Chapter 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


***

Erik biết điều đó hoàn toàn là bình thường, nhưng thế cũng không có nghĩa là anh đã chuẩn bị cho chuyện ấy khi quay trở lại tầng của anh và Charles, để thấy Magneto đang ở đó, một mình.

"Charles và Giáo sư đâu rồi?" anh hỏi một cách thận trọng.

Magneto ném cho anh cái nhìn đầy thích thú mà Erik chẳng lấy gì làm biết ơn. "Họ đi thăm Thor rồi. Charles thấy bị cuốn hút bởi của chuyện của Thor"

"Ông đã gạt bỏ được tôi"

"Một công việc thực sự khó khăn," Magneto gượng gạo đáp.

Erik nắm chặt tay lại. "Nếu như ông là người mà tôi sẽ trở thành, một người có thể tìm thấy niềm vui từ chính bản thân khổ sở của mình, vậy thì cảm tạ chúa là Charles không thể đi lại được, vì nếu không cậu ấy sẽ chẳng cần đến chúng ta nữa!" Erik hối tiếc những lời ấy ngay khi chúng vọt khỏi miệng anh, và cái cách gương mặt vui thú giả tạo của Magneto chuyển sang lạnh băng nữa.

"Ngồi xuống đi, Erik," Magneto ra lệnh, cho dù ông cũng chẳng lên giọng chút nào, giọng ông vẫn đều đều như vậy.

Erik làm theo lời ông, nhưng không hề xin lỗi Magneto. Rốt cuộc thì anh vẫn có danh dự của mình, và anh hiểu chuyện hơn thế. Magneto sẽ không muốn nghe những lời sáo rỗng đâu.

"Có thể tôi đã bắt cậu phải trải qua khoảng thời gian khó khăn vì cư xử như một đứa trẻ, nhưng điều đó không hề tệ hơn việc cậu tự đày đọa mình đâu," Magneto nói ngắn gọn. "Còn với Charles, đừng có mà tự tang bốc mình. Cậu ấy chưa bao giờ cần tôi, hay cần bất kì ai, làm gì cho cậu ấy cả."

"Chuyện này có bao giờ dễ dàng hơn không?" Erik hỏi trước khi có thể nghĩ thật kĩ. Magneto đơn thuần nhướn mày lên - dù ông có hiểu ý của Erik hay không, rõ ràng là ông muốn Erik phải nói hẳn ra từ ấy.

"Cái xe lăn ấy," và Erik đã phải nuốt nghẹn lại để có thể nói ra từ ấy. "Căn bệnh liệt nữa"

"Đó là một phần rất nhỏ của con người Charles đối với tôi. Chúng tôi đã quen dần với chuyện đó lâu rồi. Tôi đề nghị cậu cũng làm như vậy, ngay tại đây, lúc này, nếu cậu thực sự muốn có một tương lai như thế này."

"Ông biết là tôi muốn mà," Erik đáp, cảm thấy vô cùng đau đớn.

"Charles yêu chúng ta, thật dễ dàng và không đòi hỏi. Đó là một việc dễ dàng. Cái khó là chúng tôi có những cách làm khác nhau. Và đôi khi tôi đã quên cảm giác khi còn là cậu là như thế nào."

Erik khịt mũi. "Ông tuyệt quá nhỉ," anh nói một cách cay đắng.

"Tôi nói thật đấy, Erik ạ. Chỉ việc nhìn cậu thôi cũng thật mệt mỏi. Tôi đã dành ra quá nhiều năm để cảm thấy...yên bình, và tất cả sự giận dữ, cơn thịnh nộ, và bóng tối mà tôi từng mang nặng chỉ giống như một cơn ác mộng sống động. Cậu luôn nói rằng cậu muốn có được hạnh phúc trước mắt. Cậu bám lấy Charles, chỉ để cách xa cậu ấy thêm lần nữa. Cậu đưa ra những quyết định đơn phương - và đừng nghĩ là tôi không biết cậu vừa đi đâu. Chuyện này sẽ không mang lại cái kết có hậu cho cậu đâu. Mà tiện thể. Tôi nói với cậu bởi vì cái lúc tôi nghe những lời này khi trước, tôi cũng chẳng thèm để tâm."

