những lọn tóc rối. Đầu em cuối gầm, liên tục cảm thán trong tâm trí về ngài lãnh chúa.

Ngài ngồi xuống bàn ăn đã ngập đầy những đĩa thức ăn sang trọng, nhấp môi một ngụm rượu vang rồi nói:

-Yoon Jeonghan, mau đến trước mặt ta.

Giọng nói trầm thấp ngang bằng nhưng đặc biệt ấm áp như đánh thức Jeonghan. Em giật thót mình, bàn chân bắt đầu co rúm lại, mắt ngước lên nhìn bà hầu già. Bà lão mỉm cười trấn an em, gật đầu:

-Mau đến diện kiến lãnh chúa, ngài đến chắc chỉ để gặp ngươi thôi đấy.

Jeonghan mở to mắt hoảng hốt, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn di chuyển. Em nhanh chân đến trước mặt ngài, bối rối quỳ xuống, thì thầm:

-Thưa ngài, tôi là Yoon Jeonghan ạ.

Rồi em nhắm nghiền mắt. Jeonghan không biết ngài định nói gì với em, nhưng sự uy nghiêm và tỏa sáng của ngài khiến em sợ hãi và co rúm vì cảm thấy nhỏ bé.

Ngài lãnh chúa im lặng một hồi lâu, sau đó quay sang bà hầu già:

-Ngươi vẫn chăm sóc em ấy tốt đúng chứ ?

-Vâng thưa ngài, tôi luôn chuẩn bị đầy đủ 3 bữa ăn cho cậu ấy mỗi ngày, nước nóng luôn luôn để sẵn khi cậu ấy tắm, các hạt giống hoa hồng đều đã được gieo trồng từ ngày hôm qua, chỉ là...

-Tại sao em ấy vẫn mặc những thứ vải dơ bẩn này trên người ?

Giọng ngài đột nhiên lạnh lẽo như mang đến hơi thở của địa ngục. Jeonghan run rẩy. Em không biết họ có phải đang nói về em hay không, nhưng bây giờ em chỉ có hoảng sợ thôi, và việc tìm lý do để khiến em hoảng sợ lúc này không có gì khó cả.

Bà hầu già cũng run lên, đầu cúi xuống sâu hơn, nhanh chân đến trước ngài lãnh chúa:

-Tôi... tôi đã liên tục mua thêm quần áo mới cho cậu ấy, cả những bộ quần áo ngài mua tôi cũng đã thúc giục cậu ấy mặc rất nhiều, nhưng... cậu ấy cứ từ chối mặc... T-Tôi cũng không thuyết phục được cậu ấy nên...

Jeonghan lại run rẩy hơn nữa. Em như một tên tội phạm hèn nhát lỡ lâm phải trọng tội và đang bị phơi bày những tội ác của mình trước nhà vua vậy. Jeonghan bây giờ không đủ lý trí để nhận ra mình sai ở đâu, em chỉ đang sợ hãi rằng mình sẽ lại bị đánh đập vô lý do như trước kia thôi.

Lại một sự im lặng ngắn, sau đó ngài Seungcheol đứng dậy, tiến đến trước mái đầu nhỏ của Jeonghan, rồi khuỵu người xuống:

-Tại sao em lại không thay những bộ quần áo mới? Cảm thấy không hợp với em ?

-Kh-Không đâu ạ thưa ngài, những bộ quần áo ấy rất đẹp, rất lỗng lẫy, rất đắt tiền.... vậy nên... tôi cảm thấy mình không xứng đáng...

-Tại sao lại không xứng đáng? Ta là người đích thân chọn mua cho em, em nghĩ ta luôn dễ dàng mua đồ cho người khác mặc như vậy à?

Điệu cười của ngài làm Jeonghan buông thả cơ thể một chút, nhưng em lại bối rối trước câu hỏi của ngài, giọng điệu ấm áp và cả khoảng cách quá gần. Jeonghan còn cảm nhận được hơi thở của ngài làm bay bay những lọn tóc trước mắt em.

-T-tôi đã không biết những bộ quần áo đó là do ng-ngài mua...ạ.

Trên mái đầu Jeonghan lại phát ra tiếng cười. Ngài cười lâu hơn, dài hơn, rồi đột nhiên một khối ấm đặt lên vai Jeonghan. Vai em giật thót một cái, nhưng khi nhận ra đó là bàn tay của ai, tim Jiimin đã đập không kiểm soát nổi.

-Mau ngước mặt lên cho ta xem, Jeonghan.

Em ngoan ngoãn làm theo, và rồi lại hối hận. Tại sao em lại ngước lên quá nhanh để rồi bị sự hoàn hảo ấy làm cho điêu đứng.

Ở khoảng cách quá gần, em bị ngài làm cho hơi thở ngưng động, Đôi chân mày, đôi mắt, chiếc mũi, đôi môi, Jeonghan được nhìn từng bộ phận trên khuôn mặt ngài đẹp đến mức khó tin. Ngài đã được tạo ra từ bàn tay vĩ đại của Chúa, với sự ưu ái đặc biệt của các Đấng Toàn năng, Jeonghan đã tin tưởng như vậy. Hàng ngàn vì sao trên bầu trời được đưa vào đôi mắt ngài, còn đường nét anh dũng hiên ngang của sống mũi chắc chắn được tạo nên dựa vào những ngọn núi hùng vĩ nhất thế gian. Đôi môi ấy trông ngọt ngào như dòng suối của mẹ thiên nhiên, nhưng lại xa vời như bầu trời rộng lớn.

-Jeonghan, vẻ đẹp thuần khiết của em chưa bao giờ ngừng khiến ta rung động đến quên thở, cả ngay giây phút đầu tiên ta nhìn thấy em...

Giọng nói của ngài như những nốt nhạc trầm bổng lãng mạn bay vào tai em, ấm áp và dịu dàng như một khúc ru. Mắt ngài vẫn mở to và lonh lanh, nhưng môi đã nở nụ cười đẹp đến mức Jeonghan không muốn chớp mắt để phải bỏ lỡ một khắc nào được ngắm nhìn và ghi nhớ.

-...và ngay bây giờ, ta lại dường như chìm vào vẻ đẹp đó lần nữa.

Jeonghan vô thức gật đầu. Ý ngài Seungcheol nãy giờ là gì Jeonghan vẫn chưa hiểu rõ, nhưng em biết ngài không có ý xấu với em, vì ngay bây giờ đôi chân mày đẹp đẽ đang chau lại những ánh mắt thì nâng niu từng đường nét trên khuôn mặt em.

-Jeonghan, ta mua em về không phải vì ta xem em như một món đồ hàng, càng không xem em như một nô lệ. Ta chỉ muốn đưa em đến đúng vị trí của mình.

-Ngài thật vĩ đại. Tôi xin đời đời hầu hạ ngài để bày tỏ lòng biết ơn, mãi mãi-

-Không Jeonghan, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh ta, nhưng không phải là người hầu.

-Vâng thưa ngài ?

-Hãy kết hôn cùng ta, Jeonghan. Ta yêu em rồi. Ngày từ cái nhìn đầu tiên, ta đã yêu em.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net