Chương 30: Là khi anh tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30: Là khi anh đến

Người con gái đang nằm giữ vũng máu chảy lênh láng trên nền xi măng, đôi mắt trắng dã trợn ngược nhìn mọi thứ xung quanh như chưa bao giờ muốn nhắm lại. Cách đó không xa là một người con trai mặt úp sấp xuống đường, chiếc áo mưa giấy rách một mảnh dài nước mưa chảy ướt đẫm chiếc áo phông đen anh đang mặc....

Những tiếng khóc kêu la thảm thiết...

Tôi giật mình ngồi bật dậy, đưa tay ôm lấy đầu.

Mùi thuốc sát trùng sộc lên mũi, cái lưng đau âm ỉ, ko biết tôi đã thiếp đi trên ghế này bao lẩu rồi. Khi nhìn quanh thấy bạn bè ai cũng đang nằm la liệt dưới đất trên ghế để ngủ...

Ca phẫu thuật kéo dài đã hơn 2 tiếng đồng hồ rồi...

Tôi liếc từng vạch kim đồng hồ thở dài rồi lại nằm xuống ghế, ngước nhìn trần nhà trắng xóa trên đầu tôi muốn nhắm mắt lại, nhưng cơn ác mộng vừa rồi vẫn khiến tôi bàng hoàng chưa muốn quay trở lại giấc ngủ.

Mưa đã ngớt từ bao giờ, chỉ còn tiếng gió thỉnh thoảng rít lên phía bên ngoài sân bệnh viện, tiết trời vùng cao nhiệt độ lại xuống khá thấp. May sao khi đó tôi đang khoác lên mình chiếc áo gió của Tú nên cũng chỉ cảm thấy có chút sởn da gà.

Đây có lẽ là chuyến du lịch đầu tiên và cũng là chuyến du lịch nhớ đời của tôi, vắt tay lên trán tôi không ngừng nhớ về Nguyên.

Không biết anh đang giận tôi như thế nào mà từ nãy nhắn bao nhiêu tin cũng không thấy anh hồi âm.

Giờ điều duy nhất tôi mong muốn đó là được về nhà, được nằm trong vòng tay anh như mỗi tối nghe anh than thở nọ kia, cãi nhau một hồi rồi lăn quay vào giấc ngủ. Chỉ có trải qua những giờ phút khó khăn người ta mới biết quý trọng những thứ hạnh phúc nhỏ bé....

Tôi miên man suy nghĩ một hồi, mí mắt nặng trĩu, dần đưa mình vào giấc ngủ chập chờn trong cơn ác mộng lúc ẩn lúc hiện.

.................

Ai đó lay người tôi dậy, mở mắt ra thấy Phương nhìn mình với đôi mắt đỏ sọc còn ngấn nước.

- Dậy đi Mai... thằng Quốc với cái Thu..mất rồi...

- Trời...

Đầu tôi vẫn chưa tỉnh hẳn khỏi giấc ngủ, đưa một tay day day thái dương cho thật tỉnh táo rồi nhìn ra xung quanh. Ai nấy khuôn mặt đều tái xanh, mắt đỏ sọc nước, người thì sợ hãi bám vào tay nhau, người thì ngồi thu lu một góc đờ đẫn.

- Mấy giờ rồi chị?

- 5 giờ sáng rồi.

Phương nói ánh mắt nặng trĩu hướng về phía phòng bệnh đang khép chặt cửa phía trước, tôi đoán Thành và bạn anh đang ở trong đó.

Tự nhiên cảm thấy toàn thân mình run rẩy lạnh toát, có lẽ dính mưa nên bị cảm, tôi đưa tay ôm đầu đi cùng chị Phương đến căn phòng đó. Cùng lúc, Thành mở cửa thấy chúng tôi đi đến anh lắc đầu thở dài, Trà cũng đi ra theo sau lưng anh.

- Bọn anh đã liên lạc với bố mẹ hai người đó rồi. Hai bác sẽ thu xếp...

Nói đến đây cảm giác giọng anh như nghẹn lại.

