C2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong Jeonghan đi đến công ty làm việc.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Jeonghan và bạn thân Hong Jisoo mở công ty này, nói công ty nhưng thật ra chỉ là một tầng của một toà chung cư mà thành, cậu lại không đến thường xuyên, đều là do Hong Jisoo phía trước phía sau xử lí hết tất cả mọi chuyện.

Làm một trong những ông chủ, Jeonghan đến rất sớm, còn cố ý mang cả bánh sandwich và cà phê theo.

Công ty không lớn, tổng cộng chỉ có hơn 20 nhân viên, đại đa số mọi người đều là người mới, thậm chí còn có người chưa từng gặp Jeonghan.

Jeonghan vừa tiến vào, đã bị cửa an ninh ngăn lại: "Xin hỏi Ngài tìm ai?"

Jeonghan nhanh chóng lấy thẻ nhân viên từ trong túi ra rồi đặt lên máy chấm công.

Sau một tiếng "bip", ở trên màn hình của máy chấm công cho thấy rõ ràng số ngày đi làm trong tháng này: "0".

Mặt của Jeonghan bắt đầu đỏ lên, làm sếp kiểu này đúng thật là không xứng với chức danh của nó.

Sau khi tiến vào, cậu đẩy cửa văn phòng của Hong Jisoo.

Jisoo ngẩng đầu thấy cậu, vẻ mặt kinh ngạc: "Ơ! Đến thật này!"

Jeonghan da mặt dày đưa bữa sáng qua: "Từ đây về sau tớ sẽ quy quy củ củ đi làm."

Jisoo nhận lấy bữa sáng, mắt nhìn thì đúng là món anh thích ăn, cà phê cũng hợp khẩu vị.

Cắn miếng sandwich: "Nói thật đi, cậu đang nghĩ gì vậy? Không lo chuyện của lão thái thái nhà họ Choi, mà chạy tới chỗ tớ làm gì?"

Jeonghan liếc nhìn bản thảo thiết kế của Jisoo trên bàn, có mấy bức đã thành hình.

Không trả lời câu hỏi của Jisoo, mắt nhìn số liệu trên bản phác thảo: "Tỷ lệ này là tỷ lệ trong nhà?"

Jisoo đặt bữa sáng trong tay xuống, nghiêm túc nói chuyện về công việc của mình: "Ừm. Bức tường bên trong của một triểm lãm nghệ thuật."

Nhưng nhanh chóng quay lại chủ đề vừa nãy: "Thật sự buông tay? Không theo đuổi nữa?"

Jeonghan nghiêm túc nhìn bức tranh, không ngẩn đầu, "ừ" một tiếng.

Phía sau đột nhiên có một lực lớn rất mạnh đập vào lưng Jeonghan, xém chút nữa Jeonghan bị cái đánh của Jisoo hộc máu miệng.

"Không phải tớ không tin cậu, nhưng thật sự là sau khi cậu nói những lời hung ác thế này thì biểu hiện của cậu quá không có khí phách. Tớ dám cam đoan, chỉ cần Seungcheol gọi một cuộc điện thoại đến, cậu sẽ ngoan ngoãn lăn về."

"Gọi rồi."

"Cái gì!?"

Jeonghan trả lời một cách bình thản: "Anh ta đã gọi rồi, nhưng tớ không về."

Nói đoạn cậu lấy đi mấy bản phác thảo trên bàn của Jisoo, mở máy tính bắt đầu vẽ.

Jisoo thấy bộ dáng cậu nghiêm túc, bán tính bán nghi.

Jeonghan có một nền tảng nghệ thuật không tồi, nhưng nhiều năm rồi cậu không có làm việc đàng hoàng, làm mai một thiên phú của câu.

Cậu ngồi ngây người cả một buổi sáng ở văn phòng, hoàn thành xong bản phác thảo đầu tiên của bức tranh. Khi đưa nó cho Jisoo, Jisoo thở dài: "Nhiều năm như vậy qua đi, cậu vẫn là... số 1 trường đại học Jeonghan nha!"

Jisoo nhìn kỹ bức tranh, vẻ mặt hâm mộ: "Lâu lắm rồi cậu chưa từng đụng đến cây bút. Sao mà vừa mới cầm lên lại khác người ta nhiều đến thế!? Cũng quá phong cách rồi!"

"Ai nói tớ không chạm bút?"

"Từ khi tốt nghiệp đến bây giờ, có khi nào cậu vẽ một bức đàng hoàng chưa?"

Khi Jeonghan vẽ tranh, Hong Jisoo không biết.

Cậu vẽ đều là vẽ một người, sau khi tốt nghiệp, năng lượng của cậu đều đặc hết lên người Seungcheol, bao gồm cả tài hoa của cậu.

Tài hoa của cậu, tất cả đều dùng để vẽ Seungcheol. Không nghĩ sẽ giải thích gì đó nên cậu lại tiếp tục tập trung vẽ.

