Chương 18: Tên tôi có nghĩa là tương lai.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18:

-         Mai! Mai ơi!!!!

Tiếng gọi cùng cái đập vai khiến tôi bửng tỉnh giấc, ngó mặt lên thều thào hỏi.

-         Chuyện gì thế.

Đứa bạn ngồi bên cạnh cười toe toét, kéo hai bên tai của tôi ra mà hét.

-         Còn chuyện gì nữa!!!!!

-         Mày ngủ ác vậy con, hôm qua tán với thằng nào mà hôm nay trên lớp ngủ lên ngủ xuống thế.

-         Không, tao mất ngủ thôi.

Tôi cười cười, định gục mặt xuống tiếp thì bị con bé giữ lại.

-         Tối nay mày có đi hội trại của trường mình giao lưu với bên trường kinh tế không??

-         Không.

Trả lời thẳng thừng tôi lại định tiếp tục gục mặt xuống.

-         Ha ha ha…Con dở này mày có cần phũ thế không con.

-         Không, nhưng đi làm gì??? Lần trước tổ chức hội trại với các khối mày cũng có đi đâu, sao tự nhiên hôm nay nhiệt tình thế.

-         Hôm nay là liên trường!!! bà cô của tôi ạ…Mày không biết à, trai kinh tế hàng hot à. Đẹp trai, con nhà giàu, học giỏi hội tụ hết ở đây đấy. Đi đi giao lưu mà học hỏi, biết đâu…

Mặc cho con bé bạn la hét ầm ĩ, tôi cười nhẹ nói xen vào giữa tiếng ồn ào trên lớp học.

-         Mấy giờ.

-         7h bắt đầu.  Mày không có xe đúng không? Mày đi thì 6h30 tao qua, rủ cả thằng Hưng nữa. Ok??? Nhóm mình đều đi hết mà!

Tôi ngẫm nghĩ một hồi, không đi thì cũng dở mà đi thì cũng dở.

Tối nay mà đi thì Trà ở nhà có một mình, còn không đi thì bạn bè sẽ nghĩ tôi không hòa đồng.

-         Đi đi…nghĩ gì nữa. Đến đây coi như một lần học hỏi. Mày ít nói bỏ xử đây là cơ hội cho mày làm quen với bạn bè để nói chuyện đấy.

-         Ừm…

Miễn cưỡng tôi đành đồng ý, cô bạn tôi được thể gào rú ầm ĩ.

-         Thế là nhóm mình đi cả nhé lớp trưởng cho đăng kí tên đi.

Tôi nhìn theo cô ấy thở dài, ngồi bên cạnh một cô nàng năng nổ kể cũng hơi ồn ào. Đôi khi cũng cảm ơn cô ấy vì đã kéo mình ra khỏi bóng tối, nhưng đôi khi lại muốn cô ấy nên để lại mình ở một mình.

------------------------------

-         Này!!!

Trà đập vai tôi tò mò nhìn vào khuôn mặt đực nhệt ra của tôi cười cười.

-         Mày đang tơ tưởng đến ai mà hồn treo lên cành quýt thế?

-         Không…tao nghĩ hôm nay đi đến trường hội trại mặc cái gì?

-         Thế còn phải nghĩ, shopping đi cô nương. Tôi thấy cô giản dị quá mức cho phép rồi đấy.

Tôi cười cười định xua tay, nhưng đã bị Trà kéo đứng dậy.

-         Nhìn trong gương đi, khuôn mặt xinh xắn này mà không lo trang điểm phấn son vào hả, rồi diện lên…đảm mày..trai theo tơm tớm. Mày có khuôn mặt đẹp lắm mày biết không, đẹp nhất đôi mắt và hàng mi đấy!!!

-         Đẹp gì??

Ngại ngùng tôi giấu đi nụ cười ngượng ngịu lánh xa cái gương ra, con gái ai mà chẳng thích khen mình đẹp, tuy nhiên bản thân tôi chỉ thấy mình dễ nhìn còn Trà mới là cô gái đẹp thực sự mà cô ấy lại suốt ngày khen tôi dễ thương nên có đôi phần hơi xấu hổ.

