Chuyện cũ......

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh hoa dẫu đẹp cũng phải phai tàn,tình ta dẫu không muốn cũng phải quên.............

Sóng lăn tăn cuốn mình thành những vòm lớn vào bờ rồi lại dạt ra xa xăm,lấp ló sau ngọn núi màu tím, mặt trời cũng đã dần dà xuống thấp chỉ để lại ánh nắng màu cam đang đơn độc, yếu ớt chiếu xuống mặt biển lặng.Một đoàn người khoác lên trên mình tư trang màu đen dần dần đặt hoa rồi rời đi không một lời nói, cho đến khi thưa thớt dần cũng chỉ có Soonyoung và Jeonghan ở lại sau cùng.

Trời hôm nay mây âm u,đầy xám xịt,gió biển thổi qua vách đá chênh vênh cao vắt vẻo,gió len qua gáy gỡ rối mấy sợi tóc mềm của một tâm hồn sầu ai.Những cơn sóng vỗ mạnh vào bờ,những cơn sóng vỗ mạnh vào trong lòng không giống như cách vỗ về an yên trong bao nhiêu tháng ngày từng có mà mặn chát trong tim.Người trong di ảnh vẫn cười,nụ cười của bao nhiêu tháng ngày vẫn còn tỏ trong nhãn cầu người kia nay lại đau thương đến thế.Jeonghan luôn tự nghĩ nếu như mình chạy nhanh hơn một chút,bắt anh phải về sớm không ngọn đèn khuya thì có phải mọi chuyện sẽ chẳng bao giờ xảy ra theo cách nó muốn không.Và 12 giờ đêm hành lang vắng trước cửa phòng phẫu thuật hai con người đau thương quá đỗi,một người tựa mình vào bức tường lạnh lẽo, một người lại thống khiết ôm đầu mình trên nền đất lạnh.Cái lặng câm cùng sự bình tĩnh của anh như trái tim đã cạn kiệt nguồn năng lực,như thể bao nhiêu sơ tâm đã đi mất từ bao nhiêu yêu thương vun vén cho nhau.Suốt ngày dài đằng đẳng mở mắt ra chỉ nhìn thấy khoảng không trước mắt là màu trắng,tia nắng cuối cùng trong ngày cũng vơi đi.

Nước mắt anh lại rơi như thể ngừng lại là sẽ đau đớn

Jeonghan nhấp lên môi tách cà phê cuối cùng trong ngày và hướng ánh mắt về tia nắng hoàng hôn chạm gót đêm đen.Bước ra khỏi tiệm cà phê,Jeonghan cho hai tay mình vào túi áo bước đi thật lạnh lẽo trong đêm buốt giá,những nỗi cô đơn ôm lấy không thể luân hồi thoát ra khi đôi tình nhân trao môi hôn dưới ngọn đèn đã bừng ửng dưới đường.Jeonghan nghe tiếng tin nhắn vang lên đành dừng chân lại kiểm tra xem.

Không một ai là Seungcheol

Là tin nhắn của bên dịch vụ chuyển đồ và Jeonghan chỉ đáp gỏn gọn lại một câu 'ừ'.

Từng món đồ của anh không thể nào lưu luyến và Jeonghan chọn cách bỏ đi tất cả,không gian nhà chỉ còn một người thì cần gì bao nhiêu kỉ niệm sầu mi đã tan biến.Không ai hiểu được quyết định này, chỉ có anh tự mình tàn nhẫn bỏ đi ngần ấy năm thương nhớ trao nhau qua từng kỉ vật đến một nơi.Một nơi xa lạ chưa thuộc về để bao nhiêu trời dấu yêu cũng vụt mất qua kẽ bàn tay ,ánh mắt của người ấy,nụ cười của người ấy là bao nhiêu yêu thương đêm ngày hiện về ru yên trái tim anh.
Jeonghan cố đưa tay ra chạm vào bức ảnh nhẵn bóng, cố hôn môi hôn đau lòng lên bức ảnh rồi khẽ rơi giọt nước mắt không thể giấu,mặn chát mặn đắng,tận cùng của cô đơn là một ngày nhìn quanh chỉ còn bốn bức tường vắng không một thanh âm.Và anh cất sâu vào trong một góc tủ cất đi bao nhiêu kỉ niệm dài của một tình yêu như thể không còn gì.Jeonghan rất kiên cường vì những điều anh đã lựa chọn và chưa bao giờ cảm thấy hối hận với những gì mình đã làm,như chuyện ngày ấy anh chấp nhận làm một đứa con không trọn chữ hiếu để đi theo tiếng gọi yêu thương của cuộc đời mình hay là bây giờ chôn vùi đi kỉ niệm với người anh yêu để khỏa lấp yêu thương đã không còn.Jeonghan đã cãi nhau với mẹ,kể cả bị mẹ từ mặt Jeonghan không một lần hối hận vì tất cả mọi thứ.

