23. Cảm giác thành tựu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Jeonghan gõ cửa đi vào, chẳng biết có phải ảo giác hay không mà sắc mặt Choi Dongho đầy vẻ hớn hở khoái trá, Seungcheol lại rảnh rỗi như bình thường nhét từng trái nho vào miệng mình, biểu cảm hết sức bình thản.

Cảnh tượng trước mắt có gì đó sai trái không nói nổi thành lời, nhưng tạm thời Jeonghan không có tâm trạng bận tâm. Cậu lấy đồng hồ, sáu giờ bốn mươi lăm phút, nhà ăn hết cơm từ lâu rồi.

Cậu lướt mắt khỏi Seungcheol, lo lắng vội lại gần lắc lắc ván giường: "Bác ơi, sao bác không đi ăn cơm?"

Choi Dongho hỏi cậu: "Chuyện vừa nãy xử lý sao rồi?"

Jeonghan đỡ Choi Dongho xuống giường, cúi người đặt giày vải bên chân ông: "Cảm xúc của dì Seo hiện giờ đã ổn định rồi ạ. Nhưng nếu con gái dì ấy vẫn không chịu gặp, thì e là tình huống như vừa nãy sẽ diễn ra nhiều lần nữa."

Choi Dongho đi giày, lại hỏi: "Bà ấy chỉ có một đứa con gái à?"

Tối nay đến ca bác sĩ Kang trực đêm, vừa vào kiểm tra phòng tin dì Seo làm viện ầm ĩ xôn xao cả chiều đã đập ngay vào tai. Vừa ra ngoài về đã bị gọi đi kiểm tra tim cho ông cụ, bác sĩ Kang chào Choi Dongho rồi kể: "Còn hai cậu con trai, cậu cả thì làm việc ở nước ngoài năm năm không về Seoul rồi, cậu thứ hai nợ nần chồng chất, lần nào đến viện dưỡng lão cũng để đòi tiền. Cô con gái cơm áo không lo, diện mạo xuất chúng, cô ấy là một nghệ sĩ múa dân gian, vũ công cấp quốc gia đấy chú ạ."

"Thế sao bà ấy lại trách móc con gái?" Choi Dongho nghe vậy, vẻ mặt trở nên rất khó hiểu: "Con gái xuất sắc như thế chẳng phải nên nâng như trứng hứng như hoa sao?"

Bác sĩ Kang lật biên bản kiểm tra phòng viết viết, trả lời ông: "Cô con gái năm nay ba mươi hai, lần nào lại thăm dì Seo cũng giới thiệu cô ấy xem mắt, không chỉ giục cưới mà lâu lâu còn nhắc tới chuyện sinh con đẻ cái."

"Cô con gái sợ kết hôn sinh nở nên không thể nào nghe theo lời mẹ sắp xếp, sau thì xảy ra mâu thuẫn với viện dưỡng lão. Số lần đến ít dần, dì Seo nghĩ con gái không còn quan tâm mình nữa, thấy thất vọng." Bác sĩ Kang nói tiếp, "Nhưng mà ít ra dì ấy còn trút giận được, tuy hơi náo loạn nhưng lại có lợi với sức khỏe của dì ấy, chứ càng nín nhịn cảm xúc lại càng thành bệnh hơn."

Nói xong, bác sĩ Kang đang chuẩn bị kiểm tra đường huyết sau ăn thì Jeonghan ngắt lời: "Chờ chút nữa rồi kiểm tra lại đi, bác vẫn chưa ăn tối."

Bác sĩ Kang giơ bút về phía ti vi: "Không phải ngày nào chú cũng muốn xem thời sự à? Sắp chiếu tới nơi rồi nhưng chú phải ăn chứ."

Loanh quanh bảy giờ mười, ti vi chiếu bản tin cuối ngày. Choi Dongho cơm nước no đủ nằm lên giường ôm một hộp hạt óc chó ăn vặt. Seungcheol bị ông giục về nhà, Jeonghan tiễn anh đi, tay phải đấm đấm phần gáy mỏi nhừ.

