11. Sinh Thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không được ném nữa!"

Lũ chim trên cành đang rỉa lông thì bị tiếng gầm của Thôi Thắng Triệt làm cho hoảng sợ bay tán loạn, còn những con yếu tim thì té xuống gốc cây bất tỉnh chim sự.

Duẫn Tịnh Hán tay ôm bình gốm, chân gác lên ghế gỗ lửa giận bừng bừng nhìn họ Thôi.

"Ngươi một vừa hai phải thôi, đây là phòng của ta, ngươi sao có thể mặt dày mà dọn tất cả đồ đạc của ngươi đến đây chứ?"

"Ta nói là phòng ta hư rồi ngươi không thể cho ta ở nhờ sao?"

Thôi Thắng Triệt mặt rất ư là căng thẳng, chỉ sợ lát nữa thôi y sẽ giận quá mất khôn mà ném cái bình cổ yêu quý của hắn.

"Hư chổ nào chứ? Ta có thấy hư chổ nào đâu?"

"Ngươi không ở trong chăn thì làm sao biết chăn có rận, ngươi không ở đó thì làm sao biết nó hư chổ nào."

"Được. Ta sẽ chuyển qua đó ở, để xem nó hư chổ nào."

"Không được! Đó là phòng của ta." Thôi Thắng Triệt nào để cho kế hoạch của hắn bị bại lộ.

Lời phản đối của Thôi Thắng Triệt vừa dứt thì tiếng bình gốm chạm đất liền vang lên.

Thôi Thắng Triệt: "..."

Tuyệt đối phải nhịn!

Thôi Thắng Triệt thở sâu một hơi liền hướng y mỉm cười: "Duẫn Tịnh Hán, ngươi nên biết sự nhịn nhục của ta không cao."

"Thì sao?"

Thôi Thắng Triệt vừa định nói câu tiếp theo, thì liền nghe bên ngoài hạ nhân báo có người đến tìm nên hắn cùng Duẫn Tịnh Hán khấy nhau lần cuối xong rồi mới rời đi.

...

Lúc Thôi Thắng Triệt vừa đến đại sảnh, nhìn thấy cái vị không mời mà đến kia liền khiến hắn nhíu mài.

"Lại nhớ ta rồi sao?" Thôi Thắng Triệt một đường đi thẳng đến ghế của gia chủ miệng vẫn không quên buông một câu châm chọc.

Trương Tam dáng vẻ bình tĩnh nhìn Thôi Thắng Triệt, những lời châm chọc này hắn không còn xa lạ gì cho nên hắn cũng mặc dày mà chịu.

"Thôi Thắng Triệt, hôm nay ta đến thì đương nhiên là có chuyện quan trọng để nói với ngươi."

"À vậy sao? Nhưng cũng nói trước cho ngươi biết, nếu ngươi mượn tiền thì ta đây không có, còn nếu muốn nói gì đó về Tịnh Hán thì ngươi không cần phải tốn nước bọt, cứ trực tiếp phủi mông mà rời khỏi đi."

"Ta với ngươi chỉ có duy nhất một chuyện để nói đó chính là Tịnh Hán."

"Ngươi nghe không hiểu lời ta nói sao?" Thôi Thắng Triệt cảm thấy bản thân hoàn toàn không có chút kiên nhẫn nào với người này.

"Bình tĩnh đi. Ta không phải muốn cướp Tịnh Hán về chỉ đơn giản là muốn ngươi bảo vệ y kĩ một chút đừng để y bị thương tổn gì." Trương Tam không mặn không nhạt nói ra.

"Ta còn có một chuyện quan trọng muốn cảnh báo cho ngươi." Trương Tam ra vẻ thần bí nói tiếp.

Thôi Thắng Triệt mi mài khẽ nhăn, hắn thật muốn hung hăng đè tên này xuống đấm cho vài phát để xả giận, sẵn tiện trút giận thay cái bình cổ khi nãy của mình luôn.

...

Duẫn Tịnh Hán tò mò muốn hóng chuyện nên đã không nhịn được mà đi đến chổ Thôi Thắng Triệt tiếp khách quý nhưng khi đến nơi thì chỉ thấy một con cún to đang lé mắt nhìn một con cún to khác.

"Khụ... khụ..."

