Chương 27: Khi ở bên anh nỗi buồn của em phút chốc biến tan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27: Khi ở bên anh nỗi buồn của em phút chốc biến tan

Ngày cuối tuần trời mưa tầm tã, chuyến tàu cuối cùng cũng chầm chậm chuyển bánh đưa tôi về với “gia đình”…

Chắc có lẽ Nguyên cũng thắc mắc lý do tại sao tôi không có vẻ mặt hồ hởi của một người đi học xa sắp trở về nhà. Anh ngồi cạnh lặng yên để tôi tựa đầu vào vai mắt lơ đãng nhìn những giọt mưa bậu đầu ô cửa kính mờ trước mắt. Những ngôi nhà, cánh đồng băng băng lướt qua trước mắt chúng tôi, dưới màn mưa tất cả đều như trắng xóa…

 - Anh này.

Tôi vừa nhắm mắt vừa nói chuyện với Nguyên.

- Ừm..sao em?

- Anh có biết em sợ nhất điều gì không?

- Con gái các em chắc sợ bóng tối, ma chuột, bọ gì đó chăng???

- Ha..

Tôi cười nhẹ lắc đầu, mặt vẫn tựa vào cánh tay của anh.

Từng giọt nước mưa chạm vào bậc cửa kính bắt vào tay tôi những tia nước mát lạnh.

- Điều em sợ nhất đó là ở một nơi không thuộc về mình dù mình đang sống ở đó.

- Vậy sao???

Hôm nay Nguyên rất kiệm lời anh chỉ lắng nghe tôi chứ ít khi chêm lời trêu chọc như thường lệ. Nguyên dường như cảm nhận được nỗi buồn của tôi qua từng ánh mắt, từng nụ cười và từng lời nói của tôi với anh ngày hôm nay. Dù có miễn cưỡng cố gắng tỏ ra đang thoải mái nhưng tôi vẫn không thể giấu được sự nặng nề ở trong lòng mình. Tôi thầm cảm ơn Nguyên vì đã về cùng tôi, ít nhất dù sợ hãi khi phải đối diện với những mất mát trước đây nhưng có anh bên cạnh tôi cảm thấy mình an tâm hơn những lần trước.

Gia đình là nơi để trở về…nhưng... dường như chưa lần nào tôi cảm nhận được nơi ấy đang dang rộng cánh tay để tôi trở lại. Mỗi lần nhìn vào căn nhà ấy mọi mất mát trước đây như ùa về cào xé tâm tư tôi.

- Mai hả cháu về đến đâu rồi?

Bố chị Phương gọi điện cho tôi khi chuyến tàu mới đi được nửa chẳng đường.

- Vâng cháu mới đi được nửa đường thôi ạ, hơn 1 tiếng nữa mới về ạ.

- Ừm, thế lát bác qua đón chờ ở ga nhé.

- Bác..cháu về cùng bạn.

- À thế à, ừm bác lái xe đón 2 đứa luôn.

Bác hồ hởi nói rồi cúp máy, còn tôi thì thở dài đứa điện thoại lại túi xách.

- Bác em hả?

- Vâng, bảo lát nữa bác đến ga đón.

- Ừm, bác em tốt nhỉ? Bác ruột hay bác họ.

- bác ruột ạ

Tôi lại tựa đầu vào vai Nguyên, ôm lấy cánh tay anh..

- Nguyên này, kể cho em nghe về gia đình anh đi.

- Gia đình anh à.. phức tạp và dài dòng lắm…Nếu em muốn nghe thì khi nào lên Hà Nội có thời gian sẽ kể cho em nghe. Còn bây giờ mắt em đang díp cả vào rồi đây này, kể cho em để em ngủ quên lần sau bắt anh kể lại thì làm sao hả?

Anh cười cười đưa tay béo má tôi mắng nhẹ.

- Nhỏ mọn!!! quên thì kể lại cũng được chứ sao? Nhưng em đoán hẳn gia đình anh rất hạnh phúc.

