Clue I: Illusory Truth Effect

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Don't you remember, we were happy.


Thời tiết ở Anh Quốc vào tháng mười sau một cơn mưa thì khói sương mù phủ kín. Mất một giờ đồng hồ để lái đến vùng ngoại ô hẻo lánh, Choi SeungCheol bước xuống xe, chỉnh lại khăn choàng quanh cổ. Anh nheo mắt nhìn cánh cửa sắt bị gỉ gần hết, cánh cửa cao gần căn nhà hai tầng, trên đó khắc những hoạ tiết trừu tượng gì đó. Thứ anh duy nhất anh nhận ra đó là một đoá hoa hồng.

Anh nhìn vào trong, lối đi đã bị cây cỏ dại mọc đến không thấy đường vào dinh thự bên trong. Khu vườn bên trong cũng chìm trong rong rêu và hoa dại. Những hàng dây leo như một con quái vật nhiều tay bao trùm toàn dinh thự. Nếu không nhờ cơn mưa phùn ban nãy, có lẽ cây cối đều đóng bụi như đám thực vật chết dần.

Thấy cánh cửa sắt đã mở hé, anh đành đẩy ra, đám cỏ leo mọc lan lên cửa sắt khiến anh cố dùng lực mới có thể mở ra một khoảng đủ để bước vào.

Bên trong như một thế giới hoàn toàn tách biệt với bên ngoài, chỉ một bước chân mà anh cảm tương như bản thân đã lạc vào một nơi nào đó hàng trăm năm về trước. Mọi thứ đều rất cũ kỹ, anh ngước mắt nhìn toà dinh thự từng nguy nga nay lại bị năm tháng, rong rêu và giàn dây leo nhấn chìm.

Dù đã nghiên cứu rất nhiều về lý tưởng sống và nguyên lý của hạnh phúc, anh vẫn không thể hiểu những nhà triệu phú lại nghĩ gì khi quyết định chi tiền cho một toà dinh thự cũ nát nào.

Anh cố lách qua những bụi cây dại mọc cao tận đầu gối, có nhành cây có gai nào đó xoẹt ngang gấu quần. Từng cơn gió bấc mang mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi khiến anh khẽ nhíu mày. Duy có trong mùi ẩm mốc đó là mùi hoa dại phảng phất.

Đứng trước thềm, đối diện với anh là cánh cửa đôi hình vòng cung khổng lồ cao ngang ngửa một căn nhà hai tầng. Cánh cửa được làm bằng gỗ nâu đỏ, dù bị dây leo và rong reo phủ gần hết nhưng anh biết cánh cửa vẫn chưa bị mục nát. Quả nhiên là được làm bằng loại gỗ quý hiếm.

Giữa cánh cửa là những ô kính màu sắc nhưng đã bị úa đi. Anh lùi ba bước để ngước nhìn hoạ tiết của những ô kính. Đó là một cành hoa hồng đỏ. Có lẽ chủ nhân của toà dinh thự này khi xưa rất thích hoa hồng.

Một lúc anh mới nhớ ra lý do mình đến tận đây là gì. Anh đưa tay ra gõ cửa, gõ xong, anh lại không hiểu tại sao mình lại phải gõ cửa. Dinh thự này đã bị bỏ hoang, người vô gia cư đó ban này có thể sẽ đi đâu đó. Anh có thể đẩy cửa mà bước vào, nhưng anh lại gõ cửa và đứng đây chờ.

Đã vài cơn gió thổi qua, không có động tĩnh gì từ bên trong, hương hoa cũng tan biến, giờ chỉ còn là mùi ẩm mốc khó chịu. Đến một lúc, anh mất kiên nhẫn định đẩy cửa vào thì cánh cửa cũng được mở ra.

