Thần linh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khắp nơi trong thành phố Sangri bỗng nhiên nổi lên một tin đồn. 

Chẳng ai biết nó xuất phát từ đâu và bắt đầu lan rộng từ bao giờ, chỉ biết rằng khi nó đã lan đến được tận tai của đám quý tộc tại đó thì hẳn hơn một nửa số lượng nô lệ đều đã từng nghe tới. Tin đồn về một quyển sách sẽ thay đổi vận mệnh của nô lệ được cho là đang được cất giữ ở đâu đó bởi người đứng đầu nơi này. Tất cả nô lệ đều bán tín bán nghi trước cái thông tin này, dù niềm tin của họ đối với số phận mà thần linh đã ban cho thì hẳn ít nhất một lần trong đời họ đã mong đến chuyện có thể thay đổi được cuộc đời mình. Con người, giống như bao giống loài khác, đều là những kẻ khao khát tự do và mưu cầu được hạnh phúc. Đói khổ không phải là một đặc ân mà ai cũng mong muốn, cúi đầu trước quyền lực, chẳng qua là bởi vì sợ hãi trước những gì lớn lao hơn hiểu biết của mình mà thôi. Nên không nói cũng biết dù lo lắng xong cũng có rất nhiều kẻ nhăm nhe đi tìm thứ bảo vật đó để cuộc đời có thể bước sang một trang mới. Và trước việc sự trung thành của đám nô lệ có thể bị lung lay, hoàng tử của Sangri không khỏi phẫn nộ. Hắn đã ra lệnh cho đám thuộc hạ phải đi tìm cho ra kẻ nào dám tiết lộ bí mật của gia tộc này, và nếu thấy có kẻ nào dám hó hé truyền nhau chuyện về quyển sách, đều phải giết không tha. Sự tàn bạo, quyết tâm giết nhầm còn hơn bỏ sót này của hắn khiến tin đồn chỉ còn là những tiếng thì thầm trong màn đêm, nhưng dường như cũng đồng thời thổi bùng lên một sự phẫn uất không tên trong tâm can của những kẻ đang ngày đêm bị bóc lột ở nơi này.

Sagai mở cánh cửa gỗ dày cả tấc dẫn xuống một hầm ngục tối tăm. Bên cạnh hắn chỉ có hai tên tùy tùng thân cận, đang cầm đuốc để soi xuống khoảng không sâu hoắm phía dưới những bậc thang bằng đá. Sagai hít một hơi, bước xuống phía dưới. Chỗ hầm ngục này vốn dĩ được sử dụng làm nơi trú ẩn cho quý tộc Sangri trước các cuộc bạo loạn trên sa mạc, giờ được dùng làm nơi cất giữ những tài liệu bí mật không muốn cho bất kỳ ai biết. Ánh sáng từ hai ngọn đuốc chỉ soi được một khoảng cách nhỏ, khiến những âm thanh dù nhỏ vẫn có thể vang vọng lên một cách quỷ dị càng làm người ta sởn hết gai ốc. Dưới đây là một cái hầm kín như bưng, không có một khe hở nào, gió không thể lọt, chuột không thể qua, thế mà lại có người có thể đồn thổi về sự tồn tại của vật đang được cất giữ ở đây, thì kể cũng lạ. Sagai vốn dĩ rất tự tin với chỗ giấu cái được gọi là "quyển sách", nhưng giống như một thứ bản năng, hắn không khỏi cảm thấy bất an khi có kẻ khác ngoài một số người đứng đầu biết được về nó. Vậy nên hôm nay, dù không muốn, hắn vẫn phải đích thân xuống tận nơi này để kiểm tra xem vật kia còn hay mất, hay đã bị xê dịch đi chút nào chưa.