Erik cúi đầu với vẻ thấu hiểu, bởi Magneto đã đúng - anh thật tình không hề quan tâm tới chuyện Charles có điên tiết với anh về thỏa thuận với Tony hay không. Chỉ cần Charles được an toàn, được sống sót, Erik có thể chịu đựng tất cả mọi chuyện. Dù sao thì anh và Charles cũng rất giỏi trong chuyện đó mà.

"Cậu muốn thay đổi mọi chuyện, Magneto tiếp tục, "nhưng lại muốn Charles phải là người khuất phục. Cậu vẽ nên một bức tranh đáng yêu, những cuộc trò chuyện về sự thỏa thuận và Hội anh em ở chung dưới một mái nhà cùng nhóm X-men, hợp tác và tiến tới một mục đích chung. Nhưng đó có thật sự là những gì cậu nghĩ không?"

"Dĩ nhiên là có," Erik đáp, anh cảm thấy bị xúc phạm. Khi ấy, anh không hề biết rằng Giáo sư và Magneto đã chứng kiến giây phút anh ở bên Charles lúc vừa nãy, khi họ ôm nhau và âm thầm hứa sẽ cố gắng. Giờ thì anh chỉ muốn ước rằng họ đã không có mặt tại một thời điểm riêng tư như vậy, kể cả cho dù nó từng là một phần quá khứ của họ.

"Vậy thì cậu sẽ làm gì, khi cậu và Charles quay lại năm 1963 và những đứa trẻ ở Vermont vẫn cần được giải cứu? Liệu cậu có cứu chúng theo cách của Charles không, không hề gây ra thương vong nào, hay cậu sẽ bước vào đó, nổ súng và để lại vết dài của sự tàn phá bởi vì trong thâm tâm cậu, điều đó chẳng là gì miễn là người đột biến được an toàn?"

"Tôi....," Erik khựng lại, anh thực sự không biết phải trả lời ra sao nữa. Anh biết Charles không đồng tính về chuyện chém giết, cho dù Erik có tin rằng đó là sự công bằng, và cần thiết. Charles sẽ đi vào đó, điều khiển suy nghĩ vài người, giải cứu nhóm người đột biến và bình thản đi ra. Với Erik, chỉ có một cách giải cứu khác là dẫn vào một đội người đột biến, và khống chế bọn chúng.

"Ai cũng sợ sự khác biệt, Erik ạ. Kể cả những người đột biến. Nhưng cậu biết đấy, tôi đã nhận ra một điều từ rất lâu rồi, một điều rất quan trọng vào tháng Tư những năm 1960." Erik không hề bỏ lỡ những nếp nhăn trên mắt Magneto, hay ý của lời ông nói. "Một trong những điều khiến tôi yêu Charles là bản chất thiện lương trong cậu ấy. Tôi không muốn hủy hoại nó với những lời như 'giết choc đôi chút' hay 'chỉ tổn hại đôi chút'. Tôi thật sự muốn tiến đến một giải pháp đúng đắn cho cả hai. Và đó cũng là lúc tôi nhận ra Charles có một năng lực cực kỳ quý hiếm và đặc biệt. Cậu ấy không chỉ là nhà ngoại cảm mạnh mẽ nhất, và có lẽ cũng là một người đột biến mạnh nhất, tại thời điểm ấy, mà còn là một nhà ngoại cảm rất biết khuyến khích người khác. Tôi nhận ra rằng...à thì, nếu tôi có thể làm vài đứa bất tỉnh, thì Charles có thể khiến cho tiềm thức của bọn chúng dừng việc hãm hại người đột biến và tin vào chúng ta"

"Điều dó khá là gây tranh cãi đối với một người luôn phân biệt đúng sai như cậu ấy đấy," Erik đáp một cách ngờ vực.

