2. Phương Khanh Quán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Duẫn Gia trong tiếng gọi 'thân thương' của những người con dân thành Tường An chính là con trai độc nhất của Duẫn Khiêm và Từ Liên. Từ nhỏ y đã được sinh ra trên nhung lụa, chưa từng phải chịu đói ngày nào, tiền của mấy đời tổ tiên đều rơi vào tay của y nhưng người này tiêu xài không giống các công tử thế gia khác hoang phí sa hoa, ngược lại có phần keo kiệt bủn xỉn.

Tiền Duẫn Tịnh Hán y cho cả thành Tường An vay, hễ một trăm người thì có hết tám mươi người từng vay qua không nhiều thì ít bạc nóng của y. Cho nên cứ chân trái bước ra khỏi cửa thì tai phải y đã nghe người ta cung kính gọi 'Duẫn Gia'.

"Biểu ca, biểu ca! Thư cấp từ cữu cữu  gởi đến cho huynh đây." Thiếu niên cao ngất, vạt áo xanh thẫm vắt ở thắt lưng đang co chân lên cổ chạy đến phòng của biểu ca mình truyền thư.

Nhìn đi, hắn có giống mấy tên bán bánh bao ế ngoài chợ không?

"Bộ dạng như vậy gọi ta biểu ca, ta sẽ không ăn cơm nổi đó!" Y đứng cạnh miệng giếng xúc miệng, đem ít nước vỗ vỗ mặt song liếc xéo tên ngốc kia.

Biểu đệ của Duẫn Tịnh Hán không chỉ có Từ Minh Hạo mà còn có cả một tên Kim Mân Khuê  này. Nếu họ Từ sinh ở Tường An, được mệnh danh là đại địa chủ, lão bản của vựa gạo Từ Khanh thì họ Kim chính là lính đánh thuê, sai đâu đánh đó của Duẫn Tịnh Hán.

"Đệ mới ăn sáng về, có thư liền tiện cầm vào huynh xem thử." Kim Mân Khuê vẫn cười không khép miệng, đem cái vẻ khôi ngô ra đè chết tâm trạng tốt đẹp vào sáng sớm của Duẫn Tịnh Hán.

"Đệ muốn lấy vợ không?" Y đem gáo nước úp lên thành giếng, hai tay rảnh rang, chống hông, hách mặt nhìn Kim Mân Khuê.

"... Bậy bậy!!" Hắn nghe xong liền quăng thư xuống đất, đem hai tay chùi lên vạt áo. Hắn dĩ nhiên hiểu, cữu công hắn chỉ có duy nhất một việc muốn nhắn nhủ con trai mình là: Lạy ngươi, mau thành thân đi!

"Nhưng mà đây là lời trăn chối của Ngoại tằng tổ mẫu mà!"

Duẫn Tịnh Hán quay đầu, chán ghét nói: "Không lẽ ta vì lời nói gió bay từ mấy đời trước mà đi rước về kẻ không biết méo tròn ra sao à?"

Nói đến đây, y quay đầu nhìn họ Kim vẫn đứng yên không động, nhếch môi cười xì một tiếng. Tiếp tục nói:

"Ta cứ không lấy, bọn họ cũng đâu thể nào đội mồ sống dậy bóp cổ ta!"

Dứt lời, y quay đầu liền vấp bậc cửa té bổ nhào vào trong.

Kim Mân Khuê biết tổ tiên nhà họ Duẫn cực kì linh, hắn không lấy làm lạ khi biểu ca mình bị quật như thế này nữa rồi.

Chấp hai tay, thành tâm, cúi người lạy về bốn phía. Kim Mân Khuê lùi bước, hô to: "Người đâu, mời đại phu! Công tử trật bả vai rồi!"

...

"Hôm kia đánh người vẫn còn khỏe mạnh mà." Đại phu vừa giúp Duẫn Tịnh Hán xoa bả vai vừa lầu bầu mắng chửi.

"Nhìn cứ như thêm một câu đại nghịch bất đạo nữa là tằng tổ mẫu vặn cổ huynh ấy thật đó."

"Ta cũng nghi lắm!"

Từ Minh Hạo cùng Kim Mân Khuê khoanh tay, tựa cửa, chụm đầu bàn tán như mọi khi.