Duẫn Tịnh Hán ho hai tiếng liền thu thập hết sự chú ý từ đại sảnh. Cảm giác có tận hai con cún vừa to vừa hay phát dại nhìn mình thật đáng sợ. Duẫn Tịnh Hán méo miệng cười.

"À... ta chỉ là... tiện thể ghé qua."

Trương Tam nhìn thấy Duẫn Tịnh Hán thì liền như hổ đói phi thân đến nhưng hắn dù có nhanh đến đâu vẫn là chậm hơn một người, vâng đó chính là Thôi Thắng Triệt.

Đem thân trấn trước mặt Duẫn Tịnh Hán, Thôi Thắng Triệt cười như không cười mà hướng Trương Tam nói: "Nghe nói ngũ phu nhân của ngươi vừa hạ sinh một tiểu công tử trắng trẻo. Hôm nay sẵn tiện ta gởi lời chúc mừng đến phu thê các người."

Lời này rõ ràng là dõng dạc nói ra cho người phía sau nghe thấy.

"Ngươi..." Trương Tam xanh mặt nói không thành lời.

"Tiễn khách."

Vẫn như thường lệ, Thôi Thắng Triệt to giọng gọi người tiễn khách chẳng giữ cho Trương Tam chút mặt mũi nào. Tuy nhiên Trương Tam cũng không phải không biết điều, trước khi bị người khác tiễn vong thì hắn đã phất tay áo hùng hổ rời đi.

Sau khi kẻ không nên có mặt rời khỏi, Thôi Thắng Triệt liền suy nghĩ đến những chuyện Trương Tam nói. Cả người ngoài như họ Trương cũng có thể nhìn rõ tận tường những chuyện đang diễn ra thì liệu người trong cuộc như hắn có nên lật bài ngửa hay không hay vẫn cứ tiếp tục giả vờ, trầm ổn mà sống.

"Hắn có đến năm người phu nhân sao?"

Câu hỏi của Duẫn Tịnh Hán chợt cắt ngang suy nghĩ của hắn.

"A? Đúng vậy. Thì sao? Ngươi ghen?"

Y nghe xong liền hung hăng dùng chân đạp vào đầu gối của hắn.

"Đúng. Ta là đang ghen tỵ đó. Thì sao?"

Thôi Thắng Triệt nghe xong liền xám mặt.

"Ngươi có tới tận tam phu nhân, hắn thì có ngũ phu nhân."

"Thì sao?"

Duẫn Tịnh Hán cúi đầu trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì đó, đến lúc Thôi Thắng Triệt cảm tưởng như không thể kiên nhẫn đợi thêm thì y liền ngẩn đầu, ánh mắt trông chờ cất lời.

"Thôi đại gia, ngài khi nào mới có thời gian rảnh?"

"Để làm gì?" Thôi Thắng Triệt khó hiểu nhíu mài.

"Khi ngài rảnh thì có thể múa vài đường mực, cấp cho ta một tờ hưu thư không? Ta khi ấy cũng có thể thú vài nữ nhân."

Nhìn dáng vẻ chờ mong của y, Thôi Thắng Triệt liền nổi nộ khí. Hắn không nặng không nhẹ đánh một cái lên trán y.

"Ta cả đời này cũng không rảnh."

Sau đó hắn phất tay áo tiêu soái rời đi.

"..." Duẫn Tịnh Hán hai tay ôm cái trán đau nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp. Y nhướng mài đắc ý, sau lại co chân đuổi theo bóng người đã đi càng ngày càng xa kia.

...

Đợi khi chiều đến Duẫn Tịnh Hán liền cùng Thôi Hàn Suất đi dạo một vòng quanh chợ, hôm nay Thôi Thắng Triệt phải đến xưởng nhuộm vải nên bảo y ở nhà tránh bẩn quần áo, y cũng lười cho nên nghe theo.

Y vừa đi vừa nghĩ đến mua gì đền cho Thôi Thắng Triệt, nhưng càng nghĩ càng thương tâm. Y làm gì có tiền!

Nhưng mà không sao! Thôi Hàn Suất có.

"Tiểu Suất, có phải họ Phu gì đó cùng tuổi với đệ không?"

"Đúng. Thì sao?" Thôi Hàn Suất vừa di vừa đếm bạc vụn trong túi.

"Ta nghe nói tiểu thư họ Lý rất thích tiểu tử ấy nên Phu lão gia đã sai người đến Lý gia hỏi chuyện rồi."