"Charles Xavier đã điều khiển tâm trí của một người đàn ông khi cậu giết hắn ta, cảm nhận từng giây phút, và không hề buông tay. Và việc cậu ấy nhượng bộ một vài tiêu chuẩn đạo đức vì mục đich cao cả hơn vẫn khiến cậu thấy ngạc nhiên sao?"

Erik nheo mắt. "Sao ông lại nói với tôi điều đó?"

Magneto cười khúc khích. "Bởi vì một kết quả tuyệt vời mà tôi đã có vào tháng 4 định mệnh ấy chứ sao? Có lẽ tôi đã nghe theo một vài lời khuyên khá khôn ngoan từ một lão già đấy"

Nụ cười đáp trả của Erik nhạt thếch, nhưng rồi trông anh lại đầy vẻ trầm ngâm. "Vậy chuyện đó có tác dụng với ông à, suốt những năm tháng ấy? Đánh ngất kẻ thù để Charles có thể thôi miên họ, sao nào, trở nên tử tế hơn à?"

"Tôi cũng giết người khi cần thiết, dù đôi khi đó không hoàn toàn là sự thực. Trong chiến tranh, thương vong là không thể tránh khỏi. Cậu biết điều đó mà. Kể cả Charles cũng đã không còn quá bận lòng về chuyện đó. Trong một thời gian khá dài rồi." Gương mặt Magneto sầm xuống, ông đang nhớ về những kí ức mà Erik vẫn chưa hề trải nghiệm. Còn Erik thì thấy một nỗi buồn sâu đậm, vu vơ khi nghĩ về một ngày kia, Charles sẽ đánh mất sự ngây thơ của mình và sẽ chạm đến phần linh hồn thèm khát được đoạt mạng người khác của Erik. Anh chưa hề bao giờ muốn để lộ mặt tối ấy với Charles.

Thời gian trôi qua và Magneto tiếp tục nói. "Nhưng để trả lời câu hỏi của cậu, về tổng quan, phải, cách đó rất hiệu quả, và đã đem lại lợi ích cho rất nhiều người đột biến trong nhiều năm. Đó không phải là cách duy nhất tôi và Charles dùng để đạt được mục đích, nhưng nó cũng đã có ích. Đôi khi, tôi vẫn để cho cơn thịnh nộ và thèm khát trả thù chiếm lĩnh mình. Còn Charles thì vẫn đặt quá nhiều niềm tin vào loài người, dù họ không xứng được như vậy. Nhưng tôi đã dành cả đời mình để biến thế giới này trở nên tốt đẹp hơn, biến thành một nơi an toàn hơn cho người đột biến, và đã thực hiện được điều đó cùng với người tôi yêu vô ngần. Liệu điều đó có giống như nguyện vọng xóa sổ loài người để người đột biến thống trị khi tôi còn trẻ không? Không hề. Nhưng có lẽ thế này lại tốt hơn. Có lẽ vậy"

Erik thở ra tiếng, để những lời nói ấy dội qua người mình và gim vào da thịt. Anh liếc nhìn chiếc nhẫn cưới của Magneto và không thể ngăn lại một nụ cười đang hiện lên trên khóe môi. "Ông đã tự làm chiếc nhẫn đó đấy à?"

"Erik, thôi nào," Magneto đáp, ném cho anh một cái nhìn đầy hoài nghi. "Cứ như là tôi không thể làm được chuyện đó vậy"

*

Charles gặp Natasha Romanov khi cậu nhảy bổ ra, vòng tay qua cổ cậu, bàn tay cô ép vào khí quản cậu đủ mạnh để biết rằng nếu cậu mà động đẩy, cô sẽ bóp nát nó ngay. "Anh là tên quái nào thế?" cô rít vào tai anh.

"Cô Romanov!" Thor kêu lên, vẫn đang ngồi bắt chéo chân dưới sàn, đang dở mạch sự tích về Ymir Tảng băng lớn khi Natasha lén theo dõi họ. "Thả Giáo sư nhỏ ra ngay!"