- Vâng,...

Phương không nói gì thêm chỉ lại gần ôm lấy anh, Thành cúi thấp người tì mặt lên mái tóc của chị nhắm chặt đôi mắt như muốn tống khứ mọi hình ảnh đáng sợ anh phải chứng kiến ngày hôm qua ra khỏi đầu.

- Các em cứ về trước, anh và Minh, Tú ở lại đây.

Thành nhẹ nói rời bờ vai Phương nhìn tôi và Trà.

Tôi gật đầu nhẹ, liếc sang thấy Trà cũng quay sang nhìn mình khuôn mặt chất đầy đau buồn.

Để ý mới thấy Trà gần như chẳng lên tiếng mấy từ lúc xảy ra tai nạn đến giờ, cô dường như đứng ngoài tất cả mọi chuyện dù gương mặt lúc nào cũng trong trạng thái đau khổ. Tôi nhìn Trà, dường như ánh mắt dửng dưng của cô ấy khiến tôi cảm thấy sởn cả da gà.

Phải chăng Trà đang cố tỏ ra đau buồn, thực chất thì không phải vậy chăng?

Tại sao nghe tin hai người bạn mình mất, cô ấy không tỏ ra sợ hãi một chút nào như vậy?

Dù một người có mạnh mẽ thế nào cũng không thể đối mặt với chuyện đáng sợ ấy bình tĩnh như thế. Ngay cả Thành là con trai còn không thể đối mặt được, mà Trà thì lại bình thản như không có chuyện gì xảy ra.

Lòng tôi thoáng nghi ngờ, nhưng chợt nhận ra mình chẳng có gì để nghi ngờ cô ấy cả nên đứng một lúc loáng thoáng nghĩ chuyện khác rồi lại quên.

..............

Tôi đưa trả Tú chiếc áo anh cho tôi mượn từ hôm qua để chuẩn bị lên đường ra về.

- Em cứ cầm lấy, đi đường gió lạnh lắm. Em hình như bị ốm rồi đấy.

Anh nhìn khuôn mặt đỏ phưng phừng của tôi lúc này rồi nói tiếp.

- Em bắt xe khách mà về cho an tâm, chứ em đi mà gặp gió về mà ốm nặng. Thôi mặc áo vào đi, ngoài này gió lắm.

Dư âm của cơn mưa tối qua vẫn còn đọng trên những tán lá cây, cả dãy đồi trước mặt chúng tôi phủ đầy sương trắng xóa. Tú đưa chiếc áo choàng lên vai tôi mỉn cười, nụ cười nhợt nhạt trên khuôn mặt tiều tụy của anh khiến lòng tôi nặng trĩu.

- anh...mọi chuyện ổn chứ? Ý em là bố mẹ của hai anh chị ấy...

- ổn, em đừng lo.

Tú giọng chắc chắn đặt tay lên vai tôi lay nhẹ, anh nói vậy nhưng gương mặt anh lại không thể hiện rằng điều đó sẽ như vậy. Tôi không thể hình dung rõ ràng cái thời điểm bố mẹ Thu và Quốc lên nhận thi thể của hai người đó mọi việc sẽ ra sao, nhưng hẳn sẽ không hề dễ dàng như lời Tú nói...

- Chờ sương tan hết rồi mọi người hãy xuất phát.

Tôi gật đầu nhẹ, định quay lưng bước vào trong thì anh lại lên tiếng.

- Em nên vào nói bác sĩ đưa thuốc cảm đi.

Thấy tôi trợn tròn mắt vì ngạc nhiên Tú cười nhẹ.

- Kinh nghiệm "chinh chiến" bao năm ...chẳng lẽ nhìn người bị ôm mà ko biết thì hơi kém rồi..

Nói đến đấy dường như Tú lại nghĩ về vụ tai nạn bất ngờ kia, anh ngừng lại không nói gì thêm nữa..

- anh có tiếp tục phượt nữa không? Tôi buột miệng hỏi.

- Có lẽ ngừng một thời gian.

