Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~0~

"Erik Lehnsherr, thật ngạc nhiên khi gặp cậu ở đây đấy."

Erik nỗ lực kiềm chế sự phẫn nộ vì bữa ăn trưa thứ năm của anh sẽ bị thứ gì đó chen ngang vào kể từ bữa tiệc nhân viên trước. "Ngài Shaw," Anh bắt buộc mình phải cười. " Nó càng ngày càng không ngạc nhiên gì cả."

"Ngài Shaw," Anh ngoẻn rộng miệng cười, bày ra hàm răng thẳng trắng với sự vui vẻ giả tạo,"Chúng ta đang giải lao mà Erik, không cần phải trang trọng quá vậy, và chúng ta đã vượt qua mức đó rồi. Gọi tôi là Sebastian đi." (Ở đây tác giả để He nên mình không biết tác giả đang nói Seb hay Erik cười.)

"Ngài là ông chủ của tôi, Ngài Sh-" Cái nhìn nghiêm khắc khiến anh phải nuốt cái họ vào trong họng. "Sebastian, tên riêng làm cho mọi thứ trở nên thân thuộc(1) hơn."Anh dằn lòng không xoa thái dương của mình, người đàn ông này khiến anh thật nhức đầu.

"Hm." Hắn mím môi, gật đầu và kéo cái ghế đối diện nhân viên của hắn ngồi xuống. "Tôi nghĩ mọi thứ đã thân thuộc(1) rồi, phải không Erik?")

"Thân thuộc"(1) là cái từ để diễn tả điều này. Họ đã ngủ với nhau. Một lần, vào bữa tiệc nhân viên hai tuần trước. Một lỗi lầm to lớn trong cuộc đời Erik mà anh đã mong ước một cách tuyệt vọng để xóa bỏ. Buồn thay, những gì anh có thể làm là thay đổi vị trí ngồi trong bữa trưa của anh, và hi vọng có thể tan sở trước khi Shaw có cơ hội bắt gặp anh ở bàn và mời anh đi uống cà phê. Lần nữa. Anh đang dần hết cái cớ để từ chối hắn.

"Chỉ có một lần thôi." Erik cãi lại, "Cả hai chúng ta đều say. Tôi đã đi trước khi trời sáng." Anh nhìn đồng hồ của mình, bữa trưa chỉ còn lại nửa tiếng hơn, Erik chỉ mới ăn được đúng hai miếng của món cá ngừ nấu nhừ. Nhưng chỉ với việc Shaw ở đây và cắt ngang bữa ăn lần nữa, anh sẽ kết thúc nó và trở về văn phòng sớm. Anh sẽ làm mọi thứ để trốn khỏi người đàn ông quyết định nỗ lực tìm kiếm anh.

Anh chạm tới cái ví và nuốt lại câu chữi rủa vào họng khi ông chủ của anh dúi tờ hai chục trong cái túi của hắn vào tay của cô bồi bàn đi ngang qua trước khi Erik kéo cái bóp da giữ thẻ ra khỏi quần anh. "Cảm ơn." Anh buộc phải vui vẻ với một nụ cười gượng gạo, "Ngài không cần phải như vây. Tôi có tiền."

Shaw vẫy tay xua đi mối quan tâm của anh. "Đừng nghĩ gì về chuyện này nữa. Đây là điều mà ít nhất tôi có thể làm khi tôi vẫn không có cơ hội để hẹn cậu một bữa tối xứng đáng." Hắn nhìn Erik với ánh mắt đầy thưởng thức. "Mặt khác,tôi luôn có những bữa tối rãnh rỗi." (There's always tonight- cần lắm một cách dịch khác.)

" Tôi có thể lấy gì cho bạn nữa?" Cô phục vụ quay lại và hỏi, đưa lại cho Shaw tiền thối và biên lai bữa trưa của Erik.

" Vâng, tôi nghĩ cả hai chúng tôi cần một tách cà phê."