"Tasha, whoa, này, Charles là bạn ta mà," Bruce lên tiếng, giơ tay lên khi tiến về phía họ. "Và, cô biết đấy, chào mừng đã trở lại"

Charles nhắm mắt lại và khẽ len vào tâm trí cô. Cậu thấy một loạt những hình ảnh di chuyển với tốc độ cao: một con quái vật xanh khổng lồ rượt đuổi cổ, những tiếng thì thầm của những tay khủng bố, việc cô cố chạy thoát cùng Clint và một người đàn ông khá chỉn chu; ba cái xác cùng dao cắt giấy và một cái bút bi; một cái bệnh viện đang rực cháy; một bé gái đang trống lại những hạt tuyết lạnh cóng ở nước Nga và cuộc đời điệp viên bày ra trước mắt cô, đôi mắt cô thiếu đi vẻ ngây thơ mà một đứa trẻ nên có. Đó là đôi mắt của Erik khi cậu đọc được kí ức của anh về những ngày đầu tiên bên Shaw. Charles biết rằng cô có thể cảm nhận được cậu, bởi vì cô đã thả cậu ra và nhảy giật lại cứ như thể cậu khiến cô bỏng cháy vậy.

Cậu xoay ghế lại để thấy cô đang nắm một con dao, và cậu đoán là cô đã lấy nó từ một cái túi ẩn nào đó trong người. "Thứ lỗi cho tôi, cô Romanov. Tên tôi là Charles. Tôi tin là cô đã gặp bản thể già hơn của tôi rồi. Và có lẽ cô gọi ông ấy là Giáo sư?"

"Anh...gượm đã. Gì cơ?" Mắt cô nheo lại, và cô liếc sang Bruce và Thor để đón nhận một lời kiểm chứng.

Bruce gật đầu. "Đây là Charles Xavier, đến đây bằng cách du hành thời gian từ năm 1963. Cậu ấy đến đây cùng với phiên bản trẻ của Magneto, và may cho cô là anh ta không hề ở đây và thấy cô đang uy hiếp.." Mặt Bruce hơi đổi màu khi hắn làm vài động tác vu vơ, không biết nên đặt tên cho mối quan hệ giữa Charles và Erik là như thế nào. Charles cũng thông cảm cho hắn - cậu thật sự cũng chẳng biết quan hệ giữa họ là gì nữa.

Thor đứng thẳng người dậy, gật đầu với Natasha cùng vẻ nghiêm trọng. "Cái gã kim loại nóng nảy ấy sẽ khiến cô đau vì bảo vệ bạn tình của mình đấy"

Trước việc Natasha nhướn mày lên, Charles nhùn vai, cảm thấy xấu hổ đôi chút. "Cũng...phức tạp lắm"

Trông Thor đầy vẻ băn khoăn, "Vậy cả hai không xây tổ cùng nhau sao?"

"Xây tổ...Thor, họ có phải là chim đâu" Bruce bật cười, gãi gãi cổ khi đi tới tìm chiếc túi đặt trên bàn. "Nhưng đây, Natasha, xin lỗi vì vẫn chưa kể hết được chuyện này cho cô"

Cô cất con dao của mình đi, "À thì, dạo này tôi cũng...khó tìm lắm." Cô gật đầu với Charles. "Xin lỗi về chuyện, à thì, anh biết rồi đấy." Cô vòng tay qua cổ và ngưng lại.

"Đừng lo về chuyện đó. Cô chỉ đang cố tự vệ thôi mà, và tôi thấy đó là một phẩm chất đáng quý đấy"

Cô cười toét miệng. "Ôi, anh dễ thương thật đấy. Chất giọng đó có thể được sử dụng như một thứ vũ khí đó nhé"

Thang máy đến tầng của Thor kêu lên và bật mở, để lộ Tony, Clint, Magneto và Erik. Tony dang rộng hai tay để chào mừng. "JARVIS không hề nói dối nhỉ, cô ở đây thật này! Tôi sửa lại cậu ta một chút vào tối qua, vậy mà sáng nay cậu ta nỡ chê tôi già. Rõ ràng là tôi đã làm hỏng một chỗ nào đó, thế nên giờ thì không thể tin những gì cậu ta nói được"