Anh lùi chân, chỉnh lại áo khoác dày bên ngoài. Lúc mắt anh chạm phải cậu ta, cặp mắt màu nâu sắc đỏ, gương mặt nhỏ và làn da trắng xanh. Mái tóc tơ dài che phủ hai bên tai, cậu ta có đôi môi hình trái tim và mỏng như cánh hoa cúc. Trên người cậu ta là chiếc sơ mi lụa, hai bên cổ tay phùng. Kiểu áo này chỉ có những hoàng tử mặc trong những vở nhạc kịch anh xem ở nhà hát Luân Đôn. Có lẽ cậu ta đã đánh cắp từ ai đó. 

Cậu ta không nói gì, dáng vẻ cũng không nổi loạn như những gì bọn họ miêu tả. Biểu hiện của cậu ta bình thản hơn một người bình thường. Nét thẩn thờ trong ánh mắt cậu ta, có vẻ cậu ta không cần biết anh là ai.

"Chào cậu, cậu đừng sợ, tôi không phải họ. Tôi là Choi SeungCheol, tôi chỉ muốn đến đây trò chuyện với cậu."

"..."

Cậu ta im lặng nhưng ngước ánh mắt nhìn anh. Anh tìm thấy được tia hi vọng, cậu ta vẫn chút còn ý thức căn bản. Anh cong khoé môi để khiến đối phương bớt đi sự căng thẳng.

"Chúng ta có thể vào trong không?"

Cậu ta lại cứ đứng đó ngắm nhìn anh như một tác phẩm trưng bày trong phòng triển lãm. Anh cười ngượng nhưng không muốn hành động quá nhiều tránh để đối phương cảm thấy bị áp đảo và choáng ngợp. Anh quyết định đứng yên để cậu ta ngắm nhìn.

Cậu ta đưa tay ra sờ vào gương mặt anh, trong đồng tử như run lên. Rồi cậu ta đột nhiên rụt tay lại, lùi ra sau, đứng sang một bên ý muốn cho anh vào trong.

"Cảm ơn cậu."

Anh chậm rãi bước vào trong. Điều anh cảm nhận đầu tiên là một cảm giác ngột ngạt khó tả, mọi thứ trong dinh thự này đều phủ đầy bụi và bị di chuyển lộn xộn. Anh có thể thấy chúng từng rất đẹp đẽ, chúng từng là nơi ở của ai đó rất cao quý. Thế nhưng ngay lúc này, ngoài cảm giác ghê rợn của lớp tường hoa văn màu đỏ sậm, tầng lớp tơ nhện giăng khắp nơi khiến anh cảm tưởng như mình bước vào căn nhà ma quái.

Phía sau vang lên tiếng rầm khi cánh cửa được đóng lại, bụi cũng vì đó mà văng ra tứ tung mịt mù khắp một vùng trên đầu. Anh nghiêng đầu nhìn cậu ta, cậu ta cứ thế vừa đi vừa hát ngân nga gì đó. Anh cũng đi theo phía sau cậu, tận dụng cơ hội để quan sát hành động và cử chỉ của cậu.

Bên trong dinh thự quả nhiên được thiết kế theo phong cách Victorian của những năm 80. Phòng khách có hàng ghế sofa lớn cũng mang màu đỏ, lớp vải đã bị xỉn màu trong rất kinh dị. Choi SeungCheol cố tình né những cuốn sách bị rơi xuống đất từ tủ sách áp vào tường cao to phía sau. Lại thấy cậu ta lướt những ngón tay thon dài lên những cuốn sách khác trên tủ sách. Anh đợi đến khi cậu ta đi chỗ khác mới đi lại nheo mắt nhìn xem những cuốn sách đó là gì.

Anh lôi quyển sổ ghi chép trong túi áo khoác ra, ghi lại tựa đề của những cuốn sách đó vào. Có thể chúng là manh mối gì đó giải thích lý do cậu ta lại chọn nơi này để sinh sống.

Ngồi vào chiếc bàn trà nhỏ đặt ở ban công nhìn ra khu vườn úa tàn mang mọi sắc màu của sự lạnh lẽo phía sau dinh thự.

"Cậu có lạnh không?"

Anh cởi chiếc khăn choàng của mình ra rồi đưa cho cậu ta, "Hãy khoác vào đi."

Cậu ta cầm lấy chiếc khăn choàng rồi đưa lên vùi mặt mình vào hít một hơi thật sâu. Sau đó, cậu ta chỉ ôm lấy chiếc khăn choàng để giữ ấm chứ không choàng vào cổ mình. Anh đoán cậu ta không đủ ý thức để tự choàng khăn. Anh đứng dậy, cầm lấy chiếc khăng choàng, anh có thể cảm nhận cậu ta ôm chiếc khăn choàng này rất chặt. Điều gì từ chiếc khăn choàng này lại khiến cậu ta có nhiều biểu hiện mạnh mẽ như vậy.

Anh choàng chiếc khăn quanh cổ cậu rồi mới tiếp tục cuộc điều tra tâm lý của mình.

"Cậu có biết tên mình là gì không?"

Anh hỏi với chất giọng ấm áp.

"JeongHan, tên tôi."

Anh có nét cười bên khoé mắt, tình hình tâm lý của cậu ta không quá nghiêm trọng như anh nghĩ.

"JeongHan, tôi chỉ có một vài câu hỏi dành cho cậu. Nếu cậu không muốn trà lời hoặc không thể trả lời, hoàn toàn không sao cả. Chúng ta chỉ trò chuyện, tôi muốn biết về cậu."

Ngay lập tực, JeongHan đưa ngón tay chỉ về phía anh, giọng không cao không thấp.

"Tôi muốn biết về anh."

Anh cười, "Được thôi, chúng ta cùng nhau là thám tử, tôi tìm hiểu về cậu và cậu sẽ tìm hiểu về tôi."

JeongHan gật đầu.

Thấy bệnh nhân của mình có sự hợp tác, Choi SeungCheol càng trở nên hưng phấn và an tâm.

"Được rồi, JeongHan" Anh ra vẻ tò mò, "Điều gì ở dinh thự này khiến cậu muốn ở đây?"

Trên đường lái xe đến dinh thự, đây là điều anh cảm thấy khó hiểu nhất. Cách dinh thự này gần năm dặm đều là rừng cây, không có nhà cửa và dân cư. Dinh thự này lại ở trên đồi cao, từ chân đôi nếu cậu ta đi bộ lên đây cũng mất gần một giờ. Nếu là một người gia cư, anh sẽ không bao giờ chọn chỗ này để sinh sống.

"Vì tôi là chủ nhân."

Anh hơi nhíu mày, vội vàng lật lật quyển sổ ghi chép, lúc hồ sơ được giao tới, bọn họ đều chắc chắn chỗ này đã không có chủ hai thập kỷ nay. Lại chực nhớ đến hiệu ứng Endownment*, anh mới gật gù ghi chép vào sổ.

*Endownment bias or endownment effect: hiệu ứng sở hữu. Hiệu ứng sở hữu có thể biểu hiện theo nhiều cách khác nhau, bao gồm cảm giác sở hữu thứ gì đó sau khi dành thời gian cho nó hoặc xu hướng tin rằng thứ gì đó thuộc về bạn ngay cả khi nó không thuộc về bạn.

Anh giữ sự hoà nhã mà hỏi tiếp, nhưng khi anh vừa chuẩn bị lên tiếng thì JeongHan cất giọng.

"Anh đến từ đâu?"

"Tôi là người Hàn Quốc, tôi đến Anh Quốc công tác."

Anh im lặng, chờ đợi câu hỏi tiếp theo từ cậu thì cậu lại lên tiếng.

"Đến lượt của anh."

Anh cười trong lòng, những bệnh nhân tâm thần đều có những khía cạnh tưu duy đặc biệt và khôn ngoan theo cách riêng của họ.

"Toà dinh thự này, cậu là người chủ thứ mấy, cậu đã mua lại từ ai sao?"