"Không." Erik ngăn lại cô ta trước khi cô rời đi. "Xin lỗi, tôi không có thời gian."

"Cậu vẫn còn mười lăm phút mà." Shaw liếc nhìn cái đồng hồ của hắn. "Văn phòng chỉ ở quanh góc phố này thôi. Tôi nghĩ cậu có thời gian dành cho một tách cà phê đấy."

"Không, tôi thực sự không có." Anh cãi lại và với lấy áo vét với cái cặp. Anh bỏ luôn phần còn lại của bữa trưa, nhưng nó rất đáng cho việc có thể cách xa Shaw.

"Vậy nghỉ buổi làm chiều đi." Hắn giơ ngón tay cho hai tách cà phê và để phục vụ đi làm.

"Xin lỗi." Anh bối rối hỏi. "Cái gì cơ?"

"Tôi cho phép câu nghỉ làm buổi chiều." Sebastian nói rõ. "Giờ cậu không cần phải vội vàng nữa. Cậu không có cuộc họp nào chiều nay, và cậu không có cái deadline nào không thể đẩy được sang ngày mai." Hắn nhìn cậu với ánh mắt đầy dục vọng, "Tôi đã kiểm tra lịch làm việc của cậu trước khi đi rồi, hôm nay không thể hủy bỏ chuyện gì cả. Bây giờ ngồi xuống. Uống cà phê với tôi."

Dạ dày anh thắt lại. Erik cần phải rời đi. Ngay bây giờ. Ở lại chỉ có thể kết thúc một trong hai cách. Hoặc là anh kết thúc một ngày với việc thất nghiệp, hoặc anh phải ở trong phòng ngủ của tên đàn ông đó và anh không trông chờ trải nghiệm một trong hai. "Tuy tôi rất cảm kích về lời mời, nhưng tôi rất cần phải đi."

"Cậu không còn làm buổi chiều nữa Erik, còn nơi nào cậu có thể cần phải đi nữa?" Hắn không còn cười nữa, một sự giận giữ đầy nguy hiểm len lỏi vào giọng nói của hắn. Shaw bắt đầu mệt mỏi vì việc theo đuổi.

"Không phải việc của ngài, tôi có hẹn với một người." Anh không có ai cả nên việc lừa dối sẽ khó khăn hơn. Nếu Shaw cứ theo anh mãi Erik sẽ bị phát hiện sớm hơn anh muốn. Shaw rời khỏi cái ghế để theo kịp Erik và theo anh đi ra cửa, bỏ lại cô phục vụ và cà phê đã kêu.

"Một người à?" Hắn nhắc.

"Vâng." Erik vừa trả lời vừa rời khỏi quán ăn và hi vọng cái cửa sẽ đá Shaw khỏi đường anh đi. Người đàn ông vẫn không thỏa mãn với một câu trả lời.

"Vậy là ai?" Shaw hỏi. "Cậu chỉ có mười phút trước khi cậu phải trở về làm việc. Cậu có thể gặp ai?"

Đây là một câu hỏi mà không cần trả lời nếu Shaw là một người đứng đắn và biết ý của anh.Thay vì vậy hắn theo đuôi Erik rời khỏi quán vào đường đi. Erik không hề nghi ngờ chắc rằng hắn sẽ theo anh cho đến khi hắn thấy được "người nào đó" mà anh sẽ gặp. Điều này khiến anh chỉ có một lựa chọn.

"Tôi đang có hẹn với bạn trai." Anh vòng tay qua một người lạ đứng không xa quá hai feet ở chỗ bán hotdog rất gần với quán ăn, người đàn ông trẻ hơn anh sửng sốt khi anh kéo cậu lại. Cậu có một đôi mắt xanh biếc sáng ngời nhất mà Erik đã từng thấy, tràn đầy sự bối rối và lúng túng. Cậu nhai chậm rãi,mù tạc từ cái hotdog cậu mua dính lên khóe môi cậu.