Trời vừa mới chợp tối và không hiểu sao lại bắt đầu mưa,Jeonghan vào bên trong mái hiên của một cửa hàng tạp hóa anh đứng miên man nhìn trời đang mờ câm.

Những kỉ niệm dài miên man của một tình yêu đẹp nay cũng không còn.

.

Dậm chân tại nơi đó càng không dám bước đi xa

Mùa đông giá lạnh sống mãi trong nỗi cô đơn trong suốt 1 năm Seungcheol mất,trái tim Jeonghan đã chẳng thể mở lòng thêm một lần nào nữa,anh có nỗi sợ cũng như nỗi khổ tâm lớn nhất của mình,người trước yêu cả một đời, người đến sau có khi nào sẽ cho anh cảm giác lớn hơn nữa rồi lại bỏ anh đi trong cô quạnh mông lung?
Jeonghan không muốn bị bỏ quên,anh không thích cảm giác đơn độc ấy,anh không thích một mình,không thích hai nửa giờ chỉ còn là của riêng bản thân.Seungcheol không hề quên Jeonghan nhưng anh lại rời đi tựa như tô một màu quên lãng vào trái tim vốn cần được yêu thương đó.Nơi góc nhà này chưa bao giờ vắng vẻ cũng chưa bao giờ lạnh lẽo đến thế nhưng sao chốc quay đi quay lại chỉ thấy bóng dáng của mình trên chiếc gương cô độc mà chẳng có ai ấp ôm kề cạnh,đặt tay lên hông,tựa cằm lên đỉnh đầu,trao yêu thương vào trong tim.Rồi ngày nắng cũng như ngày mưa,rồi ngày đẹp trời cũng như ngày giông tố,ngày hạnh phúc giống như ngày cô liêu,365 ngày,không quá nửa ngày cố gắng vuốt ve trái tim thôi nói yêu ai đó nữa.Cô đơn biến thành nỗi tủi hờn đau khổ cứ trượt dài lẳng lặng từ hốc mắt,bờ môi khô,dáng hình hao gầy và tâm mông lung

Jeonghan nhớ anh đến đau lòng.


Hơn ai hết Soonyoung hiểu cảm giác đó là gì,hiểu nỗi đau đớn đó,anh thấy mình ở trong đó,ở vị trí của một Soonyoung đêm ngày sống trong bóng đen đè nặng tâm mi.Anh đã từng mất đi một người quan trọng trong đời mình ,đã từng sống trong những năm tháng đau khổ đó,đã trốn chạy khỏi Seoul thân thương năm ấy để chọn lựa nơi con tim thật sự an nghỉ là Pháp.Cho đến một ngày khi anh vô tình nhìn thấy ánh cầu vồng lấp ló sau bầu trời đã vờn cơn mưa nắng.Soonyoung biết mình đã quên được người đó,anh biết trái tim mình vẫn còn đập mỗi ngày dù nói rằng mọi giác quan đã vô lực,biết dẫu còn yêu nhưng vẫn đang sống và dù có khóc thì thời gian vẫn trôi qua,tâm niệm và sơ tâm ban đầu nói không vơi, cũng không hoàn toàn còn sót lại chỉ là trong lòng không biết được vẫn còn hay không

Soonyoung nhìn qua kẽ hở lòng bàn tay,anh thấy khoảng thời gian từng có như cát chảy,anh thấy từng dấu chân mình dẫm trên nền cát thật nhẹ mà sao vương vấn cứ nặng dần.

Anh biết lúc đó tim anh chỉ hơi nhói thôi.

Soonyoung chọn bước về phía trước,một cuộc sống chẳng còn buồn đau,một cuộc sống mới dù anh biết rằng mình vẫn còn hình bóng người đó ở một vị trí thiêng liêng nhất trong trái tim.Soonyoung quyết định quay về Hàn,quyết định mà anh nghĩ cả đời này sẽ chẳng bao giờ có can đảm đặt ra,rồi ngày tháng 8 đó,anh nhận tin Seungcheol tai nạn giao thông và cả một năm sau một Yoon Jeonghan vô hồn mãi âm u vì tất cả những gì đã xảy ra.

Đoạn tình cảm này nói quên là quên, nói chết là chết sao?

Soonyoung khổ sở cười gượng gạo nhìn,cầm bàn tay anh khẽ vuốt nhẹ vùng da mỏng,bàn tay đã gầy nay lại gầy hơn,cái nắm tay của những ngày thật u ám thê lương,của những ngày tưởng chừng như đứng giữa giao mùa của sinh tử.Áng mây trên trời mấy ngày nay không hề được gặp lại,lụi tắt dần sau phía bầu trời đen kịt,mưa rồi lại tạnh,hơi nước còn đọng trên vòm lá tan biến khi nắng lên, từng ngày trôi qua vạn vật đều xoay chuyển,tạo hóa vốn có cứ trùng điệp luân hồi và tờ lịch trong phòng bệnh ngày một ít đi.

Ngày 28 cho đến ngày 29 của tháng sau,mệt mỏi quá nhiều,mong mỏi bao nhiêu,vẫn chẳng có ai ở đây nữa cả.Chấp nhận một người nào đó không còn trong thế giới của mình như vô tình cầm dao tang thương lắm mới rạch một đường trong tim,chỉ một đường thôi trái tim đã đủ rỉ máu.Không thể cười để mong một nụ cười rạng rỡ không thể khóc để cho mọi chuyện ngày một mệt mỏi thêm,Soonyoung chỉ có thể hạ nụ cười và trao ánh mắt một cách nhạt nhòa về phía Jeonghan,rơi lệ quá nhiều và đủ đau rồi nên anh không muốn quay lại những ngày tháng đó một lần nào nữa.Cố gọi tên anh để vuốt ve tâm hồn,cố gọi tên anh như trái tim cũng đang run rẩy môi lắp bắp,cố gọi tên anh thật nhẹ như sợ bong bóng vỡ tan trong không trung.Từ bao giờ lại sợ gọi tên một ai đó,từ bao giờ lại sợ mở cánh cửa phòng bệnh lại bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo trơ trên trần nhà.


.

Ngoài trời nắng đó,Jeonghan khẽ kéo tấm rèm ra,nhìn về phía người nhỏ tuổi hơn đang liên tục gọi tên mình.Anh đào bỗng chốc đẹp đẽ đến vậy,ánh nắng mùa xuân cũng không còn đơn thuần là mấy hạt nhớ màu bụi vương trên nền đất mà ánh nắng ấy đang thường trực hiện hữu trên bờ môi của người đó.Đó không phải là Seungcheol anh từng nghĩ,từng mong chờ,chỉ là một con người xa lạ mà Jeonghan chưa từng quen.Những gì Jeonghan nghĩ về người đó chỉ là sự tẻ nhạt và thật kì lạ,một con người lúc nào cũng vui cười với mấy lời anh nói dù rằng đến chính anh biết nó thật lạc lõng,một con người luôn hăng hái giúp đỡ mặc dù anh nói anh tự làm được.