Anh thở dài.

- Vâng..

- Phượt với anh..giống như tình yêu vậy... Nhiều lúc cũng muốn bỏ nhưng bỏ lại bứt dứt, lại nhớ lại buồn. Giá như...

- giá như???

- Có một tình yêu khác níu chân anh ở lại. Có một người hỏi rằng anh đi nhiều như vậy có mệt mỏi không? Hãy về với em. Giá như biết rằng đằng sau mỗi chuyến đi ai đó đang chờ đợi ...chỉ có thể mới muốn dừng cuộc sống lang thang nay đây mai đó này lại. Em cảm thấy có đúng không?

Ánh mắt Tú xoáy sâu vào mắt tôi, đột nhiên sao cảm giác như người anh ta ám chỉ là tôi vậy..

- Vâng...

Tôi gật đầu lảng tránh đôi mắt ấy.

- Về rồi giữ áo anh cẩn thận đấy, anh nhất định sẽ đến đòi em.

- á..

Nhìn xuống chiếc áo đang khoác trên vai, tôi lúng túng khó nghĩ đang định cởi ra trả lại đẻ từ chối lời đề nghị ý nhị ấy của Tú.

Chưa kịp làm điều ấy thì tiếng nói phía sau lưng làm tôi giật thót mình quay vội lại.

- Tôi nghĩ không cần đâu, cô ấy đã có đủ áo ấm rồi.

Giọng nói quá đỗi quen thuộc ấy, nhịp đập trong tôi như ngừng hẳn lại.

Tú hơi cau mặt nhìn người đang bước tới chỗ chúng tôi đứng, khi nhăn nhó mặt Tú trông rất dữ dằn...

Trong làn sương mù, Nguyên đứng cách đôi tầm 5 bước chân tay anh giơ chiếc ao phao lên phía trước, khuôn mặt lạnh băng không nở một nụ cười.

Còn tôi khi nhìn thấy anh, mọi cảm xúc như muốn vỡ ào ra...

Tôi quay lại bước thật nhanh, trái tim đập liên hồi như sợ rằng trước mắt mình là ảo ảnh, chạm tay vào anh sẽ sớm biến mất.

- Nguyên...

Tôi chỉ kịp nói có vậy chạy đến nhào người sà vào lòng anh.

Nguyên đứng yên nhưng bàn tay anh không ôm lấy tôi như thường lệ, đủ để người đang ôm anh là tôi hiểu ...anh đang giận đến mức độ thế nào. Không vì vậy tôi muốn buông anh ra, ở trong lòng anh dường như mọi căng thẳng trong lòng hoàn toàn biến mất, tôi chỉ muốn tan ra nhắm mắt lại đưa mình vào giấc ngủ ngay tức thì.

- Anh đã nói em thế nào?

Giọng anh rất nhẹ nhưng rất lạnh lùng xa cách.

- Em...em xin lỗi ...

Tôi ôm anh chặt hơn.

- Em có biết, người em đang lạnh ngắt không? Em có biết mình bị ốm rồi không? Em nói với anh là đi đâu, nói lại cho anh nghe xem?

Nguyên đặt một tay lên mái tóc tôi ướt sướng sớm của tôi, giọng anh nặng trịch, vẫn không muốn tha lỗi dễ dàng.

- Em xin lỗi ..

Tôi lặp lại, ngước đôi mắt long lanh nhìn anh như trực chờ muốn khóc.

- Em có khóc, anh cũng không tha lỗi cho em. Em làm anh vừa giận vừa buồn, anh rất thất vọng vì em.

Giờ tôi mới được nhìn thấy bộ mặt khác của Nguyên, mỗi khi anh giận thực sự để anh nguôi xuống thì không phải xin lỗi miệng là xong chuyện.

- Em không khóc thì anh sẽ tha lỗi cho em phải không?

Bị tôi vặn lại, Nguyên không tỏ thái độ gì chỉ buông lời nhàn nhạt.