Shaw liếc nhanh vào người đang bối rối rồi lại chú ý vào Erik. "Bạn trai của cậu?" Anh không mua thứ đó. (He wasn't buying it.- không hiểu chỗ này tác giả có ý gì.)

Người ở trong câu hỏi nhìn từ Erik đến Shaw rồi nhìn ngược lại. "Đúng vậy." Erik phấn khởi khi người đàn ông vừa nuốt xuống đồ ăn trong miệng. "Đây" Anh cầu nguyện rằng cậu sẽ phối hợp với anh, "là bạn trai của tôi."

"Thật không đó?" Hắn nghiêng đầu, khoanh tay và chờ đợi bằng chứng mà hắn không có quyền gì để hỏi. "Các cậu bên nhau bao lâu rồi?"

"Hai tháng." Erik nói ra con số đầu tiên nhảy ra trong đầu anh. Người đàn ông trong vòng tay anh đang liếm môi, lại liếm không hết được mù tạt ở khóe miệng và cậu trông có vẻ như đang suy xét yếu cầu phối hợp của Erik.

"Charles Xavier." Cậu quệt miệng bằng một miếng khăn giấy rẻ tiền và chìa tay ra với Shaw, bắt tay với ông chủ của Erik thật chặt và nhanh chóng rồi vòng tay qua Erik với sự âu yếm cứu rỗi. "Và anh là?"

"Sebastian Shaw." Nếu một ánh mắt có thể giết người, Charles sẽ không thể nào đứng trong vòng tay Erik. "Ông chủ của Erik."

"Ôi, bí ngô của em (pumpkin) anh đã không nói cho em biết em sẽ gặp mặt ông chủ của anh hôm nay, nếu không em đã cùng anh ăn trong quán." Charles nói dối thật tài tình. Erik muốn hôn cậu vì điều này, ngoại trừ cái tên thân mật (pet name) kia.

"Anh e rằng đây là một sự bất ngờ, nhưng ngài ấy vừa mới cho anh nghỉ làm buổi chiều đấy." Đây là điểu mà anh có và hưởng thụ khi Shaw thật tử tế xem qua kế hoạch của anh và xóa giờ làm chiều đi. "Trông có vẻ như chúng ta có thể đi xem bộ phim mà em luôn mong chờ rồi."

"Ôi, thật là tuyệt vời, anh biết em đã rất muốn xem phim tài liệu về di truyền học. Nó đang được chiếu tại đại học Cambridge chiều này. Nếu có thể gấp rút, chúng ta sẽ bắt kịp chuyến bay đấy." Cậu vựa nói vừa vuốt một tay xuống ngực Erik. Nụ cười của cậu thật rạng rỡ và vui vẻ, người đàn ông này đã nhập vai một cách hoàn hảo. Erik gần như tin rằng đây là thật. "Em chỉ lên thêm một lớp nữa và sau đó chúng ta có thể nghỉ." Chu đáo thêm, cậu bổ sung, "Có lẽ anh muốn lấy một vài thứ của chúng ta và em sẽ có cớ để tan lớp sớm." Cậu thật ranh mãnh và đẹp trai. Erik nhận ra rằng mình thật sự thích người đàn ông này.

"Cậu đi dạy?" Shaw hỏi, không quan tâm lắm. Hắn đang nhìn Erik nhiều hơn cậu bạn của anh,tìm kiếm bất cứ dấu hiệu của nói dối nào có trên mặt anh.

Charles chả thèm chú ý lẫn quan tâm, "À, vâng, tôi là Hiệu trưởng của "Trường Xavier dành cho những thanh thiếu niên thiên tài", chúng tôi dạy mọi lứa tuổi." Câu giải thích, "Trường chuyên biệt, tư nhân."

"Charles Xavier từ gia đình Xavier?" Người đàn ông trong vòng tay anh có vẻ như được hắn chú ý ngay bây giờ, thái độ khinh bỉ của hắn chuyển từ Erik sang Charles. "Erik, tại sao cậu lại giấu kín bạn trai cậu đến như vậy?" Hắn không thể nào tin được sự thay đổi đột ngột này. Nếu Erik đã biết tất cả trong giờ làm việc không xứng với người khác, chuyện có được chú ý của hắn không phải là chuyện tốt(2). "Liệu cậu có hi vọng tiếp tục ngủ với người khác quanh văn phòng sau lưng cậu ấy?"

Sebastian Shaw chết tiệt. Anh quay qua người-yêu-giả của mình. "Không phải vậy đâu, anh thề."

"Em biết mà gấu yêu, em tin anh mà." Cậu nhìn thẳng vào Shaw, thách thức với người đàn ông đã theo sau Erik cả buổi trưa. "Nếu là ông chủ của anh thì em không tin tưởng mấy."

Nụ cười của Shaw như mật ngọt tẩm thuốc độc, "Cậu nên nghe tôi nói. Tôi là một trong số người mà cậu ta đã lừa dối cậu. Chỉ mới hai tuần trước thôi, thật đấy."

"Tôi gần như không gọi đó là lừa dối." Charles cười, "Lừa dối là khi anh ấy có tình cảm với anh. Nhưng rõ ràng là anh ấy đang mong chờ dành cả buổi chiều với tôi."

"Các cậu chỉ mới hẹn hò hai tháng, vậy cậu không ghen à? Không thất vọng vì cậu ta đã làm tình với người khác sau lưng cậu?" Shaw gây gổ, hắn đang cố gắng để nói lại người đàn ông nhỏ hơn này.

Charles nhún vai, "Anh ấy đã nói tôi nghe về việc "tình một đêm" của anh và anh ấy. Đó chỉ là một sai lầm. Tôi đã tha thứ cho anh ấy." Erik rất muốn cho cậu một nụ hôn vì đã đoán chính xác.

"Tôi nghĩ cậu phải làm như thế rồi."

Charles cau mày, "Anh đang ám chỉ điều gì à?"

Lần này Shaw cười có thể thấy toàn bộ răng, "Chỉ là Erik không thể nào bị đổ lỗi vì cần tìm sự thỏa mãn ở nơi khác."

"Xin lỗi?" Charles nói, đôi mắt sáng ngời nheo lại.

Erik cau mày lại, "Đây là có ý gì?"

Shaw tạm biệt họ, đột ngột dù nụ cười mím chặt đã xóa tan đi cơn giận của hắn(3). "Không có gì đâu Erik, cậu bạn trai của cậu thật...dễ thương. Thật sự rất đẹp, tôi vừa mới quan sát cậu ta – tương đối thì – cậu ta trông không giống đàn ông mấy."

"Anh đang nói về bạn trai tôi đấy." Erik gầm lên, di chuyển nhẹ nhàng người đàn ông nhỏ hơn mình ra đằng sau anh.

"Cậu ta có lẽ là bạn gái đấy."

Có lẽ do áp lực từ quá nhiều cái deadline hoặc sự phản kháng của anh đối với sự quấy rầy của Shaw đạt tới đỉnh điểm, tiếng răng rắc gãy của cái mũi Shaw dưới nắm đấm của anh là điều thỏa mãn nhất đối với Erik kể từ khi anh nhận công việc chết tiệt này trong tập đoàn Shaw.

"Erik!" Charles lên tiếng từ phía sau anh, mắt trợn ra khi thấy máu của Shaw nhiễu lộp bộp xuống lề đường.

"Charles là người đàn ông tốt hơn những gì mà anh hi vọng trở thành." Erik nói với hắn, nâng giọng lên, "Tôi rất may mắn mới có được em ấy."