Giữa trưa, Jisoo nói bên kia còn có mấy đơn hàng gấp, vì thế Jeonghan ăn cơm ở văn phòng luôn, cơm nước xong lại tiếp tục làm việc.

Vẫn luôn vẽ miệt mài đến buổi chiều, khi Jisoo tiến vào, cậu cũng không chú ý, đỡ đỡ mắt kính tiếp tục vẽ.

"Đại quản gia nhà các cậu đến đón cậu kìa!"

Jeonghan ngước lên, những suy nghĩ của cậu vẫn còn đặt trong bức tranh nên lúc ngẩng đầu tựa hồ có chút ngây người, đôi mắt cậu trong sáng, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.

Đại quản gia là quản gia của Choi gia, họ Kang, tên "Goojuk".

Tuy ông ta là người làm của Choi gia, nhưng địa vị không hề thấp kém, từ đời ông nội Choi đã bắt đầu phục vụ, cho đến đời của Choi Seungcheol, ông ta cũng được xem là "Nguyên lão ba đời" của Choi gia.

"Ông ta đến làm gì?"

Jisoo cúi cúi người, trêu chọc nói: "Đưa Thái Tử Phi hồi cung nha~!"

Jeonghan cười lấy bút ném anh: "Thiếu đánh hả!?"

Bây giờ Jisoo có chút tin tưởng Jeonghan có thể buông tay, xấu xa hỏi: "Đại quản gia người ta ở bên ngoài, xử lí thế nào?"

Jeonghan cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục vẽ tranh: "Chờ đợi là hạnh phúc."

Jisoo đặc biệt hiếu kì, trước kia anh có nghe nói quản gia Kang này bằng mặt mà không bằng lòng, đối xử với Jeonghan không tốt. Một ông già như ông ta, ở Choi gia có một tí quyền lực thì thật sự tự coi mình là người Choi gia luôn rồi.

Hùng dũng oai phong nói: "Tớ sẽ đi mở máy lạnh ở phòng khách tới mức lạnh nhất!"

Hôm nay bên ngoài chỉ có mười mấy độ, không khí đặc biệt lạnh.

Hong Jisoo mở máy lạnh, không thể không nói quyết định này thật quá cao tay!

Jeonghan cười lắc đầu: "Tuỳ cậu."

Một lần đợi này, đợi hơn 3 tiếng.

Jeonghan tô màu cho bức tranh, đưa nó lên ngắm nghía, đã hoàn thành cũng coi như gần xong. Cậu đưa tay lên nhìn đồng hồ, định đi ra ngoài lấy ly nước ấm.

Phòng trà nước và phòng làm việc của Jeonghan cách một cái phòng khách, vì thế khi đang đi ngang qua phòng khách, bị người khác gọi lại.

"Yoon thiếu gia."

Jeonghan quay đầu lại, chỉ thấy quản gia thẳng tắp mà đứng ở phòng khách, không xa không gần mà nhìn cậu.

Không thể không nói Jisoo đủ ác, Jeonghan bị khí lạnh ở đỉnh đầu phả xuống đến mức cổ rét lạnh, mà quản gia vẫn đứng đó như một cây bách tùng đứng trong tuyết, bộ dáng không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Nhưng lòng dạ hẹp hòi không hề muốn phụ trợ cậu.

Jeonghan bưng cái ly hỏi lại: "Có việc?"

Quản gia đeo găng tay màu đen, hai tay bắt chéo đứng ở phía trước, ngữ khí không nhanh không chậm, không giống như đang khuyên nhủ mà giống như đang đưa ra mệnh lệnh.

"Ngài cần phải trở về."

Jeonghan cảm thấy hiếm lạ, Seungcheol ra lệnh thì cũng thôi đi, còn quản gia như ông ta là cọng hành tây gì?

Cậu nhíu mày: "Nếu không thì sao?"

Thái độ của quản gia cường ngạnh, như đang đối mặt với một đứa bé không hiểu chuyện: "Xin Ngài đừng làm phu nhân khó xử."

Jeonghan đặt ly xuống, ngồi vào sofa bên cạnh, bảo ông ta: "Mời ngồi."

Quản gia ngồi xuống, thái độ hơi hài lòng vì tựa hồ như Jeonghan "mời" là muốn lấy lòng ông ta, giọng nói dạy dỗ: "Yoon thiếu gia, giận dỗi một chút gọi là vui vẻ, nhiều lần gọi là không hiểu chuyện."

Jeonghan cười lạnh, trên mặt có ẩn ẩn tức giận: "Phải không, tôi như thế nào gọi là không hiểu chuyện?"

Quản gia thật đúng là trông giống thái giám, ngồi ngay ngắn bắt đầu đếm kỹ tội trạng của Jeonghan: "Thứ nhất, ngày hôm qua cậu không nên tranh luận với phu nhân."

Hôm qua trước khi Jeonghan dọn đi ra ngoài, có cãi nhau với mẹ của Seungcheol một trận.

"Thứ hai, thiếu gia ở nước ngoài công việc bận rộn, cậu không nên quấy rầy thiếu gia với những việc nhỏ nhặt, gây trở ngại công việc của cậu ấy."