Seungcheol ân cần hỏi: "Em mệt không?"

"Mệt chứ." Jeonghan thở dài, "Nhờ anh giúp một việc nhưng lại không xong, bình thường ba anh ngủ lúc tám giờ, bảy giờ mới ăn cơm sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ."

Thái độ của Seungcheol hết sức nghiêm chỉnh: "Xin lỗi, tôi sai rồi."

Jeonghan bật cười: "Ầy, tôi không phê bình anh."

Seungcheol tự nhiên kéo Jeonghan đến, tay trái thuận thế hạ cánh trên vai cậu xoa bóp không có lề lối gì. Hai người cùng nhau bước trên con đường lát đá dẫn đến bãi đậu xe.

Buổi tối mát mẻ, ánh trăng đúng dịp tìm đến. Nhân lúc còn cả một quãng đường, Seungcheol bước đi thong thả, vừa lúc mở đầu câu chuyện: "Rất nhiều trong số những người phụ nữ tôi quen biết là những người phụ nữ mạnh mẽ đi theo con đường sự nghiệp, chưa lập gia đình, lương gần 2 trăm triệu* một năm, nhà xe tự bản thân kiếm được."

*100 triệu won: gần 2 tỉ  VNĐ.

Jeonghan ngưỡng mộ từ đáy lòng, vừa nghe vừa gật gù.

"Thế nhưng hầu hết lời bàn tán xung quanh họ không phải những câu khen ngợi hay tán dương, mà là đồn đoán lý do họ không kết hôn."

"Ba mươi hai tuổi đối với một người đàn ông mà nói hình như cũng không có gì là quá khủng hoảng. Nhưng với một người phụ nữ, cái nhìn của người ta luôn khắc nghiệt quá mức." Seungcheol quay về phía Jeonghan, hỏi cậu: "Em nghĩ thế nào?"

"Nếu như em có chị hay em gái đang ở tuổi ba mươi hai, em sẽ lo lắng cho họ chứ?"

Jeonghan đến gần Seungcheol với nụ cười dịu dàng và giọng nói điềm nhiên: "Kể cho anh nghe về một cô bạn cùng lớp thời đại học khá thân thiết với tôi."

"Được." Seungcheol đáp, "Ít khi nghe em nhắc đến người khác."

"Bởi cậu ấy để lại cho tôi một ấn tượng rất tự tin, cậu ấy sống rất tự do, là kiểu..." Jeonghan tìm từ để diễn đạt, "Tự do khiến người ta ao ước."

"Cậu ấy cũng bằng tuổi tôi, độc thân, sống trong một căn hộ nhỏ rộng bốn mươi mét vuông. Ngày ngày cậu ấy quét tước, dọn dẹp không gian nhà thật tươm tất gọn ghẽ, tranh treo tường và đồ trang trí được bày biện đẹp mắt vô cùng."

"Cậu ấy thường đăng tải cuộc sống hằng ngày của mình lên trang cá nhân, anh sẽ thấy được phòng khách nhà cậu ấy treo đầy những tấm ảnh hoa cỏ và trời mây do chính cậu ấy chụp. Phòng ngủ có một chiếc bảng nhỏ viết những việc cần làm trong ngày, từ chuyện lớn như "Soạn thảo hợp đồng công ty" đến chuyện nhỏ nhặt như "Ghé siêu thị mua trứng gà giảm giá". Cậu ấy sắp xếp cuộc sống của mình ngăn nắp có trật tự, không lãng phí dù chỉ một phút một giây."

Jeonghan cười: "Thật ra cậu ấy chỉ là một cô gái bình thường không có gì đặc biệt mà thôi, nhưng những gì cậu ấy chia sẻ với thế giới ngoài kia làm cho những người nhìn thấy chúng nhận ra, rằng cuộc sống có thể trở nên tươi đẹp đến thế. Khoảng thời gian tôi ngã lòng đã nhận được sự động viên từ cậu ấy, thế nên dù đã vài năm không liên lạc với nhau, tôi vẫn luôn nhớ về người bạn này."

