II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đến lời của bố. Cậu hơi hoài nghi, nhưng rồi vẫn làm theo lời ông, vì cậu biết ông chưa từng nói gạt mình.

Bước tới bàn làm việc cầm bó hoa vừa đem về lúc chiều lên. Cậu có nhờ mẹ cắm ra bình giùm nhưng bà vẫn còn chưa đụng tới. JeongHan tiếc cái đẹp nên dù không muốn nhận cậu vẫn giữ bó hoa lại, không nỡ vứt đi. Huống chi vẫn chưa xác thực có phải do cậu đồng nghiệp họ Min tặng hay không.

JeongHan ôm bó hoa, bước tới ngồi xuống giường, cậu cẩn thận gỡ bó hoa ra như lời bố Yoon nói.

Sau khi gỡ từng lớp ruy băng lẫn giấy gói hoa ra, JeongHan đã thấy được phần thân của bó hoa. Cậu từ từ tách từng nhành hoa ra, bên trong bất ngờ lộ ra mộ cái hộp nhung nhỏ màu xanh navy.

JeongHan dù không suy nghĩ tiếp được gì, tay vẫn vô thức lấy chiếc hộp nhung ra, bóc lớp keo bảo hộ bên ngoài xuống rồi mở chiếc hộp.

Bên trong là một chiếc nhẫn.

JeongHan ngây người hết một lúc lâu, sau đó mới để ý tới mẫu giấy nhỏ dán bên trong nắp hộp. Cậu đặt bó hoa xuống, lấy mẫu giấy ra và đặt hộp nhẫn sang một bên.

Mẫu giấy nhỏ được gấp làm bốn. Khoảnh khắc mở mẫu giấy ấy ra, trái tim JeongHan như muốn ngừng đập.

"Vẫn chờ em ở mái nhà đầu tiên của chúng ta
Gửi từ người rất thương em."

Hai dòng chữ tuy ngắn gọn nhưng lại chứa đựng rất nhiều đáp án cho từng câu hỏi trong lòng JeongHan. Cậu bất ngờ đứng dậy, dòng chữ tay quen thuộc trên mẫu giấy khiến cậu trở nên kích động. Cậu đã nhìn thấy nét chữ này bao nhiêu năm rồi, cậu biết mình không thể lầm được.

Nhìn xuống chiếc hộp nhung đặt bên cạnh. JeongHan nắm chặt mẫu giấy trong tay, nước mắt giờ có muốn rơi, cũng phải đợi tới lúc hạnh phúc nhất mới được phép rơi.

Cầm lấy hộp nhẫn và mẫu giấy, JeongHan xuống nhà vội vàng mượn xe của bố và phóng đi. Bố Yoon để cậu đi, còn mẹ Yoon vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.

Lồng ngực JeongHan nóng lên, đến tay cầm vô lăng cũng nóng theo. Trái tim trong lồng ngực dường như cũng đang rạo rực nhảy múa khiến chủ nhân của nó phải kéo khóe môi vui theo. Lúc này, JeongHan biết bản thân mình trông rất ngốc nghếch. Nhưng cậu không còn nghĩ thêm được gì nữa, chỉ muốn gặp lại và ôm người kia thật chặt.

Đến nơi, JeongHan gấp gáp rời khỏi xe, từ xa đã nhìn ra dáng người mặc bộ vest đen lúc chiều, người kia vẫn đang đứng quay lưng về phía cậu.

JeongHan cũng không còn tâm trạng để ý tới căn trọ cao tầng cũ kĩ lúc xưa giờ đã được xây thành một ngôi nhà lớn khang trang hơn. Nếu không nhớ tên con đường này hay số nhà, JeongHan có thể sẽ không biết nó nằm ở đâu, cũng có thể là cậu đã đi theo bản năng và trái tim của mình.

"SeungCheol." Cậu nghẹn ngào gọi một tiếng.

Nghe gọi, hai tiếng SeungCheol dù không tròn vành vì giọng người gọi thoáng run, nhưng anh vẫn thấy được an ủi rất nhiều vì JeongHan cuối cùng cũng đã đến.

Anh quay đầu lại, dù vẻ ngoài khác trước khá nhiều nhưng chỉ duy nhất ánh mắt yêu thương nhìn cậu là không hề thay đổi.