Trà thực sự là một người con gái đẹp, đôi mắt lúc nào cũng long lanh thoáng chút lém lỉnh, ăn mặc thì mang chút bụi bụi nên dù có lẫn với đám đông thì cô ấy vẫn rất nổi bật.

Tôi hay đi mua sắm với Trà nên thừa biết, nhìn ánh mắt của nhân viên cửa hàng nhìn cô ấy và tôi…cũng thừa hiểu. Vừa bước vào họ đã quấn lại tư vấn cho cô ấy, còn tôi chắc chắn trăm phần nghìn là kẻ đi kèm nên khỏi cần quan tâm cho tốn nước bọt. Tôi cứ lượn lờ ngắm nghía còn Trà thì bận rộn thử chiếc nọ chiếc kia…

Hôm nay cũng hệt vậy, chỉ khác là tôi bận rộn thử chiếc nọ chiếc kia còn Trà thì bận rộn lấy đồ cho tôi thử. 

Tôi nhìn mình trong gương, rồi quay sang nhìn Trà tất bật mới thấy lúc trước mình luôn vô tâm để cô ấy một mình chọn đồ, còn mình lại đi tìm việc khác. Trà chưa bao giờ lên tiếng trách gì tôi, bởi cô ấy là người hiểu rõ nhất con người của tôi thường hay lơ đãng, vô tâm như vậy. Nhưng chính bản thân tôi khi nhận ra điều ấy, tôi biết mình cần phải thay đổi.

-         Này cái này đẹp nè Mai, thử đi. Mày mặc váy nhìn xinh lắm luôn ấy.

-         Ờ ờ…để tao xem..

Tôi mặc thử chiếc váy Trà đưa, chiếc váy tay lửng màu đỏ đô hơi thắt ở ngang eo, phần thân váy xòe bồng lên trông khá điệu đà nhìn hơi ngắn ngắn. Ngắm mình trong gương tôi thật chẳng nhận ra nổi mình, không biết diện thế này đến trường có hơi lố không?

-         Mày ơi hơi phô trương.

-         Thế bộ này.

Trà đưa tôi một chiếc quần sóc trắng và một chiếc áo vàng vai hơi trễ xuống lộ dây áo trong trông khá sành điệu. Bộ này khiến tôi hơi ngại, nhưng vẫn vận thử lên người.

-         Đẹp đấy, ngon hàng đấy cưng. Không mặc ra trường thì mua bộ này đi hè đến mặc đi chơi. Còn không thì tối nay mặc thêm tất da chân vào, choàng áo khoác này ra bên ngoài, xời đảm bảo chuẩn. Mày trông đẹp vậy mà suốt ngày ăn mặc tềnh toàng quá trông nó cứ sao sao ấy.

-         Ừm…

Tôi miễn cưỡng gật đầu, chui vào trong thay bộ khác.

Lần này bộ váy này làm tôi ưng ý nhất.

Màu trắng dạ khá giản dị, váy xòe kết hợp với sợi dây chuyền tôi đang đeo trên cổ trông cũng không đến nỗi.

-         Tao lấy váy này mày ạ. Tôi nói.

-         Ờ, trông bộ này hợp với mày đấy. Trà cười lớn rồi đưa đống quần áo cho chị nhân viên bên cạnh, nhanh tay kéo tôi qua thanh toán.

-         Bọn con gái chúng mình đứa nào biết ăn diện cũng đều xinh hết. Tin tao đi, thay cái mốt quê mùa của mày đi thảo nào tối nay cũng có vài anh chết.

Cô ấy níu vai tôi cùng giòn, tâm trạng tôi cũng theo đó mà vui vẻ.