"Chúng tôi cùng xây nó đấy, anh thấy nó có đẹp không? Chiếc bàn này" JeongHan áp bàn tay mình lên mặt bàn đá đã mọc đầy rêu xanh, mỉm cười, "Là do tôi tự khắc nó."

Sau đó, JeongHan liền thu lại nụ cười, đôi mắt nhìn thẳng xuống mặt bàn, môi mím lại run rẩy.

"Tôi không cho ai mua lại cả! Tôi không cho! Nó là của chúng tôi! Của chúng tôi! Chúng không được lấy, không được lấy!"

JeongHan đột nhiên hét lên, tay bấu chặt xuống mặt bàn khiến rêu xanh len vào móng tay xanh xao. Anh có hơi căng thẳng nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không có ý định ngăn cản việc bệnh nhân thể hiện cảm xúc của mình.

Khi họ còn đủ ý thức để thể hiện cảm xúc của mình là một dấu hiệu tốt, anh có thể quan sát và tìm hiểu từ những lúc họ mất kiểm soát và bộc lộ ý nghĩ của mình.

Đợi đến khi cậu có vẻ bình tĩnh lại, anh mới hạ giọng ân cần hỏi:

"Cậu tự khắc chiếc bàn này sao? Trước đây cậu là một nhà điêu khắc à?"

"Không, tôi...tôi không phải là...tôi không là, tôi là, tôi là, tôi là.."

JeongHan trở nên rối loạn, phát âm không rõ từ ngữ, rồi trong sự hoảng loạn mà đưa tay lên môi cắn cắn ngón tay. Choi SeungCheol vội giữ tay cậu lại để cậu không cắn những ngón tay đã dính rêu xanh.

Cậu giật mình ngước mắt nhìn anh, trong đáy mắt là sự sợ hãi. Cậu nhìn chằm chằm vào bàn tay anh đang giữ lấy cổ tay cậu. Anh hơi giật mình thả tay cậu ra, rồi hắng giọng trấn an cậu.

"Không sao cả, chúng ta sẽ giúp cậu tìm ra cậu là ai."

"Anh, SeungCheol, trước đây, anh, là ai?"

Cậu hỏi trong sự ngắt quảng và thều thào.

Anh không muốn giới thiệu bản thân là bác sĩ tâm thần với người có vấn đề về tâm thần. Vì điều đó sẽ khiến họ có xu hướng ám ảnh rằng bản thân có bệnh lý về tâm thần, họ sẽ bắt đầu hoảng loạn và từ chối sự cứu giúp từ anh.

Anh mỉm cười nói:

"Trước đây, tôi vốn là một người bạn mà cậu tin tưởng nhất. Cậu có nhớ tôi không? Tôi vốn là tri kỷ của cậu."

Choi SeungCheol muốn xây dựng một hiệu ứng chân lý ảo tưởng* để khiến JeongHan tin anh là người mà cậu có thể chia sẻ mọi thứ, mọi cảm xúc và manh mối tâm lý.

*Illusory Truth Effect – Hiệu ứng chân lý ảo tưởng: Đây là xu hướng tin rằng thông tin là đúng sau nhiều lần tiếp xúc với nó, ngay cả khi nó sai hoặc không có căn cứ. Nếu ai đó liên tục tiếp xúc với một niềm tin hoặc ý tưởng nào đó, họ có thể chấp nhận nó là đúng mà không cần đánh giá phê phán.

JeongHan thả lỏng người, đôi mắt long lanh nhìn anh, sự thẩn thờ đầy cuốn hút trong ánh mắt cậu khiến anh cảm thấy ngây người. Anh chưa từng thấy một người có bệnh lý tâm thần nào lại có đôi mắt xinh đẹp như vậy.

"Đúng vậy, tôi chưa bao giờ quên anh. Chưa một giây phút nào, quên anh."

Anh hơi khựng người, nhưng liền mỉm cười.

"Vậy từ giờ, nếu cậu có chuyện gì cần chia sẽ, hãy nhớ đến tôi. Tôi sẽ ở bên cậu, tôi sẽ giúp cậu tìm lại chính mình."

