1.''Tẩu Tẩu?''

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

''Ngươi là ai?''

''Tẩu tẩu tỉnh rồi sao?''

''Tẩu tẩu?''

''Đừng nói tẩu ngã đến mất trí rồi nha!?''

...

Thật sự thì nơi này cũng tốt lắm, cây xanh suối trong cứ như là tiên cảnh ấy nhưng được cái mùa đông không có máy sưởi còn mùa hè lại không có máy lạnh thậm chí máy quạt cũng không có. Thật là nóng muốn chết!

''Tiểu Suất quạt mạnh tay hơn chút đi!''

Thật sự tên tiểu tử Thôi Hàn Suất này cũng quá hư hỏng rồi, cho dù có ghét tẩu tẩu mình đến đâu thì cũng không nên làm ướt bậc thang lại còn trét thêm bùn để tẩu tẩu mình ngã đến vong mạng vậy chứ. Càng nghĩ càng tức, không phải tại tên tiểu tử này thì y đâu có phải xuyên đến đây, cái nơi gì mà nam nhân lại có thể kết hôn với nhau, không biết có thể cùng nhau sinh con không nữa? Càng nghĩ càng thấy sợ.

''Quạt mạnh lên! Ngươi chưa ăn cơm sao?''

''Tẩu tẩu đệ mỏi tay!''

Y ngẩn đầu nhìn Thôi Hàn Suất, thấy hắn đầu đầy mồ hôi y lại nổi lòng thương.

''Vậy thì quạt nhẹ tay chút cũng được.''

Thương thì thương mà trị thì trị.

''...'' Thôi Hàn Suất nuốt nước mắt nhìn trời, mong đại ca hắn mau mau trở về.

''Tiểu Suất!''

''Dạ tẩu tẩu?'' Thôi Hàn Suất cúi người nghe y nói.

''Không được gọi ta là tẩu tẩu, phải gọi Duẫn đại ca.''

''Nhưng mà ...''

''Nhưng nhị gì? Không có người thì gọi ta là Duẫn đại ca đừng gọi tẩu tẩu.''

''Dạ!'' Thôi Hàn Suất rủ người tiếp tục quạt cho y.

Đột nhiên hai người lại dựng đứng lỗ tai, ngóng mắt về cổng vòm lối vào hoa viên.

Khi Thôi lão phu nhân bước vào hoa viên thì đã nhìn thấy Thôi Hàn Suất ngồi trên ghế tựa đọc sách, còn Duẫn Tịnh Hán thì giúp hắn quạt mát.

''Tiểu Suất đệ phải cố gắng đọc nhiều sách thì mẫu thân mới vui được.''

''...'' Thôi Hàn Suất đầu còn mồ hôi, răng nghiến chặt, hai tay dường như muốn xé nát quyển sách, trong lòng thầm lôi tên tẩu tẩu mặt dày này mắng đến cẩu huyết lâm đầu. Tại sao chỉ ngã có một cái mà tính tình lại thay đổi đến đáng sợ vậy chứ?

...

Trấn Kim Long là trấn lớn, buôn bán giao thương tấp nập, phố xá lại rộng lớn thênh thang, nhà nhà giăng đèn trước cửa nhìn vô cùng đẹp mắt. Đầu tháng bảy tiết nóng vô cùng, Duẫn Tịnh Hán ung dung chấp hai tay sau lưng đi chợ, nhìn thấy một lão nhân bán kẹo hồ lô y liền kéo đệ phu đang ôm chồng lớn chồng nhỏ đồ đạc ở phía sau đi nhanh hơn.

''Tiểu Suất muốn ăn không?''

''Đệ như thế này thì làm sao ăn?''

Nhìn đúng là mình hơi quá đáng, nên y đưa tay đỡ hết đồ đạt trên tay của đệ phu xuống xong lại còn mua cho hắn một cây kẹo hồ lô. Để hắn vừa ăn vừa thong dong xã mệt đi phía trước còn y thì chậm rãi ôm đồ đi phía sau.

Vừa bước vào sảnh lớn Thôi gia đã thấy Thôi lão phu nhân ngồi uống trà, bên cạnh còn có một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp. Chỉ lo nhìn mỹ nhân nên y bất cẩn đạp trúng vạt áo của mình làm cho bản thân ngã nhào về phía trước, chồng lớn chồng nhỏ hoành tráng đổ lên người.

''...'' Kẹo hồ lô trên tay Thôi Hàn Suất cũng lộp bộp rơi xuống đất, miệng cũng chưa kịp ngậm lại thì đã muốn vỗ tay khen bản thân quá ngu ngốc, vì một cây kẹo hồ lô mà bước vào kế của tên tẩu tẩu trời đánh này.

Kết quả là Thôi Hàn Suất bị Thôi lão phu nhân dùng gia pháp trị tội bất kính với đại tẩu.

...

Thôi Hàn Suất nằm lăn lộn trên giường cắn chăn mà gào khóc, thầm đem ba đời tổ tiên của Duẫn Tịnh Hán ra bâm nhừ cho cá ăn.

Cửa phòng mở toan, Duẫn Tịnh Hán mang cơm vào cho Thôi Hàn Suất, tuy mùi thức ăn hấp dẫn thật nhưng hắn quyết định tuyệt thực để phản đối sự tàn nhẫn của vị tẩu tẩu này.

''Tiểu Suất?''

''Không ăn!'' Thôi Hàn Suất quyết định rút sâu vào trong chăn.

''Ta chỉ muốn nói cho ta mượn phòng đệ để ăn cơm, bên ngoài ồn ào quá ăn không được.''

''...''

''Nhưng mà nếu đệ muốn ăn thì cũng có thể ăn chung với ta.''

''Không ăn!'' Thôi Hàn Suất quyết định quấn chặt chăn để ngăn hương thơm của thức ăn xộc vào mũi.

''Đệ không ăn thì thôi!'' Duẫn Tịnh Hán cố ý vừa ăn vừa chép miệng thật to để Thôi Hàn Suất nghe thấy ''Quao! đùi gà nhiều thịt thật!''

''...'' Không nghe thấy, không nghe thấy! Thôi Hàn Suất tự trấn an bản thân.

''Quao! Cắn vào lớp da liền tan ngay trong miệng.''

''...'' Thôi Hàn Suất đánh ực một cái rồi bịt cả tai lại.

''Quao? là nướng với mật ong thật sao? Ngọt quá đi!''

''...''

''Quao...''

Chưa kịp nói xong thì cái đùi gà trên tay Duẫn Tịnh Hán đã bị Thôi Hàn Suất cướp đi mất, y chỉ còn biết len lén cười nhìn đệ phu ngấu nghiến đùi gà. Hài tử vẫn mãi là hài tử!

''Tiểu Suất!''

Thôi Hàn Suất miệng nhẫn bóng đầy thức ăn ngẩn đầu nhìn Duẫn Tịnh Hán.

''Tại sao đại ca đệ lại cùng nam nhân như ta thành thân?''

''Đệ làm sao biết được.''

''Chẳng lẽ hắn là gay?''

''Gay là cái gì?''

''Kiểu giống như thái giám trong cung ấy.''

Thôi Hàn Suất nghe xong thì lắc đầu nguầy nguậy: '' Không phải đâu, đại ca không phải thái giám.''

''Vậy chẳng lẽ nam nhân cũng có thể cùng nhau sinh con sao?''

Thôi Hàn Suất suýt nữa mắc nghẹn với câu hỏi của Duẫn Tịnh Hán, hắn uống một ngụm canh xong định trả lời cho y biết nhưng nhớ lại mối thâm cừu đại hận của y và hắn ngày hôm nay nên hắn quyết định phải... trả thù.

