Chuyện cũ......

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tà.Chẳng biết bao lâu là đủ chân thành gặp lại người ta,để nói một câu cảm ơn thật lòng từ đáy tim đã tỉnh giấc.Người rời đi cũng tức là chấp nhận buông sầu bi đã là của 2 năm trước,chấp nhận một thế giới không còn cái tên ''Choi Seungcheol''.Những gì đẹp nhất nếu như muốn tàn phai,thì cũng phải để tàn phai,năm sau hoa sẽ nở đẹp hơn trước,sắc hoa sẽ hồng hào,đỏ thẫm trên cành cao và cũng có một người sẽ lại bước đến  bên anh khi người trước đã là của quá khứ,sẽ mang cho anh những nhịp tim tràn đầy hơn đã hao hụt từ lâu.

Khi anh khóc anh biết rằng thế giới sẽ chẳng vì mình mà đổ cơn mưa

Nhưng khi anh cười thế giới cũng cười theo anh.


.




Khi lấy hết can đảm của lần đầu có cảm giác xinh đẹp mang tên là yêu đó trong tim,Mingyu đưa bó hoa màu đỏ ra trước mặt anh,khuôn mặt tràn ngập sự chờ đợi và hi vọng của người trước mặt.Cậu không biết anh thích hoa gì nhưng để ý anh rất hay ngắm mấy tán anh đào qua cửa sổ phòng bệnh,cậu cũng không biết anh thích giản dị hay là sang trọng nhưng để ý anh có cái túi màu nâu còn lại đồ dùng đều chỉ là màu tối không gì nổi bật.Có nhiều điều Mingyu không biết thật,nhưng có một điều cậu có thể chắc chắn được.

Là anh có cảm tình với mình.

Anh cúi đầu khẽ trầm lặng,lắc đầu nhè nhẹ làm đôi mắt cậu hơi cụp xuống,khóe môi cũng giảm theo.

''Tôi không.........''

Mà Mingyu cũng không vừa,hình như là ngại quá cũng liến thoắng không ngừng nghỉ,cứ như sợ anh nói thêm lời nào lại làm bản thân trở nên hụt hẫng,quê độ.

''Anh đừng nói...........!Em biết em chưa có gì nổi bật lắm,cũng chưa có cả giang sơn trong tay,hay nhà cao cửa rộng nhưng ngược lại có chí cầu toàn,siêng năng chăm chỉ,dễ dàng tiếp thu,..........đôi khi là em hậu đậu thật nhưng ngược lại khoản chăm sóc hay khám bệnh chắc chắn không thể nhầm,em biết em hơi ngốc ngốc nhưng em có bờ vai vững chải để anh có thể tựa người vào.''

''Mingyu,tôi......''

Anh định nói gì đó,cậu liền cắt ngang

''Nếu như anh không thích em tại sao lại cười khi em nhìn anh,tại sao lại lén nhìn em đang chẩn đoán,vả lại còn đắp chăn lên người khi em đang say giấc?Và tại sao lại viết 'Cảm ơn,Mingyu''?...Buồn thật đó,em thích anh ngay từ lần đầu tiên.......''

Mingyu xụ mặt như con cún bự,bĩu môi ra,y hệt ai đó đã từng như vậy.Không hề để ý đến người phía trước đang cười muốn chảy nước mắt trước bài diễn thuyết'' liên thanh'' xúc động tràn trề đầy đủ biện hộ,chứng minh,lập luận, lí giải lẫn cảm nghĩ của bản thân.Anh thấy Mingyu mà làm nhà văn hay luật sư cũng không tệ,ngay lúc đó cậu có thể thắng một cách tuyệt đối giống như lúc này.Nếu như nắm rõ được bằng chứng thì có thể thẳng thắn mà ''kết tội'' rồi,không phải sao?

Thì nắm tơ lòng cũng hiểu rõ trái tim người kia đang nghĩ gì.

Cảm giác mềm mềm,âm ấm truyền lên bàn tay,anh lấy tay cậu đặt lên mạch cổ mình,khoảng thời gian như lặng thinh ngay phút chốc.

''Đến lượt tôi rồi bác sĩ Mingyu''

Cậu vẫn không hiểu,cầm chắc lại bó hoa đỏ xém tí nữa rơi xuống nền đất.Trong mắt anh bây giờ là lời chân thành,nếu như cậu có thể thấu được,nếu như cậu nói rằng để cậu tiến vào tim anh,thì xin cậu hãy lắng nghe từng lời phản biện không phải là tư duy mà là từ con tim.Thật tốt khi ngay giây phút này,Seungcheol không còn là cái tên duy nhất trong đầu anh,mà anh cũng không hiện hữu lên để quấn chặt lấy những sợi dây thần kinh ngày một giằng xéo với nhau trong đầu Jeonghan.Trong giây phút này,chỉ có người tên là Kim Mingyu thôi,người đó làm anh cảm thấy thế giới đã sáng bừng lên rồi.

Từng lời chậm rãi,ánh mắt dịu hiền,thu đến như một cách vô tình

''Là bác sĩ tâm lí nhưng không hiểu rõ được nỗi lòng người kia đang nghĩ gì,là bác sĩ chữa trị nhưng không biết bắt mạch cho bệnh nhân đối diện.Đồng tử bệnh nhân không mở to quá độ,cũng không trốn tránh ánh nhìn của người trước mặt,mạch cũng không đập quá 140 nhịp/phút.Tôi thấy mình có đầy đủ khả năng để có thể biện hộ lại lời kết tội không đúng của bác sĩ Kim Mingyu.Rằng tôi không hề nói rằng mình từ chối giống như lời bác sĩ đã đưa ra.Tôi-với tư cách của một người sắp đồng ý lời kết tội của bác sĩ Kim Mingyu.''

Lá phong rơi,trong tim nở hoa lộp bộp lùng bùng như mùa xuân bên cạnh,đáng lẽ ra Mingyu phải nghe được chứ,phải nghe được nắng đang cười,gió đang thì thầm câu chúc mừng,lá phong đang nói hộ lời cậu.Mingyu ngẩn ngơ tò te nãy giờ mới ngộ ra được,một họa sĩ mà mình thích đang tỏ tình theo phong cách luật sư,cảm giác này không thể nào vượt qua hai từ'' hạnh phúc''.Mingyu định ôm anh vào lòng liền bị anh đẩy ra bằng tay trái,giống như lúc nãy cậu cứ liên tục cắt ngang lời anh định nói,nếu biết sớm hơn thì Mingyu chẳng bị chọc như thế này.Tâm cậu  hơi dao động,không biết lời anh nói có đúng như lời cậu nghĩ không nữa

''Tôi.....A-anh...Anh không thích hoa hồng,cũng không thích e-m....em cậu''

''Anh không thích hoa hồng nhưng anh thích em''

Mingyu đọc ngược,hét to làm anh phải bịt miệng cậu lại vì xung quanh rất đông người,rồi anh cầm hai tay để ngược sau lưng líu lo nhìn xung quanh.Mingyu chần chừ bó hoa hồng trong tay đã cất công trồng trong mấy tháng trời khi nghe anh nói vẩn vơ mình thích hoa.Có tiếc hoa,tiếc công sức bỏ ra nhưng hoa đẹp,mất thì giờ,mất bao nhiêu tâm tư thì sao chứ,ngược lại còn được một tình yêu cực kì to bự được đáp lại.Mingyu ném đóa hoa đã cột dây nâu ra phía sau,cười tươi,chạy đến ôm anh vào trong lòng.Đón nhận cái ôm đột ngột đó,anh có chút bất ngờ hai tay lần mò theo cánh tay cậu vòng qua sau lưng,hưởng trọn cái cảm giác ấm áp đó vào người.

Đã là bao lâu kể từ lần cuối Seungcheol ôm anh?

