Chương 29: Lời lẽ chí lí, nhất định phải nghe!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Địch tiến ta lui...... Ủa? Cái gì mềm vậy?! Nhìn lại, thiếu chút nữa hồn phi phách tán!

“Ai... Xin lỗi nha!” Mồm nói vậy nhưng chân tôi đã đạp lên chân Hiên Viên Tiêu mất rồi, nhìn đôi mắt vàng kim chớp động dị quang, trái tim tôi trở nên buốt giá, sống lưng lạnh toát! Thằng cha này đứng sau lưng tôi từ khi nào vậy?!

“Hừ......”Hiên Viên Tiêu lạnh lùng nhìn

Thượng Quan Lăng.

“Ta nói xin lỗi rồi mà!” Hắn... có báo thù không đây, không phải chỉ là đạp hắn một cước thôi sao? Một cước yếu xìu, cũng không què cẳng được mà?!

“Tiểu Lăng nhi của ta, xem ra nàng thật sự chán ghét Hiên Viên huynh mà. Ha ha.” Tên Đông Phương Cửu đến cạnh Thượng Quan Lăng cười tủm tỉm nói, ánh mắt ‘lơ đãng’ liếc ra phía sau tôi......

Đông Phương Cửu nhìn gì vậy?! Tôi cúi đầu xuống...... Trời ạ!

“A! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!” Tôi vội vã bỏ chân ra. Thì ra vừa rồi chân tôi không rời khỏi nơi ‘mềm mại’ kia......

Cùng lúc đó, Vô Ngôn cũng đã cười nhạt tiến đến đằng sau Thượng Quan Lăng.

“Công chúa.” Vô Ngôn nhẹ giọng gọi.

“Hả? Gì......” Hít sâu một ngụm khí lạnh. Tôi đã nói Vô Ngôn ông lúc đeo mặt nạ thì đừng có đến gần tôi vậy mà, muốn hù chết người ta sao!

“Công chúa.”

“Vô Ngôn quốc sư, có gì phân phó?” Tiếp tục lui về phía sau.

Vô Ngôn chậm rãi tiến về phía trước, tới gần: “Công chúa có vừa ý với chiếc vòng này?”

“......” Chẳng lẽ muốn tặng mình?! Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc vòng xanh biếc kia, thật sự trông mà thèm, có điều tôi không dám nhận nha! Có câu danh ngôn chí lý: Không có cái bánh nào tự nhiên từ trên trời rơi xuống, nếu thật sự có bánh rơi xuống, thì đó nếu không phải là một cái thòng lọng thì cũng là một cái bẫy sập! Tôi làm sao dám nhận đây!

“Nếu công chúa thích, sao không đeo thử một lần?” Vô Ngôn ‘vô tình’ đưa chiếc vòng đến trước mắt Thượng Quan Lăng.

“Vô Ngôn quốc sư, chiếc vòng tay này bổn vương rất vừa ý, không bằng tặng cho bổn vương, thế nào?” Đông Phương Cửu cười dài nhìn Vô Ngôn.

“Ha ha.” Vô Ngôn vẫn mỉm cười nhìn Thượng Quan Lăng, phớt lờ lời nói của Đông Phương Cửu:“Công chúa, thử một chút có sao đâu?”

Tôi muốn mình tỉnh lại, tự kiểm điểm bản thân, tôi ngoại trừ là một trạch nữ, còn...trăm phần trăm là một tín đồ shopping... Mỗi lần nhận được tiền nhuận bút, tôi lập tức tiêu sạch sành sanh, thấy thích đồ gì ‘trái tim’ sẽ cứ quấn quít bên vật đó, nên tôi nhất định phải mua mới có thể vác được ‘trái tim’ về nhà... Cho nên mỗi lần nhìn thấy hóa đơn tín dụng kếch xù, trái tim nhỏ bé của tôi lại thiếu chút nữa đình chỉ hoạt động. Mỗi lần như vậy, tôi đều ảo tưởng có một ông chồng vô địch sét đánh — đẹp trai lại giàu có —! Đáng tiếc chỉ là ảo tưởng thôi, chỉ trong tích tắc là tan biến......

“Cái.... cái đó.........” Tôi đây chỉ thử một chút rồi sẽ trả lại ông... Nhất định vậy...Ông phải nhớ nhắc nhở tôiđó....

Đoạt lấy chiếc vòng trong tay Vô Ngôn. Hừ, Đông Phương Cửu tưởng có thể tranh cướp đồ với tôi sao. Nằm mơ!

Oa kaka, vui quá! Thiệt vui ghê! Thật đẹp nha! Tôi thích!......

Ôi chao, xem này, chiếc vòng này thật vừa vặn với cổ tay tôi nha!

Xem này, đây rõ ràng là ông trời chuẩn bị lễ vật cho tôi mà!

Vòng tốt phải được đại mỹ nữ đeo,đó làgiai thoại từ xưa nha!

Khư khư, vật này thật nhiều màu sắc ghê! Xem, vật này đỏ rực, càng làm tôn thêm vẻ trắng nõn của tay tôi nha! Aha ha ha......

Không, không đúng! Rõ ràng vừa rồi cái tôi cầm chính là chiếc vòng xanh biếc mà?! Làm sao lão hồ ly Vô Ngôn lại lừa gạt tôi, lại lén

‘đánh tráo’ chiếc vòng hòng đùa giỡn tôi! Hay cho cái loại gian thương ông! Bàđây liều mạng với ông!

“Vô Ngôn!” Tức rồi nha!

Tuy rằng sắc đỏ thẫm càng làm cho tôi thích, nhưng mà... nhưng mà không nên thừa dịp này ép giá, càng phải giảm chút chút mới được! Hắc hắc.

Ánh mắt Vô Ngôn không che giấu nổi vẻ hưng phấn cùng vui vẻ, thanh âm của hắn có chút kích động: “Công chúa gọi Vô Ngôn, không hiểu có chuyện gì?”

“Ông — bịp bợm!” Tôi ngẩng cao đầu, lời lẽ chính nghĩa nghiêm khắc chỉ trích gian thương, “Rõ ràng là chiếc vòng xanh biếc, thế nhưng giữa ban ngày ban mặt ông lại đánh tráo!”

Ôi, đau! Ai?!... Vân... Vân...Vân tiên nhân... Tôi trừng mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm

Vân tiên nhân, nhất thời quên mất đau đớn trên

cổ tay.

Đôi mắt màu bạc của Vân tiên nhân lần đầu tiên có thần thái, đẹp quá......

“Âu Dương huynh, bổn vương cho rằng nếu ngài không buông Tiểu Lăng nhi ra, cổ tay của nàng có thể sẽbị phế bỏ.” Đôi đồng tử đen thẫm của Đông Phương Cửu xẹt qua một tia sát khí.

Âu Dương Vân giật mình, buông Thượng

Quan Lăng ra.

“Ui......” Thật sự đau quá, bàn tay Vân tiên nhân cũng thật mạnh mẽquáđi.

Vừa lúc đó, ‘Thần chỉ’ giáng xuống.

Vô Ngôn đứng giữa Thần Chỉ đài, gió nhẹ lướt qua, tóc đen tung bay, nhẹ nhàng phất phơ tựa tiên giáng trần.

“Cung nghênh — vương phi!”

Nói xong xoay người, đối mặt......

Quỳ xuống. Quốc sư Ngôn quốcthi hành nghi lễ tối cao với quân chủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net