''Đúng vậy, nam nhân vẫn sinh được hài tử. Huynh không biết chuyện này sao?'' Hắn giả vờ ngạc nhiên sau đó lại cúi đầu lén nở một nụ cười thô bỉ.

Lần này đến lượt Duẫn Tịnh Hán bị nghẹn, cả người như bị rút hết máu, y méo miệng hỏi Thôi Hàn Suất: ''Vậy hài tử chui ra từ đâu?''

''Là nôn ra đó.'' Thôi Hàn Suất phải thầm nhéo đùi để bản thân không bật cười. Vị này quả nhiên là ngã đến quên hết mọi thứ rồi.

Nghe xong y lại có cảm giác như có thứ gì đó nghẹn ngay cổ họng, chỉ cần mở miệng là thứ đó sẽ vọt ra ngoài ngay lập tức. Duẫn Tịnh Hán triệt để nằm gục trên bàn.

...

''Tịnh Hán ngươi làm sao vậy?'' Hồng Tri Tú đang đọc sách thì cũng phải ngẩn đầu nhìn tên kia đang nằm dài trên bàn đá mà lật qua lật lại.

''Tri Tú ta...'' Duẫn Tịnh Hán đưa gương mặt đáng thương nhìn Hồng Tri Tú ''...ta không muốn sinh hài tử!''

Hồng Tri Tú nghe xong chút nữa đã xé quyển sách đang đọc ra làm hai, hắn cảm thấy vị bằng hữu thuở nhỏ của mình càng lớn càng không bình thường. Cách đây vài tháng còn giả vờ không nhận ra mình, bây giờ thì hay rồi cả tính tình cũng trở nên quái đản.

''Sao ngươi lại nói như vậy?''

''Ngươi nghĩ xem, khi tên Thôi Thắng Triệt đó trở về thì chẳng phải ta và hắn sẽ phải... phải...'' Duẫn Tịnh Hán nói không xong lại nằm úp trên bàn đá cào tóc.

''Ngươi là... nam nhân nha.'' Hồng Tri Tú run môi mà nhắc nhở Duẫn Tịnh Hán.

''Hả?'' Duẫn Tịnh Hán trong thời khắc đó liền ngồi bật dậy, hai mắt chờ mong nhìn Hồng Tri Tú: ''Nam nhân có thể sinh hài tử không?''

''Cùng nữ nhân thì có thể nhưng cùng nam nhân thì không.''

''Không phải là hài tử sau khi đủ tháng sẽ được nam nhân nôn ra ngoài sao?''

Lần này đến lượt Hồng Tri Tú nằm gục trên bàn, hắn chỉ còn biết giơ tay lên lắc lắc ra dấu trả lời Duẫn Tịnh Hán. Thật không biết y có phải từ trên trời rơi xuống không mà ngay cả chuyện phi lý như vậy cũng tin được.

...

''Tẩu tẩu tha mạng!''

Tiếng hét của Thôi Hàn Suất như vang vọng cả Thôi gia.

''Ngươi nói xem nam nhân có thể sinh hài tử không?'' Duẫn Tịnh Hán bắt chéo chân ăn đậu phộng mà không thèm liếc nhìn Thôi Hàn Suất lấy một cái.

''Không thể.'' Thôi Hàn Suất lệ rơi đầy mặt cực kì đáng thương.

''Vậy sao? Chẳng phải hài tử chui từ miệng ra sao?''

''Không, không phải.''

''Tiểu tử ngươi dám lừa gạt ta, hôm nay ta phải trừng trị ngươi thích đáng.''

''Tẩu tẩu tha mạng!!!''

Tiếng kêu thảm thiết của Thôi Hàn Suất chẳng thể đánh động được lòng từ bi của Duẫn Tịnh Hán, đến cuối cùng hắn vẫn bị bốn tên hạ nhân kéo căng tứ chi... dùng lông gà gãi vào lòng bàn chân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net