- Về Hà Nội, em dành thời gian để suy nghĩ lại hành động của mình, xem sai ở đâu rồi nói cho anh biết. Nếu em còn ngang bướng thì mọi việc hôm nay anh không thể nào tha thứ cho em.

Tôi chợt buông tay khỏi người anh, mắt lạnh đi ngược lên nhìn anh, giọng nói không kém lạnh nhạt.

- Anh không tha thứ cho em...vậy anh muốn chúng ta làm sao?

Nguyên sững sờ nhìn tôi, rõ ràng tôi là người sai nhưng lại ngang bướng không chịu nhúng nhường anh lấy một giây...

Đúng lúc này Tú đi ngang qua chúng tôi để vào trong sảnh bệnh viện, anh không quên liếc hai người chúng tôi bằng một ánh mắt hằn học rồi bước đi rất nhanh.

Tôi cũng không lấy làm vui vẻ, quay người định lập tức bước đi theo sau anh ta.

Nguyên giữ tay tôi lại, khuôn mặt đầy vẻ khó chịu chúng tôi hai mắt đối diện nhau.

- Em đừng hơi một tí là giở cái giọng ấy!

- thế anh muốn làm sao, ý anh là vậy còn gì nữa. Nếu anh muốn vậy thì tôi cũng chiều.

Tôi hét lên rồi ôm ngực ho khụ khụ, không khí lạnh cộng cơn sốt trong người làm toàn cơ thể tôi như tê liệt, không đủ tỉnh táo để suy nghĩ đúng sai gì hết, chỉ tuôn ra hết những bực dọc suốt 2 ngày hôm nay.

- Haizzz...

Nguyên thở dài nhíu mày, tôi khoanh tay trước ngực hằm hằm lườm anh. Nhưng lườm thì mới để ý đến mái tóc vẫn còn ướt nhèm cả mồ hôi lẫn sương của anh, giờ mới nhìn ra những tia lo lắng sâu thẳm trong đôi mắt tưởng chừng như đang vô cùng bực bội kia. Trong phút chốc, trái tim tôi tựa như muốn ngừng đập....

Thấy tôi đứng đần cả người ra, anh cúi xuống.

- Sao, em đã nói hết chưa. Còn gì nói thì em nói hết ra đi xem nào?

- Em bảo với anh là hôm qua đi về đâu?

- Về quê. Tôi cúi thấp mặt xuống.

- Thế giờ em đang ở đâu???

- Em...đã...xin lỗi anh rồi. Em sợ anh không cho em đi, nên mới nói dối. Tôi phụng phịu.

- Nếu là em, em có muốn tha lỗi không! Anh nghiêm nghị nói.

Tôi lắc đầu, cố gắng nặn ra một khuôn mặt đáng thương nhất ngước lên nhìn anh...

- Thôi được rồi, chuyện đó để nói sau. Giờ vào trong đã rồi mình cùng về. Phương và Trà bạn em đâu?

- Trong kia...

Tôi hất mặt về phía trong.

- Rồi, vào thôi. Anh đi cùng bạn nữa. Nó đang chờ mình bên trong kia.

Nguyên nói rồi nắm lấy tay tôi kéo vào, phía sau lưng anh bất giác tôi nở một nụ cười ngốc ngếch. Anh ấy luôn chịu thua, mãi mãi là như vậy...

--------------------------------

Phong đang nói điện thoại thấy bóng Nguyên dẫn theo bạn gái đang đi về phía mình vội cúp máy. Gương mặt Nguyên lộ rõ mệt mỏi sau một chặng đường dài đi không được nghỉ ngơi, còn cô gái bên cạnh anh vẻ mặt cũng căng thẳng không kém.

- Em..chào anh.

Mai gật đầu chào Phong, anh liếc thấy Nguyên khẽ nở nụ cười trìu mến nhìn người yêu hệt như một đứa bé.

- Đây là Phong - bạn thân nhất của anh, còn đây là Mai - người yêu tao.

Phong nở một nụ cười nửa miệng, ánh mắt xoáy sâu vào cô gái ấy. Nhưng lạ thay cô ấy không tỏ ra e sợ, hay ngại ngùng mà vẫn cứ mắt đối mắt với anh như thế. Cô gái có làn da sáng, một đôi mắt đen láy với hàng mi dày cong cong trông vô cùng dễ nhìn, duy chỉ có gương mặt lạnh lùng đến khó gần.

"Không phải dạng vừa..." Phong nghĩ thầm trong đầu rồi bắt đầu lên tiếng.

- Chào em, anh là Phong. Nghe Nguyên kể về em suốt giờ mới được gặp. Nghe nói đoàn xe của em gặp tai nạn, Nguyên đòi bắt xe khẩn cấp lên đây sợ nó đi buổi tối nguy hiểm lên anh đi cùng luôn.

Mai chỉ nở một nụ cười nhạt, dường như cô đã phán đoán được điều gì đó trong lời nói của Phong có những điểm nhấn mờ ám. Nguyên đã từng kể Mai là người khá nhạy cảm, cô chỉ ít nói thôi nhưng cảm giác về những việc xung quanh rất nhạy bén. Phong bây giờ cũng cảm thấy vậy, không khó gì để Mai nhận ra Phong có tình ý với người yêu mình.

- vâng, em cảm ơn anh...em làm phiền anh Nguyên và anh quá!

Cô ta nói một đôi lời khách sáo, Phong gật đầu đáp lại.

- Ừm đúng là phiền thật. Nên từ sau em có đi đâu thì nhớ báo lại cho người yêu.

- Vâng...

Nguyên đứng bên cạnh nãy giờ mới lên tiếng.

- Mày chắc mệt lắm, sory mày. Giờ mọi chuyện cũng êm rồi, tao đưa Mai đi Sapa rồi mới về, mày đi cùng bọn tao luôn nhé!

Phong tròn mắt nhìn Nguyên, lúc nãy rõ ràng còn nhất quyết lôi cổ người yêu về mà gặp nhau nói chuyện có một lát đã nguôi lòng nhanh đến vậy. Phong cảm thấy có một thứ gì đó đắng ngắt trào lên từ cuống họng, anh cay đắng nhận ra mình ko còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải lùi lại một bước...

- Sapa.

Mai ngạc nhiên giật giật tay Nguyên.

- Đã lên tận đây rồi, đúng dịp thì tiện đi luôn. Anh giờ cũng mệt, lên Sapa nghỉ ngơi rồi mai ngày kia về...

- Nhưng...còn mọi người.

- Không phải mọi người giờ cũng về hay sao? Nguyên nói.

Mai đưa mắt ra nhìn Phong, anh cảm thấy trong đôi mắt kia là sự ái ngại việc có mặt của anh hơn là muốn anh đi cùng. Nguyên chăm chú chờ đợi Phong đáp lời mình.

- Mày với Mai cứ đi, tao lát xuống thành phố thăm ông bác. Một công đôi việc luôn.

- Mày có bác ở đây à?

- Ờm, bác Trang đấy mày quên à, bác xuống nhà tao chơi suốt đấy.

- À ông bác hay mang rượu táo mèo đấy hả?

- Chuẩn.

Phong gật gù, anh vẫn cảm thấy Nguyên có chút áy náy liền nói.

- Thôi, nếu đã định đi thì giờ đi luôn đi. Không chiều đi lại muộn, hai người cũng tìm chỗ nghỉ ngơi đi trông hai người như kiểu sắp chết rồi đấy.

Phong cười rồi xách ba lô đứng lên, vỗ vai Nguyên vài cái rồi rời đi.

Nguyên nhìn theo bóng bạn, vẫn bận lòng khó nghĩ. Hẳn là về Hà Nội anh sẽ phải mời hắn một bữa chuộc lỗi ngày hôm nay.

-------------------------------------

Tôi nói chuyện với Phương nghe chị dặn dò một hồi, sau đó mới bước vào phòng kéo rèm cửa lại để ánh trời chiều không rọi thẳng vào mắt Nguyên.

Anh đang chìm vào giấc ngủ say, trên khuôn mặt thư thái hơn trước.