"JeongHan, anh về rồi, em vẫn còn chờ anh chứ?"

JeongHan nghe tới thì nước mắt rưng rưng, không nghĩ nhiều liền nhào vào lòng anh. Cậu nấc lên, rồi dần khóc lớn.

"Anh nhớ JeongHan của anh lắm."

SeungCheol ôm cậu vỗ về, bàn tay to lớn xoa xoa bờ vai nhỏ cùng mái tóc đen mềm mại của người anh thương.

"JeongHan." Anh hôn lên tóc cậu dỗ dành, "Xin lỗi vì đã để em đợi lâu như vậy."

Nhớ đến lời JeongHan nói khi nãy trong lúc ăn tối, rằng cậu vẫn còn đợi anh, trong lòng anh vừa vui mà cũng vừa thấy nhói. Đau lòng khi nghĩ tới việc cậu chấp nhận cô đơn chờ đợi anh suốt bảy năm trời qua.

"Anh tệ quá mà phải không? Để JeongHanie phải đợi anh lâu như thế." SeungCheol nghẹn giọng nói. Tự trách bản thân vì đã khiến JeongHan mòn mỏi trong cô đơn vì anh.

SeungCheol muốn khóc, và anh cũng đã khóc khi nghĩ tới việc JeongHan từng phải chịu đựng cảm giác trông ngóng, dằn vặt giống mình. Bởi anh biết cảm giác đó không hề dễ chịu chút nào.

Thời gian qua, anh cũng phải dằn vặt sống trong nỗi nhớ nhung khi thiếu vắng cậu. Ngày qua ngày đối với anh đều rất khủng khiếp. Anh từng quen với mỗi bữa ăn giấc ngủ đều có sự hiện diện của cậu, quen việc mỗi ngày đều nhìn thấy thỏ xinh của anh trước mắt, quen nghe thấy tiếng cười ríu rít của cậu bên tai, quen mùi hương dịu ngọt trên cơ thể cậu phảng phất quanh mũi. Đêm đến, anh vì nhớ cậu mà thao thức không yên giấc. SeungCheol chẳng tiếc giấc ngủ của mình, thức trắng một đêm nghĩ về động lực duy nhất của cuộc đời anh, hay trằn trọc mỗi khi nghĩ tới ở Hàn Quốc đã chuyển mùa thì con thỏ ngoan nào đó sẽ lại nhiễm bệnh, mà đã bệnh thì rất lâu mới khỏi, người lúc nào cũng gầy yếu làm lòng anh xót.

Ngày hôm nay, khi ôm cậu trong vòng tay và biết cậu vẫn kiên trì chờ anh trở về. Anh thấy công sức ngày tháng qua của mình đều rất đáng giá.

JeongHan của anh bây giờ trông cũng chững chạt hơn, người không còn gầy nữa, gương mặt cũng "xinh" hơn rất nhiều. Chẳng trách khi nãy vừa gặp, tim anh lại đập loạn lên, bồi hồi hệt như ngày đầu tiên gặp gỡ.

"Thỏ xinh hình như béo lên rồi thì phải."

SeungCheol nói đùa một câu để chọc cậu vui. Anh biết con thỏ trắng trong lòng mình xù lông rồi nhưng lại không thèm lên tiếng mắng, mặt vẫn trốn trong lòng anh, còn tay thì hung dữ nhéo vào eo anh.

SeungCheol bật cười, sau đó thủ thủ vào tai cậu.

"Anh về rồi, em sẵn sàng bước vào lễ đường cùng anh chưa?"

JeongHan không trả lời, nhõng nhẽo trốn kín trong lòng anh, rồi không nói không rằng, tay giơ lên đưa cái hộp nhỏ màu xanh cho anh.

SeungCheol cũng hiểu ý, vừa giữ cậu trong lòng anh vừa nhanh tay lấy nhẫn ra. Tạm nhét cái hộp vô dụng kia vào túi áo vest, anh hắng giọng bảo.

"Đưa tay lên nào."

JeongHan ngoan ngoãn giơ bàn tay thỏ lên, xòe ra trước mặt anh.

SeungCheol nhìn hành động của cậu thì thấy buồn cười lắm, nhưng vẫn không dám cười thành tiếng. Anh luồn nhẫn vào tay cậu, xong rồi đưa lên môi mình đặt xuống một nụ hôn.

JeongHan vẫn còn ngã người trong lòng anh, như muốn khảm chặt cơ thể mình vào lòng người bên cạnh. Chỉ khi SeungCheol chỉ cho cậu thấy căn nhà trước mặt thì JeongHan để ý, căn trọ cao tầng cũ kĩ lúc xưa giờ đã được xây thành một ngôi nhà đẹp hơn.

"Em có đồng ý sống cùng anh ở đây không?"

"Sống ở đâu cũng được, miễn có anh là được." Đến lúc này JeongHan mới chịu lên tiếng.

"Em có sợ bố mẹ phản đối chúng ta nữa không?"

"Em không sợ." JeongHan chắc nịch.

Nói cho cậu biết về bí mật trong bó hoa rồi thì cậu đoán chắc là bố Yoon cũng đã biết việc này.

"Mà sao khi nãy chủ tịch Kim nói anh sắp có hôn thê rồi?" JeongHan vẫn còn một khúc mắt khiến lòng cậu không vui.

"Thì hôn thê đó là em mà? Ông ấy chỉ nói là sắp, chứ đâu nói là anh đã có?" SeungCheol nói ra thêm một câu khiến JeongHan ngờ nghệch, "Chủ tịch Kim cũng biết hôn thê của anh là em, nhưng ông ấy chỉ vờ nói vậy thôi."

"Ông ấy biết em?"

SeungCheol gật đầu.

"Vậy...bố biết người chủ tịch đưa đến là anh rồi phải không?"

"Không, bố không biết việc này."

"Vậy thì tại sao...?" JeongHan hơi chau mày, việc này khó hiểu quá. Bố Yoon không biết, nhưng chủ tịch Kim lại biết, vậy tức là việc này vẫn có khả năng đã được sắp xếp từ trước?

SeungCheol thoáng hồi tưởng lại một chút và kể cậu nghe hết về sự việc tưởng chừng như là ngẫu nhiên này. Chuyện bắt đầu từ việc anh gặp được chủ tịch Kim sau cái ngày họ chia tay. Trước kia bố anh và chủ tịch từng có quen biết nhau. Chủ tịch Kim biết hoàn cảnh của anh, nghe nói anh muốn dành dụm tiền vào đại học, ông đã dùng mối quan hệ của mình để xin một suất học bổng và cho SeungCheol vay tạm một số tiền sang Trung Quốc du học.

Không phụ lòng tốt của ông, SeungCheol đạt thành tích tốt ở trường cũng như trong kì du thực tập tại Mỹ. Trở thành cử nhân ưu tú với tấm bằng kinh doanh loại giỏi. Thấy anh có tiềm năng, ông nhận anh vào công ty đào tạo ngay khi vừa tốt nghiệp. Với khoảng thời gian chưa đầy ba năm, chủ tịch Kim đã nâng đỡ anh lên chức tổng giám đốc chi nhánh Đại Lục, nhiều dự án đề tên anh đã mang lại lợi nhuận không hề nhỏ cho công ty. Sự nghiệp SeungCheol từ đó lên như diều gặp gió.

Vào một ngày kia, khi đang bàn việc với chủ tịch Kim ở Trung Quốc, SeungCheol nghe ông nhắc về một cái tên rất quen, người đó còn đang điều hành chi nhánh tại thành phố anh từng sinh sống ở Hàn. Anh gặng hỏi thêm một chút thì mới biết được người đó là bố của JeongHan.

Chủ tịch Kim nói muốn anh về Hàn Quốc giúp ông điều hành chuỗi công ty con của tập đoàn. Để dễ dàng tiếp quản, chủ tịch Kim muốn anh gặp gỡ giám đốc của các chi nhánh tại Hàn Quốc. SeungCheol có đưa ra đề nghị được gặp những người khác trước, riêng giám đốc Yoon là gặp mặt sau cùng. Chủ tịch Kim có thắc mắc, SeungCheol chẳng giấu gì mà kể cho ông nghe việc mình biết giám đốc Yoon, và cũng không ngại kể luôn chuyện trước kia giữa anh và con trai của giám đốc.

