06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Họ không nói gì thêm với nhau gần ba mươi phút. Hai người con trai vẫn ôm nhau gần gũi, SeungCheol bao bọc JeongHan khỏi những cơn gió lạnh len qua khe cửa thang máy. Họ đã gọi cho Trạm Hỗ trợ Thang máy Khẩn cấp một lần nữa, nhưng họ nói rằng sẽ cần thêm thời gian để có thể đưa hai người ra ngoài.

Sau đó, họ quyết định sẽ xem điện thoại của JeongHan, vì điện thoại của SeungCheol đã hết pin. Người nhỏ hơn sẽ không để SeungCheol chơi game trên điện thoại của cậu, không muốn mắc sai lầm như SeungCheol. Và cho dù cậu không có trò gì để tiêu khiển và không thể nói chuyện với ai ngoài SeungCheol, cậu hi vọng rằng bằng một cách nào đó, ai đó có thể nhớ đến cậu và gọi điện cho cậu.

Người con trai tóc dài rúc đầu vào lồng ngực SeungCheol, hít thở an tĩnh. SeungCheol, mặt khác, đang chơi đùa với tóc của cậu. Bàn tay còn lại thì xoa người cho JeongHan.

SeungCheol cảm thấy nhàm chán. Anh không thể chơi game trên điện thoại, không thể làm bản thân xao nhãng bởi việc nghe nhạc và cũng không thể nói chuyện với người đẹp đang say ngủ. Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đánh thức cậu, không để cho cậu ngủ thêm cho tới khi cả hai có thể cùng rời khỏi thang máy. Nên anh lay JeongHan dậy.

Cậu trở mình, rên rỉ vài tiếng và giấu gương mặt trong mái tóc xinh đẹp. Ngón tay của cậu bám vào áo của SeungCheol, không muốn tỉnh dậy. Anh như một chiếc gối ôm của cậu vậy. SeungCheol còn thoải mái hơn cả chiếc giường của cậu nữa. "JeongHanie, dậy đi.", anh gọi cậu bằng danh xưng thân mật.

"Anh muốn gì hả, Cheolie?" JeongHan hỏi, vẫn không nhìn lên người con trai đang mỉm cười rạng rỡ, đang cố kiềm chế để không bật cười thành tiếng vì một sự thật rằng JeongHan đang bị làm phiền. Anh cũng rất thích nghe cậu gọi là Cheolie, cái tên mà chưa một ai gọi anh bao giờ. Đó là một biệt danh khá đáng yêu đấy chứ. Anh biết rằng JeongHan gọi anh như vậy vì cách anh thân mật gọi tên cậu - JeongHanie. Biệt danh đó không khiêu khích SeungCheol như cậu con trai tóc dài nghĩ, nó chỉ khiến cho anh muốn ấn cậu sâu hơn vào cơ thể của anh, nếu điều đó là hợp lý.

"Cậu không thể cứ ngủ thế được, tôi chán quá." SeungCheol giải thích, vừa nói vừa vuốt mái tóc đen dày của mình.

JeongHan rên rỉ, lắc đầu. "Tôi không đưa điện thoại cho anh đâu." Cậu lẩm bẩm.

"Tôi không hỏi mượn điện thoại cậu." SeungCheol hơi gắt lên. "Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi."

Mặc dù anh không nói bất kì điều gì rung động hay đáng yêu, JeongHan vẫn không thể ngừng đỏ mặt. Cậu không bao giờ tưởng tượng được rằng người mà cậu đã từng thích và cũng căm ghét suốt vài năm qua, sẽ muốn nói chuyện với cậu. Cậu không biết rằng mình có thực sự cảm thấy hối hận khi đã bước vào thang máy và bị mắc kẹt với SeungCheol. Thay vào đó, cậu thích sự hiện diện của anh ở đây. Chắc chắn, cậu muốn nằm trên giường của mình và ngủ thật ngon, nhưng sự thật rằng SeungCheol đang đối xử với cậu như với một thiên thần, đã đủ để khiến cậu hạnh phúc.

"Thì anh cứ làm đi, tôi ngủ tiếp đây." Người nhỏ lẩm bẩm, tiếp tục nhắm mắt.

SeungCheol cười khúc khích, khiến lồng ngừng và cả người anh cũng rung lên từng nhịp. "Làm sao tôi có thể nói chuyện với cậu khi cậu đang ngủ được? Đừng như thế chứ.", anh nói.

"Chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây cho tới sáng mai, để tôi ngủ đi vì mai tôi có việc phải làm." JeongHan đáp. Cậu duỗi người trong lồng ngực của SeungCheol, hít một hơi thật sâu ngập tràn mùi hương nam tính của anh. Cậu có thể làm quen với việc ngủ cùng SeungCheol mãi mãi. Người lớn hơn quá thoải mái và có mùi hương rất thân thuộc. Đó là thứ hương thơm mà cậu sẽ chẳng thể quên được và muốn giữ nó bên mình mãi mãi.

"Cậu định làm gì?" SeungCheol hỏi. Một cách nào đó, SeungCheol không thể tưởng tượng được việc cậu sắp làm ngoại trừ việc cậu sẽ ở trong thang máy với anh. Có hơi buồn khi biết rằng quãng thời gian này sẽ sớm phải kết thúc, và họ sẽ được ra khỏi thang máy sớm thôi. Bất kì điều gì JeongHan định làm, SeungCheol sẽ không là cậu đi như trước kia nữa. Anh sẽ chào hỏi cậu, sẽ cười với cậu và thậm chí mời cậu đến căn hộ của anh để xem phim cùng nhau.

"Đi chơi với Joshua. Cậu ấy lại kéo tôi đến những buổi giảng dạy kinh thánh của cậu ấy thôi. Ngồi ở đó ê người lắm, nhưng mà được ăn ngon." JeongHan trả lời.