Là khi mỗi sớm chiều mưa,tay vòng tay,siết chặt lấy vòng eo của nhau,là những ngày tĩnh lặng môi kề vai từ phía sau ấm áp,là mỗi tối quây quần trao nhau cái ôm sau những giờ mệt mỏi bên công sở của Seungcheol,là mỗi lần vui đùa rồi chạy đến ôm lấy người ta một cái rồi lại buông,là những lần say giấc mộng khẽ thì thầm nỉ non lời yêu,tay trải dài trải dọc từ khuôn mặt cho đến đan chặt năm ngón tay trong nhịp thở đều.Là lời hứa mật ngọt từ bờ môi rơi đều xuống,khẽ trải những dấu hôn dịu dàng lên mi mắt,sống mũi,đôi má, cánh đào hấp hé và hằn sâu từng vệt đỏ thẫm tim tím trên cổ.

'Anh đã từng xem Call me by your name chưa?''

Khẽ rúc sâu vào cổ người kia để hít hà cho căng buồng phổi cái mùi dâu đầy dễ chịu ấy,cố tìm hình bóng của khuôn mặt ai đang ửng hồng nấp sâu trong chăn mà cố kéo mãi cũng không được.Cứ thế hai thân thể trần trụi,di ngón tay,bước khẽ bước,lăn đều trên tấm lưng trần,mải mê lạc vào trong nụ hôn của bình minh.Từng là nóng bỏng,mãnh liệt không chút ướt át,từng là say sưa không chút rượu tình,từng là liều thuốc an yên,lành lặn bù đắp lẫn nhau không chút đắng nghét.Tất cả đều là những dư vị không thể nào dứt,cứ mãi lưu luyến không thôi khi đôi môi người kia dịu dàng rơi trên vành tai mỏng của người kia.

Giọng nói ngọt ngào của người kia là thanh âm êm đềm trong tim người nọ

Thanh âm đã ru Jeonghan bước vào những cảm giác xinh đẹp nảy nở trong lòng như chùm hoa cúc dại ven đường,thanh âm đã đi bên cạnh anh trong những ngày tháng tươi đẹp ấy,thanh âm một câu ''Jeonghanie'' hai câu lại ''Anh về rồi đây'' mỗi khi mà Seungcheol tháo giày để nhận cái ôm từ anh,thanh âm ngày ngày thì thầm đôi ba điều nhỏ bé lại đẹp đẽ đến thế trong tim Jeonghan.Cũng như là thanh âm dịu dà sắc ẩn tình nói vang ba từ ''anh yêu em'' trong cuộc hoan ái đầy nồng nàn.

''Seungcheol''

''Jeonghan''

Bức tranh viên mãn đầy ái tình,cứ thế bình minh lại rời đi,đêm lại đến ta cùng nhau vẽ nên mộng tình mê say nồng nàn.Trao cho nhau những yêu thương mà ta vun đắp bấy lâu,trao cho nhau của nỗi thương nhớ đã mất suốt 1095 ngày xa cách vạn dặm,trao cho nhau những phút giây mà sợ chỉ cần mở mắt ra thôi bên giường lại lạnh lẽo,không còn một chút hơi ấm của người kia.Và chúng ta cũng không còn sợ lạc mất nhau giữa trái đất tròn này.

Có phải chăng khi ai đưa em vào yên ấm rồi lại để em một mình trong bão giông?

 5 phút trước Jeonghan vẫn còn đang suy nghĩ,là 5 phút trước khi đối diện với người nhỏ tuổi hơn vẫn đang đấu tranh tư tưởng của bản thân,là tim vẫn đang thôi thúc mãnh liệt một câu trả lời chính đáng.Anh cúi đầu để xem thử bản thân muốn gì,còn hỏi con tim,hình như là từ lâu nó đã trả lời một cái tên khác không phải là cậu.Từng lời Mingyu nói không hề sai,nó như một bản án buộc chặt anh không thể nào chối cãi,ai nghĩ thời gian qua anh nhìn cậu,chú ý đến cậu lại để cậu phải lưu tâm như vậy.Nhưng giữa ranh giới của thích và yêu mong manh như đứng giữa sườn đồi gió quạnh,nếu như rời đi chẳng phải sườn đồi sẽ cô đơn sao,mà nếu ở lại khéo lâu gì bản thân cũng đổ bệnh.Là bằng mặt mà không bằng lòng,vừa ích kỉ muốn bản thân không ở lại vừa muốn nơi thương yêu không hề quạnh hiu.