Mua quần áo xong, tôi cùng Trà đi dạo phố, chúng tôi nói với nhau rất nhiều về chuyện của chị Phương, rồi chuyện trên lớp bạn bè, hầu như mọi chuyện đều chia sẻ hết với nhau.

Trà cười đến nhắm tịt cả mắt mũi lại, vô tư trò trò chuyện chuyện trông cô ấy vừa hiền lành lại vừa mang vẻ gì đó rất hút mắt với người khác.

Một người con gái tốt và xinh xắn như Trà sao yêu đương lại khó khăn đến vậy, không phải cô ấy không yêu mà là người cô ấy yêu lại không dành tình cảm cho cô ấy. Tôi thực sự rất tò mò về khuôn mặt của Dũng- người Trà yêu, và rồi sau khi có dịp được chạm mặt thì mới lại càng thấy tiếc cho cô ấy. Dũng bình thường đến mức chẳng có gì đặc biệt, cậu ta thậm chí còn trông có vẻ gì đó rất đa tình đặc biệt ở đôi mắt hơi nhếch nhếch của mình. Nhưng những điều bình thường ấy với Trà lại chính là thuốc độc, người không dễ đạt được càng khiến cô khao khát đến cháy bỏng. Tình yêu đó thứ duy nhất đang từng ngày từng ngày cướp mất đi linh hồn của cô ấy….

--------------------------

Tối hôm ấy như đúng giờ hẹn Hưng và Hồng qua đón tôi.

Họ ăn mặc trông rất đẹp khác hẳn vào ngày thường, đặc biệt là Hồng hôm nay còn diện váy bó sát người để lộ khuôn ngực đẩy lên đầy đặn phía cổ váy. Ngó mình… cũng không tệ lắm… tôi thở phào nhẹ nhõm, may hôm nay may có Trà, không thì có lẽ tôi sẽ lại một cái bóng làm nền cho kẻ khác.

……………………..

Chúng tôi đến trường khá đúng giờ dù phải chờ Hưng đón một người nữa trong nhóm chúng tôi.

Khi đến nơi, các gian hàng đã bắt đầu rầm rồ mua bán, người nối người chen chúc nhau đông như kiến. Đi cùng nhóm ngồi một lúc uống nước rồi chúng tôi mệnh ai người đó tách nhau ra để đi làm các công việc của mình. Hưng thì giúp mấy bạn nữ lớp bên sửa biển, Hồng thì theo mấy chàng khoa công nghệ thông tin trường bên kia đi chơi, vài người khác thì tản ra gần phía sân khấu để xem nhảy.Tôi thì len lỏi qua đám người đi xuôi, đi ngược trước mặt chọn ngay cho mình quán thịt nướng, ngay từ lúc vào đã thấy mùi thơm của nó mà thòm thèm, chưa kể cái bụng đang reo lên ầm ĩ.

Chúng tôi vừa thi nhau tản ra thì trên sân khâu, đèn điện bắt đầu rực sáng nhạc bắt đầu nổi lên sôi động, xung quanh tôi mọi người bắt đầu nhún nhảy theo điệu nhạc mà xô đẩy nhau.

Tôi mặc váy, đi giày cao bị đám người chen lấn đẩy qua, đẩy lại suýt nghẹn thở mà hàng thịt nướng vẫn cứ xa vời khó bới. Cuối cùng bao nhiêu bon chen cũng đến được với mấy xiên thịt nướng thơm phức trước mặt…

-         Á…á…á…

Đen đủi cho tôi, chưa kịp gọi tới nơi thì chân bị ai đó dẫm phải đau điếng cả người. Tôi lại còn đi đôi bốt cao nữa nên đau đớn nhânhơn nghìn phần, tôi đưa cặp mắt phẫn nộ lên nhìn kẻ kia. Hắn có vẻ bối rối, gãi đầu gãi tai xin lỗi…

-         Mình xin lỗi…mình lỗi, ấy có sao không??