"Giảng dạy kinh thánh?" Nghe có hơi kì lạ đối với SeungCheol. Anh không theo bất kì tôn giáo nào nhưng anh cũng không để ý nếu có ai theo Đạo. Mọi người nên làm những gì họ muốn. Chỉ có vấn đề nếu người khác bị tổn thương.

"Tôi thậm chí cũng không biết gọi sao cho đúng nữa. Đó là buổi họp mặt của những con chiên tại nhà thờ, đàm đạo về chúa trong khi thưởng thức những món ăn ngon." Người nhỏ hơn giải thích.

"Nghe... thú vị nhỉ.", anh nói.

"Không hề, nhưng giống như tôi đã nói, đồ ăn miễn phí bao giờ cũng ngon.", JeongHan trả lời. "Bây giờ thì im lặng nào, tôi đang cố để ngủ đây."

"Đừng có ngủ." SeungCheol rền rĩ.

"Đừng có nói."

"JeongHan, cậu không thể làm thế này với tôi được. Cậu muốn tôi chán đến chết à? Cậu thực sự muốn chuyện đấy xảy ra à? Cậu sẽ giải thích thế nào với cảnh sát rằng tôi đã chết trong khi cậu có thể cứu tôi?"

"Ngủ quan trọng hơn anh."

"Tôi tổn thương đấy.", SeungCheol thở dài, lắc đầu. "Tôi nên bỏ đói cậu đến chết mới đúng."

"Không, anh không thể làm thế với một thiên thần được. Cả thế giới sẽ có thù với anh đấy." JeongHan vừa đùa vừa nói.

SeungCheol chế giễu: "Cậu thực sự nghĩ mình là thiên thần à?"

"Bởi vì tôi đúng là một thiên thần." JeongHan nhìn thẳng vào SeungCheol, năm giữa hai chân của SeungCheol. Cậu dí sát mặt mình vào với anh. Tựa như hai người sắp hôn nhau vậy. Sau đó, dừng lại cách môi của SeungCheol chỉ khoảng vài milimet, cậu dừng lại: "Một thiên thần biết làm CPR."

SeungCheol nuốt khan, nhìn chăm chăm vào môi cậu. Đôi môi hồng nhuận, với hình dáng xinh đẹp hoàn hảo. Anh muốn cảm nhận đôi môi của người nhỏ hơn.

Không muốn người nhỏ hơn cảm thấy anh đã bị ảnh hưởng bởi cậu, anh nhếch mép: "Chứng minh đi." Anh nói: "Tôi nghĩ rằng hô hấp của mình đang không được ổn định lắm và cậu nên giúp tôi." Kèm theo một cái nháy mắt.

JeongHan không hề mong anh sẽ nói thứ gì tương tự như thế. Gương mặt cậu nóng dần lên, giấu mặt sau mái tóc, nghĩ rằng anh sẽ không thấy hành động ấy. Bởi hiện tại, SeungCheol nhìn bảnh trai muốn chết với nụ cười nhếch mép tự tin đó và nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Tôi thấy anh đang rất khoẻ mạnh đấy chứ." Cậu nói thầm, giọng bắt đầu khàn đi.

"Không hề, và tôi nghĩ gò má đỏ hồng của cậu đang làm tình trạng trở nên tệ hơn. Tôi nghĩ là tim tôi sẽ ngừng đập sớm mất."

JeongHan gom lại hết sự tự tin nhìn lên người đàn ông vẫn không ngừng trêu chọc mình. Anh đang thưởng thức từng giây phút được tra tấn JeongHan. Không để anh được thoát khỏi trò đùa này, cậu ấn môi mình vào môi anh. Sau một nụ hôn ngắn, cậu dứt ra và tiếp tục vùi mình vào ngực SeungCheol. "Tôi nghĩ tôi đã làm tình huống trở nên tệ hơn theo biểu cảm của anh, nếu đúng, thì xin lỗi nhé. Nhưng bây giờ anh có thể nói rằng đã nhận được một nụ hôn từ một thiên thần."

SeungCheol nhìn JeongHan, người mà mắt đã bắt đầu nhắm. Cậu đang cố quay lại với giấc ngủ của mình. Có vẻ như nụ hôn không có gì to tát lắm đối với người nhỏ hơn, nhưng sự thật thì trái ngược hoàn toàn. JeongHan đang chết trong lòng nhiều chút, gần như không thể kiểm soát bản thân. Nếu đang ở một mình, có lẽ cậu đã rít lên như một đứa con gái và gọi điện cho bạn thân, làm phiền họ bằng cách rên rỉ vì hành động của mình.

SeungCheol, mặt khác, vẫn đang rất sốc. Anh chẳng thể tưởng tượng nổi mình sẽ được JeongHan hôn. Nụ hôn khiến anh thực sự hạnh phúc, lo lắng và cả hào hứng. Anh muốn thêm nữa, nhưng anh biết rằng nó không có ý nghĩa gì với JeongHan. Cậu hôn SeungCheol vì muốn đùa với anh, không phải vì cậu có cảm xúc gì đặc biệt với anh.

"Thiên thần sống trên trái đất được gọi là thiên thần sa ngã. Họ bị đuổi khỏi Thiên Đường bởi Chúa. Nên cậu không hề thần thánh như cậu nghĩ đâu." Anh nói, kéo cậu lại gần mình hơn.

"Ồ im đi Cheolie."

SeungCheol khúc khích, gật đầu trong khi vùi mũi vào tóc của JeongHan. Có lẽ anh cũng nên ngủ một chút.


—————————
Cre pic: S'88'10'04''H
Translator: moon

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC