5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi đẩy Seungcheol và Seokmin xuống mật thất, Jeonghan có dặn Seungcheol là dù có chuyện gì xảy ra, cũng tuyệt đối bình tĩnh, không được manh động, vì y e sợ rằng lỡ tên Seunghyun sẽ làm gì y, nên mới dặn Seungcheol trước.

Nhưng không như mong đợi của Jeonghan, vì ngay từ khi Jeonghan bật ra ba tiếng "Choi Tướng quân" thì Seungcheol đã bắt đầu lên tăng xông vì tức giận. Nếu không nhờ có Seokmin cản lại, thì lúc đó Seungcheol chỉ thiếu điều lao lên làm một trận sống mái với hắn. 

"Choi Tướng quân, Hong Thừa tướng, tôi biết hai người cất công lặn lội từ kinh thành đến tận đây, chắc không chỉ để hàn huyên không đâu đâu nhỉ?"

Jeonghan vừa nói, vừa rót trà, ánh mắt liếc lên dò xét vẻ mặt của hai người này. Hỏi cho vui thế, nhưng y biết mục đích của hai kẻ này khi đến đây, dẫu sao vào thời điểm này thì chỉ có một thôi.

"Quả nhiên là Yoon Thái y, rất nhanh nhạy." Hong Wanghee bật cười, "Chúng ta đến đây thật sự là có nguyên do."

"Vậy, nguyên do đó là gì?"

Choi Seunghyun mò mẫm cái gì đó, rồi lấy từ trong túi ra một miếng ngọc bội, trên miếng ngọc bội còn được khắc chữ và gắn vào một sợi dây lụa được thắt rất cẩn thận. Nhìn thấy miếng ngọc bội, sắc mặt Jeonghan có hơi tái đi, tim bắt đầu đập nhanh hơn, nhưng vẫn phải cố gắng giữ nguyên nét mặt.

"Quân phản loạn đã bị tiêu diệt rồi, và đây là miếng ngọc bội của tên tướng của đám phản loạn." Choi Seunghyun đẩy miểng ngọc ra giữa bàn, "Jeonghan, ngươi biết nó là gì chứ."

Jeonghan im lặng nhìn miếng ngọc. Tất nhiên là y biết miếng ngọc này là của ai rồi, chính y là người đã tặng nó cho chủ nhân của nó, người đang trốn bên dưới gầm nhà chứ đâu. Y cố gắng thở hắt ra một tiếng, để kìm lại cảm xúc trong lòng.

"Thì chính người vừa nói đấy thôi." Jeonghan cười,  "Là miếng ngọc bội của Choi Seungcheol, thủ lĩnh cầm đầu quân phản loạn."

"Ta chưa từng nói tên tướng đó là Choi Seungcheol."

"Chẳng cần người nói, lệnh truy nã cũng đủ để ta biết rồi." Jeonghan lườm hắn, "Ta sống ở nơi này không có nghĩa là hoàn toàn tách biệt khỏi xã hội."

Choi Seunghyun chợt bật cười.

"Sao giọng ngươi nghe lạnh nhạt thế, chẳng phải ngươi từng..."

"Cách nói lạnh nhạt của ta không bao giờ bằng ngươi đi truy sát chính người huynh ruột của mình."

Một bầu không khí im lặng một cách đáng sợ bao trùm lấy cả sáu người, nếu tính cả hai kẻ đang núp dưới gầm nhà. Seokmin bất chợt run rẩy, ở dưới gầm nhà đã lạnh, giọng nói của Jeonghan còn lạnh hơn.

Jeonghan mặt hầm hầm sát khí, trong khi Seunghyun lại bật cười thành tiếng.

"Chú thỏ con ngày nào quả nhiên giờ cũng đã biết chống trả rồi nhỉ." Hắn điềm nhiên cầm và quan sát miếng ngọc bội, "Thú thật, thấy ngươi không phản ứng gì mấy khi nhìn thấy thứ này, trong lòng ta có chút an tâm."

"Vì sao?"

"Jeonghan, ngươi còn hỏi ta câu đấy sao?"

Jeonghan nhướn mày, cầm tách trà lên nhấp một miếng, trong lòng tự trách bản thân vì cái sự ngu đột xuất này.

Nếu y phản ứng, chẳng phải đã lộ ra tình cảm của y sao? Chỉ một phản ứng nhưng sẽ đánh đến hai người, một là kẻ có tình cảm với y, hiện đang ngồi trước mắt y, hai là kẻ đang núp dưới gầm nhà, người mà y có tình cảm.

Chà, đúng là oan gia ngõ hẹp.   

"E hèm." Jisoo hắng giọng, "Thế, Choi Seungcheol, hắn ta chết chưa?"

"À... Thì..."  mỉm cười, "Thực ra chúng ta đến đây ngày hôm nay, chính là để xác thực chuyện đó."

"Hả?" 

Jeonghan và Jisoo đồng thời kêu lên kinh ngạc. Rồi nhìn nhau.

"Ta và các binh lính đã bắn tên độc vào chúng, rồi chúng chạy đến đây, nhưng tới chân núi là ngừng lại vì lệnh triệu tập."

"Thì? Ta không hiểu lý do vì sao ngươi lại nói với ta về sự bất cẩn của ngươi." 

"À... Ừ... Lỗi ta, đúng là ta đã có hơi bất cẩn." Choi Seunghyun cười trừ, "Jeonghan, Jisoo, hai ngươi có vô tình tìm thấy bất cứ dấu vết nào của hắn và đồng bọn không?"

Trong lòng Jisoo dấy lên một cỗ lo sợ, y nắm chặt lấy vạt áo, thầm cầu nguyện Hong Wanghee và Choi Seunghyun không nhìn thấy mặt y có hơi tái đi và chạy mồ hôi lạnh vì sợ. Trong lòng Jeonghan cũng dấy lên một cảm xúc, nhưng không phải là lo sợ.

Mà là nực cười.

"Là ngươi bị đần hay người bị điên thế hả Choi Seunghyun? Cơ bắp của ngươi lấn át cả não của ngươi rồi đấy à?"

"Cái..."

"Đầu tiên, ta không thừa hơi đi cứu một kẻ đang bị truy nã, làm vậy chẳng khác nào tự sát cả, và ta muốn chết vì già chứ không phải vì bị trảm rồi đầu mình bị treo ở cổng chợ đâu. Thứ hai, ngươi có biết từ chân núi đến đây là bao xa không? Hai canh giờ đấy! Mà loại độc ngươi cầu xin ta chế có tác dụng trong chưa đến một...." Jeonghan đột nhiên nói chậm lại, "... canh giờ..."

 Thôi tiêu đời rồi.

"Jeonghan, sao ngươi biết ta dùng loại độc đấy?" Choi Seunghyun nhướn mày.

Jeonghan, là ngươi chế tạo độc để hắn đi giết người sao? Choi Seungcheol đau đớn nghĩ thầm.

Kẻ ngồi ngay trước mặt thì bắt đầu nghi ngờ, kẻ đang nấp dưới gầm nhà kinh ngạc đến đau đớn. Jeonghan lúc này đã rước họa vào thân, nhưng vẫn đang cố tỏ ra bình chân như vại, nhún vai.

"Đoán. Dù gì đó cũng là loại thuốc tiên tiến nhất, còn ngươi thì luôn là một kẻ rất dễ đoán." Jeonghan mỉm cười, "Như cái tình cảm ngu ngốc ngươi dành cho ta nữa."

"Ngươi!"

"Thôi!"

Hong Wanghee cắt ngang, hắn mỉm cười, uống hết tách trà, rồi đứng dậy, chỉnh trang trang phục.

"Yoon Thái y nếu đã cam đoan không tìm thấy chúng, nghĩa là chúng đã chết mất xác rồi, chẳng còn gì phải lo ngại nữa." Hắn mỉm cười nhìn Jeonghan, "Ta cũng rất tin tưởng Yoon Thái y, ngài cũng chưa từng lừa dối chúng ta mà luôn bộc trực vậy, vì thế cũng chẳng còn gì để nói nữa."

Sống lưng Jeonghan lạnh buốt khi nhìn thấy ánh mắt của Hong Wanghee. Một kẻ lươn lẹo, mưu mô có tiếng ở lục địa này, không bao giờ tin tưởng bất cứ ai, lại đi tin tưởng ta sao? Đúng là trò cười thiên hạ.

"Vậy thôi, không làm phiền hai vị nữa." Hong Wanghee mỉm cười, vỗ vai Choi Seunghyun, "Seunghyun, chúng ta về thôi, hết thời gian rồi."

"Ngươi có thể ra ngoài trước được không? Ta muốn nói chuyện riêng với Jeonghan một chút." Hắn nhìn sang Jisoo, "Jisoo, ngươi có thể đưa Wanghee ra ngoài trước được không?"

"Thứ lỗi, nhưng trừ thiếu gia ra, ta sẽ không vâng lệnh bất cứ ai."

Jisoo đứng dậy, cúi đầu. Jeonghan nhìn Seunghyun tức giận nhưng không làm gì được, buồn cười nhưng không dám cười, đành thở dài.

"Jisoo, ngươi đưa Hong Thừa tướng ra ngoài trước, để ta tiếp chuyện với Choi Tướng quân."

"Vâng." 

Khuôn mặt Hong Wanghee lộ rõ nét cười, hắn vui vẻ cùng với Jisoo đi ra khỏi phòng. Cánh cửa vừa đóng sập lại, Choi Seunghyun thở dài.

"Dạo này ngươi sao rồi, ổn chứ?"

"Thì như ngươi thấy đấy." Jeonghan nhún vai, "Ta chưa chết."

"Khi nào thì ngươi mới hết lạnh nhạt với ta như thế?"

"Đến khi người chết, hoặc ta chết." 

Choi Seunghyun im lặng một lúc, hắn cầm chiếc tách nhỏ lên, uống hết trà, đặt xuống, rồi đẩy miếng ngọc về phái Jeonghan. 

"Miếng ngọc bội này, là ta đưa ngươi." 

"Chẳng phải ngươi cần bằng chứng cho cái chết của Choi Seungcheol sao?"

"Ta đã đưa cho Hoàng thượng xem rồi, người đã chấp nhận ta lấy lại miếng ngọc này để đưa cho ngươi."

Jeonghan vô cùng bối rối, hoang mang nhìn miếng ngọc này. Đúng, miếng ngọc này vốn dĩ là của y, nhưng, hắn ta biết sao?

"Ta không cần miếng ngọc của một người đã chết."

"Nhưng chẳng phải nó vốn thuộc về ngươi sao."

Cái mả cha nó, Jeonghan thầm chửi, hắn biết.

"Ta sẽ quay lại thăm ngươi, lần tới sẽ dành thời gian với ngươi nhiều hơn." Hắn nhẹ nhàng cầm lấy đôi tay của Jeonghan, "Ta sẽ luôn đợi đến ngày ngươi chịu mở lòng với ta."

"Ngươi biết sẽ không bao giờ có ngày đó, đúng không?" Jeonghan rụt tay lại.

"Ngươi làm sao có thể chắc chắn vậy được? Tương lai vô định, chẳng có gì là chắc chắn cả."

"Nhưng lòng dạ con người, không phải là thứ sẽ thay đổi."

"Sẽ dễ thay đổi, ngươi nói chưa chính xác rồi." Hắn mỉm cười, "Không sao, dù khó khăn thế nào, ta sẽ luôn cố gắng hết sức mình."

Hắn đứng dậy, rồi cúi chào.

"Vậy thôi, không làm phiền nữa, dù gì cũng đến lúc ta phải trở về rồi."

Choi Seunghyun bước ra khỏi gian phòng, rồi đóng cửa lại, để lại Jeonghan nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội trên bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net