Cái chất giọng Hà Nội của hắn nghe cứ nhẹ nhàng mà dễ ghét, tưởng dẫm chân người ta xong xin lỗi mà được chắc, tôi ấm ức…

-         Ấy đau lắm không, đông người quá mình không chú ý.

-         Không sao… Tôi hằm hằm hất tay kẻ kia ra.

Hắn ta thoáng có chút bất ngờ vì thái độ của tôi bất hợp tác của tôi, rồi cứ thế đứng trân trân nhìn tôi tiến lại hàng thịt nướng mua đồ mà không thèm ngoái lại nhìn hắn thêm một lần nào nữa.

……………….

Ăn xong 2 xiên thịt chân cũng đỡ đau đôi phần, tôi lò dò đi qua đi lại để tìm chỗ đứng vì bên dưới đông quá không thể chen vào. Cuối cùng tôi cũng tìm được một chỗ khá tốt nhìn rõ sân khấu mà không phải chen lấn để xem các tiết mục biểu diễn giao lưu của hai trường đó chính là trên ban công tầng 2 của dãy nhà A.

-         Mày đang ở đâu thế?

-         Đang đứng ở tầng 2, mày đi với ai mà tao tìm không thấy.

Tiếng Hồng hét rất to vào điện thoại, ồn ào quá tôi cũng nghe câu được câu mất.

-         ừm…thế mày chờ tao nhé, lát về tao bảo…đang bận giao lưu với mấy anh khoa tài chính nữa nha.

-         Ừm..được rồi.

-         Ừm…okie, chắc tầm tiếng nữa là về thôi, không lâu đâu. Sắp kết trại rồi, đốt xong lửa trại là về thôi ấy mà nhé!!

-         Ừm…

Nói hết tôi cúp máy chỉ biết lắc đầu, Hồng đúng là một cô nàng ham chơi có hạng,  có người yêu rõ ràng rồi mà vẫn công khai tán tỉnh trai trường khác. Mấy lần tôi nghe thấy Hưng nói cậu ấy phải giúp Hồng nói dối với người yêu, tôi chẳng lạ khi tối nay Hồng có thể sẽ hết mình mà bỏ quên tôi..

Hồng và tôi ở lớp cũng được coi khá thân so với người khác vì hay trò chuyện, lại ngồi cùng bàn, nhưng còn về tình cách thì Hồng và tôi là hai thái cực hoàn toàn không hợp. Tôi ít nói bao nhiêu thì Hồng nói nhiều bao nhiêu, tôi dè chừng trong tình yêu bao nhiêu thì Hồng lại tỏ ra mình dạn dĩ bấy nhiêu. Tôi rụt rè trong các mối quan hệ bao nhiêu thì cô ấy lại bạo dạn đến bất ngờ.

Nếu nói tôi không thích Hồng thì không phải, vì tôi và cô ấy quá khác nhau nên đâm ra có là bạn thì được, còn để thân thiết như tôi và Trà thì lại khó.

Đang miên man suy nghĩ về chuyện bạn bè, bỗng má tôi có gì đó nóng nóng ấm ấm áp sát vào.

-         Này, cho mình xin lỗi chuyện vừa nãy.

Tôi hơi sững người quay ra nhìn chàng trai đứng bên cạnh, anh ta rụt tay cầm ly cà phên nóng vừa áp lên má tôi lại mỉn cười hiền lành kiểu thân thiết. Tôi khẽ cau mày lại cố lục tìm trí nhớ xem mình có quen biết gì người đó hay không???

-         Ấy có phải bị..tớ dẫm vào chân không…hay tớ nhầm người…

Thấy tôi đơ đơ, cái mặt hằm hằm, anh ta ngập ngừng hỏi trong lo lắng.

-         À..ừm… nhớ ra rồi, không phải bạn đã xin lỗi rồi sao.

Tôi nhếch môi nói rồi lại quay ra xem tiếp tiết mục nhạc phía bên dưới.

-         Này, mời ấy coi như là chuộc lỗi ha.

-         Ừm…cảm ơn.

