36. Chụp ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ vườn hoa viện đến tận bãi đỗ xe, bước chân của Seungcheol lơ mơ không thật, đầu óc mải quẩn quanh mấy lời Jeonghan nói vừa rồi. Anh nhấm nháp thật nhiều lần, cảm giác rung động và ấm áp trong tim cứ đong đầy đến vô tận.

Hai người sắp chia tay nhau, Jeonghan vẫn dặn dò một câu như thường lệ: "Về đến nhà anh nhớ báo cho em."

Xung quanh tĩnh lặng, Seungcheol nhẹ ôm lấy hông Jeonghan, cúi đầu thì thầm: "Aigoo, chẳng muốn về chút nào."

Jeonghan cười xấu xa: "Muộn thế này anh còn chưa chịu về là muốn làm gì à?"

Seungcheol riết chặt vòng tay khiến người kia sát gần mình hơn, vùi cậu vào lòng: "Chậc, đừng có quyến rũ anh."

Jeonghan bắt thóp trêu chọc: "Em nhớ bác từng kể từ nhỏ anh đã không quấn quýt ai, thế giờ là sao đây?"

"Hmm" Seungcheol giải thích: "Chắc là kỹ năng ngầm được Jeonghan mở khóa đó."

Vừa dứt câu, không khí cũng không còn tĩnh lặng nữa. Quanh bán kính vài mét đều có thể nghe được tiếng cười thoải mái của Jeonghan.

Gặp Seungcheol đến nay đã là hai ngày liên tiếp. Có tiền lệ này, Jeonghan không khỏi ôm nhiều lòng chờ mong vào ngày mai. Seungcheol cũng chưa bao giờ làm cậu thất vọng, "chuyến thăm" nọ từ ba ngày một lần rút xuống thành mỗi ngày.

Choi Dongho chẳng quản nổi Seungcheol, tuy xót anh chạy tới chạy lui suốt nhưng ông không cản. Dù gì thì hồi xưa lúc theo đuổi bà Lee ông cũng y thế còn gì, người đang chìm đắm trong tình yêu có nghe ai khuyên can bao giờ.

Chiều muộn ngày trước kỳ nghỉ ngắn, Choi Dongho đang lật xem "Bản ghi chép trà xuân", lấy một tấm ảnh cũ kẹp trong sổ ra ngắm nghía vài giây, chợt nói với Seungcheol: "Ngày mai con mang máy ảnh nhà mình tới đây đi."

Tối nay nhà ăn có món tôm hấp, Seungcheol cầm hộp cơm đi một vòng rồi về cho Choi Dongho ăn. Anh lột vỏ tôm, hỏi ông: "Không phải điện thoại bây giờ cũng tiện lắm hả ba?"

"Chính thức chứ, thỉnh thoảng cuộc sống cũng phải có tí cảm giác nghi thức." Choi Dongho lật bức ảnh lại, chìa cho Seungcheol xem, "Làm một bộ ba cha con mình như vầy đi."

Cây kim ngân tỉa lá được phân nửa, Jeonghan nghe tiếng động buông kéo, chậm rãi đến cạnh giường. Trước đây Choi Dongho từng cho Jeonghan xem tấm ảnh này rồi, là hình chụp chung của cả gia đình ba người họ.

Cảnh phía sau là khu dân cư họ từng ở với tường gạch mái ngói, cả ba đều mặc trang phục đơn giản. Trời xanh mây trắng, ánh nắng vừa phải, trên băng ghế cạnh sân đậu xe, bà Lee ngồi giữa Choi Dongho và Seungcheol vừa du học về, một tay nhéo lấy tai anh.

Seungcheol nói: "Con dẫn ba đến hiệu chụp đi."

"Bôi bôi trát trát lên mặt, bận ba bốn bộ đồ không vừa người, vậy thì sai sự thật quá." Choi Dongho xua tay, "Ba lớn tuổi rồi, không cần lãng phí nữa. Có thời gian thì con đưa Jeonghanie đi thôi, rồi rửa một tấm cỡ lớn treo trong phòng khách nhà mình."

"Hai tên đàn ông đến studio chụp cũng không tiện." Seungcheol chấm vào nước tương, đút tôm cho Choi Dongho, "Ngày mai thời tiết cũng đẹp, hợp để chụp ảnh lắm. Hai đứa bọn con chụp ảnh chung thì nhờ ba vậy."

"Kỹ thuật chụp của ba linh tinh bỏ xừ." Choi Dongho khép quyển sổ lại, chuyển hướng sang Jeonghan: "Ý của Jeonghanie thế nào?"

"Không đâu ạ." Jeonghan cười: 'Con chỉ sợ đối diện với bác mình sẽ dễ căng thẳng thôi."

"Thoải mái nào." Choi Dongho vỗ vỗ mu bàn tay Jeonghan, nhếch môi cười: "Bầu không khí giữa chúng ta luôn luôn là dễ chịu đấy nhé."

Mùng một tháng năm, con cái lần lượt kéo đến viện dưỡng lão đón cha mẹ về, nhưng vẫn còn hơn nửa cụ ông cụ bà ở lại đây tận hưởng kỳ nghỉ cùng nhau. Kế băng ghế dài cạnh hồ nước dựng một chiếc giá ba chân, Seungcheol đứng sau máy ảnh điều chỉnh tiêu cự, cảnh tượng thế này hấp dẫn không ít ánh mắt ngưỡng mộ.

Choi Dongho ngồi ngay ngắn, bên tay phải là Jeonghan vừa thay quần áo mới. Ông Kim phòng sát vách đứng cách đó không xa chắp tay sau lưng nhìn ngó hồi lâu, nói to với Choi Dongho bằng chất giọng khàn đặc: "Thầy Choi, trong lòng thấy sung sướng lắm chứ gì!"

Choi Dongho híp mắt hếch cằm nhìn ông Kim, chậm rãi đưa tay lên ngực mình "Ờ" một tiếng. Người ngoài xem vào cho là ông già này đang khoái chí lắm, nhưng thực tế là, Choi Dongho có ý muốn nói với người xem ảnh: "Đây là hai đứa con trai cưng của tôi đấy."

Seungcheol nhấn vào nút chụp, vừa chỉnh ống kính vừa nói: "Hai người đừng nhìn con, nhìn vào ống kính này."

Choi Dongho "Ờ" một tiếng, Jeonghan đang đỏ bừng hết hai tai lên chỉnh lại tư thế ngồi.

Nhìn thấy mấy ông bà tập trung lại ngày càng nhiều, không thiếu cả mấy nhân viên y tế trong viện. Trước mắt bao nhiêu người thế này mà chụp ảnh riêng cho Seungcheol và Jeonghan thì khó tránh bị người ta đàm tiếu. Choi Dongho nhạy bén đột ngột nói to: "Seungcheol con xong chưa đó, chỉnh mỗi cái máy ảnh nãy giờ còn chưa xong, đi ra đây để ba!"

Seungcheol đã chụp xong cả lố ảnh: "....?"

Choi Dongho đứng dậy, Jeonghan vội vàng đỡ lấy. Đến chỗ giá đỡ máy ảnh xong, Choi Dongho phẩy phẩy tay đuổi người, vừa thúc vào cánh tay cả hai vừa nói to giục: "Đi đi đi, hai đứa ngồi xuống để ba canh góc chụp. Chỉnh cho xong rồi nhờ Jeonghanie nháy cho hai ba con mình một tấm."

Sắp xếp hết sức hợp tình hợp lý xong xuôi, Choi Dongho nhìn chằm chằm kính ngắm, sân viện rộn ràng, Seungcheol trầm tĩnh, Jeonghan nở nụ cười có phần kiềm chế. Máy ảnh về tay Jeonghan, hai cha con trong ống kính làm đủ trò, màn trập đóng mở chớp nhoáng, từng khoảnh khắc ấm áp đều được ghi lại trọn vẹn.

"Jeonghanie" Choi Dongho vui vẻ lên tiếng, "Con đặt thời gian tự động chụp đi, qua đây mau lên."

Jeonghan vâng lời, lúc chạy đến lập tức vuốt phẳng góc áo, chỉnh lại mấy nếp nhăn. Cậu ngồi xuống, Choi Dongho ghé mắt hỏi: "Con để mười giây à? Hay mười lăm giây?"

Jeonghan đáp: "Mười giây ạ."

Nhẩm đếm trong lòng, lúc đếm tới "tám", Choi Dongho mặt mày rạng rỡ: "Kim chi!"