- ha..ngốc lắm. Phỏng đoán à giỏi nhỉ?? Ai cũng có một nỗi khổ riêng, hạnh phúc luôn ko bao giờ trọn vẹn cả em hiểu không.

- Ừm em hiểu mà..nhưng ít nhất anh sẽ hạnh phúc hơn em.

Lần này anh choàng tay qua ôm lấy người tôi, bàn tay anh nóng ấm nắm lấy cánh tay tôi, kéo người tôi sát lại.

- Em phải đổi chỗ thôi, mưa hắt thế này sẽ cảm mất.

- Không…em thích ngồi đây, nhìn mưa thế này thật đẹp.

- Giờ không phải lúc cô mơ mộng đâu cô ạ, tôi nói cô ko bao giờ chịu nghe lời cả.

Tiếng cằn nhằn của anh khẽ vang bên tai tôi, đồng thời cả người tôi bị anh nhấc lên đặt qua một bên. Nguyên nhất quyết đổi chỗ vào bên trong còn để tôi ngồi ra ngoài dù mặt tôi đang bí xị vì bị anh cấm đoán.

- Anh không hạnh phúc hơn ai cả!

Nguyên nói, anh đưa tay nghịch ngợm mất lọn tóc còn ẩm nước mưa của tôi chậm rãi nói tiếp câu chuyện vừa rồi.

- Mọi người đều có niềm hạnh phúc hơn người khác, và hầu như ai cũng đều nghĩ người khác hạnh phúc hơn mình....nhưng cuối cùng cuộc đời luôn công bằng, ai cũng sẽ hạnh phúc và đau khổ ngang nhau.

- Hứa với em một điều nhé…  dù anh thấy bất cứ điều gì xảy ra hay em không còn là chính em nữa thì cũng đừng hỏi em điều gì nhé. Sau này em nhất định sẽ nói hết cho anh biết…

- Ừm anh hiểu mà…đừng suy nghĩ gì nhiều nữa thôi ngủ đi cho đỡ mệt. Dù có bất cứ điều gì xảy đến hay em không phải là em nữa…thì anh vẫn ở bên cạnh em..được chưa.

- Hứa đi..

- Ừm anh hứa..

Lời anh nói khiến tôi an tâm bình lặng đưa mình vào giấc ngủ.

Chuyến tàu cứ đều đều lăn bánh, tôi chìm vào giấc ngủ sâu không hề mơ màng bất cứ điều gì đến khi mở mắt thấy mưa đã tạnh, trời đã hửng nắng, thành phố quê hương đã ở ngay trước mắt mình.

Chờ tàu dừng bánh hẳn, Nguyên lay tôi tỉnh giấc còn anh đứng dậy lấy đồ đạc của hai đứa để ở bên trên xuống, nhanh chóng dắt tay tôi bước hòa cùng dòng người đang chen lấn để xuống tàu.

---------------------

- Này, uống đi.

Giang đập mạnh vào vai Huy đưa cho cậu một tách cà phê nóng tỏa khói nghi ngút thơm phức.

- Mày thức đêm mấy hôm trông mặt mũi kinh khủng quá, định đứng nhất trường hay sao mà học như điên thế.

Huy cười nhạt, cậu đưa tách cà phê lên miệng nhấp một ngụm nhỏ rồi nhanh chóng đặt xuống. Sống ở đây đã gần 3 năm rồi mà cậu vẫn chưa thể mê nổi cái vị hương vị cà phê ở bên này dù mùi thơm của nó có vẻ như rất nồng nàn. Ngồi ở một nơi xứ người ôm một tách cà phê Mỹ mà lại nhớ đến vị đậm đà của cà phê ở nhà, cảm giác uống xong một tách cà phê mà là như đang ôm trọn nỗi nhớ ấy vào lòng…cồn cào và khó chịu.

Cà phê ở nơi đây dù đắt tiền đến mất, thơm đến mất, cho đường nhiều đến mấy cũng không thể tạo cho Huy cảm giác sảng khoái như uống một tách cà phê lề đường ở Việt Nam. Huy luôn quan niệm rằng môi trường có thể thay đổi cách sống của bạn nhưng không thể thay đổi những thứ đã ăn sâu trong tiềm thức của mình từ khi còn tấm bé. Có những người sang đây chưa đầy 1 năm quên mất tiếng mẹ đẻ nói chuyện bằng thứ tiếng bồi lai tạp nghe ngọng ngọng thấy chẳng ra sao mà lại thành ra buồn cười. Nhưng Huy thì không thế, có thể cuộc sống ở đây làm đổi khác dáng vẻ ngồi uống cà phê của cậu, ung dung tự tại rất Tây, nhưng khó mà thay được vị cà phê mà cậu thích. Cà phê Việt đậm đà như chính con người Việt, đã uống một lần rồi sẽ chót đắm say. Đôi lúc Giang hay than phiền rằng Huy suy nghĩ quá cũ kĩ, khi đó cậu chỉ cười nói: “Người ta sống ở Mỹ 10 năm, uống cà phê Mỹ 10 năm, nói chuyện thành thạo như một người Mỹ…nhưng điều đó mãi mãi không biến người ta thành một người Mỹ được. Vậy thì tại sao ta cứ cố bắt mình phải là người Mỹ để được cái gì..” 

- Mày vẫn ko thích Americano nhỉ, ba mẹ chưa gửi cà phê sang uống tạm 1 hôm thôi mà cứ như uống thuốc độc thế.

Giang thấy Huy nhăn mày đặt tách cà phê xuống bàn, ngồi xuống phía đối diện lắc đầu cười ngao ngán nhìn cậu nói.

- Ừm…

Huy chẹp miệng ậm ừ trong cổ họng mắt ngó lơ nhìn ra thành phố phía xa, ánh nắng xuyên qua những tán cây phủ lên khuôn mặt cậu những tia vàng lấp lánh của sớm bình minh.

- Ko bỏ được cà phê Việt thì làm sao bỏ được người ta?

- Ai??

- Lại còn ai, Mai đấy.

- Ừm … Chắc vậy..

Cậu cười trầm ngâm đáp lại Giang.

- Vậy sao khi đó không ở lại.

- Chịu, chắc lúc đó tao sợ hãi.

Giang hết sức ngạc nhiên nhìn Huy, khi cậu ta mới sang đây hầu như ngày nào Giang cũng được nghe cậu chuyện về cô bạn Mai nào đó ở Việt Nam. Với Huy đó là nỗi ám ảnh duy nhất cậu không thể rũ bỏ được sau từng ấy năm đi xa như vậy. Huy kể nhiều đến mức mà Giang đã tưởng rằng quá khứ của cậu ấy chỉ có duy nhất một người tồn tại là cô gái ấy…Nhưng đây lại là lần đầu tiên Huy nói rằng cậu rời xa Mai vì sợ hãi…

- Sợ…??? Vì sao mày lại sợ??

- … khi đó tao mới chỉ mười mấy tuổi. Nếu tao nói lời yêu với Mai, đồng nghĩa với việc tao cảm mình phải chịu tất cả những gì cô ấy chịu đựng…dù có thấu hiểu nỗi đau của cô ấy đến đâu nhưng với tao đó vẫn là một áp lực thực sự đáng sợ… Tao im lặng chứng kiến từng nỗi đau nối tiếp những nỗi đau đến với Mai mà chỉ biết làm một thứ duy nhất là an ủi, lòng tao bất lực với mọi nỗi sợ hãi … Và rồi tao chọn cách chạy trốn..

Huy nở một nụ cười buồn thở hắt ra những ưu phiền của mình.

- Tao đã từng nói sẽ luôn ở bên cạnh Mai và nói cô ấy đừng sợ. Nhưng cuối cùng tao lại chính là người chìm đắm trong những nỗi sợ vô hình…cuối cùng lại bỏ cô ấy mà ra đi.

- Khi ra quyết định bảo vệ một người! Đó không đơn thuần là một thứ nói để quên, mày thì quá trẻ để gánh vác điều đó, chắc Mai cũng sẽ không trách mày đâu. Mày chẳng kể cô ấy rất rộng lượng hay sao..

- Ừm…đúng, Mai hiểu nên khi tao đi cô ấy không hề níu giữ… Thậm chí tao chẳng hề liên lạc lấy một lần, không dám trả lời bất cứ bức email nào cả… vậy mà gặp lại cô ấy cũng không hề oán trách, chỉ nói rằng hãy gọi điện thường xuyên hơn. Nghĩ lại mới thấy mình thật hèn hạ, cô ấy trân trọng mọi thứ tao làm nhưng tao thì ngược lại…luôn lẩn tránh và sợ hãi….

Giang đặt tay lên vai Huy, cậu mỉn môi khóe miệng khẽ cong lên.

Bạn của cậu – Huy là một người luôn bình tĩnh đến mức người khác nhìn vào cảm thấy nể sợ, cuối cùng cũng giống như bao người khác cũng phải vật lộn chống chọi với con quái vật trong chính bản thân mình.

Có lẽ Mai là một cô gái thực sự tuyệt vời mới có thể khiến cho bạn của cậu day dứt đến thế Giang thầm nghĩ.

- Tao tò mò về Mai quá, nghe rất nhiều rồi nên muốn gặp một lần. Muốn gặp xem rút cuộc người mà Huy nhớ nhung ngày này qua ngày khác là ai!!

- Hừ..

Huy nhếch miệng, cậu nói ánh mắt vẫn hướng về phía xa chứ thoạt nhiên không hề quay lại nhìn Giang.

- Mày sẽ sớm gặp được Mai thôi….vì tao đã quyết định rồi…

- Ừm…hồi hộp lắm, chắc thay đổi hơn nhiều so với mấy cái ảnh mày giữ ấy nhỉ? Mà mày quyết định gì???

- ừm, quyết định của riêng tao thôi đừng bận tâm.

- Thế à, thế lại càng phải gặp rồi xem quyết định của mày là gì. Thôi tao vào làm vài ván game, chiều nay mày đi gặp giáo sư nhớ qua tiệm giặt lấy quần áo về nhé.

- Okie..

Giang đập đập vai Huy mấy cái xốc lại tinh thần cho cậu, cười xòa, rảo bước vào phòng để mình Huy ngồi lại đó.

Huy chậm rãi cầm lại tách cà phê trên tay, câu chuyện đã tàn rồi mà tách cà phê vẫn ấm ấm…Vảng vất quanh không gian một giai điệu thoáng buồn phát ra từ một chiếc đài cát xét của một nhà nào đó đang mơn man trôi theo từng cơn gió….

I used to call you my girl. I used to call you my friend. I used to call you the love

The love that I never had. When I think of you, I don't know what to do. When will I see you again

(Anh từng gọi em là cô gái của anh. Anh cũng từng gọi em như một người bạn thân. Tôi cũng từng gọi em là tình yêu bé nhỏ của mình…một tình yêu mà anh chưa bao giờ có được. Khi anh nghĩ về em, anh chẳng biết phải là gì nữa…)

Nụ cười rực rỡ như ánh bình minh của Mai lúc này hiện ra trước mắt cậu, ánh nhìn mong manh như một làn khói, đôi mắt sóng sánh nâu nhạt lúc nào cũng vảng vất một nỗi buồn của cô…phút chốc… trái tim Huy căng phồng lên những nỗi nhớ xa xôi tha thiết.

I miss you like crazy…. Even More than words can say

I miss you like crazy…Every minute of every day

Girl I'm so down when your love's not around. I miss you, miss you, miss you. I miss you like crazy…

(Anh đang nhớ em đến phát điên, không có từ nào có thể diễn tả được điều đó.

Anh nhớ em đến phát điên, từng phút, từng ngày…

Em à, anh ngỡ như mình đã gục ngã thực sự khi mất em.