Lòng vòng mãi qua những bậc cầu thanh, cuối cùng thì hắn cũng xuống được chỗ cần xuống. Cái hầm tối đen như mực, xung quanh là những cái hố được thiết kế giống như là giếng cạn, bên trong toàn là xương động vật, chủ yếu là xương rắn. Không ai biết chúng đã tồn tại được bao lâu, chỉ thấy rằng tất cả tượng trưng cho một quá khứ bí ẩn mà gia tộc này đã cất giữ bấy lâu nay, dưới cái nơi như là hầm mồ này. Sagai mở nắp một cái giếng lên, không ngại ngần thò tay vào trong để bới ra thứ gì đó. Một bên hầu cận của hắn vội quay đi khi liếc nhìn thấy một cái gì đó trắng hếu lộ ra, nom như một cái đầu người còn dính tóc. Sagai lôi lên khỏi đống tạp nham một quyển sách bọc da, nhìn cũ đến mức không ai đoán được nó đã được chôn giấu dưới đây bao lâu. Hắn phủi bụi, nhăn mày khi ống tay áo của mình dính đầy những thứ bẩn thỉu không thể gọi tên bám phía trên quyển sách. Lần giở qua một hai trang như để chắc chắn lại thêm một lần nữa, hắn cáu kỉnh gấp quyển sách lại, giấu vào trong lớp áo choàng lùng bùng của mình, quay gót đi lên. Hai tên hầu cần vội vàng đi theo hắn, một tên vẫn còn bịt mũi vì cái mùi bốc lên từ mấy cái giếng, nhỏ giọng hỏi hắn

"Hoàng tử, ngài định chuyển nơi cất giấu của quyển sách sao?"

Câu hỏi vừa dứt, đã thấy Sagai liếc nhìn y bằng một ánh mắt lạnh lẽo sắc lẻm.

"Việc của ngươi à?" hắn hỏi lại, khiến người kia ngay lập tức cúi mặt, rối rít xin thứ tội.

"Là thần to gan, là thần đáng chết." y cầu xin hắn, run rẩy đến mức nghe được cả tiếng răng va lập cập vào nhau. Sagai quắc mắt một lần nữa như để cảnh cáo y, rồi đi tiếp. Trong lòng hắn bây giờ một phần là an tâm vì quyển sách chưa bị động vào, nhưng chủ yếu vẫn là tức giận vì có kẻ biết được bí mật này và dám để lộ nó ra ngoài. Hắn nghiến răng kèn kẹt, mười mấy cái tên khả nghi chạy ngang qua trong đầu mà vẫn không thể chắc chắn được là ai đứng sau. Em trai của hắn ư, không thể nào, tên đó mà dám làm trái lệnh hắn thì có chung máu mủ đi nữa hắn vẫn sẽ giết không tha, tên đó là một thằng ngu nhưng dính đến cái mạng thì vẫn là đứa biết điều. Hay là đứa em con chú cứ ngày nào cũng nhăn mặt vì hỏi cưới công chúa nước láng giềng mãi chưa được vì hắn bận nên vẫn chưa thể xử lý chuyện cắt lễ vật.... Nghĩ đi nghĩ lại thì, kể cả có kẻ muốn làm phản hắn đi chăng nữa, thì cũng không ngu đến mức dùng cái cách khuấy động bọn nô lệ. Chúng nó đã ngoan ngoãn cả trăm năm nay rồi, tốt nhất vẫn là để yên cho ngoan đến trăm năm nữa, nếu cái gia tộc này vẫn còn muốn sống sung sướng đến lúc ấy.

Tâm trạng bất ổn cộng với những thứ mùi ô uế ám vào người khi bước chân xuống cái hầm đó đã làm hắn bực bội rồi, ai mà ngờ vừa trở về phòng đã nghe một tin động trời hơn. Một tên do thám báo cáo lại với hắn rằng đêm qua đã có kẻ đột nhập vào lâu đài và xới tung thư viện lên, hình như không có quyển sách nào bị đánh cắp, nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc chuyện quyển sách đã không còn chỉ là thứ gì đó mơ hồ. Có kẻ biết về sự tồn tại của nó và muốn đoạt lấy nó, Sagai nắm chặt cái bìa da của quyển sách khiến nó nhăn nhúm lại, suy nghĩ xem bây giờ phải cất nó ở đâu, hắn và cái gia tộc này đã không còn ở trong vùng an toàn nữa rồi.

Tin đồn dẫu đã bị đe dọa và đánh chìm, xong vẫn phảng phất đâu đây ở những góc khuất với nhiều dị bản hơn. Chẳng biết từ lúc nào, có người kể rằng sắp tới sẽ có thần linh tiết lộ bí mật về quyển sách, hẹn đám nô lệ nếu muốn chứng kiến sự thật thì hãy đến hang động phía sau ngọn núi và nghe lời sấm truyền từ thần linh. Trước giờ nô lệ ở Sangri chỉ mới nghe về những lời sấm truyền của thần linh thông qua những người trong gia tộc Sangri thôi, vậy nên lần này họ không giấu nổi tò mò cũng như nghi ngờ. Phải chăng thần linh đã không còn ưu ái gia tộc Sangri như trước, phải chăng bánh răng vận mệnh sắp có sự biến chuyển, phải chăng đã có điều gì thay đổi ý chỉ của các vị thần? Không một ai hay biết, bởi vậy nên mỗi người lý giải một kiểu, bởi vậy nên khi Sagai nghe được tin đó nó cũng đã đi kèm với rất nhiều lời giải thích nhiễu loạn khiến cho hắn không thể suy luận được ai là kẻ chủ mưu.

Như đã hẹn, đêm ngày trăng tròn đầu tiên của tháng, nô lệ ai nấy đều lũ lượt kéo nhau tới hang động sau núi, đi đầu là Sagai và những người trong gia tộc của hắn. Không giống như tin đồn về quyển sách có thể dùng quyền lực để trấn áp, tin đồn về thần linh là thứ liên quan tới uy tín của gia tộc Sangri, và nếu là chuyện về thần linh, Sagai cũng không dám tuyên bố với đám nô lệ rằng mọi thông tin là giả. Vả lại nếu chứng mình được có kẻ đang bày trò, chẳng phải đây sẽ là mũi tên trúng hai đích sao. Hắn vừa có thể khôi phục lại niềm tin của nô lệ với sự khống chế của hắn, vừa tìm ra được kẻ chủ mưu đứng sau sự hỗn loạn gần đây.

Sa mạc về đêm đã lạnh, trong hang động lại càng lạnh lẽo hơn, trên những cột thạch nhủ nhọn hoắt chĩa xuống là nước nhỏ tong tỏng. Khung cảnh vô cùng âm u, như thể đây là một chốn thanh tịnh không được phép có bất cứ người trần nào được đặt chân tới vậy. Đám người nhốn nháo đi nép vào nhau, ánh đuốc bập bùng soi lên những khuôn mặt khắc khổ của họ, đâu đó ánh lên niềm hy vọng về chuyện được đổi đời. Biết đâu, biết đâu đấy, vì chẳng ai đánh thuế ước mơ cả.

Em trai của Sagai đi lại gần phía hắn, hỏi nhỏ "Anh, anh có chắc đây là ý tưởng hay không, anh nghĩ kẻ đứng sau vụ này sẽ làm sao để bày trò giả dạng thần linh?" Sagai dường như chẳng liếc nhìn hắn lấy một lần, đáp, trong tông giọng pha chút khinh bỉ

"Ta cũng đang muốn biết chúng nó sẽ làm thế nào đây, bọn chuột nhắt dám thách thức chúng ta."

Hắn gầm gừ "Ta sẽ bắt chúng phải trả giá."

Em trai hắn nhìn thấy từng tia máu đỏ hằn trong đôi mắt kia thì chỉ có thể nuốt nước bọt, im lặng bước tiếp. Nhưng sự xôn xao của đám nô lệ cũng chẳng kéo dài được lâu, khi mà khắp cả hang động truyền đến một tiếng cười vang rất lớn

"Vậy là các ngươi đã tới."

Phía cuối hang động, dưới ánh trăng sáng lạnh, có một bệ đá nhô lên, trông như một vũ đài dùng để biểu diễn, với khán giả là tất cả những người dưới kia. Bỗng từ đâu khói tỏa ra mịt mù, khiến ai nấy đều trở nên nhốn nháo. Trên vách tường nhẵn nhụi của hang động hiện lên một chiếc bóng khổng lồ hình một con rắn. Tất cả mọi người khi nhìn thấy nó đều quỳ rạp xuống vái lạy liên hồi. Thần linh của họ, thần linh bảo vệ thành phố Sangri này, thần rắn cao quý đang hiện hình ở ngay đây rồi. Tiếng rít lạnh người đặc trưng của rắn vang vọng khắp ngóc ngách của hang động, càng khiến tất cả thêm run sợ mà cúi thấp mặt hơn, thầm cầu nguyện thần linh đừng nổi giận. Thần rắn nhìn quanh một lượt, rồi cất giọng hùng hồn

"Những kẻ kia, sao còn chưa quỳ xuống cho ta."

Những kẻ mà thần rắn nhắc tới, không ai khác chính ra những kẻ đứng đầu của gia tộc Sangri, mà trông dáng vẻ khó chịu nhất, tức giận nhất, cứng đầu nhất hiện tại chính là Sagai. Quỳ xuống ư, trước thứ thần linh giả mạo này, không bao giờ có chuyện một hoàng tử cao quý như hắn sẽ làm chuyện đó. 


***

Chúc mọi người giáng sinh vui vẻ nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net