Seungcheol và Jeonghan tốc độ liếc nhau, vội vàng đuổi kịp nhịp điệu của Choi Dongho, cả hai cùng mở miệng: "Kim chi..."

"Tách" ảnh chụp hiện ra rõ nét trên màn hình máy ảnh. Mỗi tay Choi Dongho nhéo tai một đứa, ông cười to, Seungcheol chịu đau nhe răng trợn mắt, Jeonghan cũng đau không tả nổi.

Tiếp đó, Quýt Bự lượn lờ ngang qua đây bị Choi Dongho chặn lại ôm lên đùi mình, "bị ép" tham gia cuộc vui.

Vầng thái dương tỏa hơi ấm sau lưng, trán Choi Dongho lấm tấm mồ hôi, tâm trạng hiếm khi tĩnh lặng rõ rệt như lúc này. Dưới bóng cây liễu phất phơ làn gió thoảng, kết thúc công việc trở về phòng, Jeonghan kéo rèm cửa sổ ra làm ánh mặt trời lấp kín tầm nhìn, căn phòng đã bắt đầu hiện hữu nhiệt độ đầu hè.

Choi Dongho hơi dựa vào đầu giường lựa ảnh trong máy chụp hình, cuối cùng lưu hai mươi tấm lại. Ông tháo thẻ nhớ ra đưa cho Seungcheol, dặn dò: "Con với Jeonghanie về thành phố tìm tiệm ảnh nào in ra đóng khung giúp ba tấm chụp ba người chúng ta, phải sáu tấc ấy."

Seungcheol hết sức ngạc nhiên: "Bây giờ ấy ạ?"

"Thời tiết đẹp thế này, ra ngoài đi chơi đi, đừng có bám lấy ba." Choi Dongho cầm điều khiển mở ti vi, thản nhiên nói: "Lát nữa bác sĩ Kang tới làm với ba mấy ván cờ tướng, không cần hai đứa ở lại làm khán giả đâu."

Thái độ bây giờ khác với lúc chụp ảnh một trời một vực, Seungcheol rõ ẩn ý của ba mình quá rồi. Anh cất kỹ tấm thẻ nhớ, cười đáp lời: "Ba, tối gặp lại."

Dàn cây hoa trên ký túc lâu rồi chưa được tưới nước, trước khi đi, Jeonghan dành thời gian xách bình tưới lần lượt. Trong chiếc bể cá đặt trên bệ cửa sổ, Đại Bôn đang thảnh thơi phơi nắng ấm, Seungcheol gập ngón tay gõ gõ lên vách kính, rùa ta vội vàng rụt đầu vào mai, chưa đầy hai giây sau đã cẩn trọng thò đầu ra lần nữa.

Căn phòng yên tĩnh, tia nắng rải trên mu bàn tay làm người ta như cảm nhận được sự mềm mại của thời gian. Seungcheol ngẩng đầu nhìn về bóng lưng Jeonghan, chốc lát sau, anh nhẹ giọng lên tiếng: "Hình như em tưới nước hơi lâu quá rồi."

Cổ tay Jeonghan khe khẽ run lên, Seungcheol chậm rãi lại gần, cầm bình tưới cây đặt về chỗ cũ. Đuôi mắt hoe đỏ, nét cười dịu dàng hiện trên gương mặt Jeonghan, anh giữ lấy cằm cậu lắc tới lui, hỏi: "Xúc động vì điều gì thế?"

Jeonghan mím môi: "Em tìm thấy nơi bác bóng hình một người cha mà mỗi đứa trẻ mong ước."

Anh đưa mắt nhìn nơi khác, Seungcheol biết cái nhìn quá thẳng thừng của mình giờ phút này khiến Jeonghan có phần khó xử. Vì vậy anh ôm người vào lòng, không còn mải mê vào đôi mắt cậu nữa, trao đủ cho cậu hơi ấm và tình yêu.

Seungcheol hỏi: "Vậy em có tìm thấy ở anh bóng hình một người yêu mà em mong ước không?"

Jeonghan khẽ nở nụ cười: "Người yêu thì phải thế nào?"

Seungcheol trả lời: "Người yêu nhau thì có thể tạo cho người còn lại cảm giác như ở nhà."

Jeonghan hít hít mũi vài cái, nói: "Vậy thì bây giờ em muốn thử một chút lắm."

Seungcheol đáp: "Chẳng phải anh đang ôm em rồi đây à?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cheolhan