Lời y vừa dứt, túi tiền trên tay Thôi Hàn Suất liền được ném cho y còn hắn thì mặt không tốt đẹp phi về tiệm bánh bao quen thuộc.

Mở túi, nhìn thấy đống bạc vụn xinh đẹp đang lấp lánh nhìn mình, y liền cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp.

Về phần Thôi Hàn Suất, sau khi hùng hổ đến nhà Phu Thắng Quan bát nháo liền bị đập một trận.

"Trong trấn này chỉ có một nhà họ Lý thôi, nữ nhi duy nhất còn sót lại của họ Lý đã xuất giá từ năm ngoái rồi. Uổng công ngươi sinh ra và lớn lên ở trấn Kim Long này." Phu Thắng Quan tay nhào bột nhưng miệng vẫn không ngừng cào nhào Thôi nhị thiếu gia.

Thôi Hàn Suất đã bị mắng hết nữa canh giờ rồi, hắn biết làm gì nữa đây ngoài việc vừa nghe chửi vừa ăn bánh bao nhưng trong bụng vẫn không quên chửi rủa tên trời đánh họ Duẫn kia.

...

Đem bạc mà đáng lý ra Thôi Hàn Suất dùng để mua quà tặng cho Phu Thắng Quan, Duẫn Tịnh Hán ghé vào một tiệm đồ cổ dự định mua đền Thôi Thắng Triệt cái bình quý.

Nhưng sau khi trò chuyện cùng ông chủ liền được ông ta gợi ý mua cái bình giả bởi vì cái bình mà y đã đập vỡ chỉ có duy nhất một cái trên đời.

Méo miệng đem bạc của Thôi Hàn Suất cùng ngọc bội của mình, y liền bấm bụng mua cái bình giả kiểu dáng hoa mỹ đền cho Thôi Thắng Triệt.

...

Thôi Thắng Triệt sau khi từ xưởng vải trở về liền thấy phía trên giá gỗ có thêm một chiếc bình, với mắt nhìn của kẻ sưu tầm đồ cổ hắn liền phát hiện kia là chiếc bình giả nhưng nghĩ đến chỉ có một kẻ mới có khả năng đem mèo đổi hổ, hắn liền nhịn không được bật cười hài lòng.

...

Trong bữa cơm tối ở Thôi gia, Thôi nhị thiếu gia vừa lùa cơm vừa bắn tia lửa lên người nào đó, Duẫn Tịnh Hán ăn cơm không dám ngẩn đầu, riêng Thôi Thắng Triệt vừa lùa cơm vừa cười như phát dại.

...

Sau bữa cơm tối, lão phu nhân liền gọi Duẫn Tịnh Hán vào tư phòng hỏi chuyện, đơn thuần chỉ muốn hỏi về việc sổ sách y có quen dần chưa. Duẫn Tịnh Hán cũng vui vẻ trả lời bà ấy.

Đưa tay sờ tóc của y, giống như trong một khoảnh khắc làm y nghĩ Thôi lão phu nhân chính là mẹ ruột mình nên đã không tự chủ được tham luyến bàn tay ấy.

Đột nhiên cửa phòng bật mở, Thôi Thắng Triệt mỉm cười bước vào, trước là chào hỏi mẫu thân hắn, sau là quát y vài câu bảo rằng sổ sách có vài chổ không chính xác nên đã mặt nặng mài nhẹ kéo y đi.

Cửa phòng Thôi lão phu nhân vừa khép Thôi Thắng Triệt liền đổi thái độ, nhẹ tay hơn trong việc lôi kéo nhưng chung quy vẫn muốn y đi theo hắn.

...

"Không phải sổ sách có vấn đề sao?" Nhìn cảnh vật quen thuộc bên bờ sông, y liền thắc mắc hỏi.

"Không có. Chỉ là ta muốn cùng ngươi ra ngoài chơi nên viện cớ vậy thôi."

Người này bao nhiêu tuổi rồi a? Lại còn viện cớ trốn đi chơi nữa. Duẫn Tịnh Hán bất lực thở dài.

"Có biết hôm nay là ngày gì không?" Thôi Thắng Triệt trông chờ nhìn Duẫn Tịnh Hán.

"Hôm nay không phải rằm, không cần ăn chay." Duẫn Tịnh Hán thành thật trả lời.