"Rõ ràng là anh đã cải tạo cậu ấy rồi," Natasha đáp lạnh te khi Clint đi đến bên cạnh cô và bóp lấy vai cô. "Chào Tasha," anh khẽ nói, và thơm nhẹ lên má cô. Những cử chỉ ấy chứa đầy sự thân thiện theo như Charles nghĩ, và cậu thấy rằng không phải ai cũng được phép 'thân thiện' vậy với Natasha Romanov đâu.

"Tôi thấy là cô đã gặp Charles rồi nhỉ," Tony nói, túm lấy túi hạt trộn từ tay Bruce và lộn nhào xuống chiếc ghế bành. "Còn kia là anh bạn khó tính của cậu ấy," Tony hướng ngón cái qua vai mình, chỉ về Erik.

"Chào," Natasha lên tiếng với một cái gật đầu về hướng Erik. "Tôi là Natasha, anh hẳn là Erik. Phiên bản trẻ của Erik, ý tôi là vậy. Tôi sẽ không cố giết anh như cái cách mà tôi đã thử với bạn của anh đâu, » Cô cười gượng, nhưng khuôn mặt Erik chẳng cho thấy chút hào hứng nào.

« Cô làm gì cơ ? » anh rít lên, ngay lập tức đi đến bên cạnh Charles. Charles có thể thấy Erik đang giận dữ trước những điều cô nói, và cậu nhanh chóng xoa dịu sự lo lắng của Erik. Em ổn mà, anh. Cô ấy chỉ dọa em một chút thôi.

Em định nghĩa việc dọa chút thôi là như thế nào vậy, Charles ? Erik thầm nghĩ với sự tức giận. Charles không hề trả lời, cậu chỉ gửi đến Erik những làn sóng tình cảm dường như khiến anh dịu đi nêu như sự ân cần vẫn là chưa đủ.

« Đừng hoảng sợ, anh chàng kim loại nóng nảy, » Thor tuyên bố, vỗ vai Erik với điệu bộ, mà đối với Thor, thì hẳn là tinh thần đoàn kết vô cùng nam tính. « Banner và tôi sẽ không để ai làm hại bạn tình của anh đâu »

« Thử lần nữa xem và tôi sẽ giết cô, một cách từ từ, dùng chính chất sắt trong những tế bào máu của cô đấy, » Erik nói với cô, mỉm cười với vẻ lạnh tanh.

Môi Natasha cong lên và cô gật đầu với vẻ đã hiểu. « Tôi thích anh đấy, Lehnsherr, »

Tony bị nghẹn lại bởi túi hạt, còn Bruce thì khẽ cười. "Đáng đời cái kẻ đi cướp đồ ăn vặt của người khác nhé"

"Tasha," Clint nói nhỏ, "chúng ta cần phải gặp Fury. Cô đã quay về SHIELD để trình báo chưa?"

"Còn lâu," cô đáp với tiếng cười lớn, quét lấy túi đồ ăn từ tay Tony, nhanh như chớp vậy.

"Trả lại đây!" Tony kêu lên, cố với lấy nó.

"Anh cứ như trẻ con ấy," Natasha nói với gã, giơ cái túi ra khỏi tầm với của gã trong khi Tony vẫn nằm ườn ra trên ghế bành. Cô quay về phía Clint với đôi mắt chứa đựng sự thích thú. "Anh biết là tôi chỉ báo cáo với SHIELD khi bị bắt buộc thôi mà. Đó là lợi ích khi được ở trong đội Avenger đấy"

Charles nhận thấy sự vui thích song hành từ Erik và Magneto khi họ nhìn Tony cố gắng - và thất bại - khi đoạt lấy cái túi từ tay Natasha. Và cậu thấy ấm lòng vô cùng khi nhìn thấy những nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt Erik.