Tôi đặt người nằm đối diện với anh...

Nhìn Nguyên say sưa với giấc ngủ, bất giác tôi cảm thấy lòng mình yêu anh thật nhiều.

- Em nhìn đã chán chưa?

Anh vừa nhắm mắt vừa lên tiếng làm tôi giật mình định đứng bật dậy, nhưng rất nhanh chóng anh đã nắm tay tôi lại kéo vào lòng. Cảm giác nằm trong lòng anh vừa ấm áp, vừa hồi hộp, tim tôi cứ đập liên hồi không ngừng lại được. Có lẽ trong cái không khí này, trong khách sạn, hai người yêu nhau đang ôm ấp trên giường như vậy thì đầu óc ai chẳng thấy rối loạn.

- Em biết sai chưa? Giọng anh ngái ngủ khàn khàn.

- Hí...hí rồi...

Tôi rúc rít cười tựa vào lòng anh.

- Cười à...

Nguyên cũng khẽ cười đưa tay cốc nhẹ vào đầu tôi.

- Cảm ơn ...anh...Tôi thỏ thẻ nói.

- Ừm...em không mệt à, ngủ một chút đi. Tối mình đi chơi, lượn lờ quanh đây. Nghe nói tối nay có chợ tình đấy, đi đúng dịp thế không biết.

Anh tì cằm vào tóc tôi, khẽ nói.

- Em vừa ngủ dậy rồi, anh mệt thì cứ ngủ đi. Anh đi cả ngày chắc mệt lắm.

Nguyên đưa tay xuống, những ngón tay anh mân mê bàn tay tôi. Từng nốt chai trên bàn tay anh chạm vào da tôi nham nhám, buồn buồn. Tôi bật cười, lồng những ngón tay mình vào tay anh.

- Lần sau em sẽ không nói dối anh nữa, đi đâu em cũng sẽ nói cho anh biết. Anh đừng giận em nữa, em biết lỗi rồi. Tại chị Phương nói rủ anh đi, lần trước em rủ anh đi thì anh cáu nên em không nói cho anh biết.

- Em có biết khi nghe em kể trong điện thoại...anh sợ thế nào không? Đi cả quãng đường dài như thế trong lòng vừa sợ vừa lo em có chuyện gì. Thế mà mới mắng em có vài câu, em đã muốn chia tay...

Giọng anh trầm trầm, kèm theo tiếng thở dài khiến tôi cảm thấy lòng nặng trĩu. Tôi ngẩng mặt lên, bĩm môi phụng phịu làm nũng...

- Anh cứ phải nói thế mới vui đúng không, anh cứ bắt em cảm thấy có lỗi mới vui đúng không?

Nguyên không trả lời nữa, chỉ cuối xuống hôn tôi đắm đuối. Tôi chìm vào nụ hôn bất tận không có điểm dừng ấy, trái tim không ngừng thổn thức chỉ muốn tan ra trong lòng anh.

Bàn tay anh đỡ lấy lưng tôi, kéo thân hình tôi sát lại gần hơn.

Nguyên hôn càng sâu, hơi thở của tôi càng trở lên gấp gáp. Máu dồn lên khiến cả hai đều thấy nóng bức..

Anh đè người xuống, kéo nụ hôn từ trên môi tôi xuống dưới xương quai xanh, xuống đến ngực.

Nguyên giữa hai tay tôi trên đầu, lột chiếc áo phông trên người tôi ra, đồng thời cũng cởi chiếc áo phông trên người mình xuống. Môi anh lại đậu lên bầu ngực tôi, nụ hôn của anh vừa mân mê vừa đem đến cảm giác ran rát buồn buồn. Được một lúc khi thấy tôi hơi nhướng người lên, bàn tay vô thức nắm lấy mớ tóc lòa xòa của anh. Nguyên chầm chậm đưa một ngón tay xuống phía bên dưới thăm dò..