"Cậu," Shaw xoay sở qua cơn đau, ép mũi mình làm chậm lại máu chảy, mắt hắn ngân ngấn nước mắt chảy xuống gò má. "Đã bị đuổi."

"Tốt lắm." Anh cười rạng rỡ, "Tôi chịu được việc thất nghiệp khi tìm kiếm một công việc tốt hơn." Anh trượt cánh tay của mình ra đằng sau ôm lấy thắt lưng của vị giáo sư đang bối rối và quay lưng lại với ông chủ cũ của mình, bước một bước dài dài đều đều trên lề đường rời xa người đàn ông đang chảy máu.

Bạn trai giả vờ của anh đã làm rất tốt đến ngạc nhiên khi theo kịp tốc độ, "Thật đã khi tôi có anh bảo vệ thanh danh của tôi là một "người đàn ông đích thực", anh vừa mới đánh hạ ông chủ của mình vì người lạ đấy."

Việc đánh gục Shaw không thể nào vui hơn được nữa, "Đúng vậy, hắn ta còn phải chịu đựng cái mũi một lát nữa. Ít nhất bây giờ tôi có thể nói nó đang bị đau."(4) Anh cười, rạng rỡ và thoải mái, anh thấy nhẹ nhõm hơn so với những tuần trước. Đây là một cảm giác rất tốt, khá đáng giá cho việc thất nghiệp mà anh chợt nhận ra bản thân.(5).

Charles mỉm cười, liếc nhanh một cái về phía Shaw. "Tôi có thể thấy rằng làm thế nào mà một người lại có thể làm ra hành vi bạo lực với người khác như vậy." Anh đồng ý.

Họ đến một góc phố, cuối cùng chặn được tầm nhìn của Shaw, "Tôi không cho rằng tôi có thể dụ dỗ cậu đi uống cà phê với tôi?" Erik hỏi, tay anh vẫn còn đặt ở thắt lưng Charles. Thắt lưng của cậu thật tuyệt, mảnh khảnh mà chắc chắn dưới bàn tay anh, cơ thể của một người chạy bộ.(a runner's body.)

"Tôi e là tôi không nói dối anh về việc tôi phải dạy hơn một lớp nữa hôm nay." Cậu nói với một nụ cười đầy sự hối lỗi.

"À." Anh di chuyển tay, "Tôi xin lỗi." Anh sẽ không gấp rút, nếu đây là cách Charles trốn thoát, anh sẽ để cậu đi.(6)

Người đàn ông nắm lấy tay anh trước khi nó trượt đi quá xa, luồn những ngón tay của họ vào nhau khi họ tiếp tục đi xuống đường. "Nhưng tôi chắc chắn sẽ chấp nhận một bữa ăn tối, nếu anh đề nghị điều đó." Cậu mỉm cười và nụ cười đó thật ấm, làm cho nụ cười trên mặt Erik tươi thêm, khiến làn da quanh mắt anh nhăn lại.

"Tôi nghĩ tôi muốn mời cậu đi ăn tối với tôi. Năm giờ?"

"Tôi tan làm lúc bốn giờ."

"Tôi sẽ đặt chỗ sớm và đón cậu tại trường."

"Được thôi."

OoOoO

The End.

Chú: nơi dành cho những câu mình dịch bừa mà thấy vẫn không được.

(1)First names make things personal.

I think things are already personal

"Personal" was a word for it.

3 chữ personal này mình dịch thành thân thuộc nhưng vẫn thấy có vấn đề.

(2) If Erik had learned anything from his time working beneath the other man it was gaining his interest was never a good thing.- không hiểu ý của tác giả QAQ.

(3)Shaw waved them off, casual despite the tight lipped smile giving his ire away.

(4)"True, but he's had it coming for a while. At least now I can say it was provoked."

(5) It was a good feeling, well worth the unemployment he suddenly found himself with.

(6)He wouldn't push, if this was Charles scape goat, he'd let him have it.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net