Chương 17: Hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi leo núi về, SeungCheol mặt mày hào hứng, tâm trạng phấn chấn, nhìn sơ có thể nhận ra ngay là dáng vẻ hạnh phúc của người trẻ rơi vào tình yêu. Đến Viện trưởng lâu lâu mới chạm mặt 1 lần cũng nhận ra.

Hôm nay JeongHan đi làm với một cái chân gần như là què quặt, vùng bắp chân nhức mỏi điên cuồng, vừa giống như chuột rút lại vừa giống như mỏi do đứng lâu.

- JeongHan, chân sao thế?
Bác sĩ Hong liếc một cái có thể nhìn ra ngay đôi chân yếu ớt hơn mọi ngày của cậu, quan tâm hỏi thăm.

- À vừa mới leo núi về, mỏi cơ ấy mà.
- Nhưng nhìn không giống là nhức mỏi lắm, tôi thấy chân cậu đã dán hết phải 5 hộp miếng giảm đau rồi đấy. Chú ý sức khỏe một chút, đi khám xem.

JeongHan lúc này mới sực tỉnh, nhớ lại hình như đúng vậy thật. Kể từ lúc mất trí đòi đi thang bộ lên sân thượng, bắp chân và đầu gối cứ dai dẳng thường xuyên đau nhức.

Mà kỳ lạ, chỉ có mỗi chân phải đau, chân trái sau khi uống thuốc và dán miếng giảm đau rõ ràng dịu hẳn triệu chứng.

JeongHan nghĩ thầm cuối tuần phải tranh thủ đi khám tổng quát một lượt. Lúc đau nhức cũng không dễ chịu gì. Cuối tuần cậu sẽ về Daegu thăm bố mẹ, sẵn đi khám luôn cho tiện, JeongHan có bảo hiểm sức khỏe ở bệnh viện Daegu vẫn còn hạn. Vừa hay có thể tiết kiệm chút đỉnh.

Haiz, khám bệnh và thuốc men ở bệnh viện tư nhân trên Seoul thật sự đau ví.


10H trưa, điện thoại trong túi áo JeongHan rung lên, mở ra xem, là tin nhắn của SeungCheol
- Lên sân thượng, anh chờ em

6 chữ, thật sự kiệm lời
"..."

Người này, không thể tỏ ra thân thiết hơn hay sao?

Đây là lần thứ 2 SeungCheol hẹn cậu lên sân thượng ở bệnh viện. Jeonghan cũng không muốn chạm mặt ở dưới này. Dù sao cũng chỉ mới chính thức quen nhau chưa lâu, cậu ngại bị đồng nghiệp bắt gặp

JeongHan rút kinh nghiệm, có chết cũng không leo thang bộ nữa. Chân tay rệu rã như người già 60 rồi, ngao ngán thật sự.

SeungCheol đã cởi áo Blouse, lúc này mang một chiếc sơ mi màu xám nhạt, quần âu đen, nhìn rất có dáng vẻ người đàn ông chững chạc 30.

Anh nắm tay kéo cậu lại thành tường gần mép lan can, nơi đó có 1 bệ vôi ra, trên đầu có mái che, có thể ngồi hóng gió.

JeongHan vốn đang tò mò, không biết anh định nói gì.

SeungCheol ngồi nghiêng lại đối diện với cậu, không nói gì, cúi xuống kéo chân JeongHan lên để trên đùi mình, nhẹ nhàng tháo giày cậu ra.

- Anh làm gì?
- Anh bóp chân cho em
- Ầy, không sao mà, em dán miếng giảm đau rồi

SeungCheol nắm chặt 2 cổ chân, không cho cậu động đậy, nhàn nhạt nói:
- Miếng dán có thể thoải mái bằng anh à?

- "..."

JeongHan câm nín, đúng là tay nghề của SeungCheol không chê vào đâu được, nắn bóp nhẹ nhàng, lực vừa phải, dễ chịu khoan khoái.

- Sao đi làm mà anh cũng mang một đống "đồ nghề" thế. Định mở tiệm massage trong văn phòng thật à?

Liếc thấy mấy chai dầu, thuốc bôi, lại còn có cả chườm ấm, JeongHan nhích lại gần hề hề trêu anh

- Ừm, mở tiệm massage. Hơn nữa, tiệm này chỉ nhận một vị khách họ Yoon, không nhận thêm.
- "..."

Thôi được rồi, JeongHan thừa nhận nghe rất thuận lỗ tai, SeungCheol thả thính ngày càng mượt. Cậu có một người bạn trai kiệm lời, thường xuyên tỏ ra thờ ơ, lạnh nhạt, nhưng thính thì không trượt miếng nào.

Nói tóm lại thì cậu vẫn rất thích thú và hưởng thụ dáng vẻ này của SeungCheol. Nói ít nhưng ý nhiều.

JeongHan da mặt mỏng sợ đồng nghiệp bắt gặp, đặc biệt là bác sĩ Hong JiSoo nhiều chuyện thích hóng hớt, nên lúc ra về dặn SeungCheol đón cậu cách xa bệnh viện một đoạn.

Leo lên xe, cài dây an toàn xong xuôi nhưng bác sĩ Choi bên cạnh vẫn ngồi im không động đậy. Jeonghan đẩy anh một cái:
- Lái xe đi chứ, anh làm sao đấy?
- Không vui
- ??

Không vui cái gì cơ, cậu có làm gì đâu nhỉ. JeongHan nhíu mày, ngó trái nhìn phải quan sát khuôn mặt đông cứng như cục tượng đá của SeungCheol

Lại gần, thỏ thẻ hỏi:
- Em...chọc giận anh à?
- Có bạn trai là bác sĩ Choi đây làm em mất mặt lắm nhỉ, lén la lén lút. Anh còn tưởng mình là lốp dự phòng không thể đưa ra ánh sáng
- "..."

SeungCheol không chỉ kiệm lời, mà còn biết khịa tần số cực mạnh. Cậu cảm thấy mình đánh giá sai về anh rồi thì phải. Từ sau khi quen nhau, bác sĩ Choi thẳng thắn trần trụi, thể hiện toàn bộ con người anh cho cậu xem. Thứ JeongHan chưa nhìn thấy, còn nhiều lắm.

Ví dụ như, lúc cậu không trả lời tin nhắn, thay vì chờ đợi như trước đây, thì bốc máy gọi lại đến cháy máy thì thôi.

Ví dụ như, bác sĩ Choi lúc được mấy em gái thực tập vây quanh xin số nhưng thấy JeongHan vẫn "bình thường", lại dở chứng "overthinking" bảo cậu không quan tâm

Hoặc ví dụ như hôm qua không muốn ăn trưa, chỉ muốn đi ngủ, bác sĩ Choi trưng bộ mặt lạnh căng như muốn nuốt cậu xuống, bảo em không ăn trưa thì anh sẽ đứng trước phòng làm việc "trồng cây si" đến tối.

Lại ví dụ như hôm kia đứng cười nói tán gẫu với bác sĩ Hong và mấy chị gái điều dưỡng, bác sĩ Choi nhìn thấy, lạnh lùng cả buổi trời không nói câu gì, chờ Jeonghan phát hiện ra mùi "ghen" nồng nặc hốt hoảng dỗ dành mới hòa nhã trở lại


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC