Chương 103: Đêm trăng tròn, chạy trời không khỏi nắng? [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài mặt, tiểu Thiên Thiên sai Kim Thuận dẫn theo mấy tiểu thái giám ‘tiễn’ tôi về Lăng Vân cung, nhưng trên thực tế, là giám thị xem tôi có thật sự trở về Lăng Vân cung hay không mà thôi.

Điều đáng mừng là, đúng lúc tối nay là đêm trăng tròn, tất cả thị vệ đều bị phái đến canh gác ở xung quanh cửa cung, ngay cả ảnh vệ bên người tiểu Thiên Thiên cũng bị phái đi không còn một mống, bằng không, tôi tin chắc hắn sẽ trực tiếp giam lỏng tôi ở Tây Noãn các.

“Công chúa!” Thu Nguyệt thấy tôi bước vào mặt mày ảm đảm, thì giật mình hoảng hốt, lại nhìn thấy một đám rồng rắn đi theo phía sau tôi, thì lập tức vỡ lẽ. Không nghĩ tới Thu Nguyệt lại có khí thế như vậy, lớn tiếng quát Kim Thuận: “Kim công công, địa giới Lăng Vân cung này không phải lão nhân gia ngài muốn vào là vào đâu! Chẳng lẽ ngài không biết đêm nay tất cả nam tử đều không được tới gần Lăng Vân cung nửa bước?”

Khuôn mặt già nua của Kim Thuận cứng đờ, lúng túng như gà mắc tóc, kiên trì đáp: “Khụ khụ... Thu Nguyệt, tạp gia (*) đã không còn...”

(*) Cách tự xưng mình của thái giám.

Tôi vốn chẳng hơi đâu mà nghe lời ‘độc thoại chân tình’ của Kim Thuận, nghiêm mặt nói với hắn: “Tiểu Kim Tử, ngươi lập tức cút cho khuất mắt bổn cung! Ngay lập tức! Ngay bây giờ!” Có lẽ Thượng Quan Lăng tôi lúc điên lên không có nô tài nào không sợ, ở thời điểm

‘trước đây’, trong cung có tên thái giám, cung nữ nào chưa từng bị tôi ‘dạy dỗ’ chứ?

Kim Thuận rùng mình một cái, tiếp theo hắn dẫn mấy tên tiểu thái giám kia, túa ra ngoài chạy biến.

Thế nhưng, chứng kiến cảnh tượng buồn cười như thế, mà tôi chẳng thể nào cười nổi.

“Công chúa —”

Tôi giật mình, xoay người nhìn lại: “Mạc Ly?! Sao huynh lại ở đây?!” Không phải nên ở chỗ Hình bộ ám lao chờ tôi sao?

Ất nhìn tôi một cái, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt lại có tình cảm.

“Thần đã đi theo công chúa từ Ngọc Trữ cung về đây.”

Tôi sửng sốt, không truy vấn nữa, chỉ gật gật đầu.

Hiện tại, đầu óc tôi đang hỗn độn, thiếu năng lực tư duy bình thường như mọi ngày. Tôi buộc mình ngồi xuống, phải tỉnh táo lại trước đã, bằng không, chỉ sốt ruột thôi chẳng ích gì.

Sắc trời càng ngày càng tối, rốt cuộc, ánh trăng cũng lộ diện giữa màn đêm đen, giống như một cái đĩa to treo giữa không trung.

Trong phòng tựa như không có ai, im lặng đến đáng sợ.

Tôi ngồi im không nói lời nào, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, Ất cùng Thu Nguyệt cũng đứng ngay ngắn, lẳng lặng nhìn tôi.

Không thể tiếp tục kéo dài, tôi nhìn Ất, hỏi: “Nếu chúng ta xông vào Hình bộ ám lao đưa người đi, vậy có mấy phần cơ hội?”

Vẻ mặt Ất trầm ngâm, chậm rãi nhướng mày, giọng nói trịnh trọng: “Nếu như ‘chúng ta’ chỉ gồm công chúa và vi thần thì... thứ cho vi thần nói thẳng, không có chút cơ hội nào.”

Miệng tôi vừa mở ra bất đắc dĩ đành khép lại. Đúng vậy, tôi thật sự quá ngây thơ......

“Hình bộ ám lao ngoại trừ người giữ ngọc ấn của hoàng thượng có thể tùy tiện ra vào, có lẽ, người của Hình Bộ cầm lệnh của Hình bộthượng thư cũng có thể đi vào.” Sắc mặt Ất bình thản, không có gì hoảng hốt, dừng một chút, hắn lại nói:“Chí ít thì cơ bản là như thế, nhưng mà, không biết hoàng thượng có ra lệnh gì cho bên Hình bộ chưa...”

Tôi nở nụ cười, một nụ cười tràn ngập cảm kích, tôi nhìn Ất một lúc lâu chỉ có thể cười mà không nói được gì.