Jeonghan hỏi Seungcheol: "Anh nói xem, ai lại đủ nhẫn tâm ép buộc một người lương thiện thuần khiết như cậu ấy "phải" đi con đường "đúng đắn"?"

"Trong suy nghĩ của của một số người có tuổi, tư tưởng là thứ cố định. Đàn ông độc thân năm ba mươi tuổi vẫn được đấy, nhưng với phụ nữ có lẽ là phải kết hôn sinh con." Jeonghan nói, "Bà nội từng nói với tôi, trở thành mẹ là lựa chọn dũng cảm nhất đời người, nhưng bà cũng cho rằng chọn một mình đi hết những năm tháng cuộc đời, một mình đối diện với khó khăn, một mình gánh chịu tất thảy hỉ nộ ái ố cũng cần lòng can đảm."

"Nếu tôi có chị hay em gái, tôi nghĩ điều duy nhất tôi có thể làm là ủng hộ điều cô ấy lựa chọn."

Đến cạnh chiếc Porsche trong bãi đỗ xe cũng cùng lúc Jeonghan kết thúc những gì mình muốn nói. Seungcheol mở cửa xe, anh lại không ngồi vào mà khoác tay trái mình lên, thế đứng có phần biếng nhác, nhìn chằm chằm Jeonghan bằng ánh mắt khó đoán ẩn ý.

Jeonghan thoải mái để anh nhìn mình, hỏi: "Sao vậy?"

"Nếu là hai năm trước, khi mẹ tôi còn đó" Seungcheol xoay chìa khóa xe, "Chắn chắn bà ấy sẽ vô cùng thích em."

"Anh đánh giá tôi cao thế sao." Jeonghan cười cười, "Không phải đang an ủi tôi đó chứ."

Seungcheol cố tình khơi sự chú ý: "Em muốn biết mỗi lần chờ em về, ba tôi và tôi hay nói chuyện gì với nhau không?"

Thái độ bình ổn thản nhiên vụt mất, Jeonghan nhớ lại vẻ vui ra mặt của Choi Dongho, giục giã: "Anh nói cho tôi biết đi."

Seungcheol chỉ cười chứ không nói gì, khiến Jeonghan càng lúc càng vội. Cậu bị nhìn chăm chú tới độ tâm tư rối tung hết lên, nhưng vẫn cứng rắn phản đòn: "Cuối tuần này ngày anh Choi ghé tôi bận chuyện cá nhân nên xin nghỉ. Hẹn gặp anh vào tuần sau vậy."

"Đừng" Seungcheol buột miệng bật ra: "Vậy thì hành hạ tôi lắm, ba ngày mới được gặp nhau một lần đã là quá cực hình rồi."

Jeonghan nín cười, bày ra biểu cảm của người thắng thế. Seungcheol đưa tay nựng nựng cằm cậu, khẽ nói: "Ba hỏi tôi, có phải em nghe lời tôi lắm đúng không."

Jeonghan sốt ruột hỏi: "Anh trả lời thế nào?"

Seungcheol nhún vai: "Tôi nói với ba, con mới là người rất rất nghe lời em ấy."

Jeonghan nhìn Seungcheol chăm chú. Bất chấp Choi Dongho hiểu câu trả lời ấy thế nào, thì cuối cùng Seungcheol đã bộc lộ thái độ và lòng mình với cha anh rồi.

"Có điều, làm ba tôi hớn hở được thế cũng không chỉ nhờ một câu đơn giản thế này." Seungcheol nói, "Tôi và ba đã nói rất nhiều chuyện, cũng nói rất lâu."

"Lời cuối cùng tôi thú nhận với ông là, nếu sau này Jeonghan bằng lòng chọn con, điều ấy nhất định sẽ mang lại cho con cảm giác thành tựu tuyệt vời."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cheolhan