JeongHan ngây người một lúc mới gật đầu, khoé môi cậu hơi cong lên.

"Choi SeungCheol, anh có cần tôi giúp anh tìm ra chính mình không?"

Cậu nghiêng đầu mỉm cười nhìn anh. Một câu hỏi ngây ngô nhưng tại sao anh lại thấy tim mình hơi nhói lên, lồng ngực như có gì đè nén. Anh cứng nhắc cười một tiếng rồi gật đầu.

Chiều tối đó, trên đường trở về, anh liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu. Toà dinh thự dù có nguy nga nhưng hiện tại lại trở nên buồn bã đến lạ thường. Bầu trời chập tối, rừng thông nhấn chìm toà dinh thư cao lớn. Sự cô độc của nó khiến tim anh nặng trĩu.

Về đêm, anh bước vào thư phòng của mình, bàn tay lướt lên những kệ sách nhưng tâm trí lại không ở đây. Anh có rất nhiều câu hỏi, nhiều hoài nghi và nhiều tự sự.

Khi đó cậu ta có nhắc đến "chúng ta", đoán đó là một người bạn tri kỷ với cậu nên mới nên anh mới dựa vào manh mối đó mà đánh thêm một đòn tâm lý, khiến cậu tin anh là người đó. Liệu anh có đi quá giới hạn của một bác sĩ tâm thần hay không.

Anh quá tò mò và gấp rút để tìm ra sự thật và lý do gây ra bệnh lý của JeongHan mà đã quên đi bản thân cũng có những quy tắc cần tuân theo.

Hôm sau, vẫn là con đường cũ, anh dừng xe và như những chuỗi hành động cũ. Anh gõ cửa và đứng chờ như cho rằng JeongHan là người chủ nhân của dinh thự cho nên anh không thể xông thẳng vào nhà cậu.

"Anh lại đến rồi, tôi đã chờ anh từ kiếp trước."

Anh cười bước vào, "Hôm nay cậu còn biết nói đùa sao."

"Tôi không đùa."

Anh nhìn cậu, vẫn là ánh mắt xinh đẹp đó. Anh chừng tỉnh táo rồi giơ chiếc túi giấy trong tay lên.

"Tôi có đem bánh crumpets đến, chúng ta cùng ăn và nói chuyện nhé."

"Được thôi."

Anh vào trong bếp, liền giật mình khi thấy một con chuột chạy ra từ một cái tủ bị mục nát mới thất thần một lúc. JeongHan đi vào, trên môi vẫn ngân nga gì đó. Cậu mở tủ kính bên trên, lấy ra hai cái đĩa nhỏ. Sau đó, JeongHan lại xoay người đi tới quầy rượu đối diện, với tay lấy một chai rượu rỗng tuếch, bên trong chỉ còn là loại chất lỏng gì đó trông rất ghê rợn.

Cậu đổ chất lỏng đó ra cái tách trà đã bị mẻ một góc rồi vui vẻ đem nó ra chiếc bàn trà trắng hôm qua.

Choi SeungCheol đứng đây quan sát, anh vừa có chút sợ sệt nhưng lại có cảm giác an lòng kỳ lạ. Anh đi theo cậu ra ngoài chiếc bàn trà.

Anh nhìn tách trà chứa loại chất lỏng lợn cợn nổi mốc xanh của những gì tàn dư còn lại của một loại rượu nào đó từ mấy trăm năm trước. Duy trì nụ cười trên môi anh hỏi:

"Tại sao lại là rượu trong tách trà?"

"Anh từng rất thích loại rượu này và phải để trong chính tách trà mà anh mua ở chợ Cambridge, anh không nhớ à?"

Sao một người như JeongHan lại có thể có hồi tưởng được với mực độ chi tiết như thế này. Anh hơi nhíu mày nhưng vẫn lấy chiếc bánh crumpet ra. Anh liếc mắt nhìn chiếc đĩa nhỏ dinh đầy bụi bặm thì tìm cách mà xé một phần nhỏ của chiếc túi giấy rồi gấp lại để bỏ chiếc bánh lên.

