4. Bên cạnh nhau mãi được không ??

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm thấy hơi bất an em nhẹ nhàng mở cửa
" Cạch "
Phía sau cánh cửa ấy là một không gian mờ ảo của chiếc đèn ngủ, trên giường lúc này là một thân hình đang cong lại như con tôm, miệng thều thào :
— Lạnh...l...ạnh...quá..
Phương Điển vì lo lắng mà tiến đến bên giường cậu, giọng run run hỏi :
— Đẩu à, anh làm sao thế ?
Đặt tay lên trán cậu, em bất giác rùng mình vì trán cậu nóng quá, hình như cậu sốt rồi, đôi mắt như muốn lịm đi vì mệt, Ôn Đẩu cảm nhận được là em, miệng thều thào từng chữ một:
—Điển..à...x...xin..lỗ..ii...em
Đáp lại anh, Phương Điển ân cần nói :
— Để em đi lấy khăn chườm cho anh.

Nhẹ nhàng đắp khăn lên trán cậu, đôi bàn tay bé nhỏ đút cho cậu từng thìa cháo rồi giúp cậu uống thuốc. Trông em lúc này chẳng khác gì một người chú mèo nhỏ đang chăm sóc cho chú lạc đà to lớn. Xong xuôi em đắp chăn cho cậu rồi định trở về phòng, nhưng chỉ vừa xoay người đi đã có một bàn tay giữ em lại :

— Em ở lại với anh được không ?
Phương Điển hơi bất ngờ vì lời đề nghị ấy nhưng rồi cuối cùng cũng cho phép bản thân mủi lòng vì cậu
— Được rồi, anh ngủ đi em ngồi đây với anh
— Cũng khuya rồi, em lên đây nằm đi, trời lạnh lắm

Đôi co qua lại, cuối cùng em cũng chịu nằm xuống ngủ cùng cậu
— Điển à, anh xin lỗi vì hành động tối hôm ấy nhưng thực sự anh rất yêu em, em có thể...
Không đợi cậu nói hết câu, em liền đặt lên môi cậu một nụ hôn tuy không dài nhưng đủ để cậu hiểu được em cũng yêu cậu như thế nào. Đôi môi nhỏ mềm đặt lên lên môi cậu một cách vụng về nhưng có lẽ nó chính là nụ hôn đầu tiên mà em dành cho người mình yêu nhất, cho mối tình đầu của cuộc đời mình.

Ôm trọn em trong lòng, cậu thủ thỉ
— Cảm ơn em đã cho anh một cơ hội, hãy cứ mãi như thế này được không mèo con của anh
Những lọn tóc đỏ dụi dụi vào hõm ngực của cậu, em thủ thỉ :
— Được rồi, Đẩu của em ngủ đi

Trăng hôm nay tròn và sáng quá, nó giống như tình yêu của Ôn Đẩu và Phương Điển luôn trong sáng và thuần khiết biết bao. Thời gian cứ thế mà trôi đi, tưởng như thứ tình yêu ấy cứ kéo dài mãi mãi không kết thúc.

Nhưng cuộc sống bất công đã cướp em khỏi vòng tay cậu, cái khoảnh khắc mà bản thân Ôn Đẩu không hề muốn nghĩ tới bởi nó quá đau lòng tựa như có người xát muối vào tim vậy.

________________

      Bonus chiếc ảnh tình tứ của hai ẻm nè ㅋㅋㅋ

Đón chờ chap tiếp theo nha, cảm ơn mọi người rất nhiều ❤️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net