Jeonghan không chọn rời đi,cũng không chọn ở lại.

Anh chọn cược,một ván cược mà bản thân đã đề ra,anh cược trái tim sẽ không ngã ngũ trước người con trai này,cược lí trí không còn ám ảnh người khi xưa đó.

Và chúng ta chọn một cái kết mở trong vô vọng mông lung

.

Mingyu chuyển đến sống cùng anh,một nơi cách xa thành phố 30km về phía Nam,không xa hoa đẫm lệ không vồn vã ồn ào.Cái nơi mà một người hẹn ước''mãi mãi'' đó đã cùng anh xây đắp một hạnh phúc của hai người đàn ông.Jeonghan nhớ,anh nhớ ngày ấy mình đã đan chặt tay người kia,môi vẽ nên nụ cười vô cùng xinh đẹp cùng nhau mở cánh cửa êm ấp cho một cuộc sống mới.Cả dãy hoa hồng leo đã khô héo xác xơ trước tường nhà,cả hộp thư lâu ngày đã vương vấn ít nhiều bụi dày,thêm cả bức tường màu nâu chẳng bao giờ nhòa phai.Nơi góc nhà thân thuộc,nơi góc cửa sổ xưa kia khi Seungcheol một tay cầm sách một tay đặt lên tay anh,cảm nhận lẫn hơi ấm của nhau qua từng đầu ngón rồi cùng nhau ánh lên một nụ cười thân thương dành cho nhau.Đó là những ngày thu khi nắng ấm đi qua đỉnh núi rồi ghé dừng chân tại trạm dừng ẩn lặng ,tay nắm lấy bàn tay,giọng ai đó vẫn vang đều bên tai ai kia.

''Seungcheol,anh muốn uống cà phê không?''

''Một tách Cappuccino anh nhé?''

Jeonghan không nghĩ là Mingyu lại thích ngọt hơn,cậu cũng cười hì hì bảo uống đắng làm mặt cậu có thể nhăn lại vì cảm giác tê rần trong vòm họng.Mingyu thích lớp kem bọt trên cùng mìn mịn áp vào môi,thích cái dư vị ngọt ngào ẩn sâu trong lớp đường lắng lại.Jeonghan cũng thích Cappuccino lắm,bản thân cũng pha hẳn hai tách đã học từ một nhà hàng nào đó cho cả hai.Chỉ có Seungcheol,Seungcheol thích cà phê đắng,thích vị cà phê nguyên chất thơm lừng trên đầu mũi mà không có một chút đường hay sữa nào trộn lẫn.Nhớ mỗi ngày người nhấp môi một li cà phê đắng, mắt chăm chú trên tờ báo buổi sáng,Jeonghan hay lại gần uống trộm thử đều phải nấc lên tiếng ''ọe''vội vội vàng vàng chạy cuống quýt lên đi tìm nước.Còn người nào đó sẽ cười cười mà đuôi mắt cong lên rất hiền

''Bắt được một con thỏ uống trộm cà phê rồi''

Nhớ ngày nào cũng chính con thỏ đó mặt cau có không hài lòng,hay phàn nàn người đó vì người  hay lấy cà phê ra làm công cụ chống ngủ hiệu quả nhất,đương nhiên với một lượng caffein khủng khiếp như vậy mỗi ngày nạp vào,lâu ngày sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì.Nhưng người kia suốt ngày thì thầm dỗ dành  ''Có nhiều tiền mới nuôi được một con thỏ bự chứ'',rồi lại mè nheo đủ thứ các kiểu làm người kia mềm lòng không thôi.Seungcheol có một túi Blue Mountain đắt đỏ chẳng hề rẻ rúng,mỗi ngày lại nghe từ cái người đang dỗi kia một ít ''tiếc quá,tiếc quá'' ngay sau khi cà phê vơi dần trong li.