JeongHan cười thành tiếng, đây là lần đầu tiên anh nghe giọng cười trong trẻo của cậu.

"Anh vẫn luôn như thế, không thích để bánh crumpet lên đĩa mà dùng giấy để lót."

"Vậy sao?" Anh cười theo cậu.

"Phải."

Thấy JeongHan đang trong tâm trạng vui vẻ, khi tâm lý cậu bị chia phối bởi hiệu ứng hạnh phúc mà không hề đề phòng ngụ ý trong câu hỏi của anh, anh tận dụng lúc này để tiếp tục điều tra.

"Thời gian không có tôi, cậu đã sống như thế nào?"

JeongHan ngẩng người, đáp: "Anh vẫn luôn bên tôi, anh không có rời tôi, anh đã hứa với tôi, anh không nhớ sao?"

"Tôi nhớ, tất nhiên vẫn còn nhớ."

Anh ghi chép vào sổ, dòng chữ: "Delusional*" và một dấu chẩm hỏi phía sau đó.

*Ảo tưởng.

"Vậy JeongHan à, thời gian qua chúng ta đã sống như thế nào vậy?"

"Chúng ta đã rất hạnh phúc."

"Vậy sao?" Anh bất giác hỏi.

Cứ như anh đã bị chìm đắm vào câu chuyện của cậu mà anh cũng chính là nhân vật trong đó.

"Chúng ta cùng ăn sáng, anh thích trứng ốp và đậu hầm, phô mát Camembert. Anh thích tôi đánh đàn cho anh mỗi lúc anh vẽ tôi. Tôi thích hoa hồng và anh tự trồng nên một vườn hoa hồng đỏ cho tôi."

Choi SeungCheol càng nghe những hoài tưởng đẹp đẽ của JeongHan, càng thấy đau thương cho sự cô độc vô thần vô trí của cậu hiện tại. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra khiến cậu phải điên dại như thế này.

"Khu vườn ấy ở đâu rồi?"

"Anh bị làm sao thế, nó ở trước mắt anh đây."

JeongHan chỉ tay xuống khu vườn đổ nát, đầy lá khô và thân cây chết lấp đầy bên dưới ban công. Cậu chống tay lên bàn đá, nói:

"Nó chỉ hơi héo một chút thôi, nhưng chúng vẫn luôn giữ nét đẹp vĩnh cửu, anh từng nói với tôi như thế."

"Chúng ta có thể cùng nhau trồng một vườn hoa hồng không?"

JeongHan liền nhìn anh, ánh mắt như sáng lên, một vẻ trong trẻo như mặt nước mùa thu.

Và ánh mắt đó, đêm đến, mỗi khi anh chợp mắt đều thấy ánh mắt đó của JeongHan. Anh đắm chìm trong hồ nước mùa thu đó như thể anh đắm chìm vào câu chuyện của cậu.

Có phải hiệu ứng chân lý ảo tưởng cũng đã xãy ra với anh. Khi một điều ảo tưởng được lặp lại quá nhiều, nó sẽ trở thành sự thật. Và anh đã bị nó thâu tóm.

Choi SeungCheol bật dậy, nhìn vào bóng tối vô định trong căn phòng của mình. Có điều gì đó thôi thúc anh mà anh không thể cưỡng lại.

Hai giờ sáng, anh rời khỏi nhà, khoác vội trên người chiếc áo khoác.

Trên con đường hai bên là rừng thông rậm rạp, anh theo ánh trăng lái đến dinh thự cô độc đó. Anh dừng xe, con đường dẫn vào thềm nhà đã được anh tạo ra một lối mòn. Không còn cành cây gai nào cứa vào gấu quần anh.

Anh lại gõ cửa và đứng đợi.

"Anh lại đến rồi."

"JeongHan, câu chuyện của chúng ta, cậu có thể tiếp tục không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net