Chủ tịch Kim cũng vì sự việc này mà vờ nói muốn gặp thử con trai của giám đốc Yoon là JeongHan. Ông cũng là mấu chốt cực kì quan trọng trong việc giúp SeungCheol và JeongHan có buổi gặp mặt bất ngờ hôm nay. Tưởng là ngẫu nhiên nhưng thực ra đều đã có sắp đặt từ trước. Bố Yoon dĩ nhiên là không biết, ông cũng chẳng ngờ SeungCheol lại trở về với chức vị điều hành còn cao hơn cả ông.

Sau bữa ăn tối khi nãy, khi JeongHan đã ngồi lên taxi và rời đi, chủ tịch Kim bất ngờ mở lời trước.

"Tôi nghĩ hai người có chuyện cần nói." Ông cười, vỗ vai hai người "Tôi ra xe đợi trước."

Khi chủ tịch Kim rời khỏi đó, bố Yoon vậy mà lại là người lên tiếng trước sau một khoảng thời gian im lặng.

"Không ngờ cũng có ngày này, ta thấy xấu hổ với cậu quá."

"Giám đốc Yoon xin đừng nói vậy."

"Tại ta mà JeongHan nó phải chịu tổn thương suốt bao năm qua, ta có lỗi với cậu, cũng có lỗi với nó."

"Cháu biết khi đó giám đốc Yoon chỉ là lo cho tương lai của JeongHan. Lúc đó cháu cũng quá mông lung về bản thân, rời đi cũng là chuyện sớm muộn thôi."

Chỉ là lúc ấy anh không ngờ JeongHan vẫn nuôi dưỡng ý định đợi anh về.

"Ta biết nó vẫn luôn chờ đợi cậu, ta chỉ sợ nó già đi trong cô đơn nếu vẫn cứ cố chấp chờ cậu về."

Bố Yoon thở dài, nghĩ tới việc mình tình tức giận tát JeongHan chỉ vì cậu từ chối đến điểm hẹn xem mắt, ông lại thấy có lỗi vì đã buông lời mắng mỏ mà không nghĩ tới cảm nhận của con mình. Trước nay ông cũng chưa từng nặng tay hay nặng lời với JeongHan như lúc đó, còn vô cớ buông lời mạt sát SeungCheol ngay trước mặt khiến JeongHan tổn thương.

JeongHan đáng thương lắm, bị đánh bị mắng cũng chỉ im lặng trốn trong phòng khóc, không dám cãi một lời nào, kiên nhẫn chờ đợi vì tin SeungCheol nhất định sẽ quay về.

"Ta còn mặt mũi đâu mà kêu cậu đuổi theo nó." Bố Yoon lắc đầu, ông biết chắc là JeongHan đang khóc rất nhiều trên taxi. Cũng tại ông khi xưa khinh khi SeungCheol tay trắng, bắt ép JeongHan rời xa anh. Bây giờ anh thành danh rồi, chẳng lẽ ông lại quay sang cầu cạnh anh tiếp tục yêu con trai mình. Thật mất mặt.

"Chỉ cần giám đốc Yoon không ngăn cháu đuổi theo JeongHan, cháu chắc chắn sẽ dùng hết sức mình chạy đến bên em ấy."

"...."

"Cháu thương JeongHan lắm, bao năm qua chưa một ngày nào cháu quên được em ấy." SeungCheol hơi nghẹn lại.

Trước ngày sắp gặp lại JeongHan, lúc ngồi trên máy bay trở về Hàn Quốc, anh đã vui đến khóc ròng chỉ vì nghĩ tới khoảnh khắc được nhìn thấy cậu, nhìn thấy động lực sống duy nhất của cuộc đời anh.

"Sự nghiệp cháu đã có rồi, giờ cháu chỉ cần JeongHan bên cạnh nữa thôi. Chỉ cần có JeongHan, nghèo hay giàu đối với cháu đều hạnh phúc cả."

Bố Yoon nghe được những lời thật lòng từ anh thì chỉ im lặng gật đầu. Ông thấy mình thật có lỗi, suýt chút nữa thì ông đã xua đuổi một người thật lòng yêu thương con trai mình. Nếu vẫn còn cơ hội, sao ông nỡ chia rẽ họ nữa. Biểu hiện của hai người đã khiến một người từng cứng cõi như ông phải cúi đầu khâm phục.