Nói ra thì Từ Minh Hạo là con trai của đệ đệ mẫu thân Duẫn Tịnh Hán còn Kim Mân Khuê là con trai của tỷ tỷ phụ thân của y. Kẻ bên nội, người bên ngoại tưởng như ngựa phi ba tháng không tới nhưng thật ra hai kẻ này vừa gặp đã thân, choàng vai bá cổ, nhìn như Duẫn Tịnh Hán mới chính là họ hàng xa vậy.

"Hai người các ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Thấy biểu ca bị thương cũng chỉ biết cười, thấy có quá đáng không?"  Đại phu mắng xong đứa lớn thì xoay đầu trừng kẻ nhỏ.

"Thúc thử ném bạc xuống chân xem, huynh ấy đảm bảo lụm được."

Kim Mân Khuê cười một cách xán lạn, hắn liên tục gật đầu đồng tình với Từ Minh Hạo.

"Công tử, Kim tiểu công tử đến kỷ phường rồi."

Một gã hạ nhân từ ngoài cửa phi nước đại vào thông báo.

"Cái con khỉ gió Kim Mân Cát!" Duẫn Tịnh Hán từ giường đứng bật dậy, ánh mắt nhíu sâu, xoay bả vai bị trật hai cái liền chạy như bay ra khỏi phòng.

Từ Minh Hạo: "..."

Lão đại phu: "..."

Kim Mân Khuê: "Đó là đệ đệ ta mà?"

...

"Duẫn Gia, ở chơi một lát rồi hẵng về!"

Nữ kỷ váy hồng nhạt, lả lơi níu ống tay áo Duẫn Tịnh Hán.

"Chơi cái gì với các người? Kêu lão bản các người ra đây! Nếu hắn ta trốn mãi không ra, ngày mai chổ này sẽ biến thành am ni cô đấy, hỏi hắn tin không?"

Duẫn Tịnh Hán đứng ở trung tâm kỷ lâu, lật đổ một chiếc bàn trước sự chứng kiến của ba vị biểu đệ và trăm quan nhân đứng hóng chuyện trên lầu.

"Ta không phải trốn mà chính là sửa soạn một chút để mang diện mạo hoàn mỹ  nhất đón tiếp Duẫn Gia đây."

Từ lầu ba, đạo bóng cao gầy, nhẹ nhàng xuất hiện. Người kia mang áo lụa đỏ thấm không khác hỷ phục là bao, mắt phượng môi cong, cái gọi là cực phẩm trong cực phẩm đó chính là người này. Đáng tiếc, y là... nam nhân!

"Duẫn Gia, tính tình manh động không thay đổi gì hết vậy!? Hay ta trực tiếp giúp người hạ nộ khí." Y từng bước từng bước đạp lên thảm đỏ trải dọc cầu thang gỗ, giọng nói nhẹ như nước chảy mây trôi khiến người nghe phải mềm lòng.

"Cút! Con khỉ gió nhà ngươi tốt nhất là  trực tiếp nhảy xuống đây, bổn đại gia đây không có phí thời gian với ngươi nữa."

Đây gọi là Phương Khanh Quán, kỉ lâu lớn nhất thành Tường An, nữ nhân nơi này đều được tuyển từ rất nhiều nơi, dung mạo người nào người nấy xuất sắc cực kì. Người đứng đầu thanh lâu nức tiếng này lại là một nam nhân, người ấy dung mạo không thường, ít khi xuất đầu lộ diện, từng một lần được Thẩm viên ngoại đến ngỏ lời muốn uống trà tâm sự nhưng vài hôm sau cả thành Tường An đều biết hôm qua Thẩm viên ngoại thua một nửa sản nghiệp vào tay Tú ông phường kỷ - Hồng Tri Tú.

"Duẫn Gia a, ta tới tận bây giờ cũng chưa biết ta và những muội muội ở đây đắc tội gì với ngài?"

"Mẹ kiếp! Ta hỏi ngươi từ bao giờ nơi này của ngươi biến thành trà lâu bán bánh bao hả?"

Duẫn Tịnh Hán gầm lên, hết trừng mắt với Hồng Tri Tú rồi lại quay sang trừng mắt với tên biểu đệ nhỏ nhất của mình, Kim Mân Cát.

Từ Minh Hạo cùng Kim Mân Khuê vừa thấy ánh nhìn hung bạo kia thì liền đồng lòng ôm lấy Kim Mân Cát để hắn không phải nhìn thấy thêm điều gì nữa.