"Vậy thì tất cả chúng ta đều nên đi thôi," Clint đáp, dõi theo chiếc túi như thế một vật ngắm mà nếu có cung ở đây, anh sẽ bắn nó luôn. "Cô có thể đưa cho Fury bản báo cáo của mình, rồi chúng ta sẽ cùng bàn về Galactus."

"Ga-nào cơ?" Natasha hỏi, ném cái túi cho Bruce, người đang cười toét miệng với cô, và bốc một vốc hạt cho vào miệng.

"Tôi ghét tất cả các người," Tony càu nhàu.

"Tôi đã làm gì để phải hứng chịu cơn thịnh nộ của anh vậy, Stark?" Thor hỏi, cau mày với sự quan tâm thực sự.

"Chẳng gì cả, Thor ạ. Tôi ghét tất cả bọn họ trừ anh. Mà nhớ nhắc tôi giới thiệu với anh loại máy mới khi chúng ta trở về nhé," Tony đáp trong khi Clint thì bị âm thầm phỏng vấn. Bởi Natasha về Galactus và mối đe dọa mà họ sẽ phải đối mặt.

Mày Thor nhíu lại bởi trong sự băn khoăn và Bruce mời anh một hộp sữa chua phủ nho khô. "Thôi đừng lo, bạn hiền. Chúng ta sẽ nói chuyện tiếp sau"

Thor tọng nguyên đống nho khô vào miệng và rồi mặt anh đột nhiên giãn ra thành một nụ cười tươi. "Ôi! Tôi thích nó quá đi! Banner, thứ kho báu ăn được mà anh đã ban phát cho tôi tên là gì thế?"

Charles ngắm nhìn cảnh tượng ấy, thích thú và thấy choáng ngợp bởi tất cả bọn họ, nhưng đồng thời cậu cũng cảm động trước cái cách mà họ quan tâm đến nhau, mặc dù họ vẫn tranh cãi liên tục và hay trêu đùa. Nó gợi cậu nhớ đến khoảng thời gian chóng vánh của cậu và Erik khi còn ở trụ sở của CIA với bọn trẻ, trước khi Angel rời đi và Darwin thì bị sát hại. Và cả mối quan hệ mà cậu đã mong tạo dựng và nuôi dưỡng bên trong căn biệt thự một ngày nào đó với những đồng đội còn lại của mình, và cả người đột biến mới tới nữa.

Hình ảnh ấy nảy ra trong đầu cậu, một lúc sau, về một nơi tràn ngập người đột biến với mọi lứa tuổi, hạnh phúc của cười đùa. Charles và Erik thì ở bên cạnh nhau, ngắm nhìn tất cả với sự hãnh diện. Charles gần như không thể ngăn mình giật nảy lên khi nhìn qua Giáo sư, người đang trưng ra nụ cười thấu hiểu về phía cậu. Nó lấp đầy cậu với niềm vui thận trọng không nói nên lời.

*

Erik nhìn chiếc phi cơ một cách thận trọng. Anh chưa từng bao giờ nhìn thấy thứ đó, trơn láng và nhỏ nhắn, vậy mà lại thật mạnh mẽ và kiên cố, thứ có thể mang tất cả bọn họ vượt qua thành phố để tới một trong rất nhiều những cơ sở của SHIELD một cách an toàn.

"Đi đi nào. Cảm nhận kim loại của tôi coi sao," Tony bảo anh với nụ cười đểu. Nó thành tiếng và hết sức mạnh mẽ, và Erik để cảm giác ấy dội qua người anh. Khi kim loại cất lên tiếng hát của nó, Erik luôn luôn dừng lại để lắng nghe chúng.

Erik cau có, nhưng vẫn nhắm mắt lại và vươn ra với năng lực của mình để tìm kiếm sự sống đang ẩn dưới những thành phần kim loại trong chiếc phi cơ.

"Chẳng phải là anh có tầm một tỉ cái xe hơi đó hay sao?" Natasha hỏi khi họ bước về phía cái trực thăng. "Sao mỗi chúng ta không lấy một cái mà đi?"