JeongHan đang ngoan ngoãn ngồi yên trong lòng và nghe SeungCheol kể lại toàn bộ sự việc. Cả hai hiện đã vào trong căn hộ mà SeungCheol vừa mua và xây cất lại cách đây không lâu. Anh có đưa cậu đi dạo một vòng, kiến trúc cùng cách trang trí trong nhà chín mươi phần trăm đều thiên về sở thích của cậu. JeongHan vẫn chưa thoát khỏi niềm vui sướng này, nên cứ rút mãi ở trong lòng SeungCheol, tủm tỉm cười đến ngây ngốc.

"Tối nay ngủ lại đây cùng anh nhé? Ngày mai anh sẽ đưa em về." SeungCheol đề nghị, tay vẫn mân mê mái tóc mềm dưới cằm mình.

Trời bên ngoài sắp mưa, mà dù không mưa anh cũng không để cậu về vì trời đã muộn.

JeongHan lười lắm nên chỉ ừm bằng giọng mũi. Tay cậu đang nắm lấy tay còn lại của anh, sờ thấy bàn tay anh đã thô dần theo thời gian, gân nổi trên bàn tay cũng lộ rõ hơn, mang lại cảm giác vô cùng vững chãi và an toàn.

Rồi trong đầu JeongHan bỗng nảy ra một câu hỏi.

"SeungCheol này."

"Hửm?"

"Nếu lúc anh quay trở về, em đã kết hôn rồi thì anh sẽ làm sao?"

SeungCheol không nghĩ nhiều, bàn tay nhẹ nhàng phủ lấy bàn tay cậu, siết chặt. Cậu thoáng nhận ra bàn tay anh khẽ run lên.

"Nếu em thật sự kết hôn rồi thì anh sẽ làm đúng lời hứa, sẽ chúc phúc cho em." Anh trả lời.

"Rồi anh sẽ tìm một người khác?" JeongHan tò mò, cậu cũng đã tự suy diễn nhiều rồi, chỉ là không biết chính xác anh sẽ làm gì.

SeungCheol vậy mà lắc đầu.

"Sau khi chúc phúc cho em xong thì em đã thuộc về người khác, anh cũng đâu còn lại gì."

SeungCheol hôn lên tóc cậu, thản nhiên nói thẳng, nhưng giọng lại vương chút buồn dù chuyện đó chẳng hề xảy ra.

"Anh đã nghĩ, anh sẽ chết ngay sau đó-"

JeongHan hốt hoảng đưa tay lên chặn môi anh lại. Cậu chưa từng tưởng tượng, cũng không muốn nghe anh nói ra mấy lời kinh khủng này.

SeungCheol bật cười, anh gỡ tay cậu xuống, nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay cậu.

"Anh nói thật, em là điều duy nhất khiến anh muốn sống tiếp. Nếu em không còn bên anh nữa, anh sống thì có ý nghĩa gì?"

Anh không còn bố mẹ, không người thân, nhà cửa cũng chẳng có. Chỉ có JeongHan là mái nhà vững trãi duy nhất chống đỡ cuộc đời anh. Nếu cậu cùng người khác xây tổ ấm, anh biết mình cũng không thể trụ vững giữa cuộc đời này nữa. Anh nổ lực thành công cũng chỉ là để chờ ngày trở về bên cậu. Dù hi vọng không lớn, dù biết có thể sẽ đau, nhưng anh chưa từng muốn buông bỏ.

JeongHan càng nghe càng thấy lòng mình nặng trĩu. Sao SeungCheol của cậu lại đáng thương như vậy.

"Sao lại khóc nữa rồi?" SeungCheol hơi giật mình hỏi.

"Xin lỗi....xin lỗi vì thời gian qua không thể bên cạnh anh." Không thể bên cạnh san sẽ những vất vả, ấm ức mà anh phải chịu đựng.

SeungCheol cười nhìn con thỏ ngốc đang khóc thút thít. Anh không dỗ JeongHan bằng lời nữa mà dùng hành động để buộc cậu phải thôi khóc. Anh cúi thấp xuống, để môi mình chạm vào môi cậu.

JeongHan hơi bĩu môi một chút, SeungCheol có thể cảm nhận được sự đáng yêu này. Rồi sau đó, cậu vẫn xuôi theo nụ hôn của anh, quyện vào hơi ấm mà cậu đã từng cố chấp không muốn buông bỏ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net