Thôi Thắng Triệt không khỏi thất vọng mà thở dài.

Nhìn thấy câu trả lời của mình quả nhiên như tạt nước lạnh vào người hắn, y liền đắc chí mỉm cười.

Nhìn y cười xòa đi về phía bụi rậm, Thôi Thắng Triệt không khỏi méo miệng: "Không được đi bậy chổ này."

Duẫn Tịnh Hán tâm trạng đang vui liền bị câu nói của Thôi Thắng Triệt làm cho mất hứng.

"Đừng có nghĩ ai cũng giống ngươi, bạ đâu đi đó."

Lại buồn cười trước biểu cảm của y, hắn liền cảm thấy cơn thất vọng vừa rồi như chưa hề tồn tại.

Bắt một con đom đóm ấp vào lòng bàn tay, Duẫn Tịnh Hán đưa đến trước mặt Thôi Thắng Triệt.

"Trò gì đây?"

"Theo như giang hồ đồn thì là trong ngày sinh thần có thể cầu nguyện và thổi nến... à không thổi đom đóm, thì ước nguyện sẽ thành sự thật."

"Hả?" Thôi Thắng Triệt ngạc nhiên.

"Ngươi chưa từng nghe nói sao?"

Thôi Thắng Triệt trong vô thức lắc đầu.

"Ngươi nhắm mắt cầu nguyện ba điều đi."

Vẫn là ngoan ngoãn nghe theo. Đến thật lâu sau này hắn vẫn không thể nhớ nổi ngay khoảnh khắc ấy hắn đã ước ba điều gì, chỉ duy nhất nhớ nụ cười người kia có bao nhiêu xinh đẹp.

Mi mắt Thôi Thắng Triệt một lần nữa khẽ động, con ngươi đen láy trong cái ánh sáng của trăng đêm cứ như xoáy sâu vào tim Duẫn Tịnh Hán. Nhẹ mở tay để con đom đóm bay lên, ánh sáng xanh xinh đẹp in lên chóp mũi của cả hai, nó giống như dây tơ hồng của ngài Nguyệt Lão vậy.

Thôi Thắng Triệt thả mình vào đám cỏ dại: "Trăng hôm nay sáng thật, không biết ngày ta được sinh ra trăng có sáng như vậy không?"

Duẫn Tịnh Hán học theo Thôi Thắng Triệt ngả mình lên cỏ.

"Chắc hẳn là rất sáng."

Hắn nghe xong thì gật đầu dường như hài lòng.

"Tại sao không ở nhà cùng Cao Mẫn và Hàn Uyển Nhi ăn mì mừng tuổi."

"Không thích đâu." Thôi Thắng Triệt bĩu môi như tiểu hài tử.

"Không thích mà cứ thú người ta?"

"Ai~ Hai người bọn họ đều do mẫu thân ta sắp đặt. Một người là thanh mai trúc mã, một người là môn đăng hộ đối, cũng không tệ đi. Với lại Hàn Uyển Nhi ra sao ngươi cũng biết mà."

"A... Không hối hận là tốt rồi."

Lại bĩu môi, Thôi Thắng Triệt xoay người nhìn Duẫn Tịnh Hán: "Ba lần thành thân thì chỉ có một lần khiến ta cam tâm và không bao giờ hối hận thôi."

"À... vậy sao?" Khóe môi như mất tự chủ mà muốn vẽ nên một đường cong, y thật muốn sỉ vã bản thân ba lần bốn lượt bị họ Thôi này thôi miên.

Thôi Thắng Triệt đột nhiên lăn đến, vùi đầu vào hõm cổ của Duẫn Tịnh Hán khiến y bất ngờ đến hô hấp cũng quên đi.

"Đúng vậy."

"..."

"Tịnh Hán!"

"Hửm?"

"Ta rất muốn cùng ngươi bái đường thêm lần nữa."

Này là bày tỏ sao? Duẫn Tịnh Hán trong khoảnh khắc tim đập loạn nhịp, đầu óc mơ hồ thì đã nói ba chữ: "Ta cũng muốn."

Thôi Thắng Triệt chúc ngươi sinh thần khoái lạc! Một đời bình an, không phiền, không bệnh.

Đa tạ ngươi! Tịnh nhi.

--------------------------------

[Trễ sinh thần Choi tổng rồi T^T ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net