Anh ấy chìa trước mặt tôi một cốc trà ấm, hơi trà làm mờ một bên kính của anh ấy trông cứ ngô ngố.

-         Chân ấy còn đau không?

-         Đỡ nhiều rồi.

-         Ừm…xin lỗi nhé, thực sự lúc ấy đông quá tôi không cố ý đâu.

-         Ừm tôi biết.

Tôi muốn dập tắt luôn sự bèo nhèo của anh nên trả lời ngắn gọn xong luôn.

-         Trời có cần khó tình vậy không?

-         Sao?

-         Tôi hỏi ấy có cần khó vậy không, ít nhất nếu chấp nhận lời xin lỗi của tôi..ấy cũng phải cười lên chứ.

-         Sao tôi phải làm thế?

-         Thì…đó như kiểu …làm người xin lỗi thấy nhẹ lòng ấy.

-         Ừm…..

Nhe răng cho có lệ rồi đóng miệng lại quay đi chỗ khác, tôi tưởng anh ta sẽ biến ngay đi thôi nhưng hóa lại không.

-         Ha ha ha… Anh ta bật cười lớn, hai bên lông mày nháy nháy thích thú nhìn tôi như thể sinh vật đột biến gien.

-         Cá tính thật đó !!! Mình thấy ấy lên đây từ lúc nãy, thấy quen quen hóa ra là người mình vô tình gây tội, nghĩ mãi xem có nên ra xin lỗi lại lần nữa không. Lúc ấy, bạn mua đồ nhanh quá mình không theo kịp, mình tên Nguyên học khoa kinh tế đối ngoại trường kinh tế, còn ấy tên gì…???

Tôi định không trả lời, mặt vẫn quay lơ đi tỏ vẻ không quan tâm.

-         Phép lịch sử thông thường đó, coi như một cơ duyên mà khiến chúng ta gặp nhau đi, bạn bè thôi đừng căng thẳng quá… ấy tên gì??? Nhìn ấy là tớ biết chưa gặp ở trường tớ bao giờ, nên chắc chắn là của trường chủ nhà hôm này rồi.

Nguyên giọng có chút tự đắc chìa bàn tay về phía tôi, miệng nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt như mong chờ hấp háy.

Tôi nhếch mép, từ tốn trả lời…

-         Cậu muốn biết thật?

-         Ừm, tất nhiên.

-         Tên tôi  rất đơn giản thôi… nó có nghĩa là tương lai!!! Thế nhé!!!

Nói rồi kiêu hánh quay lưng đi, tôi để lại Nguyên đứng đó dõi theo mình, miệng anh vẫn chưa khép lại nụ cười.

-         Tương lai…à … nghe sao xa vời quá..

Phía sau lưng, tiếng Nguyên nhẹ tựa một làn gió.

……………………….

Sương mù lảng vảng trong màn mưa bụi đột nhiên phủ xuống, bên cạnh ánh lửa bật bùng của khu giữa các trại, mọi người chẳng ai buồn mặc áo mưa mà cùng nắm tay nhau đồng thanh đang hát vang “ Nối vòng tay lớn”.

-         Rừng núi dang tay nối lại biển xa, ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà…

Tôi cũng đứng gần đó hòa mình lẫn với đám đông đang nhốn nháo ồn ào, nhìn ánh lửa đôi mắt không rời ….. Ngọn lửa in sâu vào đôi mắt tôi, phả ra xung quanh hơi ấm hừng hực, chỉ duy bàn tay đút trong túi áo tôi là vẫn lạnh như băng.

Tôi nhớ một lời ai đó đã từng viết rằng…

Khi còn bé, cô đơn của chúng ta là khi bên cạnh mình không có bất kì ai…Nhưng khi lớn lên, cô đơn với chúng ta là khi đứng trong một biển người mà vẫn thấy trái tim mình lạnh.