Những lời này, ý là muốn nói cậu đi mách lẻo với Choi Seungcheol rồi đó hả?

Jeonghan nhẫn nhịn, hít một hơi, cười hỏi: "Còn gì nữa? Mời ngài nói?"

Quản gia ước chừng cảm thấy răn dạy được Jeonghan, có thể biểu hiện rằng địa vị của ông ta ở Choi gia không chỉ là một người làm công.

"Còn có một chút, cậu không nên ghen ghét."

Trong mắt Jeonghan muốn bốc hoả đến nơi.

"Park Hangim là con gái của bạn phu nhân, là em gái của bạn thân thiếu gia, dọn đến ở Choi gia cũng là theo lẽ thường, cậu không nên ghen ghét."

Jeonghan nghe những lời này, đột nhiên muốn cười.

Cậu rất muốn hỏi, nhiều năm như vậy cậu ở Choi gia rốt cuộc tính là cái gì?

Cậu là vị hôn thê của Choi Seungcheol, vậy mà muốn cậu chấp nhận một người phụ nữ khác sống trong nhà của cậu và Seungcheol ư!?

Quản gia đứng lên, vẻ mặt kiêu căng: "Hy vọng cậu có thể suy nghĩ kỹ lại, những điều đã làm không đúng, kịp thời sửa lại."

Jeonghan có chút hối hận, rốt cuộc là đầu óc cậu hỏng chỗ nào mới có thể lãng phí thời gian nghe ông già này nói.

"Chờ chút."

Quản gia dừng lại bước chân: "Nếu cậu muốn nói xin lỗi, thì hãy đến xin lỗi phu nhân và Park tiểu thư."

Jeonghan cười một chút, xin lỗi?

Đúng vậy, ở quá khứ mỗi lần cậu và Choi phu nhân phát sinh mâu thuẫn, đều phải đi xin lỗi.

Mỗi lần cãi nhau với Park Hangim, cậu đều phải đi xin lỗi.

Cậu nhắm mắt, hít sâu, lấy di động ra, gọi điện thoại.

Hai ngày gần đây, Seungcheol vẫn luôn mang di động bên người.

Cho nên khi Seungcheol bắt máy, Jeonghan nghe được đầu dây bên kia có ai đó đang nói tiếng Anh trong cuộc họp.

Jeonghan gằng giọng, đôi mắt đỏ au uất hận nói: "Choi Seungcheol, khoá kỹ con chó trông cửa nhà anh lại, đừng thả nó ra ngoài sủa bậy!"

Quản gia đứng bên cạnh rùng mình, không nghĩ tới Jeonghan sẽ trực tiếp gọi điện cho Seungcheol.

Seungcheol đang chuẩn bị nói chuyện, lại bị Jeonghan cúp máy trước.

Cậu lạnh lùng mà nhìn quản gia: "Sao? Điều hòa gió lạnh không thổi đủ, còn muốn tôi đưa ông đi ra ngoài?"

Quản gia nhìn cậu một cái, mở cửa bước đi.

Còn lại một mình Jeonghan ngoài phòng khách, cậu ngồi xuống sofa, ôm đầu gối khóc thành tiếng.

Jisoo cũng không tránh đi chỗ khác. Ngay từ đầu, anh chỉ nghĩ đơn giản mình đến nghe một chút chuyện bát quái, không nghĩ đến Jeonghan bị người ta bắt nạt như thế.

"Mấy năm nay rốt cuộc cậu chà đạp bản thân mình thành bộ dáng gì vậy? Ngay cả một con chó cũng dám đến bắt nạt cậu?"

Jisoo đứng ở một nơi không xa nghe toàn bộ câu chuyện, tức đến nỗi xém chút nữa đã xách dao đến Choi gia chém người.

Thấy Jeonghan khóc, vừa tức lại vừa đau lòng, tiến lên ôm lấy cậu: "Những việc này, sao cậu chưa bao giờ nói cho tớ?"

Trong mắt người ngoài, Jeonghan cũng đủ may mắn, tuy rằng Seungcheol không yêu cậu nhưng hắn chấp nhận cậu. Cậu là vị hôn thê của Seungcheol, chỉ riêng cái danh hiệu này thôi cũng đủ khiến người ta từ trong mơ cười tỉnh.

Nhưng uỷ khuất sau cái danh hiệu này, mấy ai có thể biết được?

Jisoo ngẩng đầu, hỏi Jisoo trong nước mắt: "Jisoo, bây giờ tớ quay đầu còn kịp không?"

Jisoo ôm lấy cậu rống: "Đương nhiên kịp! Chúng ta hãy quên cái tên vương bát đản* kia đi!"

(Vương bát đản: tên khốn)

___________________________________________

Lịch ra chap: Cách 1 ngày mình sẽ đăng 1 chap ( có thể là cách 2 ngày/1 chap hoặc cách 2 ngày rồi đăng hẳn 2 chap ạ)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net