Cảm giác đau đớn bắt đầu đến khiến tôi không chịu được bấu chặt lấy lưng anh, răng cắn chặt vào nhau, miệng bật ra nhưng tiếng nho nhỏ không rõ ràng. Nguyên nhìn tôi với ánh mắt say đắm, khuôn mặt tôi mỗi lúc một đỏ. Mắt không dám đối mặt với anh, cũng không dám đưa mắt xuống nơi đang nóng nực, khó chịu bên dưới.

Anh hôn lên bờ môi lúc này đang sưng đỏ của tôi, giọng anh vừa gợi cảm, vừa ấm áp vang lên bên tai tôi.

- Ngốc, em cứ cắn răng như thế, thì càng khó chịu đấy.

Tôi nhăm mũi, đưa tay đập nhẹ vào ngực anh mắng..

- Đừng có nói...nữa..

Lần đầu tiên tôi làm tình đó là với người yêu đầu tiên của mình - Đạt, nhưng từ sau lần đó tôi và anh ta chưa lặp lại chuyện đó lần nào nữa. Khi yêu Nguyên, tôi biết chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ xảy đến. Mỗi khi anh qua đêm ở nhà tôi, tôi đều chuẩn bị tinh thần cho những điều như vậy xảy đến, nhưng tất cả những gì Nguyên làm chỉ dừng lại ở những nụ hôn và những cái ôm siết chặt.

- Em muốn anh tập trung "làm" sao? Nguyên nói một câu nói đùa, khiến tôi bật cười trong xấu hổ.

- Anh...

Tôi chỉ biết kêu lên có vậy. Bao nhiêu năm đã quên cái cảm giác cơ thể phản ứng với những đụng cảm về xác thị, nay trầm luân làm việc đó cùng Nguyên, tôi không tránh khỏi cảm giác xa lạ, ngượng ngùng.

- Anh hiểu mà. Lời Nguyên nói đầy mùi mờ ám, lần này cả cơ thể tôi đều nóng lên đỏ bừng.

.........................

Nguyên từ từ đưa cái vật đã sớm cương lên, nóng bừng vào trong cơ thể của tôi. Mới đầu anh còn nhẹ nhàng mơn chớn ở phía bên ngoài, sau đó đột ngột đi thẳng vào sâu bên trong. Tôi đón lấy anh, phần cơ thể phía dưới co thắt không ngừng, miệng bật lên một tiếng kêu lớn.

Anh không ngừng ra vào phía trong tôi, môi hôn anh nuốt trọn những tiếng nấc, những tiếng rên rỉ phát ra từ miệng tôi say đắm. Hai chúng tôi như giải phóng toàn bộ cơ thể mình, nhịp nhàng cùng nhau mê say chìm vào vũ điệu của tình ái.

Được một lúc, Nguyên ngừng lại lật người tôi sấp xuống, bàn tay anh nắm lấy bầu ngực tôi bóp mạnh, anh động người tiến sâu vào phía trong nơi ẩm ướt của tôi một lần nữa.

Tay tôi nắm chặt lấy chiếc ga giường nhàu nhĩ, anh không ngừng đưa đẩy với nhịp điệu mỗi lúc một nhanh hơn. Hai cơ thể va đập vào nhau càng mạnh,càng nhanh bao nhiêu thì đầu óc tôi dần dần mất đi sự kiểm soát bấy nhiêu. Cả cơ thể và tâm trí tôi lấp đầy hình bóng anh, mắt tôi nhìn về phía anh, trái tim cũng đập vì anh...

..............

Tiếng thở của Nguyên ngày một gấp gáp, anh dường như không kìm chế được hành động của mình cúi xuống cắn thật mạnh vào vai tôi.

Tôi cong người kêu lên một tiếng, vết cắn không sâu nhưng khiến cả toàn thân tôi dường như tê liệt. Nguyên nằm phục xuống người tôi, nhịp thở gấp gáp dần dần ổn lại, miệng anh ghé tai tôi thì thầm.

- Em ..không sao chứ?

Tôi biết anh hỏi vết cắn vừa rồi, mệt mỏi nhẹ lắc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net