8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuôn mặt Seungcheol bình tĩnh, ánh mắt sắc bén nhìn người phụ nữ ngang ngược kiêu ngạo ở trước mắt này, mà người phụ nữ dường như không ý thức được hôm nay cô ả đang dẫm phải một bãi mìn có sức công phá lợi hại.

Nghe thấy tiếng ồn ào, Jihoon và Mingyu rất cẩn thận đẩy cửa, hé ra một kẽ hở nhỏ chăm chú quan sát tình hình bên trong văn phòng tổng giám đốc, chính xác ra là họ đến để xem kịch vui.

"Ôi trời, Seungcheol.. Anh xem thư kí của anh xem, ngăn không cho người ta vào, còn nói anh bận việc nữa chứ." Hwa Young e thẹn nũng nịu một chút, bước đến muốn dựa vào Seungcheol.

"Ha Eun, em đi ra ngoài giúp anh đặt chỗ ở Melody." Ha Eun nghe xong lời của Seungcheol, vội vã cao chân đi mất.

Hwa Young tưởng rằng Seungcheol đặt chỗ vì muốn ăn trưa với cô ả, vừa đến gần Seungcheol thấy anh lùi người lại thì vẻ thẹn thùng biến mất không thấy tăm hơi, nét mặt tươi cười, tiếp tục dính vào người Seungcheol.

"Yah~ Seungcheol anh thật là, muốn hẹn hò với người ta thì cứ nói thẳng nha."

Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ bị mở ra, theo sau là tiếng khóc kinh thiên động địa của Jeonghan. Hwa Young vẫn chưa có phản ứng, Seungcheol đã vọt vào ôm lấy cục cưng đang khóc ở trên giường.

"Cục cưng, sao vậy? Đừng khóc đừng khóc..."

Jeonghan nằm sấp trên vai Seungcheol khóc nức nở, bé biết vừa rồi ba mình không vui lại hung hãn, nhưng không biết là hung dữ với ai, bé cứ tưởng với mình, càng nghĩ càng sợ liền bật phát mà khóc vang lên.

"Hanie ngoan, cục cưng của ba, đừng khóc, đừng khóc, ba yêu nhất là con mà." Nói rất nhiều lời cuối cùng cũng khiến Jeonghan ngừng khóc. Seungcheol nhìn cục cưng của mình trong hai ngày khóc hai lần, đôi mắt đỏ ửng, cảm thấy xót thương.

"Pa pa~" Jeonghan dùng sức ôm lấy Seungcheol.

"Ba đang ở đây, cục cưng đói bụng rồi sao, bây giờ ba đưa con đi ăn. Cục cưng của ba có nghe ba nói không?"

Jeonghan hôn lên má Seungcheol một cái, nhẹ nhàng "uhm" một tiếng.

"Wonwoo, chúng ta đi ăn thôi."

Đi tới cửa, thấy Hwa Young vẫn đang ở đó, khuôn mặt của Seungcheol lập tức trở nên đáng sợ, không thèm để ý tới cô ả, anh ôm Jeonghan, liếc mắt ngụ ý với Mingyu rồi đi ra ngoài.

Hwa Young vừa tức vừa nóng nảy, Đứa bé Seungcheol ôm trong tay thật là đáng yêu, mình mà là mẹ của nó chắc chắn là rất tốt. Cô tự nói với chính mình, phải bình tĩnh kiên định, còn nhiều thời gian mà.

Không đúng không đúng, không phải Seungcheol vừa rồi muốn cùng mình ăn trưa sao? Hwa Young vội vàng lấy hộp phấn trong túi ra, xoa phấn lên mặt rồi đuổi theo Seungcheol.

Jeonghan lướt qua bên người Bae Seul Gi, con mắt không chớp nhìn khuôn mặt bôi son trát phấn giống như lão yêu quái xấu xí trong bức tranh mà bé và Wonwoo vẽ, liền chui vào lòng Seungcheol, không muốn nhớ đến cô ta.

Khi Hwa Young đi tới bãi đỗ xe, Jihoon đã cùng Wonwoo đi rồi, Seungcheol cũng mở cửa xe chuẩn bị ngồi vào.

"Seungcheol, chờ một chút... Chờ em một chút." Cô ả vội vàng vẫy tay gọi, thậm chí còn nghe được tiếng gió thổi qua.

"Lái xe." Nghe Seungcheol nói xong, Mingyu lập tức đạp chân ga, không có kịch vui để xem, cậu cũng chẳng cần đến người phụ nữ kia.

"Chờ em một chút... ối" Chỉ thấy Hwa Young thở dốc ngã lăn trên mặt đất, giày cao gót bị gãy, nét mặt của cô ả tối xầm.

"Pa pa~ đau đau..." Jeonghan ngồi ở trên đùi Seungcheol, mắt to chớp chớp, giơ tay xoa hai mắt của mình, lông mi thật dài giống như một cây quạt giấy đang xòe ra. Seungcheol kéo tay Jeonghan, ôm lấy bé, để bé đứng trên đùi anh, "Cục cưng, không được dùng tay dụi mắt."

Đôi mắt đỏ ửng thấy Seungcheol thương xót và áy náy.

"Đau đau." Jeonghan cắn môi dưới, vẻ mặt oan ức.

"Ba thổi thổi rồi sẽ không đau nữa, không được dụi mắt." Seungcheol nhẹ nhàng thổi mắt cho Jeonghan. Bé có cảm giác ngứa ngáy mà bật cười, đôi chân đạp đạp trong lòng anh.

Seungcheol lấy tay vuốt những đám tóc loạn xạ do Jeonghan nghịch ngợm làm rối, hôn một cái lên cái miệng múp míp nhỏ nhắn, môi còn chưa rời đi thì Jeonghan liền cắn anh một cái, có chút mạnh nhưng chưa đến mức chảy máu.