Cậu con trai của tháng 4 mà anh đã gặp,vô tình mang lại trời yêu dấu về bên anh một lần nữa.Con đường kết thúc anh không thể thấy lại từng ngày được rọi soi,xoa dịu tâm hồn luôn nổi bão,kéo anh ra khỏi đám mây âm u trong lòng.Chưa ai mà không thể thấy nắng,chưa ai lại bị cùng cực đến mức không thể nâng đôi mi,ngày ngày được nghe câu chuyện Soonyoung kể về cầu vồng sau mưa,Jeonghan cũng muốn nhìn thấy nhưng không tài nào tìm được.Khổ tâm đến mức cố đưa mắt chỉ nhìn về bên ngoài mong mỏi một lần nhưng rốt cuộc chẳng có gì ngoài mùi đất lạnh và những đám mây khô đang vắt vẻo trên bầu trời.Khi xưa đã từng bước đi trong đau khổ,chân còn tê trên nền đất lạnh buốt,nay đã có thể bước đi trong êm dịu,chân khẽ nhồn nhột thảm cỏ xanh rờn.Điều duy nhất mà anh muốn Soonyoung nghe là anh cũng thấy nắng,thấy nắng từ sau hàng hoa anh đào,thấy nắng dưới cơn mưa mùa xuân mà không cần mong chờ một ánh cầu vồng rạng sắc nào nữa,không cần mưa ngay rồi chờ dương lên chỉ cần người đó cười là đẹp đẽ đã quây quanh không một chút chờ đợi

.

Mingyu đã từng nghe anh nói tim anh đau,đau thật nhiều,nghe anh nói tim mọc rễ chèn ép tất cả khoảng trống khiến anh thoi thóp từng cơn khó thở,nói tim anh luôn lạc vào những sự mông lung vô định trong vũ trụ rộng lớn này và là một thực thể chẳng còn đập mãnh liệt trong lồng ngực anh mỗi ngày nữa.Bầu không khí chỉ thấy tiếng đồng hồ tích tắc,hơi thở lặng và những nỗi niềm không thành lời cứ dồn nén trong lòng,không tâm linh tương thông nhưng nỗi buồn nơi đáy mắt cứ thế làm đôi bên không thể cự tuyệt những ý nghĩ về người kia.Lần đầu trong cuộc đời Mingyu mới thấy mình làm bác sĩ thật vô dụng,không tài nào đoán được suy nghĩ ẩn sâu qua đôi mắt nâu đó.Càng không thể mở lời lại càng không thể khoanh tay đứng nhìn từ xa,Mingyu chỉ lẳng lặng đẩy cửa nhìn anh khi trời đêm xuống,lén nhìn anh khi trời sáng lên.Căn phòng bệnh của anh,đặc biệt đều có đầy sự chú ý của cậu.

Anh biết một thứ gì đó từ Soonyoung nữa.

Là trái tim anh vẫn đập mãnh liệt dù nói rằng giác quan đã vô lực.

Thời gian lấy đi của một con người tất cả cũng để lại cho một con người một thứ gì đó.Mai một sớm chiều,nắng đi qua,đêm đến,con người chỉ cần bước một bước là đã về phía trước,trái đất chỉ cần quay thêm một vòng nữa sẽ là 365 ngày,trang sách đã đọc hết cũng phải cất đi cũng như đủ thấu hiểu và thương lòng sẽ biết yêu là gì.Dần dần lời nói của Mingyu không còn là một phía,nụ cười của cậu cũng không phải là ánh nắng cố tìm hướng dương và mọi sự quan tâm của cậu cũng không phải là buồn tẻ.Anh đã đáp lại từng chút một câu nói của cậu,anh đã cười với cậu dù rằng chỉ là một cái nhoẻn miệng,anh đã bắt đầu để ý thật sự đến những sự quan tâm dịu dàng ấy.

Kể từ lần gặp cậu,anh lấy lại được trái tim đã chết.

.