Tôi đứng đó …..giữa dòng người tấp nập đi ngang qua lại, hóa ra cảm giác lạc lõng là như vậy đó, tôi đưa tay nên sờ vào trái tim mình, những nhịp đập vẫn còn nóng hổi trong lồng ngực….mà sao tâm tư lại thấy thế gian này giá lạnh quá….

Có một người cũng đứng đó với tôi nhưng tôi lại không hề hay.

Người đó chỉ cách tôi tầm đôi ba người khác, ánh mắt hiền lành của anh ấy như muốn ghi nhớ trọn hình ảnh của tôi vào tiềm thức của mình….

Một số người tin rằng những diễn biến trong cuộc đời đã được định sẵn an bài, người ta gọi bằng một cái tên vô cùng trân trọng…định mệnh.

Tôi không biết rằng liệu ngày hôm đó tôi và Nguyên gặp nhau có thuộc về cái định mệnh mà người ta vẫn hằng tin ấy hay không?

Nhưng tôi biết nếu không phải là anh thì cũng sẽ là một người khác, một người khiến con đường của tôi rẽ sang một hướng khác với lúc ban đầu…..

-----------------------------

Nguyên ngâm nhi tách cà phê nóng, hơi nóng quai chiếc cốc nhựa làm ngón tay anh đỏ ửng lên.

Tiếng nhạc ở bên dưới dội lên mỗi lúc một lớn khiến anh cảm thấy thích thú, vừa hòa mình vào tiếng beat, vừa thưởng thức hương vị của cà phê gói trong một ngày đông lạnh lẽo như hôm nay đúng là chẳng còn gì sánh bằng.

Lâu lắm rồi Nguyên mới cảm nhận hết được sự yên bình trong đống ồn ào của cuộc sống hàng ngày thường trực. Vị đắng của cà phê đúng là luôn hấp dẫn hơn vị cay của rượu, nên từ chối cái đám bar sàn kia qua bên này kể cũng chẳng phải uổng phí gì.

-         Alo.

-         Nguyên à, xong chưa, qua bên Cao bồi đi làm vài ly với anh em.

Tiếng nhạc chát chúa ở đầu dây bên kia, cùng tiếng hét như đấm vào tai của thằng bạn khiến Nguyên nhăn mặt.

-         Thôi hôm nay tao cai.

-         Đ***t chán vãi shit…thế thôi nhé. Cúp đây.

Nguyên chẳng lạ gì tiếng cúp rụp ở đầu dây bên kia vội vã, anh đưa điện thoại chở lại túi. thì bỗng nghe thấy tiếng chân bước lộc cộc từ phía cầu thang đi lên.

Anh chẳng buồn để ý, rút một điếu thuốc ra châm lửa.

Khói bay lảng vảng khắp nơi, anh lại nhấp một ngụm cà phê.

Đột nhiên anh ngừng lại nhìn sang bên cạnh…

Người vừa đi lên lúc nãy là một cô gái trông khá dễ thương.

Mái tóc buông dài xoăn nhẹ hất sang một bên vai, khoác một chiếc áo măng tô hơi đậm màu đi liền với chiếc váy trắng bên trong, sợi dây chuyền hình chiếc chìa khóa trên cổ cô ấy trong bóng tối sáng lấp lánh.

Nguyên dừng tay thuốc, anh chăm chú nhìn cô gái ấy lòng trỗi dậy một cảm giác quen quen, ngờ ngợ…

Tầng hai lúc này đã có một vài đôi ôm nhau đi lên, họ đứng xen giữa anh và cô gái kia khiến tầm nhìn của Nguyên vô tình bị che mất.

-         Cô ta trông quen quá.

Nguyên nhấp một ngụm cà phê, ngó ngó sang chăm chú hơn.

Hóa ra là cô ta, cô gái vừa nãy anh giẫm phải chân.

Anh khẽ cười thích thú nghĩ ngợi điều gì đó rồi chạy xuống tầng 1.

………………

Nguyên mang lên một cốc trà nóng lại gần Mai, ghé nhẹ vào má cô…đúng như anh dự đoán một cái nhìn sắc lạnh chiếu thẳng vào mặt anh.