Seungcheol chợt nhớ, Jeonghan bây giờ đã nhú răng non, sẽ có cảm giác ngứa nên muốn cắn.

"Hyung, đến rồi." Trong đầu Mingyu tâm niệm, đã là thói quen, quen rồi, mình phải bình tĩnh.

Seungcheol liếc mắt nhìn Mingyu đang nhắm mắt nhắm mũi, cười cười, ôm Jeonghan xuống xe.

"Ngài Choi mời." Phục vụ sinh đi tới bên cạnh Seungcheol, mặc dù cậu ta rất mình nhìn con trai của tổng giám đốc Choi một chút nhưng nếu nhìn thì khả năng cậu ta bị thất nghiệp rất cao.

Jihoon và Wonwoo đã ngồi ở một chỗ xem thực đơn.

Seungcheol giúp Jeonghan ăn cháo hạt kê, vị cháo thanh nhạt tốt cho cổ họng của Jeonghan, mà Mingyu cùng Jihoon và Wonwoo nắm bắt cơ hội khó có được, chọn những món ăn đặc biệt.

Seungcheol toàn tâm toàn ý đút cho Jeonghan ăn, không thèm quan tâm đến họ.

"Hanie, nào, há miệng." Jeonghan nghe thấy, mở cái miệng nhỏ nhắn ngậm lấy cái thìa Seungcheol đưa tới.

"Ăn chậm thôi."

Hai đôi má nhỏ phình to lên, đôi môi đỏ mọng cũng khẽ chuyển động, con mắt Jeonghan long lanh nước chăm chú nhìn vào từng cử động của Seungcheol. Cả người Jeonghan lọt thỏm trong lòng Seungcheol, lúc này bé ngửa đầu, nhìn anh múc cháo, đặt bên môi thổi thổi rồi đút cho bé ăn.

Bột trứng là món Jeonghan thích nhất, sau một bát cháo hạt kê lót lạ, Jeonghan nhanh chóng nhìn bát bột trứng màu vàng bốc hơi thơm ngát bay lên, rồi quay đầu tỏ vẻ tha thiết nhìn Seungcheol. Seungcheol khẽ cười, cục cưng của anh nghịch cả một buổi sáng lên quá đói rồi.

Jihoon ở một bên thấy Seungcheol đến bây giờ bây còn phục vụ bé tổ tông, vẫn chưa có hạt cơm nào vào bụng, liền nói, "Seungcheol, tớ đút Jeonghan ăn, cậu ăn trước đi."

Seungcheol ngoài ý muốn nhìn Jihoon, nhìn vào mắt Jeonghan rồi gật đầu.

Kì thật trong lòng Jihoon nhìn thấy bé tổ tông đáng yêu như thế, lúc ăn cũng vô cùng dễ thương nên hắn rất muốn ôm. Jihoon muốn đem Jeonghan từ trong lòng Seungcheol đặt lên đùi của mình, Jeonghan khiến hắn va phải dưới nách của mình, hắn cố sức nhưng rất không thuận lợi mà ôm bé.

Tập trung nhìn vào, hóa ra tay phải của Jeonghan níu chặt lấy áo Seungcheol, cảm nhận được ánh mắt của Jihoon, Seungcheol giống như cười nhạo mà quay sang liếc hắn một cái, bàn tay anh vỗ nhè nhẹ lên chiếc đầu nhỏ của bé.

Jeonghan không muốn buông tay, ngồi ở trong lòng Jihoon, con mắt không nhìn bát bột trứng, vẫn nhìn Seungcheol, cái miệng nhỏ nhắn cứ cong lên.

"Bé tổ tông, há miệng nào, bột trứng mà cháu yêu nhất đến đây." Mặc dù Lee Jihoon ít khi sơ suất, nhưng đối với cục cưng nhỏ, lại vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, thổi nguội bột trứng xong, hắn liền cho Jeonghan ăn. Chiếc miệng nhỏ của bé ngậm chặt, Jeonghan chăm chú nhìn Seungcheol.

"Jihoon hyung, anh nói sai rồi, Jeonghan yêu nhất là Seungcheol hyung." Mingyu tranh thủ chút thời gian mà nói ra, Jimin lườm mắt nhìn Mingyu, đáng tiếc lực phòng ngự của Mingyu quá mạnh mẽ, không thể làm tổn thương cậu được.

Jeonghan nghe vậy, quay đầu cười ngọt ngào với Mingyu, giống như khen thưởng vì cậu nói đúng.

"Cục cưng, ăn nhanh, không thì nguội mất." Seungcheol nói xong, Jeonghan bĩu môi, ngậm lấy cái thìa. Tuy rằng bé nghe Seungcheol nói xong thì mới ăn nhưng Jihoon vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Ăn một bát bột trứng xong, Jeonghan lập tức giãy dụa liên tục trên người Jihoon, hai tay loạn xạ giơ về phía ba của mình. Cơ thể nhỏ bé của Jeonghan giống như con cá bột trươn trượt, chân tay Jihoon bỗng nhiên luống cuống.

"Pa pa~" Jeonghan vừa cử động vừa gọi. Từ khi bắt đầu ăn, những người xung quanh vì tò mò cũng đã nhìn họ thật lâu, vừa cảm thán tổng giám đốc Kim thật dịu dàng với con trai, đồng thời cũng xuýt xoa rằng con trai anh thật sự rất đáng yêu.

Seungcheol giơ tay ôm lấy Jeonghan, thoáng cái bé nhào đến trong lòng anh bắt đầu cọ xoạn xạ, chiếc mũi nhỏ khẽ động hít hít mùi hương quen thuộc của ba bé.

Jihoon mang vẻ mặt thất bại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net