"Anh biết không tôi đã từng đến Ý để chữa trị cho bệnh nhân trong khoảng thời gian vừa mới tốt nghiệp.Có lần tôi đang ngồi trên băng ghế ngắm nhìn dòng sông trước mắt thì bỗng dưng trước mặt có một đôi tình nhân đang cãi nhau mà nhìn vẻ mặt cô gái trông tức giận lắm,còn anh kia chỉ kịp ríu rít mặt cứ bù lu bù loa, hết dỗ lại làm mọi cách để níu kéo cô ấy lại.Xong rồi anh kia buông ra và đưa tay cho vào túi quần.Thật sự lạ phải không?Cứ như là anh ta buông cô ấy luôn vậy,nhưng rốt cuộc anh ta nói gì đó bằng tiếng Ý và cô gái cười,nhìn cứ như chẳng có gì xảy ra.Tôi không hiểu tại sao đời người lại có những tình huống như vậy,cho đến khi cụ già ngồi gần đó nói cho tôi biết rằng.....'

'Có gì sao?' Anh hỏi, tay buông thỏng xuống áo.

'Là anh ta nói bâng quơ 'Anh tính là rủ ai đó đi Starbuck mà rốt cuộc lại không có ai' , thế là đôi mắt cô ta sáng hấp háy lên như nửa vầng trăng tròn vội vội vàng vàng chạy đến khoác tay anh ta còn thủ thỉ 'Caramel'...'

Jeonghan cười,mà anh cười hiền lắm,cười mà người kia cảm giác có ánh dương nào đó đang tỏa nhiệt vào trái tim mình.

'Chuyện nhạt chết đi được'

Ừ,quả là chuyện nhạt nhất thế gian nhưng anh lại rất muốn cười,muốn cười cho Mingyu thấy rằng anh cũng đang nghe cậu nói,muốn cười cho gió cũng đùa vui hiền hòa.Trời cũng đã là đầu tháng 9,Seoul bước vào những sắc thu đầu tiên,mấy nhánh cây bắt đầu xanh mát cũng chỉ chực chờ vàng giòn buồn đườm đượm,Jeonghan nhớ mùa thu quá,nhớ về trời rợp lá mong manh rơi lả tả đầy góc sân nhà của cả hai,nhớ những ngày cam cam vàng úa đỏ rờn trải dài đều trên từng cung đường vắng,nhớ những ngày nắng tỏa trên lưng,trên tay di nhẹ vào đầu mũi ai kia khẽ kêu một tiếng ''yêu'',nhớ những ngày gió khẽ thì thầm,mây quang tỏa,nhớ người có ánh mắt,đôi môi tràn ngập sự nâng niu yêu dấu.

Anh lại nhớ Seungcheol nữa rồi.

Jeonghan nghe thấy chính mình ở trong câu chuyện Mingyu vừa kể,thấy hồi tuổi trẻ của mình năm thanh xuân rực rỡ cũng từng có những giận hờn vu vơ thật ngây ngô.Nhớ những lần Seungcheol hay chạy đến níu tay lại,rồi giùng giằng không thả,môi cứ chu ra,khuôn mặt trông tội nghiệp hết sức mà Jeonghan động lòng quá không đôi co nữa.Thì cũng là Jeonghan có sai,anh có chút hờn người kia nhưng rồi ngẫm lại bản thân cũng quá đáng vả lại Seungcheol còn xuống nước trước.Chỉ cần đối diện với anh,không quá 5 giây Jeonghan để bụng trong lòng,rồi Seungcheol lại tỉ tê kéo anh đi ăn,đi đâu đó để hòa hoãn lại.

Năm tháng ấy,kí ức vẫn còn lưu tâm.

'Đẹp quá'

Thanh âm nhỏ nhắn như mấy cánh hoa đang thả mình xuống nền đất lạnh,vội vàng đưa tay ra hứng lấy vào trong lòng,mân mê vuốt nhẹ mà không kiềm lòng thốt lên.Hoa đẹp thì cũng đẹp nhưng đến lúc cần tàn thì phải tàn.Mingyu đưa tay lên đỉnh đầu anh bắt lấy nhỏ nhắn trong tay, phủi nhẹ nâu mềm vương vấn đầy gió nhẹ.Cậu vội đưa cánh hoa trước mặt anh rồi quay đi chốc lát ,ho vài tiếng như vừa mới làm xong chuyện xấu gì đó.Mingyu không hiểu sao cậu chỉ muốn phủi sạch những gì đẹp đẽ nhưng u buồn nhất ra khỏi tóc anh.

'Tôi mong ngắm lá phong quá'

Đôi mắt mơ ấy hướng về phía cậu,không giống như tràn đầy hi vọng hay mong chờ mà chỉ là anh muốn nói như thế thôi.

'Tôi nghe nói lá phong ở Vancouver đẹp lắm,mà chưa bao giờ có cơ hội cả'

Anh nâng tay lên cao hơn,cậu cũng không đưa tay ra với lấy mấy cánh hoa đang phủ trên đỉnh đầu anh nữa,thậm chí còn mặc kệ cơn mưa ngâu đẹp đẽ này rơi xuống người mình.Anh hợp với hoa với đôi mắt mơ,màu thương,màu vụn,màu cũ kĩ,màu trầm trầm ẩn thấp le lói mà cậu cứ ngỡ như anh đang mang trong mình sầu bi nhất thời,cậu đã từng mong nhìn thấy anh ở một hình ảnh khác hơn,một hình ảnh chỉ thấy nụ cười hiện hữu vui tươi trên khuôn mặt,chỉ thấy ánh nắng cứ tỏa ra đẹp đẽ trước gió lặng nhưng có lẽ hiện tại dù anh có thế nào cậu vẫn luôn hướng ánh mắt về phía anh.Mà hình như không phải chỉ có ánh mắt đó 

Mà là hình như trái tim cậu cũng hướng về phía anh rồi....

Hành lang vắng,hàng ghế chỉ có cả hai,cậu mải mê nhìn anh đang đưa tay hứng lấy cánh hoa trong tâm trạng dễ chịu.Tim cứ rạo rực chen chúc dần cảm giác xinh đẹp,được thấy anh vui,anh cười,anh hoạt ngôn hơn trước,sao trong lòng cứ thế mà tỏa ra khắp trời,không để cho đám mây đen rợp bóng phủ đầy mờ trời mờ trăng.Chuyển biến này của anh chính là một điều tốt,chính là dấu hiệu tích cực cho một người đã từng ẩn sâu trong cánh cửa cô độc mang tên 'nỗi đau' đó.Mingyu không biết anh đã trải qua những gì, đau đớn ra sao nhưng cậu lo cho anh cứ như chính mình đã từng thương tổn.

Anh đẹp quá,thật sự rất đẹp

''Sao cậu lại nhìn tôi như vậy?Mặt tôi dính gì sao?''

Anh nhìn mặt cậu trông ngốc không tả nổi mà sao cứ đau đáu ghi nhớ cái ánh nhìn đấy.Mingyu xua tay,vội đưa tay lên gỡ mấy sợi tóc lòa xòa sau gáy,dáng vẻ lúng túng không biết nói gì.Hoa vẫn rơi như mưa,len dần qua bờ mi,đôi môi mỏng,tình không sao nói hết cho dứt trước khi hoa tàn phai,anh mỉm cười,khóe miệng như vầng trăng khuyết đặt hai tay lên trên ghế bật dậy nhẹ nhàng.Khéo ở đây lâu sớm muộn gì cũng bị ngập trong cơn mưa sũng cánh này mất

''Nói chuyện với cậu vui thật đó,bác sĩ Mingyu''


.


Trước ngày xuất viện,Jeonghan thu dọn đồ đạc,khẽ khàng lấy ra trong túi một giấy nhớ nhỏ,anh mím môi chần chừ một lát,rồi cũng quyết định lấy cây bút gần đó ngồi xuống ngay cửa sổ.Jeonghan lấy cái khung vải Canva nhỏ lót xuống dưới tờ giấy,nâng đùi mình để ngang tầm mắt,đưa giấy về phía có ánh sáng nhiều nhất để dễ nhìn thấy.Anh cầm bút,tay đung đưa liên tục mà không biết viết gì cho phải đáng.