Mai lên tiếng trả lời Nguyên, lời nói cô bông nhẹ tựa như một cơn mưa phùn, nhưng sao anh lại cảm thấy trước mặt mình là một bức tường không thể phá vỡ. Cô gái nói chuyện rất từ tốn, nhưng rất lạnh lùng….cô ấy càng nói chuyện lại càng làm anh chú mắt vào nhìn từng đường nét cử chỉ của cô.

Nguyên phát hiện ra anh đang chằm chằm nhìn vào một cô gái xa lạ mà mình chỉ vừa mới gặp một cách đây chưa bao lâu…đã hơi quá đà.

Anh bình thường không phải là một kẻ sấn sổ như vậy, nhất là với con gái… Nguyên luôn giữ một khoảng cách với họ để bảo vệ lòng tự tôn của bản thân mình, và cho họ hiểu cái giá trị lớn lao nếu được anh ban phát cho tình yêu đó là như thế nào. Nhưng ngày hôm nay, mọi thứ Nguyên làm đều chẳng có sẵn trong đầu của anh, thậm chí những lời anh nói cũng đều là buột miệng mà chẳng hề suy nghĩ.

Nguyên nhìn vào đôi mắt của Mai, nó cứ mang nét gì đó buồn buồn hệt như nụ cười của cô vậy… nhưng mọi cử chỉ và điệu bộ khi nói chuyện của cô ta lại trông đáng yêu như một đứa bé.

Anh chẳng bận tâm đến cái vẻ mặt khó chịu của Mai, cũng như ánh nhìn của người khác cứ đang dồn về phía hai người họ, lời Mai nói anh thậm chí cũng chẳng thể nghe ra vì giờ đầu óc anh cứ lơ lơ lửng lửng…

Hóa ra người ta nói cũng đôi phần đúng, không ai đoán được bao giờ trái tim mình khi đột nhiên bị trấn động, giống như cạn hết chén rượu này đến chén rượu khác khi đứng lên mới biết là mình đã uống say. Nguyên lúc này cũng đang chếnh choáng, nhưng không phải vì rượu mà là vì tình…

……………………

Khuôn mặt Mai dưới ánh lửa đỏ hồng hồng, cô cứ đứng đó yên lặng chẳng thấy nhúc nhích gì nhiều, khuôn mặt thản nhiên nhìn vào đám lửa trước mắt….

Nguyên tự hỏi, không biết cứ đứng một mình như vậy Mai không bao giờ buồn chán hay sao??? Chẳng lẽ cô ấy không có bạn bè, đi chơi hội trại mà không có bạn bè mà không thấy cô đơn sao???

-         Này, đứng đực ra làm gì đấy. Đi vào đây với tao.

Anh giật mình bởi bàn tay ai đó đập mạnh vào bả vai, quay ra có chút hốt hoảng nhìn người đó như kiểu vừa bị bắt quả tang vụng trộm điều gì.

-         Sao thế??? Mày đang làm trò gì mà giật mình kinh vậy..

Phong ngạc nhiên nhìn Nguyên khó hiểu, anh vội lảnh tránh ánh mắt xăm soi của thằng bạn thân cười chữa ngượng..

-         Đâu có thấy mấy em bên kia trông xấu quá thôi.

-         Ngắm gái làm gì, qua đây giúp lớp mình dỡ lều đi, sắp tan rồi.

-         Vậy sao…. Nguyên nói đầy tiếc nuối.

-         Vậy sao, nghe tiếc rẻ thế. Sáng rủ mày đi khó lắm mà. Phong nghi ngờ quay sang hỏi.

-         À ha ha ha…tao đang cố kiếm cớ để tránh mấy thằng bạn nhậu thôi, về sớm quá lại khó ra…

-         Thì về thẳng nhà luôn chứ lăng tăng gì, mày dở hơi à mà lại đi cùng chúng nó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net