Anh nhớ em, nhớ em, nhớ em…

Anh nhớ em đến phát điên…)

Miss you like crazy - The Moffa

------------------------                                                                          

Tôi đẩy cửa bước vào phòng bệnh, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi đó là thân hình gầy rộc tiều tụy của mẹ kế.

Bà nhìn tôi, đôi mắt trũng sâu rưng rưng nước.

Có lẽ khi đứng trước bậc thềm của địa ngục ai cũng hi vọng được sống thêm chỉ một giây phút để nhìn ngắm nốt những gì đã bỏ lỡ ở cuộc đời này. Tôi nhìn thấy sự sợ hãi trong đôi mắt của mẹ kế, bà nhìn tôi cố nở một nụ cười nhợt nhạt.

- Con đã về rồi…

- Vâng.

Tôi miễn cưỡng nở một nụ cười đáp lại.

- Học hành tốt chứ… Mẹ đã bảo bố không gọi cho con rồi mà lại còn cứ gọi, để con tập trung học hành….mẹ chỉ cảm thôi truyền mấy ngày là đỡ ấy mà.

Bà với lấy bàn tay tôi nắm lấy.

Đây là lần đầu tiên tôi cầm tay người đàn bà ấy- một người dù có đi hết cuộc đời này tôi cũng không thể tha thứ cho tội lỗi của bà, bàn tay lạnh ngắt của mẹ kế khiến tôi khẽ rùng mình.

Người đàn bà ấy vẫn phủ nhận rằng cái chết chưa thể đến với mình, sâu trong đôi mắt hoảng loạn ấy vẫn đang cố tìm một ti hi vọng mong manh. Chắc bà không muốn từ bỏ đứa bé trong bụng, chắc bà muốn đổi tính mạng mình cho nó…nhưng tiếc thay bác sĩ nói rằng việc sinh đứa bé là một điều vô vọng.

Tôi chưa làm mẹ nên chưa biết cái cảm giác mất đi đứa con của mình như thế nào, hẳn phải đau đớn lắm… Cũng giống như cái ngày tôi mất đi anh trai mình, cái cảm giác ấy mỗi khi nhớ lại vẫn còn thắt ở nơi lồng ngực này.

- Tuyết ko vào chăm dì à?

- Con bé còn đi học…

- Vậy à.. Dì trông yếu lắm phải cố ăn uống tẩm bổ vào.

Tôi biết mình nói một câu quan tâm sáo rỗng thừa thãi nhưng quả thật lúc ấy tôi chẳng biết phải nói điều gì để an ủi bà ấy. Bởi một lẽ giữa tôi và mẹ kế mãi mãi là một bức tường lớn không thể gỡ bỏ, có chăng thứ còn sót lại để tôi đến đây ngày hôm nay đó là lòng thương hại của một con người.

Người ta hay nói tôi quá lạnh lùng khi có ai đó nhắc đến 2 chữ gia đình, cảm giác như phía sau lưng tôi không có nơi nào để trở lại. Và đúng là như vậy… chưa một phút nào trong cuộc đời tôi nghĩ rằng mình có nơi để trở lại. Nhưng dù sao hiện tại thì tôi cũng phải bắt mình nghĩ thoáng ra về những gì đã qua, không ít thì nhiều người phụ nữ ấy đã chăm sóc bố tôi chu đáo, để chuộc lại lỗi lầm mình bà đã sống nín nhịn tôi. Vậy nên bà ấy có bị bệnh thì phận làm con như tôi cũng sẽ phải về thăm và làm hết trách nhiệm của mình.

- Dì vẫn ăn con yên tâm ko phải lo đâu.

- Đây là nhân sâm ở bên Hàn quốc, dì uống vào buổi sáng rất tốt cho sức khỏe.

Mẹ kế run run sờ vào hộp thuốc tôi đặt trên bàn, những giọt nước mắt rớt xuống lăn dài trên khuôn mặt bà.

- Con…bé này, về là mẹ vui rồi…quà cáp làm gì… Con lấy đâu ra tiền mà mua mấy thứ đắt tiền này…

- Ừm…Dì đừng bận tâm, cái này là quà của bạn tôi. Dì cố phải gắng điều trị cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều nữa bệnh mới mau khỏi.

Thực chất đúng là món quà này là của Nguyên mua, anh ấy suy nghĩ còn thấu đáo hơn tôi.

- Mai…cảm ơn con..

Mẹ kế ôm ngực nấc lên nghẹn ngào, tôi vội vàng đưa cho bà khăn tay sợ bà xúc động mạnh quá ảnh hưởng đến sức khỏe.

- Mẹ…mẹ có lỗi với con nhiều lắm…Trước đây nếu ko phải vì mẹ quá nuôi chiều cái Tuyết…thì…

- Việc này đừng nhắc đến…chuyện đã qua lâu rồi.

Tôi nhẹ nhàng nói, không hiểu sao khi nhìn mẹ kế trong tình trạng như vậy, thù hận trong lòng có lẽ đã vơi đi ít nhiều. Tôi tự nhủ không nên ôm trong lòng mình quá nhiều định kiến với một người sắp gần đất xa trời như vậy.

- Thôi dì nghỉ một lát đi, tôi sẽ ra gọi bố vào.

- Bao giờ con lên Hà Nội?

- Tối ngày mai.

- Con..lên sớm vậy sao…

- Tôi phải đi học.

- Ừm, mẹ quên mất…quên mất…sáng mai con lại đến chơi với mẹ nhé.

Tôi gật đầu, chẳng có lý do gì để từ chối, mà cũng không nến từ chối trong lúc này.

- Vâng.

- Thôi con về cơm nước đi…nghỉ ngơi sớm đi con nhé…tối muộn rồi…Trời mưa lạnh con về nhà nhớ bật nước ấm lên tắm nhé, không cảm.

- Tôi biết rồi..

Nói rồi tôi đứng dậy rời đi, dù biết phía sau mình mẹ kế vẫn đang hướng mắt dõi theo nhưng tôi không hề quay lại thêm một lần nữa…Có lẽ chính bản thân tôi cũng đang sợ hãi khi nhìn vào bộ dạng của người phụ nữ ấy, nó khiến tôi nghĩ đến mẹ đẻ mình … trước đây mẹ tôi cũng đã từng trải qua những giờ phút sinh tử như vậy…nhưng có khác là khi ấy, không có bất kì ai bên cạnh bà.

-----------------------------

----------------------------------------------------

- Em đang nghĩ gì mà ngẩng ngơ thế???

Nguyên đang nắm tay tôi bỗng dừng lại hỏi khiến tôi giật mình, ngước nhìn lên anh nở một nụ cười nhạt.

- Em vẫn lo chuyện của mẹ à.

- Em đã nói rồi dì ko phải mẹ.

Anh cười nắm chặt lấy bàn tay tôi đung đưa.

- Ừm, được rồi em vẫn lo cho dì à.

- Không em đang suy nghĩ về chuyện khác.

- Từ hôm mình ở quê lên trông em gầy hẳn đi. Lúc nào cũng cứ nghĩ đi đâu ấy, trông như kiểu mất hồn.

Nguyên quay sang đứng đối diện tôi, ánh mắt ấm áp của anh như muốn ôm trọn lấy hình ảnh của tôi khi đó, còn lời anh nói ân cần tựa một làn gió mát lành lướt qua lòng tôi làm dịu đi một đêm hè nóng bức, điều đó khiến tôi trong phút chốc cảm động,  ngây người đứng trước mặt anh.

- Chắc anh phải thắc mắc lắm về chuyện gia đình em?

Tôi è dặt hỏi liếc xem phản ứng của anh.

- Cũng hơi hơi, bởi gia đình ai cũng phức tạp và rắc rối nên lẽ ra anh sẽ chẳng quan tâm, nhưng vì là gia đình của người anh yêu nên anh muốn nghe em kể.

Nguyên bình thản đáp lại như chẳng có chuyện gì quá quan trọng khiến tôi phải để tâm. Nhưng sao trong lòng tôi vẫn cứ có cảm giác như lời anh nói chỉ là một lời anh ủi. Nếu như anh nhìn thấu con quái vật đang ẩn giấu trong tâm can này, anh sẽ nghĩ gì về tôi… Liệu lúc đó, tôi có còn là người con gái mà anh yêu.

- Em cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu…

Lúng túng tôi đáp.

- Thôi được rồi, anh hiểu mà… bây giờ có kể thảo nào câu chuyện cũng mất vui vì tâm trạng của em không được tốt. Mình đang hẹn hò mà sao không khí lại cứ căng ra như kiểu cãi nhau thế này, phải làm cho tâm tư thoải mái chứ, khi nào em kể cũng được không cứ là bây giờ miễn là tâm trạng thoải mái là được.

- Ừm.. em biết rồi…

Tôi gật đầu tán thành ý kiến của anh, quả thực tôi cũng không muốn nói về chuyện đó trong lúc những mâu thuẫn trong suy nghĩ đang chồng chéo lên nhau như vâyk

Nguyên mỉn môi nhìn khuôn mặt đang lộ rõ tâm tư xáo trộn của tôi, ánh mắt ánh lên đầy quan tâm lo lắng, bàn tay nhẹ mâm mê khóe mi tôi.

- Thôi đừng buồn nữa, mọi chuyện sẽ qua thôi. Dì em đã chịu bỏ đứa trẻ rồi thì bệnh cũng sẽ chữa được thôi mà. Em cứ nghĩ nhiều lại bệnh ra thì khổ, em đã gầy lắm rồi có biết không?

Tôi thở hắt ra buồn rầu lại lặp lại điệp khúc lúc nãy..

- Em biết rồi….

Nguyên cười, nhanh chóng anh chuyển chủ đề khác rất mau.

- Giờ mình đi vào nhà ma đi nghe nói khu này mới mở nổi tiếng lắm. Đi từ nãy trong này mà mình chưa chơi được gì.

- Thôi em sợ lắm. Hay mình chơi trò khác cũng được.

Tôi kéo giật tay anh lại hoảng hốt kêu lên, có ai như anh muốn an ủi người yêu mà rủ vào nhà ma không cơ chứ.

- Sợ gì có anh đây rồi, đi bên cạnh em còn sợ gì. Một lần cho biết nghe bọn lớp anh nói vào chơi một lần hay lắm yên tâm không sợ đâu. Mà quanh đây làm gì có trò gì hay nữa mà chơi, thôi lựa chọn này là hợp lý nhất rồi đấy.

Nguyên cố gắng lôi kéo, nụ cười trên môi anh trông rất gian tà.

- Hứ, em không tin, chán lắm không ra gì đâu. Mình chơi đu tiên cũng được.

- Cái đấy lát chơi sau, giờ chơi cái này trước đã. Không tin thì vào sẽ biết thôi…nào đi thôi, anh đi mua vé.

Anh háo hứng kéo tôi đi như một đứa bé dù mặt tôi đang bí xị tỏ vẻ không hề thích thú điều đó một chút nào. Ma có lẽ tôi cũng sợ, nhưng cái sợ hơn đó là tôi không muốn phá mất hình tượng của mình trước mặt anh. Và trước khi vào căn nhà ấy tôi tự nhủ dù có sợ đến mấy cũng phải cắn chặt răng không được hét…

Ai cũng muốn thật hoàn hảo trong mắt người yêu, tôi chắc chắn cũng là một người như vậy…

Tuy nhiên lòng kiêu hãnh của tôi không thể giữ được nữa khi đi đến nửa con đường tối om bên trong căn lều được dựng tồi tàn ấy thì một bàn tay lạnh toát nắm lấy cổ chân tôi.

- Á…á….

Tôi hét toáng lên nhảy dựng người ôm lấy cổ Nguyên kéo anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net