Seungcheol của những ngày bên xứ lạ cờ hoa,những ngày ra ngoài một mình,tối lại rúc trong chăn, sống trong ngôi nhà chỉ vỏn vẹn 15 mét vuông,nhớ về người nơi Seoul yêu dấu đến độ ngọt ngào,xao xuyến.Những lúc nhớ Jeonghan ,anh thường cầm bức ảnh dưới ánh hương dương của người thương ra ngắm,nhìn trời tuyết đầy năm nào người đưa tay ra để anh nắm lấy,nhấp môi một tách đậu biếc đầy thư giãn của bàn tay Jeonghan nhè nhẹ xoa vào hai bên thái dương.Seungcheol nhớ anh quá,mà anh lo cho tương lai cả hai sau này hơn,lo tới chuyện ''mãi mãi'' của hai thân ảnh khép cùng đôi mi chung một giường.Gác lại niềm thương,nỗi nhớ là mang tình yêu,lời hứa đi tìm một nơi đem về liều thuốc an yên cho cả hai,Seungcheol đi đến vùng đất mơ,vì anh hứa tặng người kia một tình yêu vẹn toàn,của những ngày tháng vô giá không định đoạt.

Anh hay viết thư cho người kia,mà khi viết phải chọn loại giấy mềm hơi cũ có thoang thoảng mùi hương hoa vì người có đi xa mùi hương vẫn lưu lại nơi đây,để cho Jeonghan biết rằng Seungcheol vẫn ở đó,bên anh mãi mãi.Seungcheol chăm chú viết,tay di lên xuống mặt giấy mềm,ý cười trên khuôn mặt lộ rõ đầy yêu thương trong từng nét chữ,chữ anh viết đẹp lắm,đẹp nhất là mấy nét cong lên như hoa,như mấy lời ''Jeonghan yêu dấu''.Người đàn ông 20 tuổi,có đôi mi cong,đôi má lúm,có đầy hoàn hảo những nét trưởng thành,người đàn ông nhẹ nhàng mỉm cười,người nhớ về ai mà thương nhớ trong tim

''Jeonghan,anh đi là 3 năm quay trở về là mãi mãi,anh lo tới chuyện tương lai của chúng ta,lo ngày mãi mãi bên em mà không gì có thể chia cắt.Không biết ở nơi đó sao nhỉ?Jeonghan này,dù gì mùa xuân đến anh không bên cạnh hãy về nhà bố mẹ ăn một bữa thật ngon,mùa hè hãy ở trong nhà vì trời nắng lắm,còn thu hãy ra ngoài đi đâu đó để tâm hồn được nghỉ ngơi,mùa đông nhớ lấy cái áo len dày mà anh đã mua cho mà mặc vào vì anh bên nơi này không còn ai để có thể sưởi ấm đâu.New York những ngày này thời tiết có chút lạnh,nhưng anh nhớ lời đi ngủ sớm,không vồn vã và một phần nữa là tự chăm sóc bản thân mình.''

Thương em nơi Seoul''

Thời đại đã là thế kỉ 21,đều có thể đôi ba câu gửi qua tin nhắn,mấy lời muốn nói trên điện thoại hay nhớ nhau nhiều chỉ cần facetime.Nhưng tấm chân tình của đôi ta sẽ chẳng bao giờ có thể trao đi hết,nên anh quyết định gửi mùi hương nơi đây về nơi đó,mang nét chữ anh gửi,mang niềm thương anh chan chứa về Seoul.Người kia mỗi khi nhận,dành thời gian ra khúc khích cười,còn miết nhẹ nét chữ cứ như đã từng ngần ấy năm mỗi ngày đều nhìn anh chăm chú trên giấy mềm.Thư tình của thế kỉ 21 chưa bao giờ nhạt phai hơn những năm 90,vẫn là đong đầy hơn tất thảy.Jeonghan ôm bức thư,ôm lấy người phương xa vào trong lòng.Dù là mấy năm đi chăng nữa,chỉ cần có ngày đoàn tụ mãi mãi,cũng nguyện ý chờ đợi.

Anh chần chừ mãi cuối cùng quyết định đặt bút xuống,anh nghĩ là mình sẽ viết một dòng thôi

''Cảm ơn cậu,Mingyu''

Cứ thế một người đàn ông đã 27,cầm từng vật để vào bên trong túi ,rời đi khỏi giường bệnh dưới cái ánh nắng cam nhạt của chiều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net