Chương 2: Sự Nghi Hoặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Dù tôi có nghèo hơn nữa, tôi cũng sẽ không mua hàng giả đâu, thứ vô dụng này, có cho không tôi cũng không thèm".

Nghe thấy Seojin giễu cợt mình như vậy, cô ta liền nổi đoá.

"Loại người thấp kém như cô mà cũng giám nói chuyện với tôi như thế sao".

Nói xong mặc cho Oh Yun Hee nổi điên tại đó, Seojin vẫn ung dung rời đi như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Vì ở quốc gia của nàng, Seojin kinh doanh chủ yếu chính là đầu tư vào các lĩnh vực sản xuất nữ trang, đặt biệt là kim cương và các loại đá quý.

Là công chúa, từ nhỏ nàng đã được tiếp xúc với không ít nữ trang, đá quý có giá trị cao, hơn thế Vương Quốc Bỉ còn là thủ đô kim cương của thế giới,... nên nàng đã tích lũy cho mình không ít kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Chỉ cần nhìn thoáng qua là nàng đã có thể phân biệt được món đồ ấy là thật hay giả rồi.

Nhưng Yun Hee vẫn không tin bạn của cô đã lừa cô, bèn cùng Ha Yoon Cheol đến phòng giám định chất lượng để cho nhân viên kiểm định thật giả, sau khi xác nhận viên kim cương là giả, cô ta vô cùng xấu hổ, đặc biệt là ở trước mặt Ha Yoon Cheol.

Được nhân viên giải thích "Nếu không phải chuyên gia và không dùng thiết bị hỗ trợ nếu chỉ nhìn sơ qua thì rất khó phân biệt"

Đến nhân viên kiểm định cũng phải dùng đến thiết bị hỗ trợ mới có thể phân biệt được thật giả, nghĩ đến đây Yoon Cheol cảm thấy rất kì lạ.

———
Sau khi rời đi, anh ta lại đến tìm Seojin để hỏi cho ra lẽ.

"Tại sao cô biết viên kim cương đó là giả?".

Biết trước sẽ có người đến hỏi mình câu hỏi này, Seojin chỉ cười nhẹ đáp.

"Mặc dù tôi rất nghèo nhưng tôi cũng là phụ nữ, phụ nữ thì ai mà chẳng thích kim cương, chắc là tôi chỉ may mắn nhìn ra thôi".

Nhận được câu trả lời của Seojin, anh ta rỏ ràng là vẫn chưa hài lòng với đáp án ấy. Ha Yoon Cheol từng bước tiến lại gần đứng trước mặt nàng.

"Về việc kiểm tra kim cương tôi không phải chuyên gia, nhưng nếu là nhìn người thì rất chuẩn đấy".

Thấy Ha Yoon Cheol nghi ngờ mình như vậy Seojin lại không hề quan tâm.

———

Ngày hôm sau khi cô vừa đến công ty thì lại được sắp xếp một công việc đặc biệt, đó chính là đem tài liệu đến dinh thự nhà họ Oh, nơi ở của chủ tịch Choi In Sook.

Đứng trước cổng dinh thự, Seojin nhìn ngôi biệt thự sang trọng ấy, nơi người đàn bà kia sinh sống với gia đình mới của mình, trong lòng nàng lúc này vô cùng phức tạp.

Lúc này tất cả thành viên trong gia đình kia đang có một bữa tiệc họp mặt gia đình.

Trong khi đợi giao tài liệu, chỉ vì Seojin vô tình va phải một thành viên trong gia đình của họ, khiến cho anh ta bị bẩn chiếc áo đắt tiền mà Oh Yun Hee đã nhân cơ hội ép nàng phải quỳ gối xin lỗi trước mặt tất cả mọi người, còn uy hiếp nếu không quỳ sẽ sa thải nàng.

Bầu không khí ngày càng trở nên căng thẳng, lúc này chủ tịch Choi In Sook xuất hiện vì thế mới tránh làm lớn chuyện.

Nhưng Seojin cảm thấy rất thất vọng với người mẹ vô tâm kia, đã bao nhiêu lần nàng đứng ngay trước mặt của bà, nhưng bà vẫn không chút mảy may nhận ra nàng, không chỉ thế còn dung túng cho hành vi ngong cuồng, khinh người, không xem ai ra gì của Oh Yun Hee.

———

Sau khi rời khỏi dinh thự của nhà họ Oh, Seojin một mình đi đến nơi trước đây mà nàng đã từng ở cùng mẹ, những năm tháng ấy tuy ngắn ngủi nhưng lại không tài nào xoá nhoà trong tiềm thức, những kỉ niệm tưởng chừng vô giá trị kia lại ngày càng hằng sâu trong lòng nàng, nhìn căn nhà tồi tàn năm nào, nàng vô thức rơi lệ.

Trùng hợp lúc này nàng lại trông thấy cảnh hai mẹ con tội nghiệp bị bà chủ nhà đuổi ra ngoài do nhiều tháng chưa đóng tiền thuê.

"Không có tiền thuê nhà thì mau cút đi"

"Xin bà cho tôi thêm hai ba ngày nữa, tôi nhất định đóng đầy đủ cho bà"

"Cô đã nói như vậy bao nhiêu lần rồi, tôi sẽ không tin cô nữa, mau cút đi"

"Đừng làm thế với mẹ cháu"

"Con nha đầu không có bố này cút xa xa ra, đồ bẩn thiểu".

Nhìn cảnh tượng ấy làm nàng hồi tưởng lại cái cảnh năm xưa mẹ con nàng cũng từng bị đuổi ra ngoài i như vậy.

Xót xa cho tình cảnh của hai mẹ con, nàng liền ra mặt trả tiền thuê nhà giúp họ, thấy có tiền thì chủ nhà lập tức thay đổi thái độ.

Seojin cũng chẳng muốn nói nhiều với bọn hút máu người này, chỉ định cho hai mẹ con họ thêm ít tiền sinh hoạt rồi rời đi thì lại trông thấy Ha Yoon Cheol đã đứng phía sau từ khi nào.

Thấy Seojin lương thiện như vậy, anh lại càng có hảo cảm với nàng hơn.

Seojin chỉ xoay người rời đi mà không thèm để tâm đến sự có mặt của anh, nhưng đã đi được một đoạn rồi, anh ta vẫn thản nhiên dạo bước phía sau nàng làm Seojin vô cùng khó chịu.

"Anh đi theo tôi làm gì?".

Ha Yoon Cheol tỉnh bơ đáp "Đường này là của chung, tại sao tôi không được đi chứ".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net