02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Hai người con trai ngồi tách biệt trên sàn, SeungCheol ngồi ở trong góc còn JeongHan ngồi ở một góc còn lại. Người đàn ông tóc đen nhìn sang cậu hàng xóm, người đang ngồi chơi với những ngón tay thon mảnh của mình.

Chưa bao giờ kể từ khi SeungCheol chuyển vào căn hộ nhỏ bé của anh, anh không thể ngừng việc để ý rằng JeongHan đẹp như thế nào. Vẻ đẹp của cậu ấy vượt qua khỏi mọi thứ trong thế giới này, người con trai có vẻ đẹp vô thực. Đương nhiên, cậu ấy có thật, và điều đó làm SeungCheol băn khoăn rằng cậu có phải là thiên thần hay không- một điều rất ngu ngốc.

Mặc dù SeungCheol thấy cậu rất đẹp, nhưng điều đó làm anh thấy ghét người nhỏ hơn. Anh đã nhìn thấy những người theo đuổi cậu ở trường đại học, tất cả đều làm như cậu ấy là thần thánh nào đó mà họ phải thờ cúng. Người con trai tóc dài nhìn như có vẻ rất tận hưởng tất cả các sự chú ý đó, chơi đùa với câu lạc bộ người hâm mộ mà cậu có ở trường đại học. Điều đó làm người lớn hơn nổi giận vì một vài lí do.

Chưa được một giờ đồng hồ kể từ khi cả hai bị nhốt trong thang máy. Trong khi SeungCheol đang bình tĩnh thì JeongHan lại hoảng sợ. Cậu không có bất kì bệnh tâm lý nào nhưng người nhỏ hơn đã xem quá nhiều phim kinh dị, rằng cậu sẽ chết. Sẽ có ba lựa chọn, cậu có thể chết đói, thang máy có thể rơi và vỡ tan nát bằng một cách nào đó hoặc SeungCheol sẽ giết cậu để ăn thịt cậu.

Kinh khủng như cách mà nó có thể diễn ra, chỉ nghĩ về đồ ăn khiến người nhỏ hơn cảm thấy khao khát có được chúng. Cậu chưa được ăn gì từ sáng hôm nay, và cậu có lẽ không chịu nổi cho tới khi cậu được ăn gì đó. Đột nhiên cậu nhớ tới cái túi đi siêu thị của SeungCheol, băn khoăn rằng liệu người lớn hơn có thể cho cậu một ít đồ ăn hay không.

"Ừm... SeungCheol?" Cậu khẽ gọi, gần như không thể nghe được.

"Gì?" Mặc dù bất ngờ khi bị gọi tên, SeungCheol vẫn cố giữ sự bình tĩnh.

"Tôi biết rằng điều này có thể thô lỗ, nhưng mà anh có gì có thể ăn được không?", cậu hỏi.

SeungCheol biết rằng cậu đang nói về túi đồ đi siêu thị của anh. Nếu đó là ai khác, anh có thể sẽ đồng ý. Nhưng JeongHan lại không phải "ai khác". Cậu ấy vẫn là JeongHan, người con trai xinh đẹp luôn nghĩ bản thân tốt hơn mọi người khác, chỉ bởi vì cậu khống như vừa bước chân ra từ một cuốn truyện tranh Nhật Bản. "Không.", SeungCheol trả lời lạnh băng, quay đầu nhìn về hướng không có JeongHan.

Cậu hàng xóm không thể tin vào câu trả lời của anh. Cậu đang chết đói, sắp chết thật rồi, và người lớn hơn vẫn nhất quyết không chịu chia sẻ một ít đồ ăn. Dường như họ sẽ không thể ra khỏi đây trong tối hôm nay, vậy nên anh ta không nên hành xử thô lỗ và không chia sẻ cho JeongHan một chút gì đồ ăn của anh. Nếu JeongHan có thể, cậu sẽ trả lại tiền cho anh.

"Không? Tôi sẽ trả lại tiền cho anh hoặc sẽ mời anh một bữa. Làm ơn đi, tôi đang chết đói tới nơi rồi." JeongHan cầu xin, tiến lại một chút gần hơn với người hàng xóm.

"Không là không.", SeungCheol lẩm bẩm, ấn chặt chiếc túi vào người mình. Anh có thể thấy rằng JeongHan đang rất đói qua ánh mắt của cậu, có lẽ sẽ cướp nó đi khi anh không để ý.

Người nhỏ hơn phồng má, khoanh tay trước ngực. SeungCheol quan sát người trước mắt và khẳng định, cậu ấy nhìn rất đáng yêu khi đang nổi giận. Anh nhanh chóng xua tan ý nghĩ đó ra khỏi đầu và tự nhắc bản thân nhớ rằng anh ghét JeongHan.

Nhưng liệu... có đúng không khi anh giữ khư khư đồ ăn của mình chỉ bởi vì anh ghét người con trai trước mắt? Nếu cậu ấy chết vì đói ở trong thang máy, đó sẽ là lỗi của anh và anh sẽ không thể bao biện cho bản thân nếu cảnh sát hỏi cung anh. Sau tất cả, anh vẫn giữ chặt túi đồ đầy đồ ăn ở trong tay. Có thể, chỉ có thể thôi, SeungCheol sẽ nghĩ lại.

Trong khi SeungCheol đang tự đấu tranh trong đầu mình rằng có nên cho người hàng xóm khó chịu kia đồ ăn không, JeongHan cầu nguyện rằng cậu sẽ được ra khỏi thang máy nhanh chóng. Cậu không thể chịu nổi cơn đói nữa. Nếu JeongHan không được nạp năng lượng bằng đồ ăn vào cơ thể trong 20 phút nữa, cậu có thể sẽ ăn cả chiếc áo của mình.

Cậu quỳ gối xuống, nắm hai tay lại vào với nhau và thì thầm, "Ôi chúa Jisoos, Chúa tể của các loại đồ ăn và-"

"Cậu đang làm cái gì thế?" SeungCheol hỏi, chía mũi vào việc cầu nguyện của cậu.

"Cầu nguyện để có thể ra khỏi đây. Bây giờ đừng nói gì cả.", JeongHan mắng. "Làm ơn hãy cứu con ra khỏi địa ngục vĩnh hằng này, con không xứng đáng phải chịu đựng điều này. Con sẽ giúp người phụ nữ lớn tuổi bán bánh mì bằng việc xách túi cho bà ấy, con sẽ giúp thợ làm bánh nấu đồ ăn ngon và quan trọng nhất, con sẽ giúp đỡ tất cả mọi người để thể hiện lòng biết ơn với sự giúp đỡ và sự xinh đẹp của con mà người đã tạo ra."

SeungCheol thầm mỉa mai lời cầu nguyện của cậu, khiến cho người nhỏ hơn phải đưa mắt nhìn. Hoá ra cậu ấy không chỉ ngạo mạn mà còn ngu ngốc nữa. SeungCheol đang không hiểu tại sao cậu ta có thể đỗ vào trường đại học mà họ đã theo học. Nó không nổi tiếng như Đại học Quốc gia Seoul, nhưng ít nhất, nó cũng là một trong những trường đại học ưu tú nhất trong nước.

"Cậu, một lời cầu nguyện và một vẻ đẹp? Liệu cậu có thể ngưng việc trở thành một tên khốn tự mãn và làm gì đó có ích thực sự cho thế giới này được không? Cậu biết mà, chẳng hạn như quyên góp tiền cho người nghèo, giúp đất nước dự trữ lương thực và chiến đấu vì sự bình đẳng giới, sự bình đẳng giữa người dị tính với các bản dạng giới và vân vân. Nhưng không, thay vào đó thì cậu muốn ban phước cho mọi người bằng vẻ đẹp của mình. Tôi thà để cậu chết xuống địa ngục còn hơn là để cậu ban phước bằng cái vẻ đẹp đấy." Khi SeungCheol hoàn thành bài diễn văn của mình, JeongHan hoàn toàn không thể nói được gì hơn.

"Tôi-tôi xin lỗi." JeongHan xin lỗi, cuối cùng, cảm thấy xấu hổ vì lời cầu nguyện của mình. Cậu không biết rằng SeungCheol có giúp quốc gia trữ lương thực, quyên góp tiền cho người nghèo và đấu tranh cho quyền bình đẳng hay không.

Sự im lặng đầy gượng gạo bao trùm không khí và giữa hai con người. Không ai nói bất kì một điều gì, đồng thời để thẩm thấu những suy nghĩ của bản thân. Đó là tới khi bụng của JeongHan bắt đầu phát ra những thứ tiếng kì lạ, một thứ tiếng ồn tựa như tiếng gầm gừ của một con sói. Cậu ôm lấy bụng mình, cảm thấy mặt mình như đang nóng bừng lên.

Người lớn hơn thở dài, đưa túi đồ cho cậu trai hàng xóm. "Đây, ăn những gì cậu muốn đi. Dường như cậu sẽ chết nếu cậu không ăn gì." SeungCheol nói.

"Tôi-ờ- anh có chắc không?" JeongHan cắn môi dưới. SeungCheol nhìn đi chỗ khác, nhận ra rằng cử chỉ vừa rồi của cậu rất quyến rũ. JeongHan lại nghĩ rằng anh quay đi bởi vì đã hối hận với quyết định của mình. Cậu cảm thấy có lỗi vì đã là một con người chẳng tốt đẹp gì cho cam. Sau khi tất cả những điều SeungCheol đã nói, nó khiến cậu nghĩ về việc liệu cậu có thật sự là một thiên thần như cậu vẫn thường nghĩ hay không.

"Có. Giờ thì ăn đi.", anh xác nhận.

Biết ơn vì nhận được đồ ăn, JeongHan nhìn vào trong chiếc túi. Cậu lấy ra một gói bánh mì lát còn mới nguyên, mở ra và lấy ra một lát bánh. "Cảm ơn anh.", cậu cảm ơn anh nhẹ nhàng vì xấu hổ khi đanh nhai lát bánh mì.

"Không có gì." SeungCheol nói, trượt tay qua mái tóc dày.

Sự im lặng lại bao trùm lấy không gian nhỏ bé. Trong khi JeongHan đang ăn lát bánh mì của mình, SeungCheol chơi game trên điện thoại. "Tôi nghĩ rằng anh nói đúng.", JeongHan đột nhiên lên tiếng. SeungCheol tạm dừng trò chơi, nhìn cậu trai tóc dài đầy thắc mắc. "Tôi không đẹp đến mức đấy, nhỉ? Có hàng tá thần tượng xinh đẹp hơn tôi nhiều, và tôi ở đây, luôn luôn ba hoa về ngoại hình của bản thân. Thay vì làm thế, có lẽ tôi nên làm gì đó đáng để tự hào hơn. Ngay khi tôi ra khỏi đây, tôi sẽ đăng kí làm việc cho kho dự trữ lương thực quốc gia miễn phí mỗi chủ nhật hàng tuần. Và sau khi tôi hoàn thành xong việc học và có được một công việc tử tế, không cần ai phải nhắc, tôi cũng sẽ quyên góp nhiều tiền nhất có thể. Và có thể những người theo dõi tôi trên mạng xã hội có thể giúp tôi đấu tranh vì quyền bình đẳng." JeongHan nói.

"Tôi-ừm, đó cũng là một ý tưởng tốt." SeungCheol đồng tình. Anh mừng rằng anh đã có thể khiến cho người khác ngừng những suy nghĩ ngu ngốc lại. Mặc dù, khi cậu ấy nói rằng cậu không đẹp, cậu ấy nghe có vẻ rất buồn. Mọi người luôn luôn khen ngợi cậu về ngoại hình, và SeungCheol ở đây, nói dối với cậu và nói rằng cậu không hề xinh đẹp. Điều đó chắc chắn đã động đến lòng tự trọng của JeongHan. Anh không biết tại sao anh lại quan tâm đến suy nghĩ của tên khốn đó về mình, nhưng người nào đó thì có. Và bằng cách nào đó, cậu đã có thể thay đổi quan điểm về thế giới nhanh đến thế.

"À còn nữa, cảm ơn vì đồ ăn." Cậu cười ngọt ngào hướng tới anh. SeungCheol mỉm cười đáp lại, quay trở lại với trò chơi trên điện thoại.



————————————
Cre pic: Lupinus
Translator: moon

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net