Tony nhún vai. "Cô biết giao thông bên đó tệ lắm mà, với cả tôi cũng thích nhìn biểu cảm vặn vẹo của Fury mỗi lần tôi xuất hiện hoành tráng nữa"

Erik sẽ không bao giờ thú nhận điều đó, nhưng anh không thể lờ đi cảm giác hồi hộp khi đến gặp cái vị Nicholas Fury kỳ bí này, tổng chỉ huy của một tổ chức chính phủ mà nhóm Avengers cứ luôn miệng gọi tên là SHIELD. Anh luôn ghét việc phải đối mặt với với những thứ mà thiếu sự chuẩn bị và không biết rõ được kết quả, và việc kéo theo cả Charles vào tình trạng đó càng khiến anh thấy lo lắng.

Tuy vậy, Erik là chuyên gia về sự điềm đạm, và không ai có thể đoán biết được tâm trí của anh. À thì, gần như là không ai có thể. Khi anh ngồi xuống cạnh Charles trên phi cơ, Charles nắm lấy tay anh và bóp nhé. Erik lần theo tay cậu và xoa nắn, như một lời cảm ơn không lời cho sự ấm áp thầm lặng của Charles.

"Có điều gì mà chúng tôi nên biết về ngài Fury trước khi gặp ông ấy không?" Charles hỏi.

"Việc ông ấy chỉ có một mắt thôi ấy hả?" Bruce gợi ý cùng lúc với khi Tony nói. "Ông ta khó chịu thấy mồ luôn"

"Cả hai không có gì phải sợ Nicholas đâu, tôi đảm bảo đấy," Giáo sư bảo họ.

Magneto cười khục khịch bên cạnh ông. "Tôi không biết nữa, Charles ạ, nếu theo tôi thì tôi sẽ đồng ý với Anthony đấy." Erik nhận rằng hai người họ cũng đang nắm tay nhau. Anh không hề để lỡ cái cách mà Magneto kiểm tra lại hai lần dây bảo vệ của ghế Giáo sư - bản thân anh cũng sẽ làm như vậy với Charles. Anh nhớ đến chiếc Blackbird khi họ vượt qua bãi biển Cuba, khi anh dùng năng lực của mình để ghìm Charles xuống, cố giữ an toàn cho cậu. Erik thấu hiểu, rõ như việc anh biết rõ tên mình vậy, rằng anh sẽ làm mọi thứ để giữ cho Charles được an toàn.

Người hùng của em, Charles chọc anh trong tâm trí của mình, nhưng đâu đó dưới giọng điều bỡn cợt là sự yêu thương vô cùng chân thật. Erik nhướn mày với cậu, và điều đó khiến Charles bật cười. Khi tất cả mọi người quay lại nhìn họ, Erik thì cười đểu trong khi Charles mỉm cười một cách bẽn lẽn.

"Thưa các quý ông, trò tán tỉnh tâm giao không được cho phép trên chuyến bay của Stark đâu nhé," Tony nói với họ.

"Thành thật xin lỗi," Charles đáp. Đối với Erik thì lời xin lỗi đó cũng không thật sự chân thực lắm, và anh có thể cảm nhận được mình đang cười bên dưới gương mặt cúi gằm kia.

Erik nắm chặt lấy tay Charles khi khi Clint hướng chiếc phi cơ ra bay ra khỏi hầm chứa và lao vào không trung. Charles hé mắt ra ngoài cửa sổ để nhìn thấy toàn cảnh thành phố. "Ôi, Erik," cậu kêu khẽ. "Nhìn kìa. Nhìn mọi thứ đã thay đổi nhiều ra sao kìa. Vậy mà..."

Erik liếc qua vai Charles, và anh có thể hiểu rõ ý của cậu là gì. Những tòa nhà chọc trời cùng đường phố bên dưới trông vừa khác lại vừa thân thuộc, hệt như cái lần cuối cùng Erik đặt chân đến đây vậy, giống như một lời khẳng định ngầm được khắc lên đá vè những điều sẽ mãi trường

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net