“Mạc Ly...... cảm ơn, cảm ơn huynh.”

Ất khẽ lắc đầu, thản nhiên nói: “Xin công chúa vĩnh viễn không cần nói hai chữ ‘cảm ơn’ với Mạc Ly.”

Có đôi khi, tôi không thể không cảm tạ trời xanh, thật đó.

Nửa canh giờ sau, trên đường lớn Nam Thần Môn, vào khoảnh khắc tôi chỉ còn cách tướng phủ tường cao ngói hồng kia trong gang tấc, tôi cảm thấy ở sâu trong động mạch cổ tay

trái của tôi có một vật gì đó đang cố nhoi ra

ngoài, tiếp đến, trái tim tôi cũng đập mạnh hơn, cả người như có dòng điện chạy qua.

Cảm giác bất ngờ ập đến ngoài dự tính, khiến hô hấp tôi bị tắc nghẽn, tay không tự chủ đè lên ngực......

“Công chúa, làm sao vậy?” Ất quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt đầy lo lắng.

Tôi lắc đầu, nhíu mày cười, giọng bỡn cợt: “Còn phải làm phiền huynh gánh cái ‘cục nợ’ ta đây, ha ha.”

Ất không nói gì nữa, quay lại liền ôm lấy thắt lưng tôi, nhún người phóng qua bức tường cao của tướng phủ, bên tai là tiếng gió hất tung vạt áo Ất, ngước mắt lần nữa đã đến ‘Cúc viên’ rồi.

Tay phải của tôi làm ra vẻ tự nhiên cầm lấy cổ tay trái của mình, ngón cái khẽ ấn mạnh vào động mạch.

Sắc mặt bình tĩnh nhìn Ất nói: “Mạc Ly, huynh đi bảo Vô Ưu sai Ám cung đi tìm thủ hạ của Đông Phương Cửu, hắn không thể tới đây một mình được, Lăng Đô chắc chắn có ám vệ của hắn.” Suy nghĩ một lúc, tôi lại nói tiếp:“Bảo Vô Ưu lo chuẩn bị sẵn xe ngựa, phòng ngừa vạn nhất!”

Ất sửng sốt, gật đầu nói:“Dạ.”

Nhìn Ất biến mất như điện xẹt trước mắt, tay phải tôi mới buông cổ tay trái ra, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn vạnh vạnh trên bầu trời kia, tôi cười khổ một tiếng, cất bước vào Cúc viên......

Cùng lúc đó, trong Phượng Lai khách điếm cách tướng phủ chỉ một con phố cũng đã xảy ra một màn tương tự.

“Sư... Sư phụ, sư phụ làm sao vậy?!” Vô Cầu nhìn thấy Yến Tứ Phương đột nhiên ôm ngực, nhảy dựng lên từ trên ghế vẻ mặt hoảng hốt, sợ quá hóa lắp bắp.

Bỗng dưng, Yến Tứ Phương lại bật cười khanh khách, đôi mắt tím thoắt cái chuyển dần sang đỏ sẫm, miệng lầm bầm: “Ha ha, ta đã trốn nhưng lại trốn không xong, chẳng lẽ là ý trời sao?......”

“Sư phụ sư phụ!......” Vô Cầu trợn tròn mắt, không biết phải làm sao, đột nhiên hắn nhìn thấy túi kim châm cứu bị vứt trên giường......

Tay Vô Cầu vừa mới đụng tới ngân châm, đã bị Yến Tứ Phương quát: “Vi sư không có việc gì, ngươi chớ làm chuyện ngớ ngẩn!”

Vô Cầu ngơ ngác từ giường quay trở lại, mặt ngớ ra nhìn Yến Tứ Phương.

“Vi sư phải ra ngoài, ngươi hãy ngoan ngoãn đợi ở đây, nếu dám cả gan đi ra ngoài......” Tĩnh lược bớt nửa câu sau, Yến Tứ Phương dùng ánh mắt sắc bén bổ sung vào.

Vô Cầu vội gật đầu, lại gật đầu.

Giờ Hợi một khắc, tướng phủ, Cúc viên. “Muội điên rồi hả?!”

Tô Tử Chiêm nổi đóa túm lấy hai vai tôi không ngừng lắc, đùng đùng mắng nhiếc việc làm sai trái của tôi.

Tôi biết, tôi không lấy đại cục làm trọng. Tôi biết, tôi không còn là giám quốc công chúa nữa. Tôi biết, lòng tôi có tư tâm. Tôi biết, tôi biết hết......

“Muội muốn ta giúp muội cứu Đông Phương Cửu ra?! Không phải muội quá đề cao chính mình, thì chính là coi thường ta!” Tô Tử Chiêm mắt lạnh nhìn tôi, hờ hững lắc đầu:“Ta sẽ không giúp muội. Hoàng thượng nói rất đúng, đây là cơ hội tốt. Cơ hội không thể bỏ lỡ, mất rồi sẽ không có lần thứ hai!”

“Coi như ta cầu xin huynh, biểu ca...” Tôi tiến lên chộp lấy cánh tay hắn, “Thật sự, ta chỉ xin huynh một lần này thôi, được không? Chỉ một lần! Về sau, nếu Đông Phương Cửu lại rơi vào tay chúng ta, ta tuyệt đối sẽ không...”

Cười lạnh một tiếng, Tô Tử Chiêm đẩy tôi ra, hỏi: “Thượng Quan Lăng, muội có phải là người của Ngọc quốc không? Có phải là công chúa Ngọc quốc không? Có phải là trưởng công chúa đã từng nắm quyền giám quốc hay không?!”

“Tô Tử Chiêm!” Nơi cổ tay giật nảy kích thích tôi, giọng nói đột nhiên cao vút. Tôi không dám kéo tay áo lên nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra cái gì, tôi không dám, chính bởi vì tôi biết nguyên nhân của nó.

Tôi chạy trời không khỏi nắng, có lẽ, sẽ chẳng còn đêm trăng rằm tháng sau nữa rồi.

“Tô Tử Chiêm, ta hiện tại gọi huynh một tiếng biểu ca, huynh không phải đế sư, không phải Hình bộ thị lang, huynh chính là biểu ca của Thượng Quan Lăng ta.” Hít một hơi thật sâu, lại nói:“Đông Phương Cửu có ân với ta, cũng có thể xem như đại ân cứu mạng. Nếu không phải hắn đến Ngôn quốc trình diễn màn kịch ‘cướp dâu’, không chừng hiện giờ ta cũng chẳng có mặt ởNgôn quốc, mà có lẽ đã trở thành vương phi vô tích sự kia rồi... Ha ha, nếu tên ngốc kia không phải vì ta... Đông Phương Tấn cũng sẽ không biết hắn có ‘Thất Sắc thảo’, hắn cũng sẽ không thất sủng... Nếu hắn không lo lắng cho đêm trăng tròn không tránh khỏi một mình liều lĩnh chạy đến chỗ ta, ai có thể bắt được hắn?! Bắt được sao? Hả?!” Lồng ngực phập phồng kịch liệt, hơi thở càng lúc càng không thông thuận, động mạch dường như sắp sửa vỡ tung. Tôi lo lắng, liệu máu tươi đỏ thẫm trào ra từ nơi ấy có thể làm vấy bẩn Cúc viên này hay không.

“......Cũng bởi vì biết khó có cơ hội như thế nữa, ta mới không muốn giúp muội...” Tô Tử Chiêm ánh mắt dịu lại, “Lăng nha đầu, ta tưởng rằng muội đã hiểu rõ... thân phận của muội không thể...”

“Ha ha... Biểu ca, ý của huynh là, nếu ta đã có thân phận công chúa cao quý rồi, thì không cần quan tâm đến cái gọi là cảm tình rẻ mạt, có phải hay không?” Đón lấy ánh mắt hắn, tôi nhìn thẳng vào trái tim hắn, nhẹ giọng hỏi:“Huynh thật sự hy vọng như thế sao?”

Tô Tử Chiêm kinh ngạc nhìn tôi, nói không nên lời.

Hồi lâu sau, tôi xoay đi, chậm rãi, từng bước một đi ra phía ngoài cửa.

“Biểu ca, huynh không giúp ta, ta chỉ còn một cách có thể thử. Một mình ta không được, thì ta còn có ám vệ, cho dù không thể thành công, ta cũng sẽ thử một lần... Thượng Quan

Lăng ta, tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn tên

ngốc kia chết ở chỗ này! Tuyệt đối không bao giờ!” Tên ngốc kia không thể chết ở đây, ít nhất, không được chết trước mặt kẻ bị trúng cổ độc là tôi.

“Thượng Quan Lăng! Muội là đồ điên!~~~” Tử Chiêm biểu ca phát cáu, “Muội vì một người như vậy, đáng không?! Đáng không?!~”

“Ha ha......” Tôi cười, ngoái đầu nhìn lại hắn, suy nghĩ xem có nên gật đầu hay không......

Đông Phương Cửu, anh nợ tôi, là anh nợ tôi, anh vẫn chưa trả hết, không có cách nào trả hết.

Vầng trăng sáng ngoài cửa sổ kia, đêm nay đặc biệt chói mắt.

Giơ tay lên che khuất ánh trăng......

Thật ra, tôi biết anh thực sự muốn cái gì, tôi còn biết mấy phần thật mấy phần giả, chỉ là, có lẽ người nói không quá xem là thật, nhưng người nghe lại tin đó là thật.

Tên ngốc ơi, thật là......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net