Họ Kim và họ Từ: "Tại sao đệ ấy phải chứng kiến thứ khủng khiếp này? Đệ ấy còn nhỏ quá mà!"

"Ngài nói gì ta nghe chưa hiểu lắm!"

Duẫn Tịnh Hán vừa muốn gào vừa muốn khóc, y đá một cái ghế đang nằm lăn lộn trên đất cho nó đứng lên, đặt mông ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, sau đó...

"Con khỉ gió Kim Mân Cát ngươi ra kể cho tên làm ăn bất chính này nghe coi nữ nhân của hắn gạt ngươi như thế nào?"

Kim tiểu công tử vô cùng uất ức, hắn  tách khỏi vùng an toàn rồi đi đến bên cạnh Duẫn Tịnh Hán, lí nhí nói: "Lúc nãy..."

"Nói lớn lên!"

"Lúc nãy..." hắn ưỡn ngực, hùng hồn nói, " đệ đi mua bánh bao ăn sáng, vô tình đi qua đây mấy tỉ tỉ này liền kéo đệ lại. Đệ nói đệ phải đi mua bánh bao nhưng tỉ ấy nói ở đây cũng có bán bánh bao nè!"

"Như thế này hả?" Y đứng bật dậy, đưa hai ngón tay châu vào nhau, uyển chuyển vẫy vẫy: "Lại la! Lại la! Tiểu công tử, ngài đi đâu sớm vậy?"

Kim Mân Cát phối hợp tái hiện, hí hửng chạy đến: "Ta đi mua bánh bao."

"Chổ bọn ta có bánh bao nè, ngài vào dùng thử đi!"

"Được." Hắn xòe hai bàn tay ra với y.

Dứt lời, hắn liền bị biểu huynh vả hai cái đau điếng vào hai mu bàn tay.

"A... người có phải phụ thân ta đâu, sao lúc nào cũng dùng tay đánh ta hả? Người coi người có quá đáng không?"

Kim Mân Khuê nghe xong thì hết hồn, hắn chạy đến chổ đệ đệ mình bịt miệng hắn lại. Từ Minh Hạo cũng vô cùng bất ngờ, y ngẩn người nhìn ba vị trước mặt, nhìn tới Hồng Tri Tú đang đứng ở lưng chừng lầu cũng đồng dạng trố mắt như mình, rồi nhìn lại nét mặt biểu ca mình, vô cùng khó coi.

"Biểu ca, Mân Cát còn nhỏ hắn nói năng không suy nghĩ, huynh..."

Duẫn Tịnh Hán đưa tay ngắt lời hắn. Không ai hiểu tâm trạng y lúc này như thế nào, chỉ duy nhất thứ được thể hiện ra là gương mặt tái xanh, vô thần. Trước mặt mọi người thất thểu ra khỏi cửa thanh lâu, mặc cho Từ Minh Hạo có ý nắm tay áo y lại.

"Ôi trời ơi, Mân Cát! Ngươi điên rồi, sao lại nói những lời này với biểu ca?" Kim Mẫn Khuê tức giận đánh vào vai Kim Mân Cát.

"Đệ... không cố ý." Kim Mân Cát nét mặt hết xanh lại trắng, chân như sắp nhũn ra tới nơi. Hắn thật sự rất hối hận, thà để y đánh hắn còn hơn.

"Ta thấy Duẫn Gia hình như rất đau lòng, mau mau đuổi theo xin lỗi đi." Hồng Tri Tú cũng không ngại chen vào chuyện nhà người khác, khuyên đứa trẻ kia đi xin lỗi biểu huynh mình.

Kim Mẫn Cát nghe xong liền rất biết lỗi, hắn động chân vừa định đuổi theo nhưng chưa gì đã thấy một bóng người xuất hiện ở cửa.

Đột nhiên giữa trưa nắng, gió thổi từng cơn, Từ Minh Hạo cùng Kim Mân Khuê rùng mình một cái. Cả hai đồng lòng ngẩn đầu cầu cứu Hồng Tri Tú nhưng đại mỹ nam áo đỏ đã biến mất dạng lúc nào chẳng hay.

"Kim Mân Cát, ta không đánh ngươi bằng tay nữa, ta dùng chày cán bột đánh chết ngươi!"

Duẫn gia đã trở lại, trên tay bồi thêm một cây chày cán bột loại khủng nhất. Bổ nhào về phía Kim Mân Cát trong sự loạn lạc, hỗn loạn của thanh lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net