''Thấy chưa,anh phải làm việc,rồi mai mốt được mang thỏ bự về nhà được uống Blue mountain cả gói luôn''

Jeonghan thoáng cười vẩn vơ,tay sơ ý làm đổ một ít bột cà phê ra khỏi bên ngoài nhanh chóng lấy khăn lau.Mingyu ngồi làm việc chăm chú trên tập giấy hồ sơ bệnh án,anh cười khổ quay trở lại pha chế mà mắt thoáng lơ đãng hình như là trong lòng đang không tập trung.Ngoài kia có một bác sĩ tài giỏi đang hết mình làm việc như ai đó đã từng

Một người đã từng?

Đâu là một ngày mưa tầm tã,vì sợ Seungcheol quay về mà giữa đêm mà không có dù,Jeonghan mới liều mình đi đem cho anh.Mà con người hay sớm nắng chiều mưa dễ bị cảm lạnh,đâu sao lo cho người ta nhưng cuối cùng bản thân lại bị bệnh.Nằm ủ ấm trong chăn sau khi tắm,trán hừng hực nóng cứ như có lửa đốt trong lòng,cứ khoảng hai ba giây lại hắt xì một cái mà Seungcheol thì đâu biết,bản thân nghĩ người thương mệt nên ngủ trước cho đến khi chính mình ''giật' lấy cái chăn mãi mà Jeonghan không chia cho, tay mới hốt hoảng đặt lên trán người kia.Thế này,mắt ươn ướt,má hồng hồng,tai đỏ ửng,mồ hôi lạnh tuôn,môi tím nhạt đầy hốc hác là Seungcheol đủ hiểu.Anh cho Jeonghan uống thuốc,chỉnh lại điều hòa trong phòng,cửa sổ cũng không mở ra quá to,từ từ chậm rãi nằm lên giường ôm người kia vào lòng.

Jeonghan mắt lim dim dễ chịu,miệng cười một cách hài lòng khi mùi gỗ trầm phát ra người kia như liều thuốc an yên dịu dàng nhất.Seungcheol tựa cằm lên đỉnh đầu người thương,chậm rãi hôn lên đầy dịu dàng vừa tiện nhìn ngắm màu tóc hồng mà Jeonghan mới nhuộm tuần trước.Tóc Jeonghan vốn dĩ để màu đen đã đẹp rồi nhưng anh vẫn thích nhuộm màu hồng vì nghe đâu là Seungcheol thích người nhuộm màu tóc như vậy.

''Tại sao tôi lại yêu một con thỏ ngốc cơ chứ''

Seungcheol thở dài,đan năm ngón tay vào trong năm ngón tay,nhích lại gần một chút

''Vì sư tử cũng ngốc nên mới yêu tui''

Seungcheol cười khúc khích nghe tim mình rộn ràng lên,Jeonghan ngốc mà anh lại yêu vậy nên suy ra Seungcheol cũng ngốc nốt.Jeonghan bình thường sẽ liệt kê ra cả một danh sách ''#Choi_giận_dỗi'' rồi người kia nghe xong cũng ngẩn ngơ không hiểu tại sao mình lại như vậy.Nào lè mè nheo,làm aegyo,nhõng nhẽo đòi Jeonghan mua cái này cái kia,giãy đành đạch vì không muốn đi làm vì muốn ngủ nướng,khoanh tay phồng má không còn thấy lúm đồng tiền nữa thôi.Nói trắng ra,thì Seungcheol có một con thỏ phải nuôi,còn Jeonghan có cả một đứa trẻ to xác đã hai mươi mấy tuổi để chăm và dỗ dành.

Không gian cứ vui vẻ,bình lặng,Jeonghan ước gì mỗi giây trôi qua đều chậm lại,ước mỗi ngày bình minh đến muộn hơn đôi chút,ước ngày mai chậu hoa trước nhà đừng nhú cành mầm,ước gì thời gian ngưng đọng,thế giới chỉ còn hai cái tên ''Jeonghan và Seungcheol'' thật đẹp.Tiếng mưa róc rách chảy dài xuống từ mái nhà,xồng xộc mùi đất bay lên,Jeonghan cứ thế thở đều nhè nhẹ như hoàn toàn khá hơn sau cơn chóng mặt.

''Lần sau đừng như thế nữa,lần sau anh vẫn sẽ về nhà........

Lời nói như nỉ non câu thề,tựa như mật ngọt sóng sánh chảy trong tai,êm dịu như gợn sóng trên mặt biển lặn.Jeonghan xoay người lại hai tay đưa lên mặt anh,đặt nhẹ một nụ hôn phớt mới thấy mi mắt người kia nặng trĩu những thăng trầm mệt mỏi,thấy đôi má lúm siêu iu dần dần đã cạn vơi gầy gò nhưng ánh mắt người kia vẫn sóng sánh như đại dương và tinh tú trên trời cao mà bản chất con người vốn đã thế.Nụ cười của đối phương mà chỉ  có cả hai nhìn thấy,nụ cười dẫu là đau đớn dày vò,xa cách cô đơn cũng đều là nụ cười thật đẹp.

Seungcheol cũng chỉ là một con người,cũng có sự mệt mỏi riêng của bản thân,ngày thường chỉ thấy một người đàn ông trưởng thành luôn sơ vin quần âu,nghiêm túc làm việc,một hai câu cũng là ''Vì Jeonghan'' nhưng đôi khi đêm xuống lại như một đứa trẻ lớn người,lúc ngủ má cứ lăn tăn lên xuống như bánh bao hấp,miệng chóp chép lại trông rõ yêu.Giấc ngủ của Seungcheol chẳng một ai nỡ đánh thức dậy,con người này mệt mỏi có bao giờ nói ra đâu mà cứ luôn miệng ''Không sao,không sao'',vậy mà cứ tối nào cũng dành ôm con gấu Pooh,kéo nửa cái chăn của Jeonghan,thiếu điều muốn đánh lại còn gác chân lên người ta đang bốc hỏa.

Seungcheol gục đầu vào hõm cổ anh,nhắm mắt lại như trong lòng mẹ ngày còn bé,Jeonghan đưa tay mình xoa vào tóc anh nhè nhẹ mà thấy trái tim thập phần rung rinh.Anh xoa xoa hai bên thái dương cho Seungcheol,hát bài ''A little Star'' mà anh yêu thích nhất,rồi vỗ về sau lưng như cái cách mà một Seungcheol thu nhỏ đang say sưa vào cõi vĩnh hằng mộng mơ

Cả hai chìm vào giấc mộng sâu,một ngày mưa ấm áp nhất của tinh cầu này.

''Chúc anh ngủ ngon,Jeonghan''

Mingyu kéo chăn lên cao hơn,tay vòng qua ôm lấy anh vào lòng rồi hôn lên đỉnh đầu anh thật nhẹ,thật lưu luyến.Bờ vai anh run rẩy,cảm giác vừa lạ lẫm vừa thân thuộc ùa về cấu xé tâm trí làm trái tim anh đau đớn không ngừng nghỉ.Càng cố cắn chặt môi,càng cố không để Mingyu nghe thấy được tiếng nức nở đau thương đó đang lân la trong lòng.Nửa đêm thanh tĩnh,ánh trăng le lói qua vạn dặm tầng mây,Jeonghan đưa tay mình ra đếm nhẩm những vì sao trên bầu trời dày đặc rồi anh gỡ tay Mingyu ra khỏi người mình,lẳng lặng đặt hai chân xuống giường,tay vặn nắm cửa bước ra ngoài.

Mỗi đêm không ngủ được,Seungcheol thường hay lén người nào đang say giấc mà ra trước hiên nhà,tựa người vào cột,tay đưa lên vẽ vời trên cao.Tâm hồn cứ thế mà nhẹ vơi đi,ẩn tình mãi mồn một hiện lên rõ rệt,hòa lẫn vào trong làn gió dịu mà không biết có ai đó đang đứng gần cửa chính hướng đôi mắt đầy lo âu về phía anh.Jeonghan đung đưa chân mình,thử chạm xuống vũng nước nhỏ gần đó rồi nhấc lên vì lạnh,mắt mơ màng nhìn về hướng cửa đang mở,tự mình nở nụ cười thật buồn

Anh biết rằng một khi quay vào trong phòng,hơi ấm mà anh có được trong giấc ngủ không phải là của Seungcheol,mà nói đúng hơn sẽ chẳng bao giờ là Seungcheol.

Anh thấy trái tim mình nhẹ như bồ công anh,chỉ cần một làn gió thổi ngang đã đưa anh đến cả một ngàn nơi xa xôi phương nào.

Anh nhớ Mingyu ngày ấy túc trực bên mình trong cơn thống khổ,dáng người ngồi nghiêng tê cả tay mà mắt nhắm chặt như thể trong 1 năm chưa bao giờ có một cơn mệt mỏi nào như lúc đó.Lúc anh đau vì hình ảnh ấy hiện về,cậu hốt hoảng đến gần chỉ để ôm chặt lấy anh rồi vội vỗ về tấm lưng gầy đang run rẩy,vội dịu giọng ân cần đến đau thương.Những lần tự tử bất thành,những lần cố gắng gặp lại người đã mất không trọn vẹn,chẳng lẽ anh sẽ chẳng bao giờ gặp lại Seungcheol một lần nữa sao?Chết còn khó hơn cả sống,cả số phận này cũng không đưa đẩy anh về lại với người anh yêu.Rồi Mingyu xuất hiện,dần dần thay thế chỗ trống trong tim anh,lấp đầy lại những cảm giác xưa kia.Cho đến mỗi khi bình minh trở mình thức giấc vẫn thấy thân ảnh say giấc bên giường bệnh,cầm lấy bàn tay mình,rồi dịu giọng hiền hòa.

Cậu từng nói ''Anh không cô đơn,vì ít nhất em còn ở đây''

12 giờ đêm,ngày mai cũng sẽ chẳng khá hơn điều gì,anh quyết định đi vào bên trong cánh cửa màu tối, đóng chặt lại,tay mềm mại kéo tay cậu đặt lên người mình,đôi mi khẽ sụp xuống cho mộng an lành.Jeonghan tự nhủ mình sẽ chẳng bao giờ cô đơn,dù thế giới đã bất công lấy đi người anh từng yêu.

Nếu như tôi yêu một người không phải là anh thì đã là chuyện khác.........


.

Mingyu có nhiều lần phải trực ca đêm tại bệnh viện nhưng lúc nào cũng nghĩ đến anh,liền gọi điện về nhà dặn dò đủ mọi thứ vì sợ anh lại gặp ác mộng không hay khi mình vắng nhà.Thật ra cảm giác bơ vơ một thân một mình trong ngôi nhà vắng mà cứ ngỡ như đi lạc trong khu rừng sâu cách xa vạn dặm chốn thân thương.Nếu như hai năm trước chỉ cần nhìn chén cơm vẫn còn nguyên vẹn của người đối diện,nhìn kim đồng hồ đã điểm 12 giờ nhưng chẳng có ai quay về hay say giấc nồng mà không có nụ hôn mềm mại ấy,tâm mi của Jeonghan tức khắc không chịu được.Nhưng Mingyu quan tâm quá,cậu nấu sẵn cơm cho anh,còn đặt giấy nhớ khắp nhà,ghi âm lại đoạn nhạc mới nhất mà mình tập để mỗi khi anh về nhà sẽ không còn cảm giác lầm lũi nữa.

Hóa ra là anh biết mình đã dần quen với cô đơn.

''Yêu anh''

Mingyu kết thúc cuộc gọi,lòng vẫn không khỏi thấp thỏm sợ anh thức giấc.

Bọt xà phòng tan vào không trung,Jeonghan đang loay hoay bên bồn rửa,tiếng nhạc từ phòng khách cứ vang đều khắp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC