Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bang [HạĐiềm] Alo 1234 em thấy có điềm các anh ơi

Bang [BabyBoo] Điềm gì điềm gì

Bang [HạĐiềm] Hình như bang chủ sắp rước được người về rồi

Bang [LuckyCoin] Ủa sao chị biết

Bang [HạĐiềm] M quên mất t là trợ lí của anh Jeonghan à =)))

Bang [LuckyCoin] Em quên thiệt

Bang [MìnhLàHổ] Quên +1

Bang [GentleHong] +2

Bang [BabyBoo] +3

Bang [Từ Tiểu Hạo] +4

Bang [KhủngLong] Ê em có nên cộng tiếp ko

Bang [HạĐiềm] ...

Bang [HạĐiềm] Người ta buồn đó cả nhà =)))

Bang [BabyBoo] Thôi hóng tiếp đi em rồi về tường trình

Bang [LuckyCoin] Nhớ kể lại đầy đủ là được =))) em luôn sẵn sàng nghe

Bang [HạĐiềm] Tồi

Bang [BátCơm] Bữa nay chụp tạp chí ở studio công ti mình à?

Bang [HạĐiềm] Dạ vânggg mới chụp xong hồi nãy

Bang [NgựaNonHáuĐá] Tầng 5 đúng ko? Để cùng với Jihoon hyung xuống hóng với

Bang [BátCơm] Ê đcm đây mới ko thèm nhá

Bang [NgựaNonHáuĐá] Anh nói ko thèm mà mông cứ nhấp nhổm trên ghế nãy giờ thế à

Bang [BabyBoo] Vcl hôm nay ông này ăn nhầm cái đ gì mà dám trả treo với Jihoon hyung vậy 😱

Bang [BátCơm] Anh đang rất sẵn sàng đạp m ra khỏi studio của anh rồi Lee Seokmin ạ

Bang [HạĐiềm] Thôi thôi các anh cãi nhau tiếp đi nhá ko cần xuống tận nơi hóng đâu, dù sao bang chủ và anh Jeonghan cũng đang ở trong phòng có cách âm, ko hóng ra nổi cái gì cả =)))))

Bang [BátCơm] Holy shit phòng cách âm à? Thế thì lại càng phải đi 🙂

Bang [BátCơm] Lỡ ông Cheol làm gì anh t trong đấy thì sao ai mà biếttt

Bang [GentleHong] Làm như nó dám =)))))))))) chơi với nó bao lâu nay còn lạ gì nữa, toàn giang hồ mõm à

Bang [MìnhLàHổ] Jihoonie đừng chạy đâu nhá, mình đang mang đồ ăn nhẹ qua cho bạn nè

Bang [BátCơm] Mng đang cản tôi đấy à???

Bang [BátCơm] Nhưng thôi, đồ ăn thì nhận 😽

Nếu có ai đấy hỏi Yoon Jeonghan rằng bất ngờ lớn nhất từng xuất hiện trong cuộc đời cậu là gì, câu trả lời chắc hẳn sẽ bao hàm cái tên Choi Seungcheol.

"Bạn đang làm gì ở đây?"

"Mình đến thăm bạn mà."

Nghe thật ấm lòng biết bao nhiêu, mà Yoon Jeonghan cũng là con người chứ có phải sắt đá đâu, làm sao không liêu xiêu cho được? Vậy nhưng cậu vẫn vờ làm mặt lạnh, nghiêm túc không cho phép bản thân quá dễ dãi trước anh.

Mùi bánh ngọt dâu tây và cà phê sữa quẩn quanh lấp đầy cánh mũi, chính tay Seungcheol lại cẩn thận dúi chiếc túi giấy ấy vào tay cậu nhẹ nhàng mà dứt khoát, để cậu hoàn toàn không có lấy nửa cơ hội từ chối. Jeonghan chớp chớp hàng mi cong, ồ lên một cái sau rất nhiều giây đứng hình.

"Vậy ra chính bạn mới là người mua bánh và cà phê cho mình mỗi ngày", cậu tặc lưỡi, "Bảo sao mình cứ lờ mờ thấy có gì đó lạ lạ mà không hiểu là cảm giác gì."

Người ta bảo, khi yêu vào thì IQ về 0 hết, quả không sai. Jeonghan thường ngày thông minh biết bao nhiêu, mà bây giờ lại giương đôi mắt ngây ngô nhìn crush như thế này.

"Sao bạn lại làm v-"

Chưa hỏi hết câu, người mẫu Yoon lại khựng người trước xúc cảm mềm mại trên bầu má. Choi Seungcheol giờ đây đang chạm khẽ má đối phương, bằng tất thảy những dịu dàng trên thế gian này. Tấm gương bên cạnh phản chiếu hết sức rõ ràng hình ảnh anh miết đi vệt phấn màu còn sót trên mặt cậu, dĩ nhiên cũng phản chiếu luôn nét hồng hây hây ửng ráng chiều.

"Mình nghĩ là chúng ta nên nói rõ với nhau một lần, nha? Jeonghan à, mình thích bạn."

Họ Yoon tên Jeonghan nghe như pháo hoa nở bung rực rỡ trong lồng ngực, sáng chói và in lại một vết hằn tròn trĩnh chẳng thể phai mờ. Hình như mùa xuân về tới ngưỡng cửa rồi.

Seungcheol là mùa xuân của cậu.

Người mẫu Yoon từng không biết bao nhiêu lần mơ mộng cái xuân xanh ấy, nhất là những khi chứng kiến chuyện tình cảm của người khác đâm hoa kết trái ngay trước mắt mình.

Cậu đã nhiều năm ròng dõi theo đoạn tình cảm của Wonwoo và Mingyu, tận từ lần đầu tiên gặp hồi đại học qua sự giới thiệu của Jihoon và thấy đứa nhỏ đeo kính xinh ơi là xinh như mèo lúc nào cũng có một tệp đính kèm mà cậu cảm tưởng luôn có cái đuôi cún vẫy tít mù phía sau lưng, cho tới khi hai đứa nó nắm tay nhau bước vào lễ đường trong niềm hân hoan chúc phúc của mọi người.

Cậu đã chứng kiến Junhui va phải em trai đồng hương Xu Minghao trên thư viện trường như một sự sắp đặt của số phận, vì, lạy Chúa, thằng nhóc họ Wen nhà cậu có bao giờ ham đọc sách đâu, vậy mà hôm đó đi vào thư viện để tìm đứa bạn, thế là gặp trúng tình yêu đời mình, và sau khi phá được bức tường friendzone dày ba tấc thì bây giờ hai đứa nhỏ đấy yêu nhau cũng được vài năm nay rồi.

Cậu cũng đang đứng ngoài lề mà hóng hớt xem, nhóc biên đạo họ Kwon định cưa đổ em bé mèo khó tính khó chiều nhà mình như thế nào, và dường như đang có vài tín hiệu hết sức khả quan, bao gồm thái độ hòa nhã hơn hẳn của Jihoon hay những bữa cơm trưa nhóc Soonyoung chuẩn bị cho bé mèo, thôi thì cậu cũng sẵn sàng tạo điều kiện gả mèo đi rồi đấy thây.

Cậu thấy Seokmin và Jisoo cứ lần lữa trước ranh giới giữa tình bạn và tình yêu, có lẽ vì mối e ngại rằng Seokmin thuộc diện người của công chúng còn Jisoo chỉ là một chủ quán cà phê bình thường, tính tình lại nhút nhát rụt rè, và vì thế tình cảm hai người dành cho nhau dù chưa đến mức gọi là tình yêu nhưng vẫn ngọt ngào miễn bàn cãi.

Cậu chứng kiến một câu chuyện khác, cũng là người của công chúng, nhưng Seungkwan lại bạo dạn biết bao nhiêu khi nói về chuyện tình cảm, chỉ là đứa nhỏ ấy và Hansol thật sự ngốc y chang nhau, nên mọi thứ cũng giống như hai người trên, ngọt ngào mà chẳng được gọi tên là tình yêu.

Đó, người khác được vậy thì Jeonghan chẳng mong gì nhiều nhặn ngoài một mảnh tình đậu xuống vai mình. Được gặp gỡ, quen biết Seungcheol, cậu chỉ mong anh sẽ trở thành bến đỗ dài lâu cho bản thân.

Tình cảm chớm nở đã lâu, cuối cùng cũng đến hồi đơm bông rồi sao? Cậu chớp mắt mấy lần ngó anh đăm đăm, không gian tĩnh lặng đến mức mơ hồ, nhưng tình lan trong lòng lại rõ ràng hơn bao giờ hết.

Người đối diện vẫn kiên nhẫn đợi chờ lời hồi đáp tới từ cậu. Anh hiểu, không cưỡng cầu, đâu đó trong lòng cậu cũng có anh rồi.

"Bạn...", Jeonghan cuối cùng cũng chịu lên tiếng, "Ờm... từ bao lâu rồi vậy?"

"Có lẽ là từ sau tiệc đính hôn của hai đứa nhóc kia. Không cần lí do cụ thể, thích thì chính là thích thôi", môi anh thả một chiếc hôn khẽ khàng trên mu bàn tay trắng nõn nà, ngọt ngào trong lòng càng dâng lên gấp bội, "Thực sự thích bạn nhiều lắm, Jeonghanie à."

"Vậy mà bây giờ bạn mới chịu nói ra!"

Người mẫu Yoon vờ dỗi hờn nói mát.

"Jeonghanie cũng thích anh chứ?"

"Không!"

Nhưng mà ai chứ Choi Seungcheol thì chắc chắn trăm phần trăm chẳng bận lòng về câu trả lời này tí nào rồi. Có ai đáp "Không!" trước lời tỏ tình mà môi cười xinh đẹp vô ngần như nắng xuân ngấp nghé về thế kia không?

Chỉ có Yoon Jeonghan của anh thôi.

Cho nên Seungcheol cười tủm tỉm kéo cậu vào lòng, biết chắc đối phương sẽ chẳng phản đối gì đâu, anh cúi xuống đặt lên phiến môi hồng như cánh hoa đào một nụ hôn dịu dàng. Cậu mở lớn đôi mắt kinh ngạc trước hành động có phần đột ngột của anh. Nhưng rồi, đôi mắt nâu cũng từ từ khép lại mà ngoan ngoãn hưởng thụ nụ hôn đầu tiên của hai người.

Môi chạm môi, có vị kẹo bạc hà anh ngậm, vị cà phê cậu vừa nhấp nhẹ.

Và đương nhiên, có những hương vị ngọt ngào không tên.

Seungcheol chưa từng nghĩ hôn một người lại có thể gây nghiện đến mức này. Anh siết chặt eo Jeonghan, tham lam chiếm đoạt từng hơi thở nơi cậu. Ngọt quá, sao lại có thể ngọt vậy nhỉ? Chưa gì anh đã nghĩ mình của những ngày tháng sau này có thể ôm ấp hôn hít cậu hoài không chán rồi đây.

Chiếc hôn của anh dịu dàng như nước khiến cho cậu chết chìm, lại mãnh liệt như lửa làm cậu bị thiêu cháy. Nhưng tất cả rất ngọt ngào, vì vậy cậu sẽ cam tâm tình nguyện đắm mình trong đó. Chờ đến khi anh chịu buông tha cho môi mình, Jeonghan đã triệt để lộ ra toàn bộ tình ý trên gương mặt phiếm hồng ngại ngùng.

"Em yêu bạn."

Tháng tư về, hoa nở trong lòng, mùa